"800 mét—" Diệp Khanh Thường kêu la thảm thiết.
Mấy người đang định ra ngoài trường ăn cơm, nhưng Cẩu Du đã đi trước một bước.
Theo lời Cẩu Du thì: Ra ngoài ăn với bốn thằng con trai thì không sao, nhưng với bốn đứa con gái thì... thôi, hắn đi làm shipper đây.
Nhưng Chu Niểu lại rõ ràng cảm thấy Cẩu Du đang tính toán những chuyện không tồn tại, bình thường đi chơi với mình có bao giờ như vậy đâu.
Chẳng lẽ tên đó từ đầu đã không coi mình là người sao?
"Cậu đi khuyên nhủ Cẩu Du nhà cậu dùm cái, nhìn cái thân hình này của tớ xem, chạy 800 mét là chết người đó." Diệp Khanh Thường mặt mày nhăn nhó, xông đến bên cạnh Chu Niểu.
Chu Niểu khoanh tay trước ngực, cười lạnh một tiếng: "Nói như thể cái thân xác nam giới đây của cậu chạy 800 mét thì sẽ không chết người vậy."
Diệp Khanh Thường xịu mặt lại gần Chu Niểu: "Vậy cậu không phủ nhận cậu ấy là người nhà đúng không?"
"Chan sống rồi thì có thể đi cắn bật lửa."
Hai người vừa đi vừa đấu võ mồm, đến lúc cao trào còn giao lưu vài đường quyền cước.
Liễu Giải thì như cỏ đầu tường, gió thổi bên nào thì nghiêng bên đó, a dua mắng cả hai mà vẫn bình an vô sự.
Còn về Dương Thư Lễ, cô nàng này đang nhìn đông ngó tây đủ loại đồ ăn vặt hai bên đường, chỉ thiếu việc chảy nước dãi thôi.
Trước cửa tiệm mì, bốn người dừng bước.
"Mì bò, bốn bát." Liễu Giải gọi vọng vào ông chủ ở bếp sau.
Quanh bàn, bốn người quây tròn.
"Nói thật tớ thấy mì ở đây ngon hơn cái bàn tiệc hôm trước của lão nhị." Chu Niểu ngồi trước cái bàn gỗ trông có vẻ đã cũ mèm mà nói ra câu này.
Liễu Giải lườm Chu Niểu một cái: "Tiền để làm bàn tiệc tối hôm đấy thừa sức mua đứt cả cái tiệm này."
"Nhưng tớ đã ăn phần mang về nhà rồi." Chu Niểu đột ngột đổi đề tài, "Mùi vị cũng không tệ."
Bị Liễu Giải nhìn chằm chằm, Chu Niểu cũng có chút không giữ được vẻ mặt, quay đầu nhìn Diệp Khanh Thường đang ôm điện thoại.
"Làm gì đấy?" Nàng hỏi.
"Tớ đang nghĩ, làm sao để tạo ra một đối tượng ảo cho cái thân phận ảo kia." Diệp Khanh Thường nhíu mày.
Chuyện này nàng cũng chưa từng làm, nàng cũng không ngờ có ngày mình lại làm ra chuyện như vậy.
"Vậy cầu xin anh em đi, anh em sẽ giúp cậu nghĩ cách." Chu Niểu ngả người ra sau, "Nghĩ kỹ đi, ăn cơm xong là huynh đệ phải đi làm rồi, cơ hội ngàn vàng không đến lần thứ hai đâu."
"Mơ đi, muốn ông đây cầu xin sao?" Diệp Khanh Thường nghiến răng, "Chuyện này ngay cả trưởng phòng cũng không đồng ý."
"Cậu đang mắng tớ à?" Dương Thư Lễ rõ ràng cảm nhận được điều gì đó, chỉ vào mình.
Nhưng Diệp Khanh Thường lại không thèm để tâm tới.
Mắt liếc một cái, Dương Thư Lễ đột nhiên đứng dậy, đi về phía một bàn khác không xa: "Ê lão Từ, cậu cũng ăn cơm ở đây sao không gọi tớ?"
Nghe thấy tiếng này, ba người còn lại đồng loạt quay đầu lại, nhìn chàng trai với nụ cười ôn hòa đó.
"Từ Niên? Tên đó sao lại ở đây? Đến tìm trưởng phòng sao?" Diệp Khanh Thường nhướn mày, "Hay là muốn kéo trưởng phòng về?"
"Thôi đi, hai cái thùng cơm đó thì làm được chuyện gì? Với lại cậu không thấy là trưởng phòng thân yêu của chúng ta đang lẽo đẽo đi tìm người ta sao." Liễu Giải gõ gõ bàn.
"Có rảnh rỗi quản chuyện này thì thà nghĩ xem 'thú cưng online' của cậu nên xử lý thế nào đi."
"Nhưng tớ chưa từng yêu đương thì làm sao biết giả vờ yêu đương?" Diệp Khanh Thường hỏi ngược lại.
"Để tớ dạy cậu cái này." Chu Niểu vừa nói, vừa khẽ né người để ông chủ có thể đặt bát mì lên bàn, "Cứ nói với cậu ta là cậu đã gặp được một chàng trai rất rất tốt, vế sau có tự hiểu được không?"
"Ồ ồ, ý cậu là cứ giả vờ như đang quen một người lý tưởng, rồi bắt đầu kể mấy chuyện hẹn hò vặt vãnh hằng ngày trước mặt cậu ta ấy hả?" Diệp Khanh Thường gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
"Thật ra tớ cũng thấy cách này được đó, ít nhất sẽ không quá đột ngột." Liễu Giải bày tỏ sự đồng tình với đề xuất của Chu Niểu.
"Các cậu nói đúng thật đấy, nhưng mà..." Diệp Khanh Thường vừa cầm đũa khuấy nhẹ bát mì trước mặt, vừa chậm rãi nói, "Giờ cậu ấy nghĩ cái thân phận online kia của tớ với cậu ta đã là đang yêu nhau rồi. Tớ chưa từng thừa nhận gì cả, nhưng cậu ấy thì rõ ràng là có ý đó."
"Tớ thì có thể giải thích, nhưng với cậu ta mà nói... chẳng phải cách làm này giống như một kiểu tra tấn từng chút một sao?"
Chu Niểu tức đến bật cười: "Ai ép cậu cứ phải chơi trò mập mờ đấy, treo người ta lơ lửng mà không chịu xác định cho xong, bây giờ xảy ra chuyện thì hoặc cậu khó chịu hoặc cậu ta khó chịu, chọn một đi!"
"Chết tiệt, trước đây tớ là con trai, đồng ý thì còn ra thể thống gì nữa?" Diệp Khanh Thường hùng hồn hỏi ngược lại.
"Vậy thì từ chối đi chứ." Chu Niểu tiếp tục nói.
"Lúc đó cha mẹ người ta vừa mất, đến cả lý do để sống cũng chẳng còn. Giờ cậu còn muốn bóp chết hy vọng cuối cùng của cậu ta sao?" " Diệp Khanh Thường vẫn cứng miệng, không hề nhượng bộ.
Liễu Giải đã nghe nửa buổi chen vào một câu: "Vậy bây giờ giữa cậu và việc bóp chết cậu ta có gì khác nhau?"
"Ôn hòa hơn nhiều chứ, với lại bây giờ không bóp chết cậu ta, chẳng lẽ đợi cậu ấy phát hiện thân phận của tớ rồi bóp chết tớ theo nghĩa đen sao?"
Mỗi câu nói của Diệp Khanh Thường dường như đều rất có lý, nhưng gộp lại thì lại biến thành một kẻ giả mạo thân phận, mập mờ với tình cảm của người khác.
"Vậy sao lúc đó không nói rõ mình à con trai, thì lúc này đâu có nhiều chuyện như vậy?" Chu Niểu tìm được nguồn gốc vấn đề.
"Ờ... lúc đó... lúc đó tớ chỉ thấy khá vui thôi, nên..." Thiếu nữ đeo kính né tránh ánh mắt.
Liễu Giải lộ ra vẻ khinh bỉ: "Vậy thì đáng đời."
"Vậy sao không trách cậu ta tại sao lại thích một người trên mạng sao?" Người trong cuộc lại cãi bướng một câu.
"Nào, để tớ hỏi cậu." Chu Niểu bắt đầu tiếp quản chiến trường, "Giờ cậu gặp biến cố lớn, bên cạnh không có ai để dựa vào, lúc đó xuất hiện một người khác giới, người đấy sẽ quan tâm cậu tỉ mỉ, an ủi cậu, giúp đỡ cậu cho đến khi cậu vượt qua biến cố ấy, không chê bai bất cứ điều gì ở cậu, thì lúc này cậu sẽ nghĩ sao?"
"..."
Không khí im lặng đôi chút.
Dương Thư Lễ đứng dậy, tay bưng bát mì của mình, rồi quay đầu đi về phía bàn của Từ Niên.
"Tội lỗi do cậu tự tạo ra, thì phải tự chịu trách nhiệm, hiểu không?" Chu Niểu vỗ vỗ vai Diệp Khanh Thường.
Rồi đưa đũa gắp một miếng thịt bò trong bát của Diệp Khanh Thường.
"Yên tâm, huynh đệ sẽ giúp cậu." Liễu Giải vỗ vỗ vai còn lại của nàng.
Rồi cũng đưa đũa gắp một miếng thịt bò trong bát Diệp Khanh Thường.
"Cả bát chỉ có hai miếng thịt bò, hai người có hơi quá đáng không?"
"Haiz, được rồi được rồi." Chu Niểu nhíu mày, gắp rau mùi trong bát mình sang.
Liễu Giải thì gắp hành lá trong bát mình sang.
Diệp Khanh Thường thở dài một hơi, lấy điện thoại ra.
Muôn vàn do dự, lòng đầy lo lắng, nhưng nàng vẫn gửi đi một tin nhắn.
【Alo alo, mấy bạn nam thích gì nhỉ? Tớ muốn mua quà tặng người khác nhưng không biết con trai thích gì.】
Gần như ngay lập tức, phía trên giao diện chat hiện lên dòng chữ 【Đang nhập...】.