"Nhiệt huyết bùng cháy, mồ hôi thấm đẫm..."
Chu Niểu đang đọc theo bản nháp, giọng nói trong trẻo, du dương, ngay cả dưới hệ thống loa và micro không mấy cao cấp cũng vẫn đặc biệt dễ nghe.
Diệp Khanh Thường bên cạnh có chút kinh ngạc: "Đúng chuẩn trạng thái 'làm việc' luôn."
"Cậu ấy chỉ coi đây là một công việc thôi, là kiểu người 'không làm thì không có ăn' mà." Cẩu Du nhún vai.
"Tớ cũng không ngờ ở đây cũng có thể tìm được cơ hội kiếm tiền cho cậu ấy."
Đọc xong hai bài cổ vũ, Chu Niểu lại dừng đúng lúc, cầm lấy chai nước Cẩu Du vừa uống chậm rãi nhấp hai ngụm.
"Vậy bây giờ cậu ấy đang làm gì?" Diệp Khanh Thường chỉ vào Chu Niểu đang bắt đầu nghịch điện thoại rồi hỏi.
"Vẫn đang kiếm tiền." Với tư cách là chuyên gia nghiên cứu Chu Niểu, Cẩu Du gật đầu, "Trong trường hợp lười làm mà vẫn nhận được tiền lương, đó mới là tiền cậu ấy kiếm được."
"Tớ bây giờ đã hoàn toàn không thể hiểu nổi hai người rồi."
Diệp Khanh Thường vừa nói xong định bỏ đi, lại bị Chu Niểu vội vàng kéo lại ấn xuống ghế.
"Cậu không thấy ở đây có hai cái micro sao? Cậu phải làm cùng tớ chứ." Chu Niểu lộ ra vẻ mặt đáng thương.
Tiếc là Diệp Khanh Thường không đeo kính nên nhìn không rõ lắm, nàng chỉ nhíu mày nhìn Chu Niểu đang kéo cổ tay mình.
"Cẩu Du nhà cậu không phải vẫn ở bên cạnh sao? Bảo cậu ấy ở đây giúp giúp ngươi đi."
"Không được." Chu Niểu lắc đầu, "Cậu ấy còn nhiều hạng mục, thời gian ở trên sân còn nhiều hơn thời gian nghỉ ngơi, sao có thể ở đây cùng làm với tớ được?"
Diệp Khanh Thường ngẩng đầu nhìn Cẩu Du, phát hiện tên này đã vội vã đi đến chỗ tập trung rồi, chỉ để lại một bóng lưng.
Đến nước này, nàng phải ngồi bên cạnh Chu Niểu.
"Nhưng buổi chiều tớ cũng có hạng mục 800 mét mà." Diệp Khanh Thường giơ giơ bộ quần áo của mình.
Chu Niểu nhìn chiếc áo vận động viên ba lỗ màu đỏ khoác ngoài quần áo của đối phương: "Không sao, đợi đến chiều tớ sẽ đi gọi Liễu Giải, với lại chiếc áo này của cậu trông cứ như tình nguyện viên đang duy trì trật tự của đường chạy vậy."
"Quần áo do trường phát đồng loạt, mặc vừa thôi đã phải tạ ơn trời đất rồi, còn muốn kiểu dáng đẹp thì hơi viển vông." Diệp Khanh Thường bĩu môi.
Chu Niểu vận động thân thể hơi cứng đờ, nhưng lại không cẩn thận mà đá phải thứ gì đó.
Một tay chống lên bàn, thò đầu xuống nhìn dưới gầm bàn.
"Lão tam lão tam, ở đây có nửa thùng nước nè." Chu Niểu sau khi nhìn rõ vật đó liền vội vàng vỗ vỗ vai Diệp Khanh Thường.
"Chắc là để cho những người phát thanh ở đây uống đó."
Nhìn Chu Niểu rất tự nhiên lấy ra một chai, Diệp Khanh Thường cũng vội vàng lấy thêm một chai.
"Công việc này không phải cũng khá tốt sao?" Chu Niểu ngẩng đầu uống một ngụm, "Vừa có tiền, vừa có nước uống."
"Vậy cậu nghĩ xem lão nhị đang ở trên khán đài mát mẻ, tay nghịch điện thoại, không cần làm gì thì sao?" Diệp Khanh Thường bổ sung một câu.
Chu Niểu lập tức hiểu ra.
"Mà hội viên của cậu đâu rồi?" Chu Niểu nhìn về phía Diệp Khanh Thường tiếp tục chuyện phiếm.
"Vừa nãy còn thấy cậu và tên đó đang khởi động mà? Sao bây giờ không thấy người đâu?"
"Cậu ta đi rồi, lát nữa có hạng mục chạy 400 mét, cậu ta có tham gia hạng mục đó." Diệp Khanh Thường mệt mỏi nằm sấp trên bàn.
"Vậy cậu không đi cổ vũ cho cậu ta sao?" Chu Niểu lại bắt đầu chọn xem có bài cổ vũ nào dễ đọc hơn không.
"Bên đó đông người quá, nói thật là có hơi mất mặt." Diệp Khanh Thường quay mặt đi.
"Lúc bắt đầu chạy thì ồn ào lắm, dù sao cũng không nghe thấy tó hô đâu, cứ ở đây nhìn cậu ấy chạy qua là được rồi, dù sao chỗ này làm vị trí quan sát khá tốt."
Lấy trạm phát thanh làm vị trí quan sát quả thực có thể nhìn bao quát toàn bộ sân vận động, cơ bản không có tầm nhìn bị che khuất.
"Cái gì đây?"
Chu Niểu cầm lấy một tờ giấy trong đống bài cỗ vũ vừa được gửi đến: "Diệp học tỷ, em thực sự rất thích chị, thích đến mức khó mà kiềm chế được, hy vọng chị có thể cho em một cơ hội..."
Đương nhiên nàng không bật micro để đọc tờ giấy này.
Rồi nàng cầm tờ bức thư tình này mà ghé sát mặt Diệp Khanh Thường: "Không ngờ lão tam chúng ta còn được yêu thích đến vậy đó nha, Diệp học tỷ?"
Nhìn Chu Niểu đang trêu chọc, Diệp Khanh Thường mặt mày tối xầm:
"Cho nên tớ mới nói năm hai là phiền phức nhất, một bên phải đối mặt với các đàn em hào hứng như mùa xuân, một bên phải đối mặt với các đàn anh đã kìm nén từ lâu."
"Cậu trước khi biến thành nữ sinh đâu có nói vậy."
Diệp Khanh Thường thở dài: "Không sao, tớ dù có được yêu thích đến mấy, cũng không bằng giá trị người đứng đầu bảng hoa khôi bị quấy rồi hai lần đâu."
Vừa nghe thấy điều này, Chu Niểu liền ngậm miệng lại.
Nàng nhìn quanh, vừa vặn thấy Cẩu Du đang băng qua sân, từ từ đi về phía vạch xuất phát của đường chạy.
Hình như vừa nhảy xa xong là phải chạy đi thi đấu hạng mục 400 mét rồi.
Tên này chắc sẽ xoay sở được chứ?
Chu Niểu không khỏi nhìn thêm hai lần, luôn cảm thấy lúc này trên mặt Cẩu Du đã hiện rõ chút mệt mỏi.
Làm việc liên tục mà mệt thì cũng bình thường, chỉ là hình như bây giờ mới chỉ bắt đầu thôi, thực sự có chịu nổi không?
Thực ra bỏ cuộc cũng được, tuy Chu Niểu chưa từng chạy, nhưng nghe nói 400 mét khá mệt.
Tiếc là Chu Niểu bây giờ không thể khuyên Cẩu Du.
"Chim nhỏ, chim nhỏ, cậu nhìn kìa, sao trưởng phòng cũng ở bên cạnh đường chạy vậy?"
Diệp Khanh Thường vỗ vỗ Chu Niểu, Chu Niểu cũng nhìn theo ngón tay của đối phương.
Nàng nhìn thấy Dương Thư Lễ đang ôm khoai tây chiên mà cổ vũ.
"Không biết, nhưng tớ thấy 'thú cưng' của cậu rồi, tên đó trông có vẻ khá căng thẳng."
Diệp Khanh Thường đương nhiên cũng thấy: "Căng thẳng cũng vô ích, căng thẳng cũng không giúp cậu ta đứng đầu được."
"Ê ê." Chu Niểu dùng vai thúc thúc Diệp Khanh Thường, "Thú cưng của cậu trình độ thế nào?"
"Sao, đến đây thăm dò cho Cẩu Du nhà cậu sao?" Diệp Khanh Thường trêu chọc nói một câu.
"Tớ chỉ muốn xem rốt cuộc ai sẽ mất mặt hơn thôi." Sự độc ác của Chu Niểu rõ ràng vượt quá sức tưởng tượng của Diệp Khanh Thường.
"Tớ chịu." Diệp Khanh Thường xoa xoa mắt, vẫn cảm thấy không quen với việc không đeo kính. "So với tớ thì cậu ấy chạy nhanh hơn nhiều, nhưng tớ không nghĩ cái này có thể lấy làm tham khảo."
"Cậu cũng biết trình độ của mình chỉ là 'ngang ngửa với lề đường' thôi sao?" Chu Niểu giơ một ngón giữa lên.
Diệp Khanh Thường khẽ cười, xông lên đánh nhau với Chu Niểu.
"Ê ê, đợi chút đã, để tớ đọc một bài cổ vũ trước."
"Ok."
Mặt trời vẫn chiếu rọi bình đẳng lên mỗi người, bao gồm cả các học sinh đang khởi động trên đường chạy.
Diệp Khanh Thường nói không sai, Tiêu Dĩ An tháo kính ra hầu như không ảnh hưởng đến sinh hoạt, hắn có thể nhìn rõ đường chạy, và so với trước thì thoải mái hơn nhiều.
Hắn đã tham gia hội thể thao, giống như Diệp Khanh Thường đã làm vậy.
Diệp Khanh Thường có lẽ đang nhìn hắn, cho nên hắn không thể mất mặt trước mặt Diệp Khanh Thường được.
Dù thế nào hắn cũng không dám tưởng tượng việc Diệp Khanh Thường dùng đôi mắt đó nhìn hắn với vẻ thất vọng.
Hắn nhất định phải thắng.
Hắn bước lên đường chạy số một.
Đường chạy số hai là một chàng trai vừa vội vàng băng qua sân, chiều cao một mét tám mấy cộng thêm cơ bắp không thể che giấu dưới áo.
"Ê huynh đệ, ước gì lát nữa cậu chạy chậm thôi, tôi vừa mới đi nhảy xa về, mệt quá rồi."
Đối mặt với lời bắt chuyện của đối phương, Tiêu Dĩ An chỉ khẽ gật đầu.
Mệt thì tốt rồi, một khi đã bước lên đường chạy thì chính là đối thủ cạnh tranh.