Tuần mới luôn đến sau những giây phút vui vẻ nhất.
Không ngoài dự đoán, tiết học đầu tiên của thứ Hai, tất cả mọi người ngồi trên ghế đều trông như những xác sống nửa tỉnh nửa mê.
"Các cậu xem ảnh mà không thấy lạ chút nào sao? Lão tam rõ ràng đã trốn đi hẹn hò mà." Dương Thư Lễ lẽ ra đang ngủ lúc này lại đang la oai oái.
"Cái này không phải rất bình thường sao? Có gì mà lạ?" Người nói câu này là Liễu Giải, người hoàn toàn biết rõ sự tình.
"Cậu không muốn thấy huynh đệ của mình có điều tốt đẹp mới là lạ đấy?" Đây là Diệp Khanh Thường, người trong cuộc.
"Ảnh gì cơ?" Đây là Chu Niểu, người vẫn chưa xem tin nhắn.
Diệp Khanh Thường nhìn bộ dạng của Dương Thư Lễ, cuối cùng vẫn quyết định nói cho nàng sự thật.
"Vậy là cậu bây giờ buộc phải cưa cẩm đối phương mà không để lộ thân phận của mình, từ đó làm giảm đi hình ảnh 'bạch nguyệt quang' mà cậu đã tạo dựng cho đối phương trước đây?" Dương Thư Lễ tóm tắt lại một chút.
"Đúng vậy, cho nên bây giờ tớ đang chiến đấu với chính mình." Diệp Khanh Thường đỡ kính, cố ra vẻ ngầu lòi.
"Nói thì hay lắm, nhưng đây không phải là đang đùa giỡn tình cảm của người khác sao, hoàn toàn là đáng đời."
Lời nhận xét thẳng thắn của Dương Thư Lễ nhận được sự đồng tình của Chu Niểu và Liễu Giải đang nửa tỉnh nửa mê.
"Cậu hiểu gì chứ, tớ đây là đang cứu rỗi một linh hồn lạc lối, có biết tớ đau đầu đến mức nào không?" Diệp Khanh Thường bắt đầu tranh cãi.
Chu Niểu sau khi xem được bức ảnh trong nhóm chat liền cắt ngang lời Diệp Khanh Thường: "Nói thật nhé, cái kiểu này của cậu… sao tớ cảm thấy không giống đang diễn trò, mà trông như cậu thật sự muốn tán người ta vậy."
Diệp Khanh Thường im lặng.
"Mà này, so với mấy chuyện kia, tớ nghĩ cậu nên lo cái này trước thì hơn." Liễu Giải nằm bò trên bàn, khó nhọc giơ một ngón tay, "Hội thể thao sắp đến rồi đó, 800 mét của cậu tính sao đây?"
Sắc mặt Diệp Khanh Thường thay đổi, trở nên xanh xám, trở nên đau khổ.
Nàng nhìn về phía Cẩu Du, ủy viên thể thao ngồi cạnh Chu Niểu, ánh mắt của đối phương vừa chạm liền lập tức tránh né nàng.
"Số lượng nữ sinh tham gia vốn đã ít, bên nam sinh không tham gia thì ủy viên thể thao sẽ thay thế, nhưng bên nữ sinh thì không được đâu."
Chu Niểu giải thích xong, đưa tay vỗ vỗ vai Diệp Khanh Thường, giơ ngón cái lên: "Cố lên, cứ coi như là cống hiến cho tập thể đi."
"Thực ra tớ là một người rất ích kỷ." Diệp Khanh Thường nghiêm mặt.
"Vậy thì cậu cứ bò từ đầu đến cuối đường chạy đi, dù sao người mất mặt vẫn là cậu." Ngón cái của Chu Niểu không thay đổi.
Rồi Diệp Khanh Thường bắt đầu bi ai.
"Nghĩ theo hướng tốt đi, cậu có thể nhân cơ hội này để tăng cường tình cảm với người hội viên của cậu, chẳng phải càng tiện cho việc tán tỉnh cậu ta sao?"
Chu Niểu hỏi ngược lại một câu như vậy, cuối cùng cũng khiến Diệp Khanh Thường từ bỏ ý định bỏ cuộc.
Rồi Cẩu Du bên cạnh lộ ra vẻ mặt vô cùng biết ơn.
"Lát nữa tớ định rủ cậu ta đi tập chạy cùng." Diệp Khanh Thường nói, "Nhưng báo trước trước nhé, lúc còn là nam thì tớ cũng chỉ vừa đủ qua bài kiểm tra thể lực thôi, giờ thành ra thế này rồi thì... ai mà biết chạy nổi tới đâu."
"Không sao, chỉ cần có người ra sân tham gia là được rồi, vốn dĩ không trông mong chờ cậu giành giải."
Diệp Khanh Thường nghe lời Chu Niểu, lại thở dài một hơi.
Tiếp đó, ánh mắt nàng nhìn về phía trước, vốn định nhìn bảng đen nhưng lại không kiểm soát được mà dừng lại trên người thiếu niên đeo kính đang ngồi ở hàng đầu.
Vị trí của nàng vừa vặn có thể nhìn thấy dáng nghiêng của Tiêu Dĩ An, có thể nhìn thấy từ xa cảnh hắn ngẩng đầu nghe giảng và cúi đầu suy nghĩ.
Rồi nàng còn thấy Từ Niên đang ngồi cạnh Tiêu Dĩ An.
"Lại đây, giải thích cho tớ tại sao hai người họ lại đi cùng nhau!?" Diệp Khanh Thường trực tiếp túm lấy cổ áo Dương Thư Lễ bên cạnh mà kéo.
"Tớ đây chẳng phải là đang quan tâm tới cậu với tư cách trưởng phòng ký túc xá sao?" Dương Thư Lễ bĩu môi, "Nếu cậu bị tên đó lừa tình lừa tiền thì sao? Phải để lão Từ kiểm tra xem tên hắn ta có phải người tốt không?"
"Không cần, tớ đã rất hiểu cậu ta rồi, mau dùng pokeball thu Từ Niên của cậu lại ngay."
Diệp Khanh Thường nhìn Từ Niên hình như vẫn đang bắt chuyện với Tiêu Dĩ An, không khỏi cảm thấy tim đập thình thịch.
Từ góc độ của nàng, Từ Niên luôn mang theo nụ cười ôn hòa, còn Tiêu Dĩ An sâu trong ánh mắt nàng lại luôn lạnh lùng, thậm chí trả lời cũng chỉ vài chữ ngắn gọn.
Phần lớn thời gian thậm chí còn chẳng thèm quan tâm đến Từ Niên.
"Cậu ó chắc là mình hiểu rõ cậu ta sao? Người mà cậu hiểu chẳng phải chỉ là cậu ta ở trên mạng thôi à?" Dương Thư Lễ phản bác lại Diệp Khanh Thường.
Diệp Khanh Thường vừa định nói gì, bỗng nhiên ngây người tại chỗ.
Nàng một lần nữa nhìn vào biểu cảm lạnh lùng hiện tại của Tiêu Dĩ An, cái vẻ mặt "người lạ chớ đến gần" đó.
Đó hoàn toàn không giống với biểu cảm của “thú cưng online” luôn khao khát hơi ấm từ nàng, thỉnh thoảng lại vụng về bày tỏ tình cảm.
Cứ như Tiêu Dĩ An không hiểu nàng ngoài đời, thì nàng cũng không hiểu Tiêu Dĩ An ngoài đời là bao.
"Và nữa, trận chiến Pokémon một khi đã bắt đầu thì không thể dừng lại được, sẽ phải chiến đấu cho đến khi một bên gục ngã." Nàng trưởng phòng loli khoanh tay trước ngực, biểu cảm nghiêm túc.
Diệp Khanh Thường nhướn mày, nhìn Dương Thư Lễ từ trên xuống dưới: "Không đúng. Ngươi không phải trưởng phòng. Ngươi rốt cuộc là ai?"
"Ý cậu là... bình thường trong mắt cậu, thì tớ trông giống một kẻ ngốc à?"
"Dù ngươi là ai, lập tức rời khỏi cơ thể trưởng ký túc xá cho ta!"
Diệp Khanh Thường bắt đầu tìm kiếm trên điện thoại và bật "Chú Đại Bi".
Sự ồn ào ở hàng sau không ảnh hưởng đến các học sinh hàng đầu và giáo viên đang giảng bài đầy nhiệt huyết.
Trong môi trường mà phần lớn hàng đầu đều chăm chú nghe giảng, có hai người như vậy trông thật lạc lõng.
Ồ không, có lẽ là còn một người nữa.
Từ Niên vừa lật sách, vừa quấy rầy Tiêu Dĩ An bên cạnh.
"Ê người anh em, giảng đến trang mấy rồi?"
Tiêu Dĩ An liếc hắn một cái: "Trang 32."
"Sao sách của tớ lại không có trang 32 nhỉ?"
"Cậu mang nhầm sách rồi."
"Vậy à." Từ Niên dứt khoát cất sách trên bàn đi, tiếp tục cười tủm tỉm bắt chuyện với Tiêu Dĩ An.
"Người anh em không thấy chúng ta rất may mắn sao? Lớp bên cạnh có bốn hoa khôi, rồi chúng ta còn cùng lớp với họ nữa chứ."
Tiêu Dĩ An không nói gì.
"Đừng lạnh lùng thế chứ, cậu không có hứng thú với bất kỳ ai trong số họ sao?"
Tiêu Dĩ An vẫn không nói gì.
Từ Niên tiếp tục nói: "Tớ là muốn theo đuổi Diệp Khanh Thường."
Thiếu niên đeo kính khựng lại, quay đầu với vẻ mặt lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào Từ Niên đang mỉm cười.
"Đùa cậu thôi, người tớ muốn theo đuổi không phải cô ấy." Từ Niên kéo Tiêu Dĩ An đang định quay đầu đi.
"Nhưng tớ có thể giúp cậu theo đuổi cô ấy."
Tiêu Dĩ An lắc đầu: "Không cần."
"Đừng vội, nghĩ kỹ xem, thật sự không cần sao?" Từ Niên vừa nói với Tiêu Dĩ An, vừa dùng khóe mắt liếc nhìn Dương Thư Lễ đang bị Diệp Khanh Thường gõ đầu ở hàng sau.
Thật đáng yêu.
Cây bút của thiếu niên dừng trên trang sách, để lại vài chấm mực.
"Đương nhiên cái này không phải miễn phí, dù sao tớ cũng cần sự giúp đỡ của cậu."
Từ Niên vẫn giữ nụ cười ôn hòa đó.
"Bạn bè giúp đỡ lẫn nhau là chuyện bình thường mà."