Cả Phòng Hóa Gái Cười Hì Hì, Lúc Tán Huynh Đệ Khóc Hu Hu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bloom into you: Regarding Saeki Sayaka

(Đang ra)

Bloom into you: Regarding Saeki Sayaka

Hitoma Iruma

Đây là spin-off light novel của bộ Manga "Bloom into you", kể về câu chuyện về nhân vật phụ trong câu chuyện chính là Saeki Sayaka, một cô bé nghiêm túc và từ nhỏ chỉ tập chung và

28 2488

Người bạn cùng lớp mà tôi thầm thích đã trở thành hầu nữ và đang làm điều gì đó mờ ám trong phòng của tôi ?

(Đang ra)

Người bạn cùng lớp mà tôi thầm thích đã trở thành hầu nữ và đang làm điều gì đó mờ ám trong phòng của tôi ?

Kagami Yuu 鏡遊

Keiji đứa con ngoài giá thú của một gia đình giàu có, hiện đang sống trong một căn biệt thự biệt lập. Những tưởng cuộc sống bình yên ấy sẽ tiếp tục mãi cho đến một ngày nọ, Sayaka, cô bạn cùng lớp xin

2 7

The beautiful girls I made understand my troubles with women, but they woke up to intense feelings and wouldn't let me go.

(Đang ra)

The beautiful girls I made understand my troubles with women, but they woke up to intense feelings and wouldn't let me go.

Mizuharu

- Từ ngày đó, Haruto nhận ra sai lầm của mình và bắt đầu dạy cho những cô gái mà đã làm cậu tổn thương cho đến tận bây giờ một bài học! ... Nhưng không hiểu sao, những cô gái mà cậu đã làm cho hiểu ch

29 445

Unbreakable Machine-Doll

(Đang ra)

Unbreakable Machine-Doll

Reiji Kaitou

Vào đầu thế kỉ 20, cùng với sự tiến bộ về công nghệ, các nhà khoa học bắt đầu quan tâm tới ma thuật cấp cao. Sự kết hợp giữa khoa học và ma thuật đã tao ra Makinot – những vòng phép có thể mang lại sự

38 1401

Web Novel - Chương 32 - Đánh Dấu Vắng Mặt

"Đồ đạc chuẩn bị xong hết chưa?"

Sáng sớm, Chu Niểu thò đầu ra nhìn Cẩu Du.

Cẩu Du bị hỏi bất ngờ mà ngẩn người: "Có thứ gì cần mang theo sao?"

"Không biết, tớ thấy mọi người khi đi du lịch, đi chơi đều mang theo rất nhiều đồ đạc cả." Chu Niểu lắc đầu.

"Vậy thử hỏi cách khác nhé, chúng ta đều trắng tay, có thứ gì mang theo được không? Hay là gói que cay ăn dở hôm qua đang ở trong tủ lạnh?"

Cẩu Du vừa nói xong, hắn lại sửng sốt: "Cái này thì đúng là phải mang thật."

Chu Niểu xua tay: "Thôi không cần mang đâu, đêm qua tớ tỉnh dậy thì đói bụng, tiện thể ăn sạch rồi."

Thế là hai người nhẹ tênh, chỉ mang theo điện thoại và vé công viên giải trí rồi ra khỏi nhà.

Loại vé này hình như cũng giống vé gia đình vậy, vé gia đình yêu cầu người sử dụng phải là người thân, còn vé đôi thì yêu cầu người sử dụng phải là cặp đôi.

Suy đi nghĩ lại, người khác giới duy nhất có thể dùng tấm vé này bên cạnh Chu Niểu hình như chỉ có mình Cẩu Du.

"Xem ra hầu như tất cả các trò chơi trong công viên đều chơi được, tấm vé này hình như lời lắm đó." Cẩu Du cầm tấm vé màu xanh của mình giơ cao lên, mượn ánh nắng mặt trời mà ngắm nghía kỹ lưỡng.

"Tối qua tớ xem rồi, bộ vé này không hề rẻ đâu." Chu Niểu cười hì hì, giống như một chú mèo con vừa nhặt được thứ gì đó tốt đẹp từ bên ngoài về.

Những sợi tóc hơi xù lên trông vô cùng mềm mại dưới ánh nắng dịu dàng, nhỏ nhắn một cục, nhỏ nhắn một vòng.

"Nhắc mới nhớ, sao tự nhiên cậu lại muốn đi công viên giải trí với tớ vậy?"

Cẩu Du vẫn ngẩng đầu nhìn tấm vé màu xanh của mình.

"Tự nhiên muốn thôi, làm sao?" Chu Niểu cố gồng mình lên nhưng ánh mắt lại không dám nhìn Cẩu Du đang đi chậm rãi bên cạnh.

Cẩu Du rất dứt khoát dừng bước, nhìn chằm chằm Chu Niểu.

Hắn còn kéo cổ áo sau của cô gái đang bước về phía trước.

Chiếc áo hoodie trắng rộng thùng thình của Chu Niểu che đi chiếc váy ngắn bên dưới, để lộ đôi chân trắng nõn trong không khí.

Cẩu Du nhận ra Chu Niểu bây giờ dường như không còn phản đối việc mặc quần áo con gái như lúc đầu nữa, thậm chí có hai lần hắn đi ngang qua phòng Chu Niểu để vào nhà vệ sinh, còn thấy Chu Niểu giơ quần áo lên ướm thử trước gương.

"Thật sao?" Cẩu Du khoanh tay trước ngực, cứ thế nhìn chằm chằm vào ánh mắt lảng tránh của Chu Niểu.

"Thật ra là cô chủ tiệm đưa cho tớ, không dùng thì chẳng phải lãng phí sao..."

Chu Niểu vẫn có chút ngại ngùng, "Dù sao thì chuyện này... rất phức tạp."

Cẩu Du lại gần hơn một chút, góc nhìn từ trên xuống dưới tạo áp lực rất lớn cho nàng chim nhỏ.

"Nói thật đi."

Hắn vẫn có chút không yên tâm về cô em gái luôn có những ý tưởng riêng, đồng thời còn tự ý giúp hắn tìm bạn gái, sợ rằng cô em gái mình lại làm ra chuyện gì thừa thãi rồi.

"Thật ra cô chủ tiệm hình như hơi nghi ngờ mối quan hệ của tụi mình, muốn tớ và anh trai của em ấy đi chơi một chút." Chu Niểu nói ra sự thật mà nàng đoán.

Cẩu Du đột nhiên bật cười nhẹ nhõm.

Chu Niểu nói ra sự thật xong thì bắt đầu lầm bầm: "Tớ còn chưa có add friend với hắn nữa, với lại không thể vì công việc này mà bán rẻ bản thân đúng không nào? Giàu sang không dâm loạn, nghèo hèn không đổi dời."

"Lão Cẩu cậu rốt cuộc có nghe không vậy?" Chu Niểu nhón chân, cố gắng đặt tay lên vai Cẩu Du.

"Quản nhiều như vậy làm gì? Cậu vốn dĩ đâu có làm gì sai, nếu cậu chịu khuất phục thì tớ mới coi thường cậu đó." Cẩu Du đưa tay xoa đầu Chu Niểu.

Đương nhiên nếu Chu Niểu thực sự chịu khuất phục, chỉ cần hỏi cô chủ tiệm về thông tin liên lạc của người kia thì Cẩu Du sẽ gặp rắc rối.

"Hôm qua tớ rảnh rỗi nghiên cứu bản đồ thành phố, có một con đường không có một cảnh sát giao thông nào cả." 

Chu Niểu ngồi ở ghế sau, đặt tay lên vai Cẩu Du để chống người dậy.

"Chỉ đường." Cẩu Du quay đầu đội mũ bảo hiểm cho Chu Niểu.

"Tướng quân hãy xuất hành tại con đường nhỏ này!"

Một lực đẩy mạnh đột ngột truyền đến, Chu Niểu không giữ vững được thăng bằng, ngã ngửa về phía sau.

Nhưng lại bị Cẩu Du lái xe bằng một tay tóm lấy eo, giữ chặt nàng lại: "Đừng lộn xộn, ngồi yên đi."

"Ừm."

Chu Niểu cúi đầu nhìn bàn tay trái to lớn và mạnh mẽ đang đặt ở bên hông mình.

"Ờ... cậu còn định nắm đến bao giờ?" Vì nàng có lỗi trước, nên lời nói cũng không cứng rắn.

Có chút mềm mại, lúc này lời nói và hành động của nàng lại phù hợp với vẻ ngoài khiến người ta thương yêu.

Cẩu Du ngẩn người, lúc này mới phát hiện tay mình vẫn còn nắm eo Chu Niểu, không khỏi dùng thêm chút lực bóp nhẹ.

Cảm giác quá tốt, nhất thời quên mất đây là một hành động có chút mạo phạm.

Rồi Chu Niểu dùng đầu đội mũ bảo hiểm mạnh mẽ thúc vào lưng Cẩu Du đang lái xe.

Điều này khiến Cẩu Du mất thăng bằng, vội vàng rút tay đang đặt trên eo Chu Niểu về để giữ chặt tay lái.

Nhưng sự mất ổn định của xe lại khiến Chu Niểu ôm chặt lấy eo Cẩu Du, cả người cũng áp sát vào lưng hắn.

Hình như tư thế lại càng trở nên mập mờ hơn.

Hai tay Chu Niểu ôm Cẩu Du hơi cứng đờ, dù xe đã ổn định lại, nàng cũng chỉ dám từ từ rút tay về, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

Gió lạnh thổi vào khuôn mặt mềm mại của Chu Niểu khiến nàng hơi đau, nhưng khi áp sát vào lưng Cẩu Du thì sẽ không bị nữa.

Tiếng gió rít qua tai hơi ồn ào, nhưng áp sát vào lưng Cẩu Du thì chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch, mạnh mẽ và bình yên.

Giống như hai lần trước, khi mình gặp rắc rối, luôn có bóng dáng Cẩu Du chắn trước mặt mình, để lại cho mình một tấm lưng như vậy.

"Cậu, cậu đừng dựa vào tớ nữa."

Đúng lúc Chu Niểu cảm thấy lòng mình có chút xáo động không rõ, Cẩu Du bắt đầu than thở:

"Cái mũ bảo hiểm trên đầu cậu cứng lắm đó, cho dù có muốn lau miệng bằng áo của tớ thì cũng phải tháo mũ ra trước chứ."

Chu Niểu tức đến bật cười. Bây giờ nàng vẫn cảm thấy mặt bị gió thổi đau, tiếng gió cũng đặc biệt ồn ào.

Nàng giơ nắm đấm lên muốn đánh Cẩu Du hai cái, nhưng vừa nghĩ đến đối phương còn đang lái xe, liền dừng động tác lại.

"Hừ!"

Nàng cứ thế treo máy ở ghế sau cho đến cổng công viên giải trí.

Công viên giải trí vào thứ Sáu hình như không đông người như tưởng tượng, có lẽ vì bây giờ là buổi sáng, chưa đến lúc cuối tuần đông đúc.

"Ê đợi một chút, đợi lão nhị gửi mã điểm danh đã, phải điểm danh trước đã." Chu Niểu và Cẩu Du đều dừng bước.

"Dù sao cũng là môn phụ, thầy giáo sẽ không kiểm tra đâu."

...

Liễu Giải vừa gửi mã điểm danh đi đã thấy Chu Niểu gửi lại chữ "ok".

Rồi nàng ngẩng đầu nhìn bục giảng.

"Các em đã đến đông đủ rồi, trước tiên thầy mời hai em trả lời câu hỏi này, mời hai em Chu Niểu và Cẩu Du."

Sắc mặt Liễu Giải căng thẳng, liếc nhìn trưởng phòng đang ngủ bên phải, rồi liền cùng với Diệp Khanh Thường bên trái đứng dậy làm hình nhân thế mạng.

"Hai em không biết sao? Câu hỏi rất đơn giản mà, vậy thì đổi hai em khác vậy, xem nào... Liễu Giải và Diệp Khanh Thường."

"Hai em này đâu rồi? Không đi học sao?"

"Vậy thầy đánh dấu vắng mặt."