Cả Phòng Hóa Gái Cười Hì Hì, Lúc Tán Huynh Đệ Khóc Hu Hu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bloom into you: Regarding Saeki Sayaka

(Đang ra)

Bloom into you: Regarding Saeki Sayaka

Hitoma Iruma

Đây là spin-off light novel của bộ Manga "Bloom into you", kể về câu chuyện về nhân vật phụ trong câu chuyện chính là Saeki Sayaka, một cô bé nghiêm túc và từ nhỏ chỉ tập chung và

28 2488

Người bạn cùng lớp mà tôi thầm thích đã trở thành hầu nữ và đang làm điều gì đó mờ ám trong phòng của tôi ?

(Đang ra)

Người bạn cùng lớp mà tôi thầm thích đã trở thành hầu nữ và đang làm điều gì đó mờ ám trong phòng của tôi ?

Kagami Yuu 鏡遊

Keiji đứa con ngoài giá thú của một gia đình giàu có, hiện đang sống trong một căn biệt thự biệt lập. Những tưởng cuộc sống bình yên ấy sẽ tiếp tục mãi cho đến một ngày nọ, Sayaka, cô bạn cùng lớp xin

2 7

The beautiful girls I made understand my troubles with women, but they woke up to intense feelings and wouldn't let me go.

(Đang ra)

The beautiful girls I made understand my troubles with women, but they woke up to intense feelings and wouldn't let me go.

Mizuharu

- Từ ngày đó, Haruto nhận ra sai lầm của mình và bắt đầu dạy cho những cô gái mà đã làm cậu tổn thương cho đến tận bây giờ một bài học! ... Nhưng không hiểu sao, những cô gái mà cậu đã làm cho hiểu ch

29 445

Unbreakable Machine-Doll

(Đang ra)

Unbreakable Machine-Doll

Reiji Kaitou

Vào đầu thế kỉ 20, cùng với sự tiến bộ về công nghệ, các nhà khoa học bắt đầu quan tâm tới ma thuật cấp cao. Sự kết hợp giữa khoa học và ma thuật đã tao ra Makinot – những vòng phép có thể mang lại sự

38 1401

Web Novel - Chương 29 - Tình Địch Giả Tưởng Sụp Đổ

Biểu cảm của Diệp Khanh Thường thay đổi liên tục sau khi đọc tin nhắn:

【Cứ tìm hiểu cậu ấy trước đã, có người thích chơi game, có người thích anime 2D, tùy người thôi.】

Ánh mắt nàng trở nên đờ đẫn.

"Biểu cảm gì vậy, nói tớ xem?" Chu Niểu ở bên cạnh, vừa ngậm sợi mì, vừa vung vẩy nước mì.

Nước mì thậm chí còn văng vào áo Liễu Giải.

"Tự xem đi." Diệp Khanh Thường trực tiếp giơ điện thoại lên cho Chu Niểu.

Chu Niểu nhìn màn hình điện thoại, đột nhiên im lặng, sợi mì đang treo bên miệng vẫn lơ lửng giữa không trung, thậm chí còn quên cả việc hút vào.

"Cậu bật ứng dụng thôi miên à?" Liễu Giải thấy động thái của Chu Niểu cũng ngẩn người.

Tay nàng đang dùng khăn giấy lau vết mì trên áo sơ mi cũng dừng lại.

Sau đó, nàng kéo Chu Niểu đang xúm xít bên cạnh Diệp Khanh Thường ra, tiện tay nhét cả khăn giấy cùng sợi mì đang treo vào trong miệng của Chu Niểu.

Rồi nàng cũng nhìn thấy dòng chữ trên màn hình điện thoại.

Nàng cũng im lặng một lúc, sau đó đầy áp lực vuốt vuốt mái tóc vàng óng rủ xuống bên má.

"Mấy thứ khác tạm thời không nói, cái biểu tượng trái tim (quan hệ tình nhân) của hai ngươi là gì vậy ?" Liễu Giải chỉ vào một biểu tượng nhỏ trên màn hình điện thoại.

"Cái này..." Diệp Khanh Thường véo cằm, "...là hình phạt khi tớ chơi game với cậu ấy, sau này cũng không tìm được lý do chính đáng để gỡ bỏ."

Liễu Giải hít sâu một hơi.

"Vậy bây giờ chẳng phải có cơ hội rồi sao? Cậu nói mình có người yêu rồi, đây chẳng phải là một lý do rất tốt sao?" Nàng sư tử dang hai tay, "Và cậu ta cũng không có ý gì với cậu, chẳng phải càng thuận tiện để tiến hành bước tiếp theo sao?"

"Tớ cứ cảm thấy có gì đó không đúng..."

Diệp Khanh Thường nhíu mày.

"Có gì mà không đúng?" Liễu Giải nhướn mày bổ sung một câu, "Thiên thời, địa lợi, nhân hòa rồi mà còn không ra trận?"

"Ê ê." Chu Niểu đưa tay kéo cánh tay Liễu Giải, "Chúng ta chỉ đưa ra lời khuyên thôi, cụ thể xuất trận như thế nào thì vẫn tùy lão tam."

Biểu cảm của Liễu Giải dịu đi đôi chút: "Tớ chỉ lo cậu ấy cứ chần chừ, đến lúc đó lại rước thêm phiền phức."

"Tớ biết rồi." Diệp Khanh Thường từ từ nhắm mắt lại:

"Ta sẽ nghĩ cách để cậu ấy chấp nhận rằng thân phận online của tớ đã có người yêu."

Thấy Liễu Giải dường như còn muốn nói gì đó để đốc thúc Diệp Khanh Thường, Chu Niểu vội vàng kéo nàng ta lại.

"Ê ê, tớ phải đi làm rồi, lão nhị tiễn tớ một đoạn đi." Chu Niểu đẩy Liễu Giải đi ra ngoài.

Liễu Giải đương nhiên hiểu ý Chu Niểu: "Tiễn cậu? Tớ còn chưa tính sổ vụ cậu hắt nước mì lên áo tớ đâu đó?"

"Cái áo sơ mi đấy đắt lắm sao?"

"Alibaba 9.9 tệ."

Giọng nói của hai người bạn cùng phòng dần xa, chỉ còn lại Diệp Khanh Thường một mình đối mặt với bát mì mới ăn được nửa bát.

Lúc này, điện thoại lại có tin nhắn.

Là từ tài khoản phụ của nàng.

【Xã trưởng, bây giờ cậu có rảnh không? Có thể đến phòng sinh hoạt câu lạc bộ một chuyến được không, tớ có chút chuyện muốn hỏi.】

"Ê, sao chỉ còn lại một mình cậu vậy, hai người kia đi đâu rồi?" Dương Thư Lễ bước đến, Từ Niên phía sau tự giác đi lên phía trước thanh toán tiền của cả hai bàn.

Đúng vậy, Liễu Giải và Chu Niểu đã nhân cơ hội rời đi mà chưa trả tiền.

"Cậu tự chơi đi, tớ còn có việc cần giải quyết." Diệp Khanh Thường nhìn Từ Niên vừa thanh toán xong quay lại, "Làm phiền cậu rồi."

"Ê này..."

Dương Thư Lễ không theo kịp Diệp Khanh Thường đang rời đi, cổ áo của nàng đã bị Từ Niên kéo lại.

Ánh mắt tự cho là hung dữ vừa mới quay sang đã bị màn hình điện thoại của Từ Niên chắn ngang tầm nhìn.

"Hái quýt ở vườn quýt, hái bao nhiêu ăn bấy nhiêu, thế nào?" Hắn cười tủm tỉm, luôn có thể chạm đúng điểm vui của Dương Thư Lễ bất cứ lúc nào.

"Đi thôi, tớ thích ăn quýt!" Dương Thư Lễ giơ cao hai tay reo hò rồi rời khỏi tiệm mì.

Chỉ còn lại nửa bát mì ramen đó, bên trong không còn miếng thịt bỏ nào nổi trên nước mì váng dầu.

Không thể phân biệt đoạn mì nào bị đứt, đoạn nào còn liền.

Nhưng ông chủ tiệm mì không siêng năng như vậy, đợi đến khi hắn đến dọn dẹp bát mì này, thì dù là những sợi mì đã đứt cũng chắc chắn sẽ dính lại thành một khối.

...

Giày thể thao chạy trên sàn nhà cứng cáp, tiếng bước chân giòn giã ngày càng gần.

Nàng dừng lại trước một cánh cửa, vịn đầu gối mà thở hổn hển, đột ngột điều chỉnh hơi thở.

Sau đó, nàng đẩy cửa bước vào.

Bên trong không bật điều hòa, nhưng mùi rượu xộc thẳng vào mũi Diệp Khanh Thường khiến cô gái đeo kính phải giật mình.

Người bạn xã viên tốt của nàng đang uống rượu bên trong, chính là hai chai rượu quen thuộc đó.

"Này, này, làm gì đó, ai cho cậu uống rượu trong phòng sinh hoạt câu lạc bộ vậy?"

Diệp Khanh Thường vội vàng bước đến, đứng bên cạnh thiếu niên đang cầm chai rượu, nhìn đối phương thậm chí còn tháo kính, thứ vốn đã hàn chết trên mặt hắn.

Sau khi tháo chiếc kính gọng đen dày cộp xuống, một khuôn mặt khá tinh tú lộ ra.

Đặc biệt là đôi mắt sâu thẳm ấy, luôn mang cảm giác như đã trải qua biết bao gian khổ.

Chính đôi mắt ấy, đôi mắt lúc nào cũng tỉnh táo trong mọi tình huống, giờ lại đang cho phép một điều mơ hồ len lỏi vào.

"Tớ chỉ vừa mới uống..."

Diệp Khanh Thường không thể quản nhiều đến vậy.

Người trước mặt nàng, tuy ngoài đời gần như chưa từng tiếp xúc, chỉ là một thành viên câu lạc bộ văn học, nhưng đồng thời cũng là người bạn thân thiết đã cùng nàng đồng hành suốt bao năm qua.

Mối quan hệ mâu thuẫn ấy, lúc này được thể hiện rõ rệt giữa hai người.

Vì vậy, nàng không thể khoanh tay đứng nhìn đối phương làm chuyện ngu xuẩn, nhất là khi tất cả bắt nguồn từ mình.

"Cậu gọi tôi đến đây chỉ để nhìn cậu uống rượu say xỉn, rồi làm trò con bò trong phòng sinh hoạt câu lạc bộ?" Diệp Khanh Thường giữ vẻ mặt nghiêm túc.

Thế nhưng nàng có lẽ không nhận ra, người vừa nốc một ngụm rượu lớn mà mặt không biến sắc. 

Còn nàng, chỉ ngửi thấy mùi rượu thôi mà hai má đã hơi ửng đỏ.

"Xã trưởng, người yêu qua mạng mà tớ đã nói, hình như sắp có người yêu rồi."

Thiếu niên đưa tay lấy kính của mình, cúi đầu nhìn một lúc lâu, vẫn không đeo vào.

"Trước đây tớ chưa nói hết, thực ra chỉ có tớ tự nhận cô ấy là người yêu thôi." 

"Tớ cứ nghĩ quan hệ của chúng tớ đã thân thiết lắm rồi, như nước chảy thành sông vậy... Nhưng nghĩ kỹ lại, cô ấy đối xử tốt với tất cả mọi người, chứ không phải đặc biệt với tớ."

Diệp Khanh Thường giữ nguyên sắc mặt.

Thật ra... chỉ đặc biệt với mình hắn thôi.

Nhưng nàng lại chỉ có thể mở miệng: "Vậy lúc này cậu muốn gì, định hủy hoại tình yêu mới chớm nở của cô ấy?"

"Không... tớ không thể làm vậy..." Thiếu niên ôm mặt, giọng nói cũng trở nên khàn khàn.

"Nhưng thực sự khó chịu lắm, tớ không nghĩ có ai có thể hiểu cô ấy hơn tớ, có thể đối xử tốt với cô ấy hơn tớ."

Hắn ngừng lại: "Tớ biết... không thể vì sự ích kỷ của mình mà làm gì.. Nhưng cô ấy gần như là tất cả đối với tớ, cậu hiểu không? Nếu một ngày cô ấy không cần tớ nữa, nếu tớ chẳng còn chút giá trị nào trong mắt cô ấy..."

Diệp Khanh Thường nhìn xuyên qua kẽ ngón tay ấy, nơi đáy mắt từng lấp lánh ánh sáng, giờ đây chỉ còn lại một mảnh tro tàn.

Thế là nàng lấy điện thoại ra.

【Tiểu Niểu, không cần dùng Cẩu Du nhà cậu nữa, gọi về đi.】