Truyền thuyết Thánh kiếm và Lễ hội Kiếm Hoa
Truyền thuyết Thánh kiếm và Lễ hội Kiếm Hoa
Mặt trời chói chang thật сле mắt.
Quảng trường trước tòa nhà chính.
Tại đó, tôi đứng một mình ngước nhìn trời cao.
Bầu trời xanh ngắt là thế, mà lòng tôi lại u ám. Chắc hẳn ai cũng từng ít nhất một lần trải qua một ngày buồn rười rượi đến độ buột miệng thốt ra những lời thơ sáo rỗng như vậy.
Với tôi, hôm nay chính là ngày đó.
Ánh dương rực rỡ ló dạng giữa những cơn mưa tháng Sáu.
Thế nhưng, người chẳng thể soi tỏ cõi lòng u uất của tôi.
「…Cũng tại cái bộ dạng này mà.」
Cả đống diềm xếp, diềm xếp, rồi lại diềm xếp cứ quấn lấy chân tôi mỗi khi bước đi.
Nếu là người khác mặc thì tôi đã mê tít rồi. Mê đến mức từng bỏ ra cả đống tiền cùng bạn bè chôn chân ở mấy quán cà phê có mấy cô nàng mặc đồ kiểu đó làm phục vụ.
Nhưng—con trai mặc đồ hầu gái thì thật không thể chấp nhận được.
「Ai mà ngờ được cơ chứ… cái bộ váy hầu gái… chiếc đầm tạp dề diềm xếp bồng bềnh vốn mang đến ước mơ và hy vọng cho phái mạnh, một khi tự mình khoác lên lại biến thành cỗ máy hút linh hồn thế này!」
Giữa sân khấu là bầu trời quang đãng, một cô hầu gái tóc vàng mặt mày xám ngoét.
Cha mẹ giờ này chắc đang ung dung uống trà ở nhà. Cũng tại hai người chịu thua trước mấy món hối lộ mà con trai hai người đã biến thành một con quái vật kinh khủng thế này đây. Con trai không lấy vợ được nữa rồi.
Trong lúc tôi đang chết lặng với tâm trạng như thể tận thế,
「—Tuyệt chiêu! Xoay xoay cuộn cuộn tôm tôm tất sáááááááááááááát!」
「Đubba!?」
Một thứ gì đó từ phía sau tông vào tôi mạnh đến mức tưởng như gãy gập xương sống.
Tôi uốn cong người như con tôm rồi lộn một vòng trên không. Cứ thế bị đập thẳng mặt xuống đất.
「Thấy chưa Yoshitaka! Tuyệt chiêu cuộn cuộn tôm tôm—ủa? Gì ấy nhỉ… Tóm lại là một tuyệt chiêu siêu khủng mà tớ đã dày công nghiên cứu đó!」
A, tôi sẽ kể lại chính xác những gì đã xảy ra…
Tôi cứ ngỡ mình bị đẩy từ sau lưng rồi phô diễn một cú lộn nhào về phía trước thật ngoạn mục, nào ngờ lúc nhận ra thì đã bị một bé loli mặc đồ hầu gái khóa chặt bằng thế Bọ cạp Đoạt mạng.
Có thể bạn không hiểu tôi đang nói gì đâu, nhưng không sao, tôi cũng chẳng hiểu nữa.
「Đau đau đau đau đau! Dừng lại, Nasuko! Cậu mà cứ từ từ hành hạ thế này thì váy của tôi sẽ rách dần tương ứng với sát thương đấy! Một gã hầu gái tóc vàng (đực) lộ cả quần sịp thì chỉ khiến khán giả buồn nôn thôi! Thật sự chẳng ai được lợi gì đâu!」
「Nhá ha ha! Một cú húc từ sau lưng rồi tung ra đòn khóa bọ cạp điệu nghệ! Trên thế giới này, người có thể thực hiện thành công đại kĩ này ngay lần đầu chắc chỉ có khoảng ba người ngoài tớ ra thôi! Tớ sẽ dùng chiêu này để trả thù con hầu gái lúc nào cũng bắt nạt mình!」
「Trả thù thì kệ cậu, nhưng tha cho xương sống của tôi điiiiiiiiiiii!」
Mặc kệ tôi đang đập tay xin thua, bé loli hầu gái tóc dài ngang vai vẫn sáng mắt lấp lánh.
…Shimura Hinako. Bạn tôi, cùng là học sinh năm nhất của Học viện Nữ sinh Shizuru, đồng thời là Phó Chủ tịch (trên danh nghĩa) của Ủy ban Mỹ quan.
Con bé là một đứa ngốc cực kỳ bạo lực, và dựa vào tên cũng như màu tóc, tôi gọi nó bằng biệt danh『Nasuko』. Mỗi lần bị gọi như thế, nó lại tức điên lên dựng hết cả lông tóc.
Hôm nay Nasuko không mặc bộ đồ hoodie tai mèo thường ngày, mà cũng khoác lên mình bộ đầm tạp dề diềm xếp bồng bềnh như tôi. Một bộ đồ đôi chẳng vui vẻ gì, nhưng cũng có lý do cả.
「—Hai vị đang làm ồn gì vậy? Đây không phải là đấu trường ngầm để tổ chức đấu vật đâu nhé?」
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Thủ phạm đã ép tôi và Nasuko phải ăn mặc thế này đang bước về phía chúng tôi với vẻ mặt lạnh lùng đáng ghét.
「Cuối cùng cũng đến rồi hả, con hầu gái kia! Ăn này! Cuộn cuộn tôm tôm—!!」
Hô lên một câu chẳng còn ra dáng tuyệt chiêu nữa, Nasuko lao tới.
Mikaze né được con nhóc đang lao tới như heo rừng bằng một động tác uyển chuyển không thua gì dũng sĩ đấu bò.
Ngay lập tức, cô tóm lấy cổ áo của bộ đồ hầu gái cỡ nhỏ đang lướt qua. Cứ thế đè con bé sấp mặt xuống đất rồi kết liễu bằng đòn khóa bọ cạp.
…Một trong số ba người trên thế giới rộng lớn đã xuất hiện ở đây.
「Ginyaaaaaaaa!! Uốn, uốn cong như tôm! Biến thành shachihoko mất rồiiiiiiiiiiiiiiiii!」
*Rắc.*
「…………Bục bục bục…………」
「Na-Nasukoooooooooooo!!」
Thương thay, Nasuko sùi bọt mép ngất đi.
Tàn nhẫn… quá tàn nhẫn. Con hầu gái mặt sắt kia không có tấm lòng bao dung để cười trừ cho qua trò đùa của một bé gái hay sao!? Bị hiệp hội bảo vệ trẻ em kiện thì đừng có trách nhé!
Mikaze lau mồ hôi trên trán rồi giơ ngón cái về phía tôi.
「Sao lại đắc ý thế hả. Cái cô vừa làm là hành vi ngược đãi trẻ vị thành niên đó biết không?」
「Đó là tự vệ chính đáng. Thỉnh thoảng cũng nên cho một bài học nhớ đời. Tôi là một hầu gái hoàn hảo, đến cả việc dạy dỗ con nhà người khác cũng làm được.」
Hành vi của Mikaze chỉ có thể gọi là ác quỷ mà thôi. Mà cũng không thể phủ nhận rằng Nasuko tự làm tự chịu, nên thỉnh thoảng thế này… cũng được chăng?
「Quan trọng hơn, Lãnh chúa. Bộ trang phục của Ủy ban Mỹ quan chúng ta trông hợp với ngài một cách bất ngờ đấy. …*Tách tách*」
「Dừng lại! Đừng có chụp ảnh! Muốn chụp thì phải thông qua công ty quản lý của tôi chứoooooooooooooooooooo!」
Tôi bất giác rơm rớm nước mắt rồi đứng khép nép. Hỡi các khán giả trên toàn quốc, cứ thoải mái nôn mửa đi.
…Khỏi phải nói, bộ đồ hầu gái này là do Mikaze chuẩn bị.
Nó không phải là đồ cá nhân cô ta mang đến lần trước, mà là một bộ Giáp trụ chuyên dụng cho Ủy ban Mỹ quan, có chức năng như một bộ《Giáp》thực thụ. Đại loại là thế.
「Vì số lượng ủy viên đã tăng nên đơn xin làm《Giáp》mới đã được nhà trường thông qua. Từ giờ trở đi, mỗi khi ra trận, xin ngài hãy mặc bộ《Giáp》này.」
「…Tha cho tôi đi. Tôi chuyển đến trường này không phải để chưng diện đâu.」
「Xin hãy yên tâm. Đây đơn thuần là sở thích của tôi thôi.」
「Cũng phải nghĩ cho người bị sở thích của cô quay mòng mòng như tôi chứ!」
Lần trước lúc biến Nasuko thành loli hầu gái, cô ta còn buông lời xúc phạm rằng bộ đồ hầu gái của tôi ‘không chịu nổi về mặt tinh thần’… Giờ thì hăng hái quá nhỉ. Sao mấy cô gái cứ hưng phấn một cách khó hiểu khi bắt con trai phải giả gái vậy nhỉ?
「…À. Cứ nói chuyện mãi mà sắp đến giờ rồi. Minori-sama vẫn chưa đến sao ạ?」
Trong lúc tôi đang mải suy nghĩ, Mikaze nhìn đồng hồ trên tòa nhà chính rồi lẩm bẩm.
Nhận ra thì đã quá giờ hẹn từ lâu.
Thực ra, hôm nay chúng tôi có việc cần làm nên các thành viên Ủy ban Mỹ quan đã hẹn gặp nhau. Thật là một sai lầm lớn khi Mikaze chuẩn bị luôn đồ hầu gái cho tất cả mọi người với lý do 「Nếu là công việc của Ủy ban Mỹ quan thì…」.
Dù sao đi nữa, một người nghiêm túc như Minori mà lại đến muộn thì thật hiếm thấy.
「Lúc tôi ra khỏi phòng thì hình như cậu ấy vẫn đang thay đồ trong phòng tắm. Chắc là sắp đến rồi đó—」
Đúng lúc đó, tôi thấy một bóng người lén lút tiến lại từ phía lối đi dẫn đến ký túc xá.
Mikaze hất cằm về phía đó, còn tôi thì nín thở.
Một thiên thần, không, có lẽ gọi là nữ thần thì hợp hơn, đang ẩn mình sau những bụi cây ven lối đi để tiến về phía quảng trường chúng tôi đang đứng.
Mái tóc màu hạt dẻ bồng bềnh cùng chiếc tạp dề trắng cũng bồng bềnh diềm xếp tạo nên một vẻ đẹp duyên dáng khôn tả.
「Ồ… ồ ồ ồ…!」
Tôi bất giác nắm chặt tay lại.
Tôi nghĩ rằng đồ hầu gái vốn là trang phục giúp tôn lên vòng một một cách triệt để. Một đứa nhóc như Nasuko, một người ngực phẳng như Mikaze, hay một kẻ không phải là con gái như tôi mặc vào đều không thể phát huy hết giá trị thực của nó.
Nhưng nữ thần trước mặt thì sao? Chính xác là hình tượng hầu gái mà tôi hằng ao ước. Hoàn toàn hoàn hảo còn gì. Nếu được cô ấy nói『Mừng ngài đã về, chủ nhân』trong bộ dạng đó, tôi sẽ lập tức quay trở về, phóng thẳng vào lồng ngực em.
「…C-Cái gì. Đừng có nhìn chằm chằm như thế. Đồ ngốc.」
「À, ờ, không. …Xin lỗi. Tại hợp quá nên bất giác… *Tách tách*」
「Đúng như Lãnh chúa nói. Rất hợp với ngài đấy ạ, Minori-sama. …*Tách tách*」
「Hai người đừng có tự ý chụp ảnh nữa!」
Nữ thần—à không, Minori trong bộ đồ hầu gái, người đã tốn cả đống thời gian để hành động lén lút trên một đoạn đường ngắn, đỏ bừng mặt và giữ chặt chiếc váy dài.
Bàn tay nắm chặt váy run lên vì xấu hổ, nhưng thấy cô ấy không ngăn chúng tôi chụp ảnh lia lịa, có vẻ như cũng không ghét lắm.
「Dù-dù sao thì! Hôm nay chúng ta tập trung để làm việc mà cô Hibime giao đúng không? Không nhanh lên là trời tối đấy!」
「…À.」
Đúng rồi nhỉ. Tôi lại lỡ quên béng mất. Thôi thì cứ lưu mấy tấm ảnh này vào thư mục bí mật vĩnh viễn đã.
「Thiệt tình, cái cô giáo lười biếng đó. Lại đẩy việc phiền phức cho người khác.」
「Đây cũng là công việc của Ủy ban Mỹ quan. Chúng ta đi thôi.」
「Chờ đã. …Hinako sao rồi?」
「…A.」
Chà, lại đãng trí nữa rồi.
Chúng tôi hoàn toàn quên mất bé loli hầu gái đang ngất xỉu, lưng bốc khói.
『—Mấy đứa có biết khu đất trống phía sau tòa nhà chính không? À, phía sau nhưng lệch về hướng tây ấy. Mọi người trong Ủy ban Mỹ quan hãy dọn dẹp chỗ đó vào ngày nghỉ tới nhé, làm ơn đấy.』
Đó là chuyện của ba ngày trước, vào buổi tan học. Ngày hôm sau sau vụ náo động do Ukai Tsunagi gây ra.
Tôi bị gọi đến phòng giáo viên và được cô chủ nhiệm Hibime Yuga nhờ vả như vậy.
『Dọn dẹp phía sau ạ? Nếu thế thì chắc là Kiyonaka Mikaze trong ủy ban của em đã làm rồi ạ.』
Công việc của Ủy ban Mỹ quan là dọn dẹp toàn bộ học viện.
Nhờ có cựu Chủ tịch Ủy ban Mỹ quan cuồng dọn dẹp, Kiyonaka Mikaze, quyết định như vậy nên công việc của Ủy ban Mỹ quan Học viện Nữ sinh Shizuru vô cùng khắc nghiệt. Nhưng vì hầu hết công việc đều do chính Mikaze, người đề xuất, đảm nhiệm nên chúng tôi cũng không thể công khai phàn nàn nhiều.
Nghe tôi nói, cô Hibime gãi mái tóc bạc bù xù không được chăm sóc của mình. Cô ấy là một mỹ nhân nhưng từng cử chỉ vẫn đáng thất vọng như mọi khi.
『…Cái đó thì cô biết. Nhưng nơi cô nhờ là chỗ mà Kiyonaka bình thường cũng không dọn dẹp đâu. Ừm.』
『Ý cô là sao ạ?』
『Khu vực cấm vào. Về nguyên tắc, đó là nơi học sinh tuyệt đối không được phép vào. Việc dọn dẹp do giáo viên thay phiên nhau đảm nhiệm nhưng…………………………Lười quá.』
『Hiểu rồi! Lần này đến phiên cô đúng không!?』
『Vậy nên nhờ em nhé, Akechi. Cố lên, fighting.』
『Cô đúng là người lớn hết thuốc chữa mà! Không, bình thường thì không được đâu chứ!? Các giáo viên khác có đồng ý không vậy?』
『…Nói nhỏ thôi. Người ta nghe thấy bây giờ.』
『Quả nhiên là làm lén!』
『Chữ “yuu” trong Hibime Yuga là “yuuutsu”, có nghĩa là u uất đấy!』
『Có gì đáng để vênh mặt nói ra chứ hảảảảảảảảả!!』
Và thế là, tôi đã bị đẩy việc một cách ngoạn mục.
『Vậy nhé. Cố gắng lên đấy. —Chắc chắn đây là việc chỉ em mới làm được thôi.』
Lúc rời phòng giáo viên.
Không hiểu sao, lời nói của cô giáo vô dụng đang vẫy tay chào lại khiến tôi có chút vướng bận.
Khi chúng tôi đi vòng ra sau tòa nhà chính, khu đất trống mà cô Hibime nói đến liền hiện ra ngay.
Nói một cách ngắn gọn thì nơi đây rất hoang vắng. Địa hình lõm sâu vào trung tâm, giống như vết tích của một thiên thạch rơi xuống. Hàng rào màu xanh lá nhạt bao quanh cao đến mức phải ngước nhìn, và một tấm biển lớn ghi『Cấm vào trừ những người có phận sự』được dán ở đó.
「Hoang tàn quá… Chẳng nhìn thấy được sâu bên trong.」
Vì địa hình lõm xuống nên cỏ dại cao và cây cối mọc lác đác đã che khuất tầm nhìn.
Thành thật mà nói, rất khó để nắm bắt toàn cảnh. Cô Hibime nói rằng giáo viên thay phiên nhau dọn dẹp, nhưng nhìn sơ qua thì chỗ này chắc đã bị bỏ hoang ít nhất ba tháng rồi? Tóm lại là nó vô cùng hoang tàn.
「Tuyệt vời! Trông như rừng rậm ấy!」
Nasuko, sau khi hồi phục từ cú uốn tôm, trở nên phấn khích khi nhìn thấy khu vườn hoang tàn. Điều đó thì tốt, nhưng nếu con bé chạy lung tung với tâm trạng này, thân hình nhỏ bé của nó sẽ biến mất trong nháy mắt. Làm ơn đừng có đi lạc nhé. …Đi lạc ở sân sau của trường. Ừm, với con bé này thì hoàn toàn có thể xảy ra. Đến lúc đó thì hãy sống kiên cường như một bé gái hoang dã nhé.
Tôi dùng chìa khóa mượn trước từ cô Hibime để mở cửa hàng rào.
Ngay khi bước vào, cỏ dại đâm vào chân trần của tôi, đau nhói.
Đến giờ mới nhận ra, nhưng đồ hầu gái hoàn toàn không phù hợp cho hoạt động dọn dẹp ngoài trời thì phải?
「—A, này, Hinako. Chạy là ngã đấy.」
「Nyufun à. Tớ không hậu đậu đến thế đâu—bumyaaaaaa!」
「…Đã bảo rồi mà.」
Vừa mới bắt đầu, Nasuko đã có một cú trượt đầu ngoạn mục, toàn thân lấm lem bùn đất, mắt rơm rớm nước.
Minori với vẻ mặt chán nản chạy lại, mang theo khăn giấy.
「Unyuuuuu… Minyori…!」
「Rồi rồi, đừng khóc nữa. Không sao đâu. Nhé?」
Nhìn cảnh cô ấy lau bùn trên mặt và xì mũi cho con bé, trông họ thật giống một cặp chị em thân thiết, thật đáng yêu.
Cô hầu gái ngược đãi trẻ vị thành niên nào đó cũng gật đầu vẻ thán phục.
「Họ đã thân thiết với nhau rồi nhỉ. Không ngờ Nasuko-sama lại quyến luyến đến vậy. Quả là Minori-sama, tấm lòng bao dung như một đức mẹ. Chỉ vì bộ ngực lớn thôi.」
「…Đừng có làm ra vẻ như cô vừa nói được câu gì hay ho rồi nhìn tôi. Cô mà đối xử dịu dàng như thế thì Nasuko cũng sẽ ngoan ngoãn hơn thôi, không phải sao?」
「Mư… Gì vậy, Lãnh chúa. Đừng nói là ngài đang trút giận nhé? Vì Minori-sama, người rất giỏi chăm sóc người khác, đã gia nhập Ủy ban Mỹ quan nên ngài đã mất đi cái cớ để chăm sóc bé loli ngây thơ, để lại một khoảng trống không thể lấp đầy… Tôi nghĩ nên thêm điều này vào một trong ‘Tứ đại bi kịch của Loli tước’, ngài thấy sao?」
「Tất nhiên là từ chối! Đừng có lai tạo tên người ta một cách tinh vi với xu hướng tình dục như thế! Và ba bi kịch còn lại là gì!?」
Sau khi ngăn chặn việc sản sinh ra những bi kịch độc hại, tôi đeo đôi găng tay lao động đã đeo sẵn ở hông.
Không có thời gian để diễn hài nhảm với Mikaze mãi. Nếu không nhanh chóng hoàn thành công việc, có nguy cơ sẽ không kịp bữa tối. Bị bỏ đói chỉ nên dành cho việc chăm sóc loli là đủ rồi! …Đùa thôi, đùa thôi, đừng gọi tôi là Loli tước.
「Không ngờ đến trường nữ sinh mà vẫn phải nhổ cỏ…」
「Đồ ngốc. Đừng có phàn nàn. Cậu đã biết trước mà vẫn vào Ủy ban Mỹ quan đúng không?」
Minori, sau khi chăm sóc xong cho Nasuko, quay lại và ngồi xổm xuống bên cạnh tôi, người đang nhổ cỏ. Con bé này sau này có thể trở thành một cô giáo mầm non giỏi đấy. Tất nhiên, những cậu nhóc nghịch ngợm nào nhân cơ hội sờ ngực con bé sẽ bị tôi thủ tiêu.
「…Này, Yoshitaka. Về chuyện hôm trước.」
「Hửm?」
「Về vụ náo động do Chủ tịch Ủy ban Chăn nuôi gây ra.」
「À, vụ đó à.」
Bây giờ nghĩ lại vẫn còn nhớ. Đó là một vụ việc quá sốc.
Nhân tiện, Nasuko, người đang đi cùng chúng tôi lần này, hình như đã ngủ say trong phòng suốt vụ việc đó. Nghe nói con bé cũng yếu vào buổi sáng giống Minori. Hành lang ồn ào như thế mà vẫn ngủ được, thần kinh thép thật.
「Cuối cùng thì Ukai-senpai đã bị phạt cấm túc một tuần trong phòng vì gây ra náo loạn lớn… nhưng có điểm gì đó khiến tớ không thông suốt cho lắm.」
「Không thông suốt? Ví dụ như?」
「Dù chúng ta không can thiệp ở đó thì sớm muộn gì chị ấy cũng bị giáo viên phát hiện và trừng phạt, rõ như ban ngày rồi đúng không? Vậy tại sao chị ấy lại cố tình gây náo loạn như thế?」
Nghi vấn của Minori cũng chính là điều tôi đang cảm thấy. Việc Ukai Tsunagi, người cuồng thú nhân, nói rằng muốn tạo ra một sở thú của riêng mình có lẽ là thật lòng. Mắt chị ta lúc đó trông nghiêm túc đến mức tôi muốn gọi cảnh sát đến giúp.
Nhưng hành động theo ham muốn mà không suy nghĩ trước sau là việc làm của một kẻ ngốc thực sự.
「Đúng vậy. Có lẽ có uẩn khúc gì đó.」
「…Tôi cũng gần như đồng ý với ý kiến đó. Dù đã quen biết cô ta từ lâu, nhưng dù là một kẻ biến thái triệt để, cô ta không phải là một kẻ ngốc không suy nghĩ.」
Mikaze, đang nhổ cỏ ở một khoảng cách không xa, cũng gật đầu nghiêm túc.
Mà này, nhổ cỏ nhanh thế! Đã có hai quả đồi cỏ dại trông như một lâu đài tử thi được dựng lên rồi! Đúng là một nhân tài mà nhà nào cũng muốn có một người để dọn vườn!
「Này, cô… thân với Ukai Tsunagi à?」
「Không phải là thân thiết. Phải nói là một mối nghiệt duyên, từ nhỏ đến giờ không hiểu sao lại hay ở cùng nhau.」
Mikaze ngước mặt lên, đôi mắt nhìn xa xăm. Dường như cô ấy đang chìm đắm trong những ký ức xưa cũ.
「…Nghĩ lại thì, từ xưa đã là một người không hợp tính. Hồi nhỏ, khi tôi đề nghị ‘chơi trò dùng giày cao gót đá vào mông M-nam’, cô ta luôn nhất quyết nói ‘chơi trò động vật hay hơn’ và không chịu nghe. Chúng tôi về cơ bản là không hợp nhau.」
「Không sao đâu! Về điểm không hợp với lẽ thường thì hai người rất hợp nhau đấy!」
「Năm nay lại cùng lớp với cô ta. Mới hôm trước, chúng tôi đã có một trận đấu tay đôi bằng những cú đấm vào cơ thể dưới gầm bàn để tranh giành sự trong trắng của Hội trưởng-sama.」
「Chạy đi! Cứ chạy thẳng đừng ngoảnh lại, Hakane-chan!」
Chưa bao giờ tôi thấm thía câu “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã” như bây giờ!
Mà, theo logic đó thì tôi cũng………………thôi không nghĩ nữa.
「Dù sao đi nữa, vụ náo động lần này rõ ràng là không tự nhiên. Nó khác với cuộc tấn công có kế hoạch của Ủy ban Y tế trước đây. Hành động quá bộc phát.」
「Không có kế hoạch ‘gài bẫy tôi’ như Sasame. Nhưng cũng không thể nghĩ rằng đó chỉ là hành động theo ham muốn dễ dãi. Ý là vậy sao…?」
「Vâng. Có lẽ sự tồn tại của Lãnh chúa ít nhiều có liên quan đến nguyên nhân hành động đột ngột của cô ta. Tuy nhiên, nếu hỏi mục tiêu có phải là Lãnh chúa không thì cũng không phải. Tóm lại là có rất nhiều bí ẩn.」
「Việc Ukai-senpai nắm giữ bí mật của nhiều cô gái như vậy cũng đáng lo ngại nhỉ. Chị ấy lấy thông tin từ đâu vậy…?」
Nói rồi, Minori-chan nghiêm túc suy nghĩ, chính là một nạn nhân của vụ náo động Ukai Tsunagi.
Tôi nhìn Minori với ánh mắt từ ái và một nụ cười hiền hậu. Đừng lo, Minori. Tôi nghĩ cân nặng của em đúng là đã tăng. Nhưng đó là do ngực em to lên chứ không phải em béo ra đâu. Ngược lại, đối với con gái thì đó là một điều đáng mừng đó?
「…Không hiểu sao lại muốn đấm.」
「Obobe bu!」
Bị đấm đúng như lời tuyên bố. Lần này tôi còn chưa nói ra miệng mà.
「Điểm khó hiểu không chỉ có vậy. Tất cả các học sinh gây náo loạn ở hành lang ký túc xá và những người bị giam trong phòng Ủy ban Chăn nuôi đều là những người có quan hệ thân thiết với Hội trưởng-sama. Hoặc là thành viên Hội học sinh, hoặc là bạn cùng lớp. Tất nhiên, bản thân Hội trưởng-sama và chúng ta cũng không ngoại lệ.」
「…Cái gì?」
Thông tin này tôi mới nghe lần đầu. Có lẽ chỉ có Mikaze, người luôn ngưỡng mộ và bám riết Hakane, mới nhận ra được sự thật này.
Những cô gái bị Ukai Tsunagi bắt đều là những học sinh thân thiết với Hakane?
Là ngẫu nhiên hay tất nhiên? Điều đó có ý nghĩa gì…
「Đúng rồi, hai người. ‘Kenkasai’—hai người có biết đó là gì không?」
Tôi chợt nhớ đến từ mà Ukai Tsunagi đã để lại cho mình.
Vì có nhiều chuyện lộn xộn nên tôi đã quên hỏi, nhưng Tsunagi nói đây là một gợi ý. Khả năng là một cái bẫy cũng không thể loại trừ. Dù vậy, hỏi cũng không mất gì.
Minori và Mikaze nhìn nhau.
Vẻ mặt họ như muốn hỏi “Tại sao lại hỏi chuyện đó?”, xem ra cả hai đều biết về ‘Kenkasai’.
「…《Lễ hội Kiếm Hoa》là một sự kiện truyền thống của Học viện Nữ sinh Shizuru, được tổ chức vào cuối tháng Sáu hàng năm. Nếu theo đúng kế hoạch, nó sẽ được tổ chức vào cuối tháng này.」
「Đó là một đại hội nơi các học sinh thi đấu kiếm thuật trên sân khấu. Vì sẽ phải phô bày thực lực trước toàn trường nên nghe nói các chủ tịch ủy ban bận rộn với tranh giành quyền lực lãnh địa thường không tham gia. …Chuyện đó thì sao?」
「À, không. Chỉ là…」
Đại hội thi đấu kiếm thuật. Đó là《Lễ hội Kiếm Hoa》.
Thật không may, lời giải thích của hai người không cung cấp được nhiều thông tin hữu ích.
Tôi nghĩ chắc chắn Ukai Tsunagi có một mục đích khác. Tuy nhiên, tôi không thể liên kết nó với sự kiện của trường sẽ diễn ra vào cuối tháng này. Rốt cuộc đó chỉ là lời nói dối để làm tôi bối rối thôi sao?
Khi tôi đang suy nghĩ thì.
「—Yoshitaka, Yoshitaka! Tớ tìm thấy một thứ rất tuyệt vời!」
Giọng nói ồn ào của bé loli hầu gái đang đuổi bắt bươm bướm vang lên từ đâu đó.
「Gì thế. Tìm thấy con bọ hung to à?」
「Nyah. Đừng có coi tớ là trẻ con. Tớ là fan kẹp kìm chính hiệu đấy.」
「Không hiểu logic nào mà thế lại thành đối xử như người lớn được…」
Nghe câu chuyện bọ hung, tôi cảm thấy Minori đi sau lưng đang rùng mình. Mặt cô ấy trắng bệch, khóe mắt còn đọng nước.
Nhớ lại hồi tiểu học, con ấu trùng bọ hung mà tôi đùa ném đi đã bay trúng vào trong áo của con bé.
Lúc đó mình đã làm một việc không phải rồi. Ngược lại, việc Mikaze bỗng đỏ mặt và thở hổn hển thì xin hãy lờ đi giùm.
Chúng tôi rẽ cây cỏ, đi xuống con dốc nghiêng. Điểm đến gần hơn tôi tưởng. Tầm nhìn kém nhưng có vẻ đây không phải là một khu đất trống quá rộng. Đối với người dọn dẹp thì đó là một tin tốt.
「Đây là—một tấm bia đá à?」
Ở nơi thấp nhất của vùng đất lõm.
Ngay trung tâm có một vật thể bằng đá trông như một tác phẩm điêu khắc được đặt trơ trọi.
Nói sao nhỉ… tóm lại, nó trông giống như một tấm bia đá thường thấy trong các trò chơi điện tử.
Trên bệ đá ba tầng, một thanh kiếm gỉ sét cắm vào. Bề mặt phủ rêu, có vẻ đã lâu không được chăm sóc. Trông nó cũng giống như một ngôi mộ cổ.
「Cái gì đây, ghê quá…」
Minori, với cảm quan của một cô gái bình thường, đã có một phản ứng rất tự nhiên.
Nhưng tôi, một chàng trai, thì khác. Nasuko, người cũng có tâm hồn thiếu niên, cũng vậy.
「Ng-Ngầu quá…」
「Hả!?」
「Đ-Đúng không!? Cậu cũng thấy thế đúng không!?」
Hình dạng của nó thật khiến tâm hồn tuổi teen của tôi trỗi dậy.
Theo lẽ thường, thanh kiếm cắm trên bệ đó là《Thánh kiếm huyền thoại》, và chỉ có dũng sĩ được chọn mới có thể rút nó ra───── à, thế thì sáo rỗng quá.
「Này này, ai rút trước!? Ai rút đây!?」
「Không ai cả! Đây là tài sản của học viện! Tuyệt đối không được rút ra hay làm hỏng nó đâu nhé!」
「…Không. Tôi hiểu cảm giác của Nasuko. Khi thấy một thanh kiếm cắm vào đâu đó, muốn rút nó ra là một ham muốn khó kìm nén của những chàng trai cô gái mơ ước trở thành dũng sĩ.」
「Cả Yoshitaka nữa! Con trai đúng là… đồ ngốc.」
Tôi không thực sự định rút nó ra. Chỉ là, có nút thì muốn bấm, có ngực thì muốn sờ… tôi muốn giữ mãi tâm hồn trẻ thơ đó. …Hả? Cái thứ hai không phải tâm hồn trẻ thơ à? Là ý đồ xấu? Không thể nào.
「Yên tâm đi, tôi không làm hỏng nó đâu. Chỉ thấy lạ là ở một nơi hẻo lánh thế này lại có một tấm bia đá kỳ lạ. Cứ lau chùi cho sạch sẽ là cô giáo vô dụng kia cũng hài lòng thôi—」
*Phụt.*
「…………」「…………」「…………」
Hửm? Chắc là mình nghe nhầm?
Vừa rồi, hình như tôi nghe thấy một âm thanh rất khó chịu, ngay gần đây.
「…………Tôi kéo thử thì nó ra rồi.」
「Mày làm cái quái gì vậy hảảảảảảảảảảảả!」
Ra rồi!
Cô hầu gái nào đó vừa tỉnh bơ rút《Thánh kiếm huyền thoại》ra!
「Xin thứ lỗi. Tôi là một hầu gái có tính cách phiền phức, cứ thấy thứ gì cắm vào là lại muốn rút ra một cách vô thức. …*Chảy nước miếng*」
「Sự tò mò của cô có vẻ mang ý đồ dâm đãng đấy!」
「A—! Chơi ăn gian, con hầu gái kia! Tớ mới là người muốn rút nó mà—!」
「Đã bảo là không được rút ra mà! Giờ làm sao đây Yoshitaka!? Giải thích với giáo viên thế nào bây giờ!?」
Mồ hôi lạnh túa ra khắp người tôi. Đây là vật được đặt trong khu vực cấm học sinh vào, chắc chắn nó là một tấm bia đá quan trọng đối với học viện. Nếu xin lỗi theo kiểu ‘Em lỡ làm hỏng rồi, tehe☆’ như một cô nàng hậu đậu thì chắc chắn sẽ không được tha thứ.
Nghĩ cho cùng thì cô Hibime, người đã đẩy việc dọn dẹp cho chúng tôi, cũng có trách nhiệm… nhưng chuyện nào ra chuyện đó. Người thực sự làm hỏng tấm bia đá là chúng tôi.
「Không cần lo lắng, Lãnh chúa. Đã lường trước tình huống này—」
「Ồ! Cô có kế sách gì để giải quyết tình hình sao!?」
「—tôi đã mang theo keo dán gỗ.」
「Trước tiên hãy dán cái bộ não ba phải của cô lại đi! Mà sao cô lại bình tĩnh đến thế!?」
Cái lỗ một khi đã bị rút ra thì lỏng lẻo, không thể cắm chặt vào được nữa. …Cách diễn đạt nghe có vẻ khiêu dâm nhỉ.
Mặc cho tình hình cấp bách, Mikaze vẫn giữ thái độ dửng dưng và bắt đầu đổ keo vào trong lỗ một cách nghiêm túc. Kết hợp với câu trước thì nghe hỗn loạn kinh khủng, nhưng đừng bận tâm.
「Thôi đừng cố gắng vô ích nữa! Ngoan ngoãn tự thú cùng tôi đi! Tôi sẽ đi cùng cậu đến trước phòng giáo viên!」
「Chuẩn bị xong rồi, Nasuko-sama. Hãy cắm thật mạnh vào nhé. Cứ tự nhiên đi ạ.」
「Nyan ya? Sửa xong rồi à. Tớ còn muốn chơi với thanh kiếm này nữa mà.」
「Ưư… không được… Tớ đau đầu và buồn nôn quá…」
「Minori! Đừng gục ngã, hãy mạnh mẽ lên! Tôi cũng buồn nôn như cậu thôi!」
「Nyorah. —A, vào rồi.」
「「Hảảảảảảảảảảảảảảảảảảảảảảả!?」」
Thanh kiếm được cắm vào cái lỗ đầy keo (cách diễn đạt khiêu dâ…), đã trở lại hình dạng ban đầu một cách chắc chắn. Tôi thử dùng đầu ngón tay chọc vào nhưng nó không hề nhúc nhích.
「Th-Thật sao… Sửa được rồi…」
「Thật đáng ngạc nhiên. Tôi đã định nếu nó đổ thì sẽ kích hoạt kỹ năng đổ tội quen thuộc của học sinh tiểu học là ‘A— Yoshitaka-kun làm hỏng rồi—. Mách cô giáo đây—’.」
「Đồ vô nhân tính!」
「Nyah. Sửa được rồi thì sao cũng được mà. …Tớ rút ra lần nữa được không?」
「Thôi đừng chơi nữa!」
Bây giờ có rút ra thì cũng chỉ chơi được với thanh kiếm dính đầy keo thôi.
Minori, kiệt sức vì lo lắng, đã trở nên trắng bệch như người mất hồn. Tôi nghĩ cô ấy đã làm rất tốt trong cái ủy ban toàn những kẻ lập dị này.
「Ôi. Đã muộn thế này rồi sao. Nếu không nhanh lên sẽ trễ bữa tối đấy.」
「Tại ai hả, tại ai!」
「Tớ muốn ăn hamburger!」
「Mấy chuyện đó để sau khi làm xong việc đi!」
Vừa ồn ào cãi cọ, chúng tôi vừa quay lại công việc dọn dẹp khu đất trống.
Khi tôi dùng sức giật mạnh đám cỏ dại gần đó—bất chợt, một âm thanh như tiếng gió rít vang lên từ phía tấm bia đá ở trung tâm vùng đất lõm.
『………………AKECHI………………YOSHITAKA………………』
「…………!」
Gì vậy?
Tôi quay lại nhìn nhưng ở đó chỉ có tấm bia đá đáng thương dính đầy keo.
「Yoshitaka?」
「Hửm. À, xin lỗi. Vừa rồi tôi có cảm giác như ai đó gọi tên mình…」
Chắc là nghe nhầm thôi.
Tôi tự nhủ vậy rồi nhanh chóng quay lại làm tiếp công việc.
○
Cùng lúc đó. Tại phòng Hội học sinh, Học viện Nữ sinh Shizuru.
「—Hội trưởng Hibime, xin hãy đóng dấu vào tài liệu ạ.」
Hibime Hakane, đang ngồi ngẩn ngơ ở một góc của chiếc bàn dài hình chữ nhật, giật mình khi một tờ tài liệu đột ngột được đưa ra.
Cô ngẩng đầu lên, thấy một nữ sinh đang đứng bên cạnh với vẻ mặt nghiêm nghị.
Đôi mắt sắc sảo, thông minh, cặp kính gọng bạc, thân hình cao ráo.
Cô gái toát lên phong thái của một nữ thư ký xinh đẹp, tài năng.
「…Yuko. Có phải là tài liệu của《Lễ hội Kiếm Hoa》không?」
「Vâng. Chỉ cần có sự chấp thuận của Hội trưởng nữa là kế hoạch sẽ được thông qua. Xin ngài hãy đóng dấu ạ.」
Phó Chủ tịch Hội học sinh, Ariga Yuko.
Cô là một trong những người mà Hakane tin tưởng nhất, một người nghiện công việc, đảm nhận hầu hết các công việc lặt vặt thay cho cô, người thường không làm việc mà chỉ lơ đãng.
Chính cô cũng là người điều hành buổi xét xử khi Akechi Yoshitaka đột nhập vào trường.
「Ừm. Chị hiểu rồi.」
Hakane không chút nghi ngờ, đóng dấu vào tờ tài liệu nhận được.
Một phần là vì cô tin tưởng Yuko, và hơn thế nữa, mấy ngày nay cô luôn trong trạng thái lơ mơ. Đầu óc không tỉnh táo, nhưng lòng lại không yên.
Vì vậy, cô đã sơ suất bỏ qua.
Tờ tài liệu mà chính mình đã đóng dấu—nội dung được ghi trên đó.
「Cảm ơn ngài.」
Yuko thu lại tờ tài liệu trên bàn nhanh đến mức không tự nhiên. Cô nhanh chóng kẹp nó vào bìa hồ sơ trong suốt và định rời khỏi phòng Hội học sinh.
Hakane nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô.
「Yuko.」
Bị gọi lại bằng một giọng nói yếu ớt, Yuko đứng khựng lại.
「…Có chuyện gì ạ?」
Vẫn giữ giọng điệu bình tĩnh, Yuko quay lại.
Hakane nhìn cô bằng đôi mắt dường như có thể nhìn thấu tâm can.
「—Cảm giác này. Là gì vậy, có lẽ Yuko biết?」
Cô nắm chặt bàn tay nhỏ trước ngực.
「Chị cứ thấy khó chịu mãi. Nóng rực, nhộn nhạo, đôi khi lại đau. Từ lúc đó đã như vậy rồi. Từ lúc bị Yoshitaka… nhìn thấy… cứ thế mãi…」
Đó là một lời tỏ tình liều lĩnh của Hakane. Cô không biết phải làm sao. Đây là lần đầu tiên cô có cảm giác này. Vì vậy, dù có xấu hổ, cô vẫn phải hỏi ai đó. Cô không còn cách nào khác ngoài việc dựa dẫm vào người có thể biết câu trả lời.
Yuko lặng lẽ lắng nghe, vẻ mặt vẫn không chút biểu cảm.
「Xin lỗi Hội trưởng. Tôi không thể trả lời câu hỏi đó. Hay đúng hơn, tôi nghĩ câu trả lời mà ngài tìm kiếm chỉ có thể tự mình tìm ra thôi.」
「…Vậy… sao?」
「Vâng. Nhưng ngài không cần phải lo lắng như vậy đâu. Tôi tin rằng Hội trưởng sẽ sớm tìm ra câu trả lời thôi.」
Được khuyên giải nhẹ nhàng, Hakane gật đầu. Dường như lòng cô đã bình tĩnh lại phần nào.
「Cảm ơn. Yuko.」
「Vâng. Vậy tôi xin phép.」
Nói rồi, khi quay mặt về phía cửa, khóe miệng cô ta… nhếch lên một cách xảo quyệt.
「…Hãy nghỉ ngơi và suy nghĩ thật kỹ nhé, Hội trưởng. Mọi việc còn lại tôi sẽ lo liệu hết.」
Sau khi nói một câu đầy ẩn ý, Ariga Yuko rời khỏi phòng Hội học sinh.
Cô nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, để Hibime Hakane ở bên trong.
Khi ngẩng đầu lên, cô nhận ra có một người khác đang đứng gần đó. Lẽ nào đã nghe lén? Câu hỏi đó chợt lóe lên trong đầu, nhưng Ariga Yuko không hề tỏ ra bối rối.
「…Ôi chao. Lợi dụng trái tim của một thiếu nữ đang yêu để mưu cầu lợi ích cá nhân, thật là những kẻ ác quỷ. Kết cục của chúng ta, những kẻ như vậy, chẳng phải đã được định sẵn là địa ngục rồi sao?」
Cô gái với mái tóc xoăn lọn đứng thẳng người dậy từ bức tường mà cô đang tựa vào, cười khúc khích.
Yuko nhíu mày, mặt tỏ vẻ khó chịu.
「Ukai Tsunagi. Ngươi đáng lẽ đang bị phạt cấm túc trong phòng. Sao lại ở đây?」
「Tất nhiên là tôi đã nghỉ học đàng hoàng rồi. Bây giờ chỉ là đi dạo thôi. Cứ ru rú trong phòng mãi thì không tốt cho bộ lông—à xin lỗi. Không tốt cho da đâu.」
Thái độ thản nhiên của cô ta khiến Yuko cảm thấy khó chịu.
…Họ không hợp nhau. Điều đó đã quá rõ ràng từ trước khi họ hợp tác.
Vì vậy, cô cố nén lại, không la mắng ồn ào.
「Thôi được rồi. Tôi cũng đang định đi nghe báo cáo kết quả đây. …Mọi việc thế nào?」
「Rất tốt đẹp. Nếu không thì cái án phạt cấm túc này chẳng đáng chút nào. Chỉ có một chút—」
「Một chút?」
「Có vài người tôi đã không kịp đánh dấu.」
Tsunagi giơ ba ngón tay lên, rồi gập một ngón xuống.
「Ủy viên Mỹ quan Kiyonaka Mikaze. Mà con nhỏ này thì ngay từ đầu tôi đã không nghĩ sẽ thành công. Dù có đe dọa thế nào, nó cũng chẳng có chút liêm sỉ nào. Vốn dĩ nó không phải là loại đàn bà yếu đuối đến mức chịu khuất phục trước tôi.」
「Kiyonaka Mikaze dù gì cũng là cựu Chủ tịch. Một《Kị sĩ》mạnh. Nếu để cô ta tham gia《Lễ hội Kiếm Hoa》sau nửa tháng nữa, có nguy cơ sẽ gây trở ngại cho kế hoạch của chúng ta. Cô định làm gì?」
Trước câu hỏi gay gắt của Yuko, Tsunagi vẫn bình tĩnh lắc đầu.
「Không thể nào đâu. Con nhỏ đó là một kẻ biến thái chính hiệu, nhưng cũng rất thận trọng. Dù biết mình là át chủ bài của ủy ban, khó mà tin được nó sẽ tự nguyện lên sân khấu để lộ bài.」
「…Kể cả sau khi đã đối đầu gay gắt với Ủy ban Y tế như vậy sao?」
Giọng của Yuko càng trở nên sắc bén hơn.
Cuộc đối đầu toàn diện giữa Ủy ban Mỹ quan và Ủy ban Y tế diễn ra vào đầu tháng Năm. Một cuộc xung đột lớn như vậy là một sự kiện hiếm thấy. Trong đó, Kiyonaka Mikaze đã giải phóng năng lực kiếm thuật của mình một cách công khai. Khó mà tin được bây giờ cô ta vẫn còn thông tin cần che giấu…
「Cô đánh giá thấp con nhỏ đó quá rồi đấy, Phó Chủ tịch Hội học sinh. Toàn bộ sức mạnh của nó không chỉ có thế đâu. Nó vẫn còn giấu bài.」
「Nói cứ như biết rõ lắm vậy. Mà hình như cô là bạn của nó thì phải?」
「Bạn? Phụt, cô dùng từ ngữ nhàm chán quá nhỉ. Nếu mối quan hệ của chúng tôi ngọt ngào như vậy thì tốt biết mấy.」
Lắc đầu, Tsunagi bật cười trước lời nói của Yuko.
「Tóm lại, xác suất Kiyonaka Mikaze trở thành trở ngại là rất thấp.」
Tiếp theo, Tsunagi gập ngón tay thứ hai xuống.
「Một người nữa. Cũng thuộc Ủy ban Mỹ quan, Shimura Hinako. Mặc dù mới là tân binh năm nhất, nhưng đã nổi tiếng là một《Kẻ Phá Luật》. Mà thực lực của cô bé này vẫn còn đang trong giai đoạn phát triển, danh tiếng chủ yếu là do những hành động khoa trương thôi.」
「Tại sao lại không đánh dấu nó?」
「Nó ru rú trong phòng ngủ li bì. Vì thường ngày nó hay chạy nhảy tự do khắp nơi nên ngay cả tôi cũng không thể tấn công bất ngờ được. Thú nhân thực thụ, haa haa…」
「Đừng có thở hổn hển, đồ ngốc.」
Yuko cũng không lo lắng nhiều về trường hợp này. Dù Shimura Hinako cũng là một《Kị sĩ》mạnh, nhưng thực lực của cô bé chưa đạt đến cấp chủ tịch ủy ban. Khó mà có thể trở thành mối đe dọa lớn như Kiyonaka Mikaze.
「Vậy thì. Người còn lại là—」
Nghe Yuko gợi ý, Tsunagi, người đang tự mình phấn khích, bỗng thở hắt ra.
「Cô cũng biết mà, đúng không? Akechi Yoshitaka. Tên học sinh chuyển trường đã làm ô uế Hội trưởng. Đối với cô, người đã tiếp xúc với hắn từ trước khi hắn chuyển đến, chắc hẳn là một nhân vật khó quên nhỉ?」
Tất nhiên, là theo nghĩa xấu. Tsunagi nói thêm bằng giọng nhỏ.
Không cần phải nói. Yuko, dù vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng đang sục sôi một cơn giận dữ cháy bỏng.
「…Khởi nguồn của mọi tai họa, và là sự khởi đầu cho kế hoạch của chúng ta.」
Như để chế nhạo khuôn mặt của người đàn ông không có mặt ở đây, Yuko khịt mũi.
Lần gặp trước, gã đó đã rất xấc xược và khó chịu. Hơn nữa còn làm ô uế Hội trưởng, cuối cùng lại được cô ấy yêu mến, nên việc Yuko, người chứng kiến mọi chuyện từ gần, cảm thấy khó chịu là điều đương nhiên. Thậm chí cô còn cảm thấy ghê tởm.
「Đúng là một kẻ đáng ghét… nhưng không thể trở thành trở ngại của chúng ta. Điều đó đã được chứng minh qua trận chiến với Ủy ban Y tế. Kể cả có bị can thiệp, chỉ cần không mất cảnh giác, chúng ta sẽ không thua.」
「Ara. Đó có phải là lời mỉa mai dành cho tôi, người đã từng chịu thua hắn không?」
「Một kẻ bỏ cuộc giữa chừng mà cũng nói được.」
Thực lực của hắn chỉ ở mức đánh bại được Chủ tịch Ủy ban Y tế non nớt—Kurashiro Sasame, mới chỉ là năm nhất.
Còn xa mới có thể gọi là mối đe dọa.
「Báo cáo hết rồi chứ? Vậy tôi đi đây. Cô liệu mà ngoan ngoãn ở trong phòng, kẻo lại bị kéo dài thời gian cấm túc.」
Trên lưng Yuko đang bước đi nhanh trên hành lang, Tsunagi thở dài một tiếng chán nản. Cô lắc đầu, cùng lúc đó, những lọn tóc xoăn bồng bềnh của cô cũng đung đưa.
「…Cô cũng vậy. Chẳng hiểu gì cả. Tại sao tôi lại chịu thua giữa chừng, cô cũng không thèm nghĩ. Nếu cứ phán đoán dựa trên những thông tin bề nổi như vậy, cô chắc chắn sẽ bị hắn đánh bại. Giống như tôi vậy.」
Thì thầm bằng một giọng nhỏ đủ để người đã đi xa không nghe thấy, Tsunagi cũng bước đi về hướng ngược lại.
Sự kiện truyền thống của Học viện Nữ sinh Shizuru,《Lễ hội Kiếm Hoa》.
Thời gian tổ chức đã cận kề vào cuối tháng này—
Tôi đã nắm rõ quy trình và sẵn sàng thực hiện nhiệm vụ dịch thuật.
Vui lòng cung cấp đoạn văn tiếng Trung cần dịch.