"Chơi mệt quá đi."
Chu Niểu ôm búp bê nhồi bông, nói với Cẩu Du dưới ánh chiều tà.
Cẩu Du thực sự đã đi chơi với Chu Niểu gần như cả ngày, Chu Niểu muốn chơi gì thì hắn chơi cái đó.
Đây có lẽ là lần hắn chiều Chu Niểu nhất.
Hắn không biết Chu Niểu trước đây đã phải chịu bao nhiêu uất ức, khi mà không có hắn bên cạnh, nhưng hắn sẽ không để Chu Niểu phải chịu thêm uất ức khi ở bên cạnh mình.
Đương nhiên nếu Chu Niểu chọc điên hắn thì vẫn phải ăn đòn.
"Sao cậu không nói gì vậy? Có phải bị kỹ thuật siêu phàm của cha cậu làm cho phục sát đất rồi không?" Chu Niểu ghé sát vào mặt Cẩu Du.
Chu Niểu đang nói về trò bắn bóng, mỗi người trong cặp đôi có vé đều được một lượt miễn phí.
Rồi Tiểu Niểu của chúng ta đã dễ dàng giành được giải đặc biệt, chính là con chó bông lớn mà nàng đang ôm trong lòng.
Con chó bông lớn màu đen trắng được ôm trong lòng Chu Niểu, lại khiến Chu Niểu trông càng nhỏ nhắn hơn.
"Kính ngắm còn chưa nhìn, tay cầm còn chưa chạm, chó ngáp phải ruồi đến mức nào thì tự hiểu."
Cẩu Du rất dứt khoát trêu chọc một câu, tiện tay với lấy con chó bông lớn có vẻ hơi quá cỡ so với dáng người Chu Niểu mà kẹp vào nách mình: "Chỉ là giúp cậu cầm hộ thôi, tớ không thèm tranh đồ chơi con nít."
"Nó không phải đồ chơi con nít, nó tên là Bruce!" Chu Niểu trợn mắt cãi lại.
Thật sự giống hệt một đứa trẻ con mà.
Cẩu Du hiếm khi thấy Chu Niểu như vậy, bỏ mọi áp lực ra sau lưng, toàn tâm toàn ý tận hưởng khoảnh khắc này như một đứa trẻ.
Đây cũng là lý do hắn không biết phải thú nhận với Chu Niểu như thế nào.
Chu Niểu thực sự là vì vấn đề gia đình mà bỏ trốn, một mình nàng kiên cường sinh tồn trong khu rừng tăm tối, ăn thịt không nhả xương mang tên 'cuộc đời'.
Còn hắn thì có quá nhiều đường lui, mâu thuẫn với gia đình cũng chẳng đáng là gì, nhiều nhất chỉ có thể coi là trải nghiệm cuộc sống.
Hắn cũng đã tận mắt chứng kiến nàng khó khăn đến mức nào trên con đường này.
Chu Niểu chỉ có thể hơi thả lỏng vào những lúc này, líu lo như một chú chim nhỏ vô tư.
"Lát nữa cậu đưa tớ đến chỗ làm việc, rồi cậu cứ mang Bruce về nhà trước nhé."
Chu Niểu hít sâu một hơi, mở đôi mắt đẹp ra, nhưng ánh sao trong đó đã mờ đi nhiều.
"Hôm nay còn phải đi làm sao?" Cẩu Du nắm chặt chú chó bông, nhíu mày hỏi Chu Niểu.
"Đúng vậy, vốn dĩ vì hôm nay là ca đêm, ngày mai lại là cuối tuần nên tớ mới ra ngoài chơi đó." Giọng điệu của nàng hơi trùng xuống một chút, không để ý kỹ thì khó mà nhận ra.
Nhưng Cẩu Du lại có thể cảm nhận được, chỉ tiếc là hắn cũng chẳng thể làm được gì.
Hắn chỉ ngơ ngác gật đầu, đưa lại con búp bê cho Chu Niểu mà leo lên xe đạp điện.
Phía sau, Chu Niểu bám lấy vai hắn, khó nhọc mà trèo lên ghế sau.
"Binh nhì Cẩu Du, xuất phát ngay!" Chu Niểu ôm búp bê lại bắt đầu ra lệnh.
Nhưng tinh thần và sức sống thì kém xa so với lúc ban đầu.
Có lẽ chỉ là do mệt mỏi vì đã chơi cả ngày ở trong công viên.
Cẩu Du liếc nhìn gương chiếu hậu của xe đạp điện, đưa tay ấn Chu Niểu đang không yên vị xuống ghế, tiện tay đội mũ bảo hiểm cho nàng.
Trên đường trở về, tiếng hót líu lo của Chu Niểu không còn vang lên nữa.
Cẩu Du nhìn qua gương chiếu hậu, thấy Chu Niểu đang ôm con chó bông khổng lồ mà nhìn cảnh vật bên đường.
Ánh mắt của nàng vào lúc này trông đặc biệt buồn bã và sâu thẳm, toát lên vẻ trưởng thành không thuộc về lứa tuổi của mình.
Nhưng nàng vốn dĩ không nên như vậy.
Cẩu Du nhíu mày.
Hắn nên làm gì cho Chu Niểu, nhưng hắn có thể làm gì cho Chu Niểu đây?
Không hiểu sao, hắn nhớ đến nụ hôn trước khi vào công viên giải trí, giờ hình như vẫn còn lưu lại trên má.
Rồi hắn cúi đầu nhìn cổ tay trái của mình, trên đó có đeo một sợi dây đỏ, và cái thẻ khắc hình chú chim nhỏ đang treo lủng lẳng.
"Ê ê, binh nhì Cẩu Du, lái xe không nhìn đường sao? Còn không mau dừng xe lại?" Chu Niểu ở ghế sau bắt đầu dùng con chó bông lớn đập vào đầu Cẩu Du.
Cẩu Du lúc này mới phát hiện mình suýt chút nữa đi quá.
Chờ Cẩu Du dừng xe ổn định, Chu Niểu mới nhét con búp bê vào lòng Cẩu Du rồi nhảy thẳng xuống.
Hình như vì tiếp đất quá mạnh mà suýt bị trẹo chân.
"Được rồi, cậu về đi."
Chu Niểu phất tay một cái, dặn dò Cẩu Du.
Nói xong, nàng quay người lại mà hít sâu một hơi.
Bây giờ nàng phải đi đối mặt với cô chủ tiệm rồi, không biết kết quả sẽ ra sao.
So với việc đó, chuyến đi công viên giải trí này giống như một buổi tiệc tùng vào ngày cuối cùng của kỳ nghỉ.
Nàng đi về phía cánh cửa kính quen thuộc, nhưng trước khi nàng mở cửa thì một luồng khí lạnh đã phả tới.
Cô chủ tiệm sau khi thấy Chu Niểu liền kéo cửa ra: "Chị Tiểu Chu, sao hôm nay còn đến đây vậy?"
Chu Niểu đầu tiên ngẩn người, sau đó lòng chùng xuống.
Quả nhiên là muốn đuổi nàng đi rồi, thật đáng tiếc cho công việc bán thời gian thoải mái ngoài mong đợi này.
Rồi nàng định quay người rời đi, nhưng lại bị cô chủ tiệm đưa tay kéo lại.
"Nhưng đã đến rồi thì tiện thể nhận tiền thưởng đi." Cô gái tóc dài màu nâu đỏ cười hì hì, kéo Chu Niểu vào trong tiệm.
Rồi còn nháy mắt với anh trai trên xe đạp điện ngoài cửa.
Điều đó lập tức khiến Cẩu Du đang định khởi hành không dám nhúc nhích.
"Tiền thưởng?" Chu Niểu nhíu mày, "Tiền thưởng gì?"
"Chị hôm nay đi công viên giải trí đúng không? Hơn nữa hai tấm vé đều đã dùng hết, cái này coi như đi công tác, em đương nhiên phải cho chị chút tiền thưởng rồi." Lời nói của cô chủ tiệm mang vẻ hiển nhiên.
"Hả?"
Chu Niểu cũng mơ hồ nhận ra diễn biến của sự việc dường như không giống với những gì nàng nghĩ.
"Nhưng chị..."
"Hai người chơi không vui sao?" Cô chủ tiệm nắm vai Chu Niểu, xoay Chu Niểu lại, vừa vặn thấy Cẩu Du đang ngoáy mũi trên xe đạp điện.
Cẩu Du nhận ra ánh mắt, vội vàng rút ngón tay ra, rồi chùi vào con chó bông lớn của Chu Niểu.
Chu Niểu quyết định về nhà sẽ bắt Cẩu Du giặt sạch chú chó bông.
"Hai người chơi vui là được rồi mà? Mục đích ban đầu của em chính là cái này mà." Cô chủ tiệm nhẹ nhàng nói.
Nàng nhận ra điểm khó chịu nhất ở chị dâu tương lai của mình, là Chu Niểu không thể tự nhiên đón nhận sự tử tế từ người khác.
Tựa như từ lâu đã thiếu mất một mảnh quan trọng trong lòng, phản ứng đầu tiên của nàng khi nhận được sự tốt bụng của người khác chính là nghi ngờ, nghi ngờ người khác có ý đồ, rồi lại quay sang nghi ngờ chính mình.
Có vẻ như anh trai của nàng còn một chặng đường dài phải đi.
"Lại đây lại đây, ở đây nè..." Cô chủ tiệm đẩy Chu Niểu đến bên cạnh quầy, cúi đầu lấy ra một thùng giấy, "Tèn ten, gói quà lớn dành cho nhân viên."
Chu Niểu thò đầu vào nhìn.
Bên trong có quần áo, đồ trang trí, đồ ăn vặt.
Nhưng không có tiền, vì nếu có tiền thì nàng không thể nhận.
Cánh cửa kính lại một lần nữa được mở ra, Chu Niểu ôm thùng giấy đi ra ngoài.
"Sao vậy sao vậy?" Cẩu Du nhận lấy thùng.
"Cậu về nhà giặt sạch cái đống nước mũi trên người Bruce cho tớ!"
Chu Niểu nói đầy vẻ hung dữ, nhưng khóe môi lại nở nụ cười.