Chu Niểu và Liễu Giải chia tay nhau ở cổng trường, Chu Niểu đang định đi làm thì nhìn thấy tin nhắn của Diệp Khanh Thường gửi đến.
Nàng nghiêng đầu, dường như có chút không hiểu câu nói của đối phương có ý gì.
Sao bây giờ lại khác với lúc đầu rồi?
Tên đó rốt cuộc đã trải qua chuyện gì mà lại đột nhiên lại thay đổi ý định?
Tiểu Niểu nhướn mày.
Nàng rất dứt khoát gọi một cuộc điện thoại, nhưng vừa gọi được thì đã bị đối phương tắt máy.
Sau đó lại có một tin nhắn mới.
【Đừng ồn ào, đang bận.】
Nói thật, tên này rốt cuộc đang làm gì vậy?
Chu Niểu cũng lười quản chuyện tình cảm cá nhân của lão tam, nàng chỉ biết nếu hôm nay nàng không đi làm thì e rằng sẽ gây ra tranh chấp kinh tế.
Mặc dù cô chủ tiệm đã thể hiện một sự tốt bụng bất ngờ đối với nàng, có lẽ thực sự nghĩ rằng mình và người anh trai không đáng tin cậy của đối phương có chút cơ hội.
Nhưng nàng đến bây giờ còn không biết anh trai của đối phương tên gì, trông như thế nào.
Mặt trời chiếu vào điện thoại có chút nóng, Chu Niểu nhét điện thoại vào túi váy xếp ly.
Đây cũng là phát hiện mới nhất của nàng, trước khi mặc chiếc váy ngắn này, nàng còn không biết loại váy ngắn này có túi.
Nàng thậm chí trước đó đã thực sự nghi ngờ đồ của con gái được lấy ra từ dưới váy.
Khẽ ngân nga một giai điệu, Chu Niểu đi ngược nắng về phía cửa tiệm nơi nàng làm việc.
Hôm nay trời rất nắng, nhưng không quá chói mắt, cũng không hề có cảm giác bỏng rát, mà lại còn có gió nhẹ thổi qua.
"Chị Tiểu Chu đến rồi à, sao không nói trước để em ra đón chứ."
Chu Niểu vừa đứng trước cửa kính, cô chủ tiệm vốn đang ngái ngủ đã bò dậy từ phía sau quầy, vội vàng kéo Tiểu Niểu đang khó nhọc đẩy cửa kính vào.
"Thôi thôi, chị đến làm việc mà, em mới là bà chủ chứ." Chu Niểu vội vàng lùi lại hai bước.
Chu Niểu nghĩ cô chủ tiệm trước mặt đã coi mình như chị dâu tương lai nên mới làm như vậy.
Trước hết, mình không thể thực sự đi yêu người anh trai của đối phương, vậy thì mình đương nhiên không thể hưởng thụ sự tốt bụng này.
Không làm mà đòi có ăn, mặc dù nếu nàng an nhiên chấp nhận thì sẽ sống thoải mái hơn, nhưng nàng vẫn từ chối.
Với Chu Niểu, làm những gì mình nên làm, mới thoải mái nhất.
Có lẽ chính vì nàng ương ngạnh và khó tính như vậy, nên mới vừa đi học vừa đi làm, tự khiến mình mệt chết đi sống lại.
"Ôi, hai chúng ta không phải bạn tốt sao? Phân chia rõ ràng như vậy làm gì?" Cô chủ tiệm kéo Chu Niểu ngồi vào phía sau quầy.
Chu Niểu lúc này mới phát hiện chiếc ghế gỗ cũ đã được thay bằng ghế xoay bọc da.
Rồi khi ngồi lên, nàng không nhịn được dùng chân đạp đất xoay hai vòng.
Sau đó lại như nhận ra mình như là một đứa trẻ con nên giả làm người lớn, liền vội vàng ngồi thẳng dậy, lưng thẳng tắp.
Tiểu Niểu đứng nghiêm.
Sau đó, cảm giác lạ lẫm đột nhiên xuất hiện trên vai, khiến Chu Niểu suýt nữa nhảy dựng lên.
Là cô chủ tiệm đang đứng sau lưng Chu Niểu đamg xoa bóp vai cho nàng: "Vai cứng đờ thế này rồi, bình thường phải nghỉ ngơi cho tốt đó."
Vẻ mặt Chu Niểu có chút cứng đờ, né tránh cái xoa bóp của cô chủ tiệm.
Vẫn câu nói đó, nàng là nhân viên, người phía sau mới là chủ tiệm, nàng cũng không định lợi dụng mối quan hệ giả dối này.
"Đi học, lại còn đi làm, bình thường không có nhiều thời gian nghỉ ngơi." Chu Niểu nói, "Em đã cho chị công việc này đã là phúc của chị rồi, những chuyện khác thì không cần..."
Cô gái tóc dài màu nâu đỏ cười tủm tỉm thu tay về.
Có vẻ như "chị dâu tương lai" của cô ta vẫn chưa quen với sự tốt bụng đột ngột này.
Nói cách khác, trước đây Chu Niểu cũng hầu như không tiếp xúc với sự tử tế từ người khác.
"Không sao đâu, đợi đến Quốc khánh là chị có thể thoải mái rồi." Cô chủ tiệm nói, rồi lấy ra một chiếc bịt mắt và một chiếc gối nhỏ đưa cho Chu Niểu.
Chu Niểu ngơ ngác nhận lấy.
Nàng chưa bao giờ thấy ông chủ nào lại khuyến khích ngủ trong giờ làm việc cả.
"Hy vọng là vậy." Chu Niểu tự cho rằng mình hiểu rõ ý trong lời nói của cô chủ tiệm, công việc này Quốc khánh sẽ cho nàng nghỉ, nàng có thể nhân dịp nghỉ lễ mà nghỉ ngơi thật tốt.
Nhưng nàng đã đồng ý với Cẩu Du là sẽ đi cùng hắn về nhà vào Lễ Quốc khánh.
Hy vọng người nhà Cẩu Du sẽ không làm mất quá nhiều thời gian của nàng, nàng còn định nhân dịp Quốc khánh làm thêm hai ngày nữa, lương làm thêm ngày lễ không hề thấp.
"Chắc chắn sẽ thoải mái hơn nhiều."
Cô chủ tiệm úp mặt xuống chiếc gối nhỏ của mình, cười tươi nhìn "chị dâu tương lai" của mình.
Nàng nghĩ, với vẻ ngoài ngoan ngoãn và đáng yêu thế này, chị gái xinh đẹp trước mắt khi cùng ông anh trai ngốc của mình về ra mắt, chắc chắn sẽ khiến cha mẹ hài lòng.
Đến lúc đó, cho dù ông anh trai ngốc của mình có mâu thuẫn gì đi nữa, thì ít nhất chị dâu sau này cũng không cần vắt kiệt thời gian để đi làm thêm cực khổ nữa.
Chu Niểu đặt chiếc gối nhỏ lên bàn, hai tay mân mê một lúc, rồi lại tỏ vẻ lúng túng.
"Chị mệt lắm rồi phải không? Vậy cứ ngủ một giấc đi, hôm nay sẽ không có khách đâu." Đầu cô chủ tiệm đã vùi vào chiếc gối mềm mại, giọng nói nghe có vẻ hơi nghèn nghẹn.
"Hả? Tại sao? Định đóng cửa à?"
Chu Niểu không muốn công việc tốt mình vừa tìm được lại mất đi như vậy.
Nhưng nghĩ kỹ lại, với tình hình kinh doanh hai ngày một khách của cửa tiệm này, cho dù có đóng cửa cũng chỉ có thể nói là chuyện bình thường.
"Không phải, thật ra những người đến tiệm chúng ta lấy rượu đều đã đặt trước rồi, hôm nay sẽ không có ai đến cả." Cô chủ tiệm thậm chí không ngẩng đầu lên, chỉ chống tay vô lực vẫy vẫy.
Thứ lỗi cho Chu Niểu đã đi làm mấy ngày rồi mà thậm chí còn không biết nơi mình làm việc hoạt động như thế nào.
Bên tai đã truyền đến tiếng thở đều đều của cô chủ tiệm rồi.
Chu Niểu cúi đầu nhìn chiếc gối nhỏ trước mặt, luôn cảm thấy thứ này dường như đột nhiên mọc ra vài cánh tay vô hình.
Có cánh tay đang kéo mình lại gần chiếc gối, có cánh tay đang nắm lấy mí mắt của mình mà khép lại.
Vậy thì, ngủ một lát nhỉ?
Dù sao mình cũng đang không có việc gì làm, hay là ngủ một lát nhỉ?
Khi ý nghĩ này nảy ra, Chu Niểu phát hiện mình đã úp mặt xuống chiếc gối nhỏ.
Nàng luôn cảm thấy mình vừa mới nhắm mắt lại, thì đã nghe thấy tiếng gõ cửa kính.
Ngơ ngác ngẩng đầu lên, nàng thấy Cẩu Du mặc đồng phục giao hàng đứng ngoài cửa kính, nhìn nàng với vẻ mặt nửa cười nửa không.
Nàng liếc mắt một cái nữa, thì thấy bên ngoài trời đã tối đen.
Sao vừa mới chợp mắt đã tối um rồi? Thằng cha xứ gay lọ nào đã tăng tốc thời gian vậy?
"Đến giờ tan làm rồi." Cô chủ tiệm bên cạnh đưa tay gạt hai lọn tóc vương trên miệng Chu Niểu, để lộ ra vẻ đẹp tinh tế vốn có của nàng.
"Có người đến đón chị rồi." Chu Niểu nói.
"Em thấy rồi, đừng vội đi..." Cô chủ tiệm móc từ túi ra thứ gì đó mà nhét vào lòng bàn tay Chu Niểu.
"Đây là vé vào công viên giải trí, ngày mai có thể dùng, chị đừng lãng phí nhé, nếu em thấy vé đã quá hạn mà không được sử dụng thì sẽ giận lắm nha."
Chu Niểu vừa tỉnh ngủ với vẻ mặt hai phần ngơ ngác, cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình.
Đúng là vé vào công viên giải trí, nhưng lại có hai tấm.