Cả Phòng Hóa Gái Cười Hì Hì, Lúc Tán Huynh Đệ Khóc Hu Hu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bloom into you: Regarding Saeki Sayaka

(Đang ra)

Bloom into you: Regarding Saeki Sayaka

Hitoma Iruma

Đây là spin-off light novel của bộ Manga "Bloom into you", kể về câu chuyện về nhân vật phụ trong câu chuyện chính là Saeki Sayaka, một cô bé nghiêm túc và từ nhỏ chỉ tập chung và

28 2488

Người bạn cùng lớp mà tôi thầm thích đã trở thành hầu nữ và đang làm điều gì đó mờ ám trong phòng của tôi ?

(Đang ra)

Người bạn cùng lớp mà tôi thầm thích đã trở thành hầu nữ và đang làm điều gì đó mờ ám trong phòng của tôi ?

Kagami Yuu 鏡遊

Keiji đứa con ngoài giá thú của một gia đình giàu có, hiện đang sống trong một căn biệt thự biệt lập. Những tưởng cuộc sống bình yên ấy sẽ tiếp tục mãi cho đến một ngày nọ, Sayaka, cô bạn cùng lớp xin

2 7

The beautiful girls I made understand my troubles with women, but they woke up to intense feelings and wouldn't let me go.

(Đang ra)

The beautiful girls I made understand my troubles with women, but they woke up to intense feelings and wouldn't let me go.

Mizuharu

- Từ ngày đó, Haruto nhận ra sai lầm của mình và bắt đầu dạy cho những cô gái mà đã làm cậu tổn thương cho đến tận bây giờ một bài học! ... Nhưng không hiểu sao, những cô gái mà cậu đã làm cho hiểu ch

29 445

Unbreakable Machine-Doll

(Đang ra)

Unbreakable Machine-Doll

Reiji Kaitou

Vào đầu thế kỉ 20, cùng với sự tiến bộ về công nghệ, các nhà khoa học bắt đầu quan tâm tới ma thuật cấp cao. Sự kết hợp giữa khoa học và ma thuật đã tao ra Makinot – những vòng phép có thể mang lại sự

38 1401

Web Novel - Chương 43 - Mười Tệ Một Chai

"Nhóc đến đây làm gì?" 

Liễu Giải vốn định nhích sang một bên, cách xa đứa em trai Liễu An Nhiên của mình một chút.

Nhưng khi ánh nắng chói chang đốt vào cánh tay, nàng lại ngoan ngoãn rụt về bên cạnh Liễu An Nhiên.

Thậm chí còn kéo chiếc ô che nắng nghiêng hẳn về phía mình, mặc kệ nửa người của em trai đang phơi nắng ngoài ô.

"Bố mẹ bảo tôi đến xem chị ở trường có thích nghi không, có bị bắt nạt không." Liễu An Nhiên nói câu này mà không nhìn Liễu Giải.

"Hai cụ già này cũng rảnh rỗi ghê, trước đây toàn bảo anh mày đừng có dựa vào tiền mà ở trường bắt nạt người khác."

Liễu Giải bĩu môi, thò tay vào túi Liễu An Nhiên lục lọi, quả nhiên móc ra một chiếc quạt điện nhỏ xíu.

Rồi bắt đầu chĩa vào mình mà bật.

"Vậy chị có đi tìm người để bắt nạt không?" Liễu An Nhiên nghiêng đầu cúi xuống, nhìn cô gái tóc vàng bên cạnh mình.

"Anh trai mày là công dân gương mẫu."

Mái tóc vàng dài mềm mại khẽ cọ vào áo hắn, hắn thấy Liễu Giải đang há miệng với chiếc quạt điện cầm tay đang mở hết công suất.

Cứ như muốn nuốt chửng cả chiếc quạt vậy.

Một lát sau, Liễu Giải ngậm miệng lại, nuốt nước bọt: "Hình như bị thổi khô nước bọt rồi, hơi khát."

Liễu An Nhiên như đã dự liệu từ trước, lấy ra một chai nước khoáng chưa mở từ dưới chân, chai nước vẫn còn hơi lạnh.

Liễu Giải với vẻ mặt hơi kỳ lạ nhận lấy chai nước này: "Thằng nhóc thối, sao cái gì cũng moi ra được vậy, túi của em có phải là của con mèo màu xanh không?"

"Tôi chỉ là hiểu rõ chị thôi." Liễu An Nhiên vẻ mặt bình thản.

"Ồ..." Liễu Giải uống một ngụm, cúi đầu nhìn vỏ chai, "Cảm giác không bằng trà ô long."

"Ít uống nước ngọt đi."

Liễu Giải nhướn mày: "Có phải không phân biệt được lớn nhỏ rồi không? Nhóc là anh hay ta là anh?"

Tiếp đó, Liễu Giải không nói gì nữa, dường như đang chờ đợi điều gì đó.

Thế nhưng những lời độc địa của đứa em trai tốt của nàng không đến, mãi đến khi nàng dời ánh mắt sang mới nghe thấy đối phương nói: "Chị là chị gái."

Mọi lời nói của nàng đều bị chặn lại.

Liễu Giải nhíu mày ôm lấy vai mình, nhích xa ra một chút.

Đương nhiên không rời khỏi phạm vi che của ô.

"Kinh quá, trước đây nhóc không nói chuyện như vậy."

Trước đây, đứa em trai tốt của nàng chắc chắn sẽ cãi lại một câu: Anh chẳng qua chỉ lớn hơn tôi vài tháng.

Rồi lại bắt đầu chế giễu sự vô năng của nàng, hạ thấp nàng không ra gì.

Liễu Giải cũng không biết thái độ của đứa em trai tốt của nàng tại sao lại thay đổi đáng kể khi thân phận của nàng thay đổi.

Bây giờ lại giống như sự ngoan ngoãn hồi nhỏ khi mình nhặt hắn từ bãi rác về vậy.

Chỉ là sau ít nhất hai, ba năm "thời kỳ nổi loạn" của đứa em trai và những lời lẽ lạnh nhạt dành cho nàng, Liễu Giải thực sự có chút không quen với thái độ quá mức thân thiện và hòa nhã như vậy.

"Tôi thừa nhận trước đây tôi đối với chị thực sự có chút quá nghiêm khắc, nếu chị thực sự khó chịu, tôi sẽ ở yên đây, muốn làm gì cứ tùy chị xử lý." Liễu An Nhiên xòe hai tay, vẻ mặt bình thản nhìn Liễu Giải.

Đôi mắt hoàn toàn khác với Liễu Giải mang theo sự hối lỗi không tan.

Liễu Giải đương nhiên sẽ không làm ra chuyện báo thù gì với đứa em trai tốt mà mình đã nhặt về.

Và Liễu An Nhiên cũng chỉ là "miệng thối" thôi, khi thực sự cần đối phương giúp đỡ thì hắn cũng chưa từng vắng mặt một lần nào.

"Vậy trước đây thằng nhóc nhà ngươi 'miệng thối' cái gì?" Liễu Giải nghiêng đầu, nàng thực sự không thể hiểu nổi, "Nếu trước đây 'miệng thối', bây giờ lại không 'miệng thối' nữa, chẳng phải rất mâu thuẫn sao?"

"Bởi vì tôi phát hiện phán đoán của tôi sai rồi, để cho chị sống vui vẻ có lẽ quan trọng hơn những thứ khác rất nhiều, và chị bây giờ cũng không quá thích hợp để tiếp xúc với những thứ khác." 

Liễu An Nhiên lại nâng chiếc ô che nắng cao hơn một chút, che chắn hoàn toàn cho Liểu Giải.

"Những thứ đó để tôi lo là được rồi."

"Có ai bắt nhóc phải nói chuyện như 'Riddler' không?" Liễu Giải nhíu mày, "Mấy người làm kinh doanh đều nói chuyện đều như vậy sao?"

Không khí im lặng một lúc, lông mày của Liễu Giải cũng hơi giãn ra.

Nghĩ theo hướng tốt, ít nhất bây giờ đứa em trai tốt của nàng sẽ không "miệng thối" với nàng nữa.

"Lần tài trợ này chỉ để xem chị mày có bị bắt nạt không thôi à?" Liễu Giải nói, "Em trai à, có phải hơi 'lấy dao mổ trâu giết gà' rồi không?"

"Cũng là để tạo dựng hình ảnh tốt thôi." Liễu An Nhiên dừng lại, "Chị vừa nãy chẳng phải suýt bị bắt nạt sao? Cho nên tôi đến xem một chuyến vẫn khá hữu ích mà."

"Cái đó chỉ là trường hợp thiểu số thôi, lúc ở trường chị là đại ca đó." Liễu Giải dùng ngón cái chỉ vào mình.

"Vậy mắt cá chân thì sao? Đã khỏi hẳn chưa?"

"Khỏi lâu rồi, chị mày không tham gia hội thể thao là do không muốn để lại bóng ma tâm lý cho các bạn khác thôi." Liễu Giải khoanh tay, bày ra một tư thế bí ẩn khó lường.

Thực ra là lúc đó Diệp Khanh Thường cứ nằng nặc rủ nàng tham gia hội thao, rồi kéo nàng ra sân vận động thử một chút.

Rồi nàng liền phát hiện "gánh nặng" của mình hình như không phải là nhỏ.

Và khi chạy, "gánh nặng" còn đung đưa lên xuống, thực sự quá thu hút sự chú ý.

"Không tin nhóc cứ hỏi bạn cùng phòng chị..." Liễu Giải quay đầu nhìn sang bên cạnh, phát hiện bên kia của mình đã trống rỗng từ lúc nào, "Người đâu rồi?"

Chu Niểu đương nhiên không thể ở lại được, đặc biệt là khi Cẩu Du còn liên tục gửi tin nhắn bảo nàng mang nước đến.

Bạn ký túc xá đang nói chuyện với người nhà, nàng cũng không tiện xen vào.

Nhưng chiếc mũ chống nắng thì khá hữu ích, giúp nàng, người vốn nhạy cảm với ánh mặt trời, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Mua một chai nước uống thể thao mát lạnh, Chu Niểu khẽ nhón chân ngó nghiêng trên sân vận động.

Mãi đến khi nơi thi đấu vang lên tên Cẩu Du, Chu Niểu mới nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ấy giữa đám đông.

Nhón những bước chân nhỏ xíu chạy đến, nàng đi thẳng đến chỗ Cẩu Du.

Vừa nói xin lỗi vừa chen vào đám đông, rồi trong ánh mắt phức tạp của các chàng trai xung quanh, đưa chai nước trong tay cho Cẩu Du.

Có ghen tị, có ngưỡng mộ, có không hiểu, đương nhiên càng nhiều hơn là sự căm hờn muốn nuốt sống Cẩu Du.

Cẩu Du dường như hoàn toàn không để ý đến việc mình đã gây ra sự phẫn nộ của mọi người, chỉ nhận lấy nước và uống một hơi thật lớn.

"Tiểu Niểu, cảm ơn cậu nhé, hầu hết các hạng mục thi đấu buổi sáng đều có tên tớ, lát nữa e là phải nhờ cậu mua thêm chai nữa rồi." Cẩu Du nở một nụ cười.

Mùi hương oải hương quen thuộc xông vào đám đông không chút do dự, nói với thiếu niên: "Không sao đâu, bạn bè mà, lát nữa đừng quên chuyển tiền cho tớ nhé, mười tệ một chai."

"Rõ ràng cậu có thể cướp tiền luôn mà, vậy mà vẫn đưa tớ một chai nước à?"

Và rồi, từ đám đông ồn ào bên cạnh truyền đến một tiếng: "Học muội, có thể mang cho tôi một chai nước không? Tôi có thể trả thêm tiền."

Chu Niểu không quay đầu lại: "Không được, em chỉ mang nước cho cậu ta thôi, cũng chỉ cướp tiền của cậu ta thôi."

Cẩu Du tức đến bật cười: "Vậy thì tớ thực sự cảm ơn cậu."

"Không có gì." Chu Niểu cười hì hì, "Cùng lắm thì tối nay tớ theo cậu đi giao thêm hai đơn hàng nữa."

Vừa dứt lời, tiếng than khóc bi ai của những chàng trai còn lại bên cạnh dường như vang lên rõ ràng hơn.