"Sao lại chán nản thế? Không phải tớ đã bảo cậu phải nỗ lực theo đuổi tình yêu của mình sao?"
Diệp Khanh Thường nói với người hội viên đang cúi đầu.
"Không, chỉ là tớ đang nghĩ, nếu cô ấy đã ở bên người con trai kia rồi, thì tớ làm như vậy có bị coi là 'NTR' không?"
Trông có vẻ như hắn đang rơi vào trạng thái tự nghi ngờ bản thân.
Diệp Khanh Thường đi đến giá sách bên cạnh, nhón chân mò mẫm một hồi lâu, cuối cùng vẫn phải nhờ người hội viên ở bàn bên đến giúp nàng lấy chiếc điều khiển điều hòa xuống.
Địa điểm gặp mặt của hai người là phòng sinh hoạt của câu lạc bộ văn học.
Thực ra, Diệp Khanh Thường cũng không nghĩ ra được ngoài nơi này thì còn chỗ nào có thể khiến hai người họ gặp nhau một cách tự nhiên.
"Sợ gì chứ? Tình yêu là phải bất chấp thủ đoạn!" Diệp Khanh Thường tiện tay bật điều hòa phòng hoạt động của câu lạc bộ, hạ nhiệt độ xuống mức thấp nhất là 16 độ.
Đợi đến khi gió lạnh thổi ra, Diệp Khanh Thường mới thở phào nhẹ nhõm.
Điều này có thể khiến nàng bình tĩnh hơn một chút.
"Cho dù cô ấy thực sự đã ở bên tên kia rồi, thì ai bảo cậu vẫn không còn cơ hội ?"
Diệp Khanh Thường co ngón tay lại, gõ khớp tay lên bàn gỗ.
"Trong trường hợp cạnh tranh công bằng, người có bản lĩnh mới là người thắng, cậu hiểu không?"
"Hội trưởng, làm vậy không phải là phá hoại tình yêu của người khác sao?" Thiếu niên cẩn thận hỏi một câu.
"Nói nhảm!"
Diệp Khanh Thường đập bàn: “Trả lời tớ! So với tên con trai từ đâu chui ra kia, tình cảm của cậu dành cho người yêu qua mạng kém hơn sao?”
"Không ai có thể yêu cô ấy hơn tớ!" Nói đến chủ đề này, ánh mắt thiếu niên lại trở nên kiên định.
"Vậy thì đúng rồi còn gì. Nếu hai người họ thật sự đã đến với nhau, mà cậu vẫn có thể đường hoàng đánh bại hắn, thì chẳng phải chứng tỏ cậu mới là người phù hợp nhất sao?"
Diệp Khanh Thường nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm ẩn sau cặp kính của thiếu niên, nhẹ giọng nói: "Bàn thắng đẹp nhất là bàn thắng sút vào lưới có thủ môn đứng chắn."
Dường như bị lý lẽ cùn của Diệp Khanh Thường nhồi nhét quá nhiều, thiếu niên ngẩn người.
"Vậy thì... bây giờ tớ nên làm gì?" Hắn khiêm tốn hỏi Diệp Khanh Thường.
"Đừng vội, còn nhớ những gì tớ đã từng nói với cậu không? Cậu bây giờ hãy kéo gần khoảng cách với cô ấy trước, ít nhất phải ở vạch xuất phát giống như tên đó."
Diệp Khanh Thường xua tay, "Rồi cậu còn cần học cách 'cưa cẩm' con gái nữa."
"Học cái gì?" Hắn hình như hơi không nghe rõ.
"Học cách hòa hợp với con gái, cách làm con gái vui lòng." Diệp Khanh Thường mặt không đổi sắc, thực hiện bước tiếp theo trong kế hoạch của mình.
Nàng cần trong quá trình tiếp xúc với đối phương ngoài đời thực, cố gắng hết sức để nâng cao mối quan hệ giữa hai người, ít nhất là để đối phương thoát khỏi trạng thái sụp đổ ngay lập tức nếu thiếu đi chỗ dựa tinh thần.
"Học thế nào?" Thiếu niên nhìn xung quanh, "Có sách nào về cái này không?"
Diệp Khanh Thường hít sâu một hơi, chỉ vào mình.
"Cậu bây giờ cứ coi tớ là 'bạch nguyệt quang' của cậu, và cậu sẽ thế nào khi gặp được 'bạch nguyệt quang' của mình?"
Thiếu niên liếc nhìn Diệp Khanh Thường: "Cô ấy không có lùn như cậu, cô ấy nói mình cao một mét bảy mấy cơ."
Đó là lời mà Diệp Khanh Thường trước đây đã nói.
Tuy nhiên, thực ra nàng cũng khá không hài lòng với chiều cao của cơ thể này sau khi biến thân này.
"Không chừng cô ấy chỉ tô hồng bản thân thôi, thực ra không cao đến vậy đâu." Diệp Khanh Thường khoa tay múa chân.
"Hội trưởng, cậu không thể nói cô ấy như vậy được."
Diệp Khanh Thường nhìn người hội viên tốt của mình nhíu mày với nàng, tâm trạng vốn đã nặng trĩu lại càng mệt mỏi hơn.
"Được rồi được rồi, không nói nữa." Nàng vẫn thỏa hiệp, thỏa hiệp với thân phận online của mình.
"Tớ chỉ là ví dụ thôi, không cần quá nghiêm túc, cậu cứ coi tớ là cô ấy là được rồi, tớ cũng sẽ nhập vai phù hợp."
Diệp Khanh Thường chỉnh trang lại y phục của mình.
Đương nhiên đây cũng là sự sắp xếp tỉ mỉ, nàng không như Chu Niểu chỉ có thể mặc váy, nhưng vì buổi gặp mặt hôm nay, nàng vẫn ăn diện một chút.
Trước đây là con trai, nàng tự nhiên biết cách phối đồ nào sẽ thu hút ánh nhìn của con trai.
Phần dưới là váy hai dây chiffon xếp bèo, phần trên là áo khoác voan mỏng cài cúc Tàu, chiếc áo hai dây trắng bên trong lại vô tình để lộ xương quai xanh tinh tế và những mảng da trắng nõn nà.
Toàn bộ trang phục phối tông màu nhạt, cộng thêm cặp kính đeo trên sống mũi thanh tú, trông vừa ôn hòa lại vừa tri thức, hoàn toàn trùng khớp với ấn tượng mà thân phận ảo của nàng từng để lại trong lòng đối phương.
Phát hiện ánh mắt thiếu niên lại một lần nữa vô thức rơi vào người mình, khóe mắt Diệp Khanh Thường khẽ ánh lên một tia ranh mãnh, trong lòng thầm nghĩ: "Bộ dạng này của ta mà không mê chết ngươi thì ta không phải họ Diệp!"
"Cậu trước đây có từng tiếp xúc thân mật với con gái chưa, hay nói cách khác là từng yêu đương chưa?" Diệp Khanh Thường bắt đầu hỏi những câu mà nàng đã biết câu trả lời.
Nàng đương nhiên biết "thú cưng" của mình chưa từng yêu đương, chính vì thế mà dễ lừa gạt.
"Chưa." Thiếu niên lắc đầu.
"Vậy thì càng phải luyện tập rồi, nếu không thì cậu làm sao biết cách nâng cao thiện cảm của con gái chứ?" Diệp Khanh Thường hỏi ngược lại thiếu niên, thành công khiến hắn rơi vào suy tư.
"Hội trưởng, cậu nói đúng."
Cuối cùng hắn vẫn đồng ý với đề nghị của Diệp Khanh Thường dưới sự dụ dỗ của nàng.
"Được, vậy bây giờ cậu đừng nói là coi tớ là 'bạch nguyệt quang' của cậu nữa, hãy coi tớ là một cô gái mà cậu thích, cần phải chinh phục." Diệp Khanh Thường chỉnh lại tư thế ngồi, nở một nụ cười dịu dàng.
Nàng còn nói thêm: "Không chỉ ở đây, mà ở những nơi khác cậu gặp tớ cũng phải như vậy."
"Ơ..." Thiếu niên ngẩn người, mất một lúc lâu mới bắt đầu nhập vai.
"Ờ, xin chào, tôi tên là Tiêu Dĩ An." Hắn thậm chí còn đưa tay ra muốn bắt tay Diệp Khanh Thường.
Nụ cười trên mặt Diệp Khanh Thường cũng biến thành nụ cười gượng gạo.
"Bây giờ tớ và ‘bạch nguyệt quang’ của cậu đang ở trong cùng một hoàn cảnh. Tớ với cậu cũng đã quen biết nhau rồi, không cần phải giới thiệu thêm nữa."
Tiêu Dĩ An cũng biết mình hình như đã nói một câu thừa thãi.
Nhưng ngẫm kỹ lại thì cũng chưa chắc, ít nhất, nó khiến Diệp Khanh Thường, vị "bạch nguyệt quang" không chính thức, kiêm hội trưởng câu lạc bộ văn học, cuối cùng cũng biết được tên của mục tiêu nhiệm vụ yêu đương mà mình vẫn đang theo đuổi.
Trước đó nàng còn không biết tên của đối phương nữa cơ.
Nhưng tên ingame thì nhớ rõ mồn một.
Rồi hai người bắt đầu nhìn chằm chằm vào nhau, Tiêu Dĩ An mấy lần muốn nói chuyện lại nuốt vào.
"Cậu rốt cuộc đang làm gì vậy?" Diệp Khanh Thường thực sự không nhịn được mà mở lời.
“Tớ… thật sự không biết phải nói gì.” Tiêu Dĩ An có chút bất an mà bóp bóp ngón tay, "Cứ nghĩ đến việc trước mặt tớ là cô ấy, là toàn thân lại căng thẳng không thở nổi."
"Tình yêu của hai người vốn dĩ là sự đồng cảm, là quá trình hai trái tim xích lại gần nhau, lúc này cậu nghĩ mấy lời hoa mỹ giả dối làm gì? Muốn nói gì thì cứ nói thẳng ra, không được sao?"
Diệp Khanh Thường với vẻ mặt hiển nhiên nói ra câu này.
Rồi nàng nhìn thấy biểu cảm của Tiêu Dĩ An trước mặt từ ngạc nhiên biến thành do dự, rồi lại biến thành kiên định, không biết đã hạ quyết tâm gì.
Hắn mở lời: "Tớ thích cậu, xin hãy ở bên tớ!"
"Thật ra thì cũng không cần phải thẳng thắn đến thế."
Diệp Khanh Thường lau lau những giọt mồ hôi nhỏ lấm tấm trên trán.
Bạch Nguyệt Quang: tượng trưng cho một người mà bạn yêu thích, ngưỡng mộ, nhưng không thể có được, giống như ánh trăng sáng trên cao, đẹp nhưng xa vời.