Chào mừng đến với Đế quốc Thú nương
Chào mừng đến với Đế quốc Thú nương
Tiết trời quang đãng hoàn toàn biến mất, thay vào đó là những ngày thời tiết uể oải đầu tháng Sáu.
Mùa mưa dầm đã đến.
Có lẽ đây là giai đoạn chuẩn bị cho mùa hè sắp tới. Ngoài cái nóng oi bức ngột ngạt, cảm giác nhớp nháp bám trên da và những cơn mưa không ngớt cứ mời gọi sự mỏi mệt.
Đã hơn một tháng kể từ khi tôi chuyển đến Học viện nữ sinh Shigen.
Nghĩ lại, đúng là đã có đủ thứ chuyện xảy ra.
Nào là úp mặt vào váy con gái (bất khả kháng), nào là giả gái mặc váy (chắc là bất khả kháng), rồi lại xé váy con gái (rốt cuộc vẫn là bất khả kháng).
…Ừm.
Tóm lại là đã có quá nhiều chuyện xảy ra rồi nhỉ.
Học viện nữ sinh Shigen là ngôi trường của những《Hiệp sĩ》khoác lên mình thứ《Áo giáp》mang tên váy.
Vì một lý do nào đó mà tôi — Akechi Yoshitaka — đã bị cuốn vào cuộc chiến của họ, và bị giao cho một sứ mệnh là phải phá hủy《Áo giáp》của tất cả《Hiệp sĩ》để bắt họ phục tùng và thu về dưới trướng.
Nói tóm lại, dù muốn hay không, tôi cũng phải lột váy của các cô gái…
Có lẽ sẽ có kẻ nghĩ đây là một sứ mệnh đáng ghen tị.
Nhưng không phải lúc nào cũng toàn chuyện tốt đẹp.
Mới tháng trước, tôi đã phải trải qua một trận thập tử nhất sinh khi bị gãy cả hai tay trong lúc chiến đấu.
May mắn là đôi tay đã gần như bình phục hoàn toàn, nhưng trận chiến của tôi chỉ mới bắt đầu. Chắc chắn sau này sẽ còn nhiều nguy hiểm đi kèm.
Một cuộc chiến lật váy khốc liệt, đánh cược cả thân thể, tính mạng và quần lót.
Đó chính là cuộc sống thường ngày của tôi lúc này.
*Reng reng reng reng reng.*
Sáng sớm.
Tiếng chuông đồng hồ báo thức vang lên inh ỏi.
「Ngư… Oáp…」
Tôi vừa ngáp vừa ngồi dậy.
Dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, tôi xác nhận nơi phát ra âm thanh.
Đó là một căn phòng được bài trí lộng lẫy.
Có hai chiếc giường được đặt trong phòng, và tôi đang nằm trên một trong số đó.
Trên chiếc giường bên cạnh, một cô gái khác vẫn đang ngủ say.
Bên gối cô ấy — Tachibana Minori — chiếc đồng hồ báo thức đang kêu to hết mức có thể.
Cậu bạn đồng hồ đang ra sức hoàn thành nhiệm vụ vì chủ nhân của mình. Nhưng đáng tiếc thay, mọi nỗ lực của cậu ta dường như đều vô ích.
— Đây là ký túc xá của Học viện nữ sinh Shigen. Một trong những căn phòng ở đó.
Hôm nay, tôi lại thức giấc tại nơi này.
「Sáng nào cũng vậy… Có ích gì khi đặt báo thức không hả?」
Tôi lườm cô gái đang ngủ say với ánh mắt đầy bất mãn.
Bạn cùng phòng của tôi, Tachibana Minori, là một đứa ngủ nướng kinh khủng, trái ngược hoàn toàn với thái độ nghiêm túc thường ngày. Thêm vào đó, tướng ngủ của cô ấy cũng xấu đến mức thảm họa.
Tất nhiên, cô ấy đang ngủ say như chết nên chẳng hề để tâm đến tiếng báo thức, chỉ phát ra những tiếng thở đều đặn khoan khoái: 「khò… khò…」
「Thiệt tình. Rốt cuộc vẫn phải là mình đánh thức à.」
Tôi vươn vai duỗi người thật mạnh để chuẩn bị thức dậy.
「Ờm… bộ tóc giả đâu rồi nhỉ…」
Sau đó, tôi quờ tay tìm quanh gối của mình.
…Việc đầu tiên vào buổi sáng. Tôi không khỏi cảm thấy bi ai cho bản thân khi đã quen với việc tìm bộ tóc giả nữ như một thói quen, giống như tìm kính vậy. Thôi đừng nghĩ sâu xa nữa. Tinh thần có thể suy sụp mất.
Cuối cùng, tôi cũng tìm thấy bộ tóc giả màu vàng óng mượt và đội lên đầu bằng một động tác thuần thục.
Giả gái xong. Đây là phong cách thường ngày của tôi ở đây.
Tôi lập tức ngồi dậy khỏi giường, định bụng đi tắt cái đồng hồ báo thức đặt cạnh gối Minori— nhưng.
「Hả?」
Chuyện gì thế này?
Không hiểu sao, chân tôi gần như không thể cử động được.
Thấy lạ, tôi đưa mắt nhìn xuống— tấm chăn phồng lên một cách bất thường. Không phải là phồng lên theo kiểu bị nhăn, mà rõ ràng có thứ gì đó đã chui vào dưới chăn của tôi.
「Cái, cái gì đây…?」
Bất thường. Ngoài từ đó ra, tôi không nghĩ ra được cách diễn đạt nào khác để mô tả tình huống hiện tại.
Nếu là như mọi khi, tôi sẽ ngay lập tức khẳng định kẻ chui vào là Minori với tướng ngủ xấu của cô ấy, rồi một cảnh lãng mạn sẽ diễn ra với kiểu như, 『Cái đồ hay làm nũng này. Bóp ngực cho bây giờ☆』— à mà nói dối đấy — thường thì sẽ là cảnh tôi bị Minori nổi giận và cho ăn đòn.
Nhưng hôm nay thì khác.
Bởi vì, Minori vẫn đang ngủ ngon lành trên chiếc giường bên cạnh.
Cửa phòng đã khóa cẩn thận, tôi không nghĩ người ngoài có thể đột nhập vào được.
Mà cho dù có ai đó lẻn vào phòng, tôi cũng không hiểu tại sao lại chui vào giường của tôi.
Cái gì đây? Phim kinh dị à? Không lẽ là phim kinh dị thật sao?
Nếu bây giờ tôi hất tấm chăn ra và một chị ma縛縛霊 thích ngủ chung hiện ra chào hỏi… tôi tự tin rằng mình có thể ngất đứng tại chỗ.
「Sợ quá! Sợ thật đấy!」
Thú thật. Tôi cực kỳ sợ những thứ thuộc thể loại kinh dị và máu me.
Tôi cũng đã nghĩ đến việc đánh thức Minori trước, nhưng chân bị cố định nên không thể di chuyển. Hơn nữa, tôi cảm thấy nhờ vả một cô gái vào lúc này có gì đó không đúng.
…Cứ lo lắng mãi cũng chẳng được gì.
Tôi quyết tâm.
Nắm lấy mép chăn và giật mạnh ra khỏi giường—!
— Có một cô gái khỏa thân.
…………….
Không.
Không không không.
Mình đang nói cái gì vậy?
Sáng dậy thấy một cô gái khỏa thân trên giường ư? Có phải thế giới trong eroge đâu chứ… Làm gì có chuyện đó được, nghĩ một cách thông thường đi.
Nhìn kỹ lại đi. Thông tin thị giác vừa rồi rõ ràng là có sai sót.
Vậy thì, xin được đính chính…
— Có một cô gái khỏa thân chỉ đi mỗi tất.
「Lý trí ơi trở về điiiiii!!」
Vô ích rồi.
Sau khi bình tĩnh quan sát lại, tình hình còn trở nên tồi tệ hơn.
Sáng sớm × mỹ少女 × khỏa thân × phụ kiện (tất) ÷ lý trí = một vụ nổ Big Bang theo nhiều nghĩa. Lý trí và hạ bộ của tôi đang trong tình trạng chiến tranh giữa các vì sao. Thật đáng sợ cho cái nghiệp của hạ bộ mình, khi có thể đối chọi với cả sự kinh ngạc và lý trí trong tình huống đột ngột này.
「Ha— Hakane! Này, Hibikime Hakane!!」
Lý trí bằng cách nào đó đã chiến thắng, tôi gọi cô gái khỏa thân đang ôm chặt chân mình.
Phải, tôi có quen biết cô gái này.
Mái tóc bạc óng ánh như thép, dung mạo non nớt xinh đẹp như búp bê, vóc dáng nhỏ nhắn nhưng lại sở hữu những đường cong đáng nể.
Hội trưởng Hội học sinh của Học viện nữ sinh Shigen, Hibikime Hakane.
Cô gái là nguyên nhân khiến tôi phải chuyển đến ngôi trường này.
Và cô ấy đang bám chặt lấy chân tôi trong bộ dạng vô cùng táo bạo.
「Mư…」
Hakane rên lên một tiếng dễ thương rồi cựa mình. Nhân lúc đó, một vật mềm mại chợt chạm vào đầu gối tôi. Lý trí suýt chút nữa bay mất, nhưng tôi đã kìm lại được.
B-bình tĩnh nào…! Cứ nghĩ nó chỉ là kẹo dẻo thôi! Hồi cấp hai mày chẳng phải đã từng thò tay ra ngoài cửa sổ xe ô tô và rèn luyện trí tưởng tượng bằng cách nghĩ rằng 『Cảm giác này là của ngực!』 sao! Cứ nghĩ là áp dụng ngược lại cách đó thì chắc chắn sẽ vượt qua được thôi!
「— Nhưng mà, vẫn không được, không được, không được! Làm ơn tỉnh lại đi Hakane-chaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaan!!」
Lời cầu nguyện của tôi dường như đã được đáp lại.
Hakane ngáp một cái nho nhỏ rồi từ từ ngồi dậy.
Đôi chân tôi, vốn đã trở thành gối ôm, cuối cùng cũng được giải thoát.
…Nhưng đồng thời, những nơi không nên thấy cũng được phô bày toàn bộ.
「…………Yoshitaka? Chào buổi sáng, chắc vậy.」
「À, chào buổi sáng! Xin lỗi vì làm phiền lúc cô vừa mới thức dậy, nhưng sao cô lại ngủ trên giường tôi thế!? Và tại sao lại chỉ mặc độc đôi tất thế này!?」
Hakane chống hai tay xuống giường, ngước nhìn tôi rồi nghiêng đầu.
Đôi trái cấm trắng ngần căng mọng bị ép lại giữa hai cánh tay, tạo thành một hình dạng méo mó.
Sức công phá của nó không cần phải bàn cãi. Nghĩ đến việc vừa rồi chúng đã chạm vào chân mình, tôi lại càng cảm thấy rạo rực— à không, tim đập thình thịch!
「Tại sao… lại ngủ?」
「Khoan khoan khoan! Nhầm thứ tự rồi! Trước khi trả lời câu hỏi, hãy mặc quần áo vào đã! Chuyện chi tiết để sau!」
「…?」
Đôi mắt cô ấy từ từ nhìn xuống.
Ngay lập tức, một vệt hồng lan trên đôi má trắng ngần. Hakane ngượng ngùng co người lại, vội vã với lấy tấm chăn quấn quanh mình.
「………………Đồ biến thái.」
「Khoan đã! Chỗ này không phải để trách tôi chứ!? Ừ thì đúng là tôi có lỡ nhìn một chút!」
Lỡ mồm. Miệng tôi đã lỡ lời.
Sắc đỏ trên má Hakane càng đậm hơn, cô ấy co người lại, ôm lấy đầu gối.
Trông không giống như đang tức giận, mà đơn giản là đang xấu hổ.
Cử chỉ đáng yêu đó lại càng khiến tôi cảm thấy tội lỗi. Bị chửi là biến thái vì nhìn trộm cơ thể trần truồng, hay bị đánh vì nhìn lén… không có những màn kịch quen thuộc đó lại càng khiến tôi day dứt hơn.
「X-xin lỗi…」
「…Không sao đâu. Tôi không để tâm đâu.」
「Th-thật không?」
「Ừ. Chuyện Yoshitaka lẻn vào phòng tôi giữa đêm và ngắm nhìn tôi ngủ say, tôi chẳng bận tâm chút nào đâu.」
「Cô bận tâm ra mặt đấy còn gì! Tôi không có ngắm kỹ, mà nói chung là cô đang hiểu lầm cái gì thế!? Người lẻn vào phòng là cô mới đúng chứ!?」
Đây là phòng của tôi, giường của tôi. Bên gối có sẵn bộ tóc giả màu vàng, và Minori đang ngủ ở giường bên cạnh (tôi hơi kinh ngạc với cô bạn thuở nhỏ của mình khi không hề tỉnh giấc dù ồn ào như vậy), nên sự thật đó là không thể chối cãi.
Nghe tôi chỉ ra, Hakane, người vẫn còn ngái ngủ, cũng hơi mở to mắt.
「Đây… là đâu?」
「Đã bảo là phòng của tôi! Phòng tôi! OK!?」
「Phòng của Yoshitaka? Chắc vậy?」
Một ánh mắt ngây thơ hướng về phía tôi.
「Tại sao… tại sao tôi lại ở trong phòng của Yoshitaka…?」
「…Này. Câu đó là tôi muốn hỏi cô đấy.」
「Không biết. Tối qua tôi vẫn ngủ trên giường của mình mà.」
「Hả? Vậy là… sao? Cô nói là cô đang ngủ trên giường của mình, nhưng khi tỉnh dậy thì lại thấy mình đang khỏa thân trên giường của tôi à?」
「Ừm. Khỏa thân thì là chuyện thường ngày rồi, chắc vậy.」
「Chỗ đó mà là thường ngày à!」
「Vì mu bàn chân lạnh nên tôi chỉ đi mỗi tất khi ngủ thôi.」
「Chẳng phải còn nhiều chỗ khác lạnh hơn sao!!」
Một sự thật gây sốc được tiết lộ một cách thản nhiên.
Mà thôi, đối với một đứa không mặc quần lót vì lý do「nóng nực」như cô ta, việc ngủ khỏa thân chắc cũng chẳng có gì đặc biệt…
「Đồ ngốc! Cô phải có ý thức của một cô gái ở tuổi này chứ— Hả?」
Đúng lúc đó. Tôi nhận ra một điều.
Trên cổ Hakane có thứ gì đó cứng cứng quấn quanh.
Nó quá thiếu tinh tế để gọi là vòng cổ choker…
Diễn đạt thẳng thắn hơn thì đó là một cái『vòng cổ』.
Phải, nó cực kỳ giống với thứ dùng cho thú cưng như chó hay mèo.
「Bình thường cô đâu có đeo thứ này? Trông cũng không giống phụ kiện…」
「Phù—」
「U oắt!?」
Khi tôi chạm vào vật quấn quanh cổ cô ấy, Hakane đột nhiên phát ra một tiếng rên rỉ đầy gợi cảm. Tôi giật mình đến mức tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
「C-c-c-cái gì thế!? Tôi chưa làm gì cả!? TÔI CHƯA, HỀ, CHẠM, VÀO!」
Mặc kệ sự bối rối của tôi, Hakane co người lại và bắt đầu run rẩy bần bật. Trông có vẻ không phải chuyện thường. Mặc dù tình trạng khỏa thân, đi tất và đeo vòng cổ vốn đã không bình thường rồi.
「N-này! Cô có sao không!? Tỉnh táo lại đi!」
「— Pyon.」
「…Hả?」
「— Kamo-pyon.」
「Kamo-pyon!?」
Đột nhiên là sao vậy!?
Hakane từ từ duỗi thẳng người ra.
Rồi, từ đỉnh đầu mái tóc bạc óng ả, hai vật dài và mảnh đột nhiên nhô ra.
Nếu tôi không nhìn lầm thì đó chính là —《tai thỏ》.
「Cái quái gì đây!?」
Tôi không kìm được mà hét lên một tiếng thất thanh.
Đôi tai thỏ bí ẩn mọc ra từ trên đầu. Không phải là gắn một món đồ trang trí đã giấu đâu đó, mà trông hệt như nó mọc ra từ đầu thật vậy.
Trong lúc tôi đang mắt tròn mắt dẹt, Hakane ngước nhìn tôi và khẽ nghiêng đầu,「Kamo-pyon?」. Kamo-pyon là sao chứ. Cái sinh vật dễ thương này là gì vậy. Bằng mọi giá tôi phải mang nó về nhà.
「Cô bị sao vậy Hakane! Đang đùa đấy à!?」
Không chỉ mọc tai thỏ trên đầu, mà cử chỉ của Hakane lúc này cũng giống hệt một con thú nhỏ. Cô ấy thậm chí còn không nói được những lời tử tế nữa.
「…Mừ…」
Hakane làu bàu bất mãn, đưa tay lên tấm chăn đang quấn quanh người một cách khó chịu. Giống như một con vật cưng không muốn bị ép mặc quần áo, cô ấy nhanh chóng vứt tấm chăn đi. Đương nhiên, làn da ẩn giấu bên dưới được phô bày hoàn toàn.
「Oa a a a a a a! Ha-Hakane! Lộ hết rồi, lộ hết rồi kìa!」
「…Kamo-pyon?」
「Đã bảo mà! Cởi chăn ra là lộ hết đó! Làm ơn quấn lại giùm tôi đi!」
Một combo hoàn hảo: tai thỏ, vòng cổ và khỏa thân đi tất.
Nếu những người có sở thích đó nhìn thấy, chắc họ sẽ phát cuồng mất. Hakane trong bộ dạng cực kỳ lập dị này lại không hề tỏ ra xấu hổ, cứ thế so sánh cơ thể mình với khuôn mặt tôi.
Sau đó, cô ấy từ từ đứng dậy.
「Kamo-pyon!」
「— Ồ ô!?」
Cô ấy nhảy lên như một con thỏ thật sự, và ôm chầm lấy tôi!
Bị bất ngờ, tôi ngã ngửa ra sau.
「Kya a a a a a a! Cảm giác mềm mại chạm vào ngực mình! Dừng lại đi, Hakane-chan! Lý trí của tôi đến giới hạn rồi đó ô ô ô ô ô ô ô!」
「Kamo-pyon…♪」
Hoàn toàn phớt lờ lời kêu gào của tôi, Hakane cọ xát toàn thân vào tôi như thể đang làm nũng.
Nguy rồi, nguy rồi! Nguy thật rồi!
Dù không biết lý do, nhưng rõ ràng Hakane bây giờ đã mất đi sự tỉnh táo.
Thế nhưng, điều đó có thể làm phanh hãm được bao nhiêu đối với một thằng trai trẻ đang thừa mứa sinh lực như tôi?
Câu trả lời là… hết cách rồi.
Mọi sự chống cự đều vô ích, chỉ còn lại việc chìm đắm trong khoái lạc mà thôi.
Thưa Thượng đế. Xin hãy tha thứ cho một kẻ thành thật với ham muốn của mình như con…
「— Cậu. Đang làm cái trò gì đấy?」
…Trong tầm nhìn của tôi khi đang ngã ngửa, một vị thần mang dáng vẻ của Tu La hiện ra.
Tachibana Minori đã tỉnh dậy tự lúc nào, đang lườm tôi bằng ánh mắt như thể nhìn một đống rác. Bộ pyjama màu xanh nước biển yêu thích của cô ấy hôm nay vẫn vô cùng tuyệt vời. Vải mềm bị cặp đồi núi căng tròn đẩy lên hết mức có thể.
「…Chào, chào, Minori-chan. Ch-chào buổi sáng.」
「Chào buổi sáng. …Vậy? Còn lời nào khác để nói không?」
Giọng điệu cô ấy có vẻ bình tĩnh, nhưng đằng sau đó lại ẩn chứa một sự lạnh lùng đến buốt giá.
Tôi nhìn Hakane đang cọ cọ vào ngực mình, tìm kiếm một tia hy vọng. Nhưng tôi không nghĩ cô ấy hiện tại có thể biện minh một cách tử tế được.
Vậy tại sao không tự mình giải thích đi?
Ha ha. Đừng đùa chứ. Nếu làm được điều đó thì ngay từ đầu đã chẳng phải khổ sở thế này!
「Phụt… Được thôi, làm đi, hỡi Thần linh. Cứ trừng phạt kẻ đã bán mình cho lạc thú tội lỗi này đi. Khi đó linh hồn sẽ được gột rửa, và dẫn ta đến thiên đường trong sạch—」
「Sự ô uế của cậu có chà bao nhiêu cũng không sạch được đâuuuuuu!」
「— A gế bê ba a a a a a!?」
…Có vẻ như Thần linh đã không tha thứ cho tôi, kẻ đã chìm đắm trong khoái lạc.
○
「Vậy sao? Đang nói chuyện thì tự dưng Hội trưởng biến thành con thỏ à?」
「Đún nậy…」
Tôi bị bắt quỳ trên sàn cứng, mặt sưng vù, gật đầu lia lịa.
Minori thở dài. Cô ấy nhìn Hakane, người vừa được cô ấy mặc vội quần áo của mình.
Hakane đang ngồi gọn lỏn trên giường tôi, dùng ngón tay cấu vào bộ quần áo rộng thùng thình (đặc biệt là phần ngực) một cách khó chịu.
「Mừ… Mừ…」
「A, đừng cởi ra, Hội trưởng! Thiệt tình… Chị bị làm sao vậy?」
「Kamo-pyon?」
Thay vì trả lời câu hỏi, Hakane lại lao vào bộ ngực có vẻ mềm mại của Minori.
Cô ấy vùi mặt vào đó và nheo mắt một cách thích thú.
「Kya!? H-Hội trưởng, nhột quá đi!」
「Mư myu.」
「Đ-đừng mà… a…」
Một màn tương tác tuyệt vời giữa hai mỹ少女. Cảm ơn vì bữa ăn.
Thôi chuyện đó để sau, sự thật là Hakane đang có biểu hiện rất lạ, không còn gì để nghi ngờ nữa.
Cô ấy không có cảm giác đề phòng của một cô gái và thích tiếp xúc thân mật thì vẫn như mọi khi.
Nhưng trạng thái hiện tại còn kỳ lạ hơn gấp bội so với cô ấy của thường ngày.
「Minori. Cậu có manh mối nào về lý do Hakane trở nên kỳ lạ không?」
「Manh mối à… áu… không có gì cả… ư ư…」
「Bất cứ điều gì cũng được. Cậu có nghĩ ra điều gì không?」
「Đ-điều mình nghĩ á…? Aaa!」
Nãy giờ cứ như tôi đang tra khảo Minori bằng những câu hỏi khiêu dâm vậy, nhưng tất nhiên là không phải thế đâu nhé? Chỉ là Hakane đang sờ soạng ngực của Minori thôi. Không thể phủ nhận rằng chỉ đứng nhìn thôi cũng thấy có chút gì đó không trong sáng.
Mà nói chung, làm thế nào để xác minh được lý do một cô gái tự dưng mọc tai thỏ, một chuyện vô cùng vi diệu thế này chứ? Nếu làm được điều đó, tôi tự tin rằng mình giờ này đã là một nhà sinh vật học hoặc là hội trưởng hội yêu thích thú nương rồi.
「Hà… hà…. Dù sao thì cũng không thể để Hội trưởng như thế này được. Bằng mọi giá phải tìm cách đưa chị ấy trở lại bình thường.」
Minori vừa thở dốc vừa nói sau khi gỡ Hakane đang bám trên ngực mình ra.
「Tôi cũng đồng ý, nhưng chúng ta còn chẳng biết lý do tại sao Hakane trở nên kỳ lạ mà? Cậu định làm gì?」
Trước câu hỏi thẳng thắn của tôi, Minori khẽ rên rỉ như đang suy nghĩ, rồi,
「…Mifū-san. Phải rồi, hay là hỏi thử Mifū-san?」
Cô ấy vỗ tay một cái như thể vừa nảy ra một ý tưởng hay.
Cùng lúc với tiếng「bốp」đó, tôi đã thốt lên「ặc」… Người đứng đầu trong bảng xếp hạng những người tôi không muốn nghe tên nhất đã xuất hiện.
「Là cô ta à… Phải nhờ vả cô ta à…」
「Đừng có tỏ vẻ khó chịu ra mặt như thế chứ. Mifū-san hiểu rõ về Hội trưởng, biết đâu cô ấy lại có manh mối gì thì sao? Hơn nữa, chúng ta cứ tự mình loay hoay cũng không giải quyết được gì đâu.」
Đúng là Minori-chan có khác. Thật là thông minh. Nhưng, thông minh không phải lúc nào cũng đúng. Ít nhất đối với tôi, đây không phải là một cách hay.
「C-còn cách nào khác không?」
「Không. Trừ khi cậu có ý tưởng nào khác?」
「Ư…」
Khỏi cần nói, tôi làm gì có ý tưởng nào khác.
「Chết tiệt. Đành chịu vậy…」
Gương mặt của người cộng sự tồi tệ nhất mà tôi có thể nghĩ ra hiện lên trong đầu. Dù sao thì cũng là cái cô hầu gái độc miệng, chuyên nói chuyện bậy bạ đó. Chắc chắn cô ta sẽ nói mấy câu như『Nếu muốn ta cho biết thì hãy hôn vào mông ta đây, cái đồ chuột cống hèn mọn』.
Nhưng tôi không có thời gian để chần chừ nữa.
「— Hí!?」
Một tiếng hét thất thanh vang lên, và bộ ngực của Minori méo đi một cách kỳ lạ.
Hình như Hakane đã ôm cô ấy từ phía sau. Đôi tay nhỏ bé lún sâu vào khối cầu mềm mại, bắt đầu nhào nặn một cách đầy执拗. Có vẻ cô ấy rất thích bộ ngực của Minori.
Quả nhiên sinh vật nào cũng thích ngực mà, Yoshitaka nhỉ.
「Này! Đừng có làm mấy bài thơ ngớ ngẩn nữa… làm gì đi chứ… á… Yoshitaka… ch-chỗ đó không được!」
Minori lắc mông một cách nhột nhạt.
Hai cơ thể phụ nữ uốn éo một cách gợi cảm.
Tại sao mình lại không chuẩn bị sẵn các thiết bị ghi hình nhỉ… Tôi hối hận đến mức như muốn khóc ra máu. Senpai Inui cũng đã từng nói mà.『Là đàn ông, phải luôn chuẩn bị tinh thần để có thể gặp gỡ những cảnh tượng gợi tình lý tưởng bất cứ lúc nào』. Tôi sẽ không bao giờ quên được hình ảnh oai hùng của senpai, người luôn giấu máy quay khắp người và thân thiết với cảnh sát khu vực vì tội danh tồn tại của bản thân đã là một hành vi khiêu dâm.
Trong lúc tôi đang chìm trong cảm xúc, tôi cảm nhận được ánh mắt oán hận của Minori đang chiếu vào mình. Nếu cứ để yên thế này nữa, mạng sống của tôi có thể sẽ bị bỏ mặc mất, nên tôi đành ngoan ngoãn can thiệp.
「…Biết rồi. Đi nhờ Mifū. Cậu có biết phòng cô ta ở đâu không?」
「…Cũng biết sơ sơ.」
Minori vừa giữ ngực mình với đôi mắt ngấn lệ, vừa tỏ ra vô cùng sợ hãi Hakane đang được tôi ôm trong lòng. Hóa ra đối với ngực, sự tiếp xúc ngây thơ lại là kẻ thù đáng sợ nhất.
Dù sao thì, chúng tôi cũng ra khỏi phòng và tiến ra hành lang.
Và ở đó— tôi chết lặng.
「A… Hả…?」
Trước mắt tôi không phải là khung cảnh hành lang ký túc xá sạch sẽ như thường lệ… mà là.
Một hành lang bừa bộn với đủ thứ đồ vật vương vãi.
Tiếng hét của các nữ sinh vang lên từ khắp nơi.
Và chạy loạn khắp hành lang như chốn không người là — một đám đông tai thú.
「C-cái quái gì thế nàyyyyyyy!?」
Ký túc xá của Học viện nữ sinh Shigen danh giá giờ đây.
Đang bị tàn phá bởi những cô gái thú nương đang nhảy nhót tung tăng trên hành lang…
○
Cảm giác déjà vu. Tôi nhớ mình đã từng thấy cảnh này ở đâu đó rồi.
Phải rồi, trong một tựa eroge (bản dành cho mọi lứa tuổi) mà senpai cho tôi mượn!
Tôi nhớ đó là một tựa game fantasy học đường, nơi đội quân xúc tu của kẻ thù tấn công trường học của nhân vật chính và các cô gái phải trải qua những chuyện ahan-ufun.
Ừm, mà chuyện đó cũng chẳng quan trọng.
「Cái gì thế này… Rốt cuộc là cái gì…」
Minori đứng chết trân bên cạnh tôi, mắt trắng dã. Cũng phải thôi. Ngay cả tôi cũng khó mà tin vào tình huống này.
「Kya! Dừng lại… nhột quá…」
「A ha ha ha! Đ-đừng liếm mà!」
「Này! Trả lại cây xúc xích cá cho tôi!」
Trước mặt chúng tôi đang ngơ ngác, một cô gái ngậm xúc xích bò bằng bốn chân chạy vụt qua. Một cô gái khác đuổi theo sau.
Đó là một màn rượt đuổi quen thuộc trong một bộ anime quốc dân nào đó, nhưng đối phương không phải là mèo mà là một cô gái có tai mèo. Thật quá sức siêu thực.
Sự việc không chỉ dừng lại ở đó, các cô gái với đủ loại tai thú khác nhau đang làm loạn khắp nơi.
Có người thì đùa giỡn với một cô gái gần đó, có người thì liếm láp mặt người khác, lại có người thì ung dung mài móng vào cột nhà trên hành lang…
「…Ừm. Có lẽ, không chừng, mình đang mệt mỏi thì phải. Chắc mình về giường ngủ một giấc đây—」
「Đứng lại! Tôi không cho phép cậu bỏ lại một mình tôi trong tình huống khó hiểu này đâu!」
Tôi định chuồn về phòng thì bị Minori tóm lấy gáy ngay lập tức. Cổ mình hơi bị nghẹt đấy, Minori-chan.
「Ch-ch-ch-chuyện quái gì đang xảy ra trong cái tình thế tận thế này thế!? Đúng là tôi đã từng có lần biến đổi não bộ bậy bạ kiểu『miêu nữ ngậm xúc xích cá』! Vì tôi là con trai mà! Xin lỗi nhé, bộ anime quốc dân nào đó, vì đã làm vấy bẩn trong đầu!」
「Bình tĩnh lại đi! Cậu đang nói linh tinh gì vậy!?」
Bị Minori quát, tôi giật mình thở hắt ra.
「Mi-Minori! Có rất nhiều cô gái, những cô gái mọc tai thú!」
「…Nhìn là biết rồi. Dù đây là một hiện thực tôi không muốn chấp nhận cho lắm.」
Minori ôm đầu với vẻ mặt như thể tận thế sắp đến. Có vẻ cô ấy cũng đang bị suy sụp tinh thần vì sự việc đột ngột này.
Trước hết, hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại.
Những lúc như thế này mới cần phải giữ bình tĩnh.
「Những cô gái mọc tai thú… Giống Hakane sao?」
Tôi nhìn Hakane đang được tôi ôm bên hông.
Hakane cũng nhìn lại tôi.
Trên đầu cô ấy, đôi tai thỏ xinh xắn đang nghiêng ngả một cách dễ thương. Dù loại tai khác nhau, nhưng chúng rất giống với những thứ trên đầu các cô gái đang quậy phá ngoài hành lang.
Và còn nữa—.
「…………Vòng cổ?」
Vật giống như chiếc choker thiếu tinh tế quấn quanh cổ Hakane.
Theo như tôi thấy, những cô gái đang quậy phá cũng đeo thứ tương tự trên cổ.
Chỉ với hai điểm đó thôi, nhưng cũng đã là những điểm tương đồng quá đủ. Lẽ nào, vụ náo loạn này và sự thay đổi của Hakane có liên quan gì đó đến nhau…?
「Tai thú, vòng cổ, các cô gái có hành động giống động vật… Chuyện này—」
「Vừa lẩm bẩm, Akechi Yoshitaka vừa từ từ vén váy mình lên.」
「Phải, từ từ vén váy lên… Hả?」
「Rồi cậu ta nắm lấy khẩu Magnum đáng tự hào được rút ra từ dưới váy và bắt đầu nạp đạn. Do bị gãy cả hai tay, nhục dục bị dồn nén của cậu ta đã đạt đến giới hạn. Tâm trí mỏng manh của cậu ta không thể nào chịu đựng được những màn tương tác gợi tình của các cô gái trước mắt… Cứ như thế, cậu ta đã phải ngồi tù cả đời vì tội nổ súng nơi công cộng, vi phạm luật súng đao và tội khiêu dâm…」
「Gua a a a a a a a a a!! D-dừng lại điiiiiiiiii! Đừng có thì thầm cái tương lai kỳ cục đó vào tai ta nữa!」
Lời tường thuật sống động khiến hình ảnh tương lai bi thảm hiện ra rõ mồn một trong đầu tôi. Này, tôi thật sự không có lôi hàng ra đâu nhé? Dù là tôi cũng không đến mức thú tính như vậy.
Tôi vội quay lại và thấy một cô hầu gái tóc đuôi ngựa màu đen đang đứng sau lưng mình.
Dáng người cao ráo, thanh mảnh, một mỹ nhân lạnh lùng không hề có một chút biểu cảm nào trên khuôn mặt. Trông cô ta giống hệt cái đứa mà tôi không muốn nhờ vả nhất.
「…Cô. Đang làm gì đấy, Mifū?」
Thành viên cùng Ủy ban Chỉnh trang với tôi, đồng thời cũng là cấp dưới của tôi, Kiyonaka Mifū.
Mifū không hề tỏ ra hối lỗi, chỉ nhún vai ra vẻ mệt mỏi.
「Tôi chỉ mô phỏng trong đầu những khả năng có thể xảy ra dựa trên thực tế thôi.」
「Trong đầu cô, tôi là loại thú vật đến mức nào thế hả!? Không có đâu! Dù thế nào đi nữa cũng không có chuyện đó!」
「Nhưng, ngài có hơi rạo rực một chút là sự thật, phải không? Một người đàn ông bị cấm tự xử suốt một tháng, sao có thể không có cảm giác gì khi nhìn thấy cảnh các cơ thể phụ nữ quấn quýt nhau chứ?」
「Cách diễn đạt của cô lúc nào cũng trần trụi quá đấy!」
Chuyện này, có nghĩa là cô ta đang lo lắng cho vết thương ở tay của tôi theo cách riêng của mình, đúng không? Làm ơn hãy nói là đúng đi.
Mặc dù đã bị tổn thương tâm lý nhẹ… à không, nặng, nhưng đó cũng là chuyện thường ngày. Yoshitaka-kun là một đứa trẻ mạnh mẽ, không khuất phục trước bắt nạt.
「Đến đúng lúc lắm, Mifū. Tôi có chuyện muốn hỏi cô.」
「Nếu muốn ta cho biết thì hãy hôn vào mông ta đây, cái đồ chuột cống hèn mọn.」
「Không ngờ lại đoán trúng một trăm phần trăm! Con gái đừng có nói mông miếc gì hết!」
「Chỉ là đùa thôi ạ. …Số đo ba vòng thì tôi sẽ không nói đâu?」
「Ngay từ đầu tôi đã không muốn biết rồi!」
「Vậy thì, số đo ba vòng của Minori-sama.」
「Tại sao lại chuyển sang chuyện của em!? Yoshitaka cũng chuẩn bị ghi chép cái gì đấy!」
Minori hoảng hốt vung tay với đôi mắt ngấn lệ. Dáng vẻ lúng túng của cô ấy trông cũng khá dễ thương.
「Đùa thôi mà. Có gì mà phải hốt hoảng thế? Chẳng lẽ ngực lại to ra, rồi đang lo lắng kiểu『chắc mình hơi béo lên rồi』hay sao a a a a a! Tay! Tay tôi sắp gãy rồi! Dùng đòn khóa khớp với người vừa mới hồi phục sau chấn thương không phải là quá tàn nhẫn sao?」
「Im đi! Cậu im lặng một chút đi!」
Không hiểu sao tôi lại chọc giận cô ấy rồi. Tâm hồn thiếu nữ thật phức tạp.
Bỏ mặc tôi đang quằn quại trong cơn đau, Minori quay sang Mifū. Cô ấy giật Hakane tai thỏ từ tay tôi và đưa ra trước mặt Mifū.
「Mifū-san. Như chị thấy đấy, Hội trưởng đột nhiên trở nên kỳ lạ. Hình như cũng có nhiều bạn khác bị giống như vậy… Mifū-san có manh mối nào không ạ?」
Đúng là học sinh ưu tú Minori-chan có khác. Chỉ hỏi những gì cần thiết một cách ngắn gọn.
Mifū, cô hầu gái rác rưởi thường ngày chỉ toàn nói chuyện bậy bạ, nhưng khi cần thiết cũng có thể đưa ra những lời khuyên hữu ích. Lần này tôi cũng mong đợi như vậy, nhưng…
「………………」
「? Mifū-san?」
Sau khi nhận được câu hỏi từ Minori, Mifū hoàn toàn đông cứng.
Cô ấy đứng yên như một con robot bị hỏng. Chỉ có đôi mắt, vốn luôn tỏ ra kiên định, đang dán chặt vào Hakane tai thỏ.
…Thôi, không cần giải thích tình hình dài dòng nữa. Tôi đã sớm đoán ra nguyên nhân rồi.
Một vật thể vô cùng dễ thương, với quần áo xộc xệch, để lộ một cách táo bạo.
Cô ấy nghiêng đầu, nhìn lại một cách tò mò.
Và đôi mắt của Mifū khi quan sát nó — giống hệt như đôi mắt của một thợ săn.
「Kamo-pyon…?」
「— Usa.」
「Hả?」
「Usa— Usa Usa— Hà hà— Usa Usa hà hà Usa sa a a ha a a a a a a a a a a a a a a!」
「Hí í í!?」
Đột nhiên, Mifū phát điên, la hét những tiếng kỳ lạ. Vẻ bình tĩnh thường ngày của cô ấy đã biến mất không một dấu vết.
「Chết tiệt, quả nhiên là vậy! Này, Minori! Mau giấu Hakane khỏi tầm mắt của cô ta ngay!」
「Ơ? Ờm…」
「Nhanh lên! Cứ làm theo lời tôi nói!」
Nghe tiếng hét đầy kinh hãi của tôi, Minori dường như cũng nhận ra tình hình bất thường. Dù không hiểu chuyện gì, cô ấy vẫn giấu Hakane ra sau lưng mình.
「Usa Usa! Usa đi đâu rồi! Thỏ dễ thương ở đâu Usa!」
Mifū giờ đây đang vung vẩy hai tay với dáng vẻ của một con quái vật. Cô ta trông như một tên Namahage đang điên cuồng tìm kiếm trẻ con để ăn thịt.
Thật là một sự tà ác…! Đó là kết cục của một con người bị ma lực của tai thỏ ám sao!?
「Khốn kiếp! Tỉnh lại đi, đồ ngốc này!」
「Canh miso cá thu!」
Bị tôi gõ nhẹ vào đầu, Mifū hét lên một tiếng kỳ lạ rồi loạng choạng ngã xuống sàn.
Tôi vội chạy đến đỡ cô ấy dậy.
Trong mắt cô ấy, sự thôi thúc săn mồi của Namahage dần tan biến, và cuối cùng trở lại vẻ bình tĩnh thường ngày.
「Usa Usa— Hà. T-tôi vừa mới làm gì vậy…?」
「Được rồi. Không cần nói gì cả, Mifū. Lỗi không phải chỉ của một mình cô. Cả hai chúng ta đều là những sinh vật yếu đuối không thể chiến thắng được ma lực của tai thỏ…」
「Chủ nhân…」
Những kẻ đã từng suýt chìm đắm trong khoái lạc.
Chúng tôi nắm chặt tay nhau.
Minori đứng nhìn với vẻ mặt hồn bay phách lạc. Có lẽ cô ấy đang cảm động trước phép màu mà tình bạn của chúng tôi đã tạo ra. Có lẽ vậy.
「…Xin lỗi vì đã gây phiền phức. Mọi người không cần lo lắng nữa.」
Vừa phủi bụi trên bộ đồ hầu gái, Mifū vừa đứng dậy một cách đĩnh đạc.
「Tôi đã nắm được tình hình. Ngay cả Hội trưởng đáng kính của tôi cũng đã bị nanh độc cắn phải, thì tôi không thể im lặng được. Tôi sẽ dốc hết sức mình để giải quyết vụ việc này.」
「Ừm. Tôi nghĩ kẻ có nanh độc nhất chính là cô đấy.」
「Xin hãy đi theo tôi. Tôi có manh mối về kẻ chủ mưu của vụ náo loạn này.」
Nói nhanh gọn, Mifū một mình bước đi trên hành lang.
Tôi và Minori nhìn nhau.
Sau khi chứng kiến sự biến đổi gần như điên loạn đó, chúng tôi không khỏi bất an… nhưng bây giờ chỉ còn cách tin vào Mifū. Chúng tôi lặng lẽ theo sau cô ấy.
Tất nhiên, là trong tình trạng giấu kỹ Hakane tai thỏ.
○
Theo sự chỉ dẫn của Mifū, chúng tôi đến một dãy nhà mang dáng vẻ cũ kỹ.
Đó là một tòa nhà được xây dựng trên đường từ ký túc xá đến khu nhà chính.
Tôi không ngờ rằng mình lại phải rời khỏi ký túc xá đang trong tình trạng hỗn loạn. Liệu nguyên nhân thực sự có ở một nơi như thế này không?
「Này, Mifū—」
「Tôi hiểu ngài muốn nói gì. Nhưng bây giờ, xin hãy cứ theo tôi.」
Bị cô ấy ngắt lời một cách dứt khoát, tôi nuốt lại câu hỏi. Bước chân của Mifū trên hành lang tòa nhà không hề do dự. Dường như cô ấy đã chắc chắn về sự thật của vụ việc.
Bây giờ, sau lưng tôi có một vật ấm áp và mềm mại đang bám chặt.
Đó là Hakane tai thỏ đã mất đi sự tỉnh táo. Thường thì, khi Hakane cứ bám dính lấy tôi như thế này, Minori sẽ lao ra cản trở…
「…Ư ư… Rốt cuộc là phải táo bạo đến mức khỏa thân, đi tất và đeo tai thỏ mới được sao… Nhưng, nhưng mà xấu hổ lắm… Í-ít nhất cũng phải mặc quần lót chứ… Không, không được nhụt chí… như vậy sẽ thua Hội trưởng mất… Nếu đối phương là onii-chan thì chắc mẹ cũng sẽ cho phép thôi…」
Hôm nay, cô ấy cứ lẩm bẩm điều gì đó và tỏa ra một luồng khí u ám.
Này, tôi hiểu cảm giác ngưỡng mộ và muốn cạnh tranh với Hội trưởng Hakane mà? Nhưng, cách học hỏi đó chắc chắn là sai lầm rồi đấy, Minori-chan. Chứ đừng nói là cho phép, bác gái sẽ khóc nức nở luôn đấy? Làm ơn tỉnh lại đi…
Trong lúc tôi đang lo lắng cho tương lai của cô bạn thuở nhỏ.
Mifū đang đi phía trước đột nhiên dừng lại.
「Đến nơi rồi ạ.」
Nói rồi, Mifū chỉ vào một phòng học ở cuối hành lang.
Trên cửa có kẹp một tấm bảng ghi《Ủy ban Chăn nuôi》bằng bút lông dầu.
「Ủy ban Chăn nuôi…? Trường này có thứ đó à?」
「Về mặt hình thức thì có ạ. Nhưng chỉ là hình thức thôi. Nó gần như không hoạt động, và phòng sinh hoạt của ủy ban cũng tiêu điều như thế này.」
Phòng sinh hoạt cốt lõi— tức là《Lãnh địa》— lại ở một nơi hoang tàn như thế này, đủ để thấy sự tồn tại mờ nhạt của nó.
《Lãnh địa》là phòng học mà các học sinh của trường này, với tư cách là《Hiệp sĩ》, chiến đấu và giành lấy.
Quy mô của nó tượng trưng cho chính sức mạnh của một《Hiệp sĩ》.
「Chị nói Ủy ban Chăn nuôi là nguyên nhân gây ra sự kỳ lạ của Hội trưởng và vụ náo loạn ở ký túc xá ư? Chỉ vì mọi người mọc tai động vật mà suy luận như vậy có hơi nông cạn quá không…」
「Không đâu ạ, Minori-sama. Từ xưa đã có câu, việc nào chuyên gia đó, bệnh hoa liễu thì đến khoa tiết niệu. Linh cảm của tôi không sai đâu ạ.」
「Tôi chưa bao giờ nghe cái ví dụ kinh tởm đó. Cách dùng tục ngữ cũng sai bét rồi.」
Khi tôi buông lời chán nản, Mifū im lặng nhìn tôi.
Đôi mắt mang một tia sáng lạnh lẽo như bụi kim cương, tỏa ra một áp lực vô hình.
「Ơ. S-sao vậy?」
「Đừng có đứng ngây ra đó. Chủ nhân phải là người mở cửa.」
「Hả!? Tôi á!?」
「Tất nhiên rồi ạ. Ngài là Ủy viên trưởng Ủy ban Chỉnh trang. Là thủ lĩnh của chúng tôi.」
Quay lại, Minori cũng gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc.
A, vậy là vẫn phải do mình làm…
Căn cứ của một ủy ban bí ẩn. Phải tiên phong mở cánh cổng đó đúng là cần dũng khí. Những lúc thế này họ lại đổ hết trách nhiệm cho mình, thật phiền phức.
Dù sao thì, tôi cũng không thể để Hakane bám trên lưng mình mãi được.
Mất hết mọi cảm xúc như xấu hổ, lại cứ bám dính lấy một người đàn ông không phải là người yêu, thật quá đáng thương. Mà nghĩ lại, hình như bình thường cô ta cũng hay bám lấy tôi.
Dù sao đi nữa, nếu manh mối để đưa Hakane trở lại bình thường được giấu ở đây, thì tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi vào.
「Nhất định… nhất định tôi sẽ giải thoát cho cô.」
Tôi hạ quyết tâm và nắm lấy tay nắm cửa.
Tôi kéo mạnh một cái.
「— Ôi chao, fufu. Không ngờ quý vị lại tìm đến đây nhanh như vậy đấy.」
Một giọng nói phụ nữ đầy quý phái chào đón chúng tôi khi bước vào phòng.
Bên trong phòng được bài trí gọn gàng, gần như không có đồ đạc gì.
Chỉ có một thứ duy nhất, một chiếc ghế bọc da sang trọng được đặt ở trung tâm như một ngai vàng.
Trên chiếc ghế đó, một nữ sinh đang mỉm cười một cách thách thức.
「C-cái gì…!?」
Tôi lập tức nín thở.
Xung quanh chiếc ghế giống như ngai vàng. Ở đó, một vài cô gái tai mèo đang nằm lăn lóc.
Hơn nữa, tất cả đều trong bộ dạng đồ lót hớ hênh.
「M-mùi trong căn phòng này… là cỏ bạc hà à!? Khiến các cô gái biến thành mèo, sau đó dùng cỏ bạc hà, món khoái khẩu của chúng để làm say, rồi bắt họ vây quanh mình… Một dàn harem quá đỉnh!」
「Sao lại thản nhiên tỏ ra thán phục như vậy chứ!」
Khi tôi đang hét lên đầy cảm xúc, Minori đã cốc vào đầu tôi. Ồ, phải rồi. Giờ không phải lúc để thán phục.
「Ufufu. Được ngài khen ngợi thiên đường của ta, thật là vinh dự.」
Nữ sinh đang ngồi trên ghế từ từ đứng dậy.
Mái tóc uốn lọn dọc đẹp đến mê hồn của cô ta uyển chuyển đung đưa theo từng cử động. Cách nói chuyện, ngoại hình, cử chỉ, quả thực, từ『tiểu thư』rất hợp với cô gái này.
「…Quả nhiên là cô, Ukai Tsunagi. Học sinh năm hai của Học viện nữ sinh Shigen và là Ủy viên trưởng Ủy ban Chăn nuôi. Kẻ dị端端端端đoan nhất trong số mười hai ủy ban.」
「Chào buổi chiều, cựu Ủy viên trưởng Ủy ban Chỉnh trang, Kiyonaka Mifū. Xin mạn phép nói thẳng, tôi không muốn bị cô nói là『dị đoan』đâu nhé.」
Cô gái tóc lọn dọc khẽ hừ mũi rồi sải bước về phía chúng tôi.
Mifū cũng tiến lên để đối mặt.
Hai người đối mặt nhau, lườm nhau tóe lửa như muốn bắn chết đối phương, rồi cụng trán vào nhau kêu một tiếng *keng*. Đây không phải là lối nói ví von gì đâu, tôi thực sự đã nghe thấy âm thanh 『Keng』. Làm thế nào mà cơ thể con người lại phát ra được thứ tiếng kim loại như thế nhỉ?
「...Ủy ban Mỹ hóa Địa ngục. Vốn dĩ chỉ là một hoạt động trao tặng hoa cho các lớp học, nhưng vì bà chủ tịch cuồng dọn dẹp mà nội dung hoạt động ngày càng trở nên khắc nghiệt. Dẫn đến hiện tượng các ủy viên không theo kịp đã lần lượt nộp đơn từ chức. Gần đây nghe nói đã có thêm ủy viên mới, nhưng đừng vì thế mà lên mặt nhé.」
「Ôi dào. Dù có lên mặt đi nữa thì vẫn còn khá hơn Ủy ban Chăn nuôi của cô, nơi mà ngoài cô ra thì chẳng có lấy một thành viên nào, đồ cuồng động vật. Một kẻ biến thái ép buộc ủy viên phải cosplay thành động vật thì làm sao có người nào đi theo cho nổi chứ. Vụ lần này cũng rõ rành rành thủ phạm là ai ngay từ đầu rồi. Kẻ có thể gây ra một cuộc bạo loạn biến thái như thế này ngoài cô ra thì tôi không nghĩ được ai khác.」
「Hô hô hô. Một người mà trong đầu ngoài dọn dẹp và mấy chuyện tục tĩu ra chẳng có gì khác mà cũng nói được nhỉ. Vì như thế nên cô mới bị một tên trời ơi đất hỡi nào đó cướp mất ghế chủ tịch đấy.」
Ánh mắt họ tóe lửa, hai cái trán ghì chặt vào nhau ken két.
Bầu không khí căng thẳng đến mức không thể dùng những từ ngữ nhẹ nhàng như “quan hệ không tốt” để diễn tả được.
Tôi cảm nhận được một luồng hào quang dữ dội như thể có mối oan nghiệt nào đó giữa hai người này.
「...Ờm, xin lỗi. Cho tôi hỏi chút được không, hai vị? Xin lỗi vì làm phiền lúc đang cao trào, nhưng mà có thể giải thích tình hình trước được không ạ...」
Tôi rụt rè xen vào, hai khuôn mặt đang lườm nhau lập tức quay về phía tôi. Cả hai đều mang vẻ mặt đáng sợ đến mức khiến người ta bất giác muốn quỳ xuống tạ lỗi.
「...Anh. Là Chủ tịch Ủy ban Mỹ hóa đương nhiệm, Akechi Keiki-san, phải không?」
「Hả? Ờ, đúng rồi, nhưng mà...」
Cô gái với mái tóc uốn lọn dọc rời khỏi Mikaze, rồi nhìn tôi chằm chằm bằng ánh mắt dò xét.
Bị một người săm soi từ đầu đến chân như thế này thật là căng thẳng. Mà cô bé này cũng thuộc hàng mỹ少女 nữa chứ.
Trong lúc tôi đang suy nghĩ vẩn vơ, tôi nhận ra ánh mắt cô ấy đang nhìn thẳng vào mặt mình.
Tôi vội vàng chỉnh lại tư thế.
「Xin lỗi... cô là Chủ tịch Ủy ban Chăn nuôi à?」
「Vâng. Đúng như ngài nói, tôi là Chủ tịch Ủy ban Chăn nuôi của Học viện Nữ sinh Shigen, tên là Ukai Tsunagi. Rất mong được ngài chỉ giáo, Akechi Keiki-san.」
Cô gái tên Ukai Tsunagi tự giới thiệu một cách vô cùng lịch sự.
Tuy nhiên, tôi không được phép lơ là cảnh giác một cách dễ dàng như vậy.
Là một Chủ tịch Ủy ban, nghĩa là cô ta thuộc nhóm những kẻ biết được thân phận thật của tôi và đang nhắm vào tôi, một đám người tựa như sát thủ chuyên nghiệp. Đương nhiên, Ukai Tsunagi này có lẽ cũng không ngoại lệ.
Hơn nữa, có một điểm mà tôi không thể nào bỏ qua được.
「Tôi muốn hỏi một điều... Cái cảnh tượng hậu cung như của mấy ông hoàng dầu mỏ Ả Rập này là sao vậy?」
Tôi chỉ vào những cô gái mặc đồ lót đang nằm lăn lóc trên sàn với vẻ mặt ngây ngất và hỏi.
Trên đầu các cô gái có tai thú. Và trên cổ họ có một thứ trông như vòng choker. Hoàn toàn giống với Hakane đang hơi gà gật sau lưng tôi và đám nữ sinh đang quậy phá ở hành lang khu ký túc xá.
「Ôi chà. Chẳng lẽ ngài đến đây mà không biết gì sao?」
Tsunagi nở một nụ cười quyến rũ trên môi, rồi từ từ giơ tay phải lên.
Ngay khoảnh khắc cô ta búng tay nhẹ nhàng.
Một luồng sáng lóe lên trong tay cô ta, và vài vật thể hình chiếc vòng xuất hiện.
「Uoa!? Có cái gì hiện ra kìa!?」
「Là《Kiếm》đấy ạ. Công cụ để chiến đấu trong học viện này, Kiếm của Kỵ sĩ. Dù ngài mới chuyển đến, nhưng chắc hẳn cũng đã từng thấy rồi chứ?」
Vừa nói, Ukai Tsunagi vừa giơ chiếc vòng cổ đang cầm trên tay ra.
...Kiếm của Kỵ sĩ. Một thứ giống như vũ khí ma thuật mà bất kỳ học sinh nào theo học tại Học viện Nữ sinh Shigen cũng sở hữu. Học viện Nữ sinh Shigen có một hệ thống quyết đấu, được dùng làm phương tiện để khẳng định quan điểm của bản thân và để giành lấy《Lãnh địa》. Dụng cụ được sử dụng trong những trận đấu đó là《Giáp》dùng để phòng thủ có hình dạng của một chiếc váy, và《Kiếm》dùng để tấn công.
Năng lực của《Kiếm》thì mỗi người mỗi khác. Có những thanh kiếm không có sức mạnh gì, nhưng cũng có những thanh chứa nhiều loại vũ khí khác nhau, thậm chí có cả những thanh sở hữu năng lực bay lượn đơn giản.
Và theo như Ukai Tsunagi nói,《Kiếm》của cô ta chính là những chiếc vòng kia.
「...Khoan đã. Cái đó... trông giống thứ đang quấn trên cổ mấy cô gái kia phải không?」
Tôi nhìn quanh đám con gái đang lăn lóc xung quanh chiếc ghế mà Tsunagi đang ngồi. Mấy cô gái với tai mèo, vòng cổ và chỉ mặc mỗi đồ lót trong bộ dạng hớ hênh đang phê pha vì mùi bạc hà mèo tràn ngập căn phòng.
「Ufufufu. Ngài không cần phải vội vàng như vậy đâu, tôi sẽ giải thích ngay bây giờ đây. Sự bất thường của các cô gái, và《Kiếm》của tôi.───Và mối liên quan giữa chúng!」
Tsunagi đột nhiên vung tay thật mạnh, ném một trong những chiếc vòng trên tay về phía tôi!
「Nguy hiểm!」
Tôi phản xạ cúi người xuống để né.
Thế nhưng,
「───Kyaa!」
...Chết rồi!
Chiếc vòng mất đi mục tiêu là tôi, đã khóa chặt vào cổ Minori đang đứng chết trân ngay phía sau.
「C-cái gì đây!? Không gỡ ra được!」
Minori tròn mắt kéo chiếc vòng trên cổ. Nhưng dù kéo thế nào cũng không có dấu hiệu gì là nó sẽ tuột ra. Chiếc vòng vừa khít với cần cổ trắng ngần của cô ấy.
「N-này, Yoshitaka! Đừng có đứng nhìn nữa, giúp tớ gỡ ra đi!」
「Ờ, ờ!」
Tôi, vốn đang bị thu hút bởi vẻ ngoài có phần mạo hiểm của Minori khi đeo vòng cổ, vội vàng chạy đến giúp.
Dù hai người cùng kéo, chiếc vòng cổ vẫn không hề nhúc nhích. Ngược lại, nó hợp nhất với cổ của Minori đến mức tôi còn tò mò không biết nó đã được đeo vào bằng cách nào.
「Này, mối nối biến mất rồi!? Cái này cứng quá, có vẻ dùng dao cũng không cắt được!」
「Nói dối!? Không chịu đâu, em không muốn có một thứ kỳ quặc như thế này dính trên cổ mình đâu!」
「Ô-hô-hô! Vô ích thôi, vô ích thôi! Một khi đã bị nó bắt giữ thì ngoài chủ nhân của nó là tôi ra, không ai có thể tháo nó ra được đâu!」
Nhìn thấy chúng tôi hoảng hốt, Tsunagi bật lên một tràng cười đậm chất tiểu thư.
「Con khốn, mày giở trò gì thế!? Mày đeo thứ này lên cổ Minori làm gì!?」
「Ý nghĩa ư? Ngài hỏi ý nghĩa của việc đeo vòng cổ cho một cô gái dễ thương sao, Akechi Keiki. Được thôi. Ý nghĩa đó, tôi sẽ cho ngài biết ngay lập tức.」
Tsunagi nói với vẻ tự mãn, rồi bắt đầu lục lọi trong áo đồng phục của mình.
Cô ta lấy ra một tờ giấy.
Rồi giơ nó lên như thể để khoe với chúng tôi.
「Nào! Học sinh năm nhất Học viện Nữ sinh Shigen, Tachibana Minori-san! Cô có thấy tờ giấy này không?」
「ッ. Không được, Lãnh chúa! Xin hãy rời khỏi Minori-sama ngay lập tức!」
Ngay lập tức, Mikaze biến sắc và hét lên, đưa tay ra định giật lấy tờ giấy từ tay Tsunagi. Tsunagi như đã đoán trước được, liền nhẹ nhàng né tránh.
Mikaze hoảng hốt như thế... có chuyện gì vậy nhỉ? Bảo mình rời khỏi Minori ư? Tự dưng lại nói một câu như trong phim zombie thế kia.
Không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tôi quay lại nhìn Minori───.
Vụt một cái.
Trên mái tóc được buộc bằng ruy băng của cô ấy, một đôi tai chó cụp vô cùng đáng yêu đã xuất hiện.
○
「Minori!?」
Tôi rùng mình.
Tuy không phải zombie, nhưng một cảnh tượng gây sốc không kém đã đập vào mắt tôi.
「...Gâu?」
Minori nghiêng đầu, phát ra một tiếng kêu dễ thương, và không thể nhầm lẫn được, trên đầu cô ấy là một đôi tai cún con.
Sự việc xảy ra quá đột ngột khiến tôi không kịp suy nghĩ. Minori có tai chó, và tai chó là Minori... Ai đó làm ơn chỉ cho tôi cách giải định lý tuyệt vời này đi.
「Hừm... Gâu gâu!」
「Oái!?」
Đúng lúc đó, Minori mọc tai chó nở một nụ cười rạng rỡ hết cỡ rồi ôm chầm lấy tôi. Vì bất ngờ, Hakane đang gà gật sau lưng tôi bị ngã bẹp xuống sàn.
「D-dừng lại đi, Minori! Đừng có bám dính lấy anh! Đừng có ép ngực vào anh thế! Và đừng có liếm mặt anh aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!」
Minori dùng cả hai tay giữ chặt lấy tôi, rồi thè lưỡi liếm nhẹ lên má tôi. Không chỉ có đôi tai trên đầu, mà cả hành động của cô ấy cũng trở nên giống một chú chó. Cái này có được tính là hôn không nhỉ!? Dù có được tính hay không thì lý trí của tôi cũng sắp nát bét rồi!
Trong lúc chúng tôi đang la hét ầm ĩ, Hakane đã tỉnh lại sau khi ngã xuống sàn, nhìn chúng tôi với vẻ hờn dỗi. Quần áo cô ấy bị xộc xệch do cú ngã, và cô ấy cất tiếng làu bàu.
「...Muu. Kamopyon!」
「Này Hakane!? Dừng lại đi, đừng ôm anh từ hai phía chứ!」
「Uuuu. Gâu gâu!」
「Kamopyon!」
「Guhaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!? Ng-ngực!! Mấy em đang kẹp anh như nhân bánh sandwich vậyyyyyy!!」
Đây là thiên đường? Hay địa ngục? Minori từ phía trước, Hakane từ phía sau, ôm chặt lấy tôi. Tình trạng khẩn cấp, tình trạng khẩn cấp! Thằng em của tôi đang réo gọi cấp cứu!
Tôi đưa mắt cầu cứu Mikaze,
「「Ugogogogogogo...ッ!」」
「───Này, đang chảy máu mắt kìa!?」
Không đùa đâu, một chất lỏng màu đỏ đang tuôn ra từ mắt cô ấy! ...Mà khoan, Tsunagi, người đáng lẽ là thủ phạm gây ra tình trạng này, cũng đang khóc cùng Mikaze.
「G-ghen tị quá đi! Được những cô bé thú đáng yêu đến mức chỉ nhìn thôi cũng đủ lên đỉnh quấn quýt đến thế! Anh đã dùng thủ đoạn bẩn thỉu nào mà không cần cho ăn mồi vậy!?」
「Đừng có nói như thể tôi là tội phạm!」
「Bìnnnnnnnnnh tĩnh lại đi, Tsunagi. Trước tiên phải trừ khử Lãnh chúa đã, sau đó ta sẽ chuẩn bị để chiếm lấy vị trí đó───」
「Cô mới là người cần bình tĩnh đấy!」
Biến thái, có khoảng hai kẻ biến thái không thuốc chữa ở đây.
Cứ mặc kệ đám biến thái đó, trước hết phải giải quyết cái tình huống trớ trêu này đã. Tôi vừa chỉnh lại quần áo xộc xệch cho Hakane vừa suy nghĩ. Không chỉ Hakane, mà cả Minori rốt cuộc đã bị làm sao vậy?
「Khỉ thật! Này tóc lọn dọc! Mày đã làm gì Minori!?」
Tsunagi, người vừa chảy máu mắt vừa chảy nước dãi không ngừng, hít một hơi thật sâu như để lấy lại bình tĩnh. Mặc dù từ cái trạng thái tà ác đó thì chẳng có gì để mà lấy lại cả.
「Ufufu. Tôi đã nói rồi mà? Rằng tôi sẽ giải thích cho ngài về《Kiếm》của tôi.」
「《Kiếm》!? C-có lẽ nào, Minori và Hakane───cả những cô gái khác, đều là do mày gây ra!?」
「Đoán đúng rồi đấy! Tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của tôi! Hay nói đúng hơn, là nằm trong chiếc vòng cổ của tôi!」
Tsunagi dang rộng hai tay, búng tay một cái và lại lấy ra những vật hình chiếc vòng. Đó chính là thứ đã đeo vào cổ Minori, và cũng là thứ đang quấn trên cổ những cô gái khác.
「《Viên Tỏa Kiếm=Tế Bược Xa Luân - Retainer》của tôi là một《Kiếm》nhằm mục đích trói buộc, giam cầm cả thể xác lẫn tinh thần! Kẻ nào rơi vào thuật này, cả thể xác lẫn tinh thần sẽ bị thú hóa! Giống như những cô gái này vậy!」
Tsunagi nhìn những cô gái đang thư giãn nhờ bạc hà mèo với vẻ mặt như thể đang ở “chốn cực lạc”. Khuôn mặt cô ta trông hiền từ như một thánh mẫu, nhưng nước dãi chảy ra từ miệng thì vẫn không ngừng lại được. Tôi dần dần hiểu được tính cách của con người này rồi. Tất nhiên là theo nghĩa xấu.
「Th-thú hóa cả thể xác lẫn tinh thần. Năng lực như thế quá ăn gian rồi còn gì! Bị bắt là coi như xong đời luôn à!」
「Ngài quên rồi sao? Dù sao tôi cũng là một Chủ tịch Ủy ban. Một trong những người có quyền lực lớn trong học viện đấy.」
Bị nói một lý lẽ quá xác đáng, tôi chỉ biết im lặng.
Chủ tịch ủy ban, người đứng đầu một trong mười hai ủy ban của Học viện Nữ sinh Shigen. Họ là những người biết sự thật tôi là con trai, và là những người đứng đầu một tập đoàn có quyền lực to lớn.
Việc khiến con người thoái hóa thành động vật có lẽ chỉ là chuyện nhỏ đối với họ.
「Đừng để bị lời dọa dẫm của ả lừa, Lãnh chúa.《Kiếm》của ả có một điểm yếu chết người.」
Ngay lúc đó.
Mikaze bước lên một cách hiên ngang, chen vào giữa tôi và Tsunagi.
「M-Mikaze...?」
「《Kiếm》của Ukai Tsunagi có liên quan đến một điều kiện kích hoạt đặc biệt. Vì thế, bình thường nó không phải là một mối đe dọa lớn. Chỉ là bình thường thôi.」
Ánh mắt sắc bén của Mikaze xuyên thẳng vào tay Tsunagi.
Ở đó có chiếc vòng cổ là《Kiếm》của cô ta và───một tờ giấy.
Đó là tờ giấy bí ẩn mà cô ta đã giơ ra trước mặt Minori. Nghĩ lại thì, hình như ngay khoảnh khắc Minori nhìn thấy nó, thái độ của cô ấy đã trở nên kỳ lạ.
「...Ôi chà. Tôi đã cố tình muốn cho Chủ tịch Mỹ hóa đương nhiệm biết sự đáng sợ của mình. Tiết lộ bí mật sớm như vậy chẳng phải là quá nhanh sao, Mikaze?」
「Im đi. Tôi không biết cô đã lấy được tờ giấy đó bằng cách nào. Nhưng những cô gái khác thì không nói làm gì, đến cả Hội trưởng Hội học sinh mà cô cũng bắt giữ. Không còn lý do gì để tha cho cô sống nữa.」
Mikaze vung tay, một cây chổi xuất hiện trong tay cô ấy.
Mikaze chĩa đầu chổi về phía Tsunagi, một lần nữa đối mặt trong một bầu không khí căng thẳng.
Đương nhiên, tôi bị bỏ lại phía sau, chỉ biết ngơ ngác.
「Ờm... Mikaze-san? Nếu được thì làm ơn giải thích giùm───」
「Ngài vẫn là một người chậm hiểu như mọi khi nhỉ. Hãy dùng không khí mà đoán đi, không khí ấy.」
「Vô lý hết sức!」
Tôi lên tiếng phản đối sự vô lý đó, nhưng Mikaze vẫn giữ nguyên tư thế cầm chổi, chỉ liếc mắt về phía tôi.
Sau đó cô ấy thở dài như thể trút bỏ gánh nặng, rồi hất cằm về phía trước.
「Tờ giấy mà Ukai Tsunagi đang cầm trên tay. Xin hãy nhìn kỹ những gì được viết trên đó.」
Những gì được viết trên tờ giấy ư?
Tôi làm theo lời cô ấy, nheo mắt nhìn.
Vì khoảng cách khá xa nên tôi không thể đọc được chi tiết, nhưng may mắn là tôi có thể nhìn thấy dòng tiêu đề được in ở trên cùng của tờ giấy.
───Bảng Ghi Kết Quả Khám Sức Khỏe
「…………」
Tôi chắc chắn đã đọc được nó.
Nhưng tôi hoàn toàn không hiểu ý nghĩa của nó. Bảng khám sức khỏe? Nó có liên quan gì đến việc Minori trở nên giống động vật chứ?
「Điều kiện kích hoạt《Kiếm》của Ukai Tsunagi, ngoài việc đeo vòng cổ ra, còn cần thêm một thứ nữa.」
「Điều kiện thứ hai?」
「Vâng... Đó là『Nắm giữ bí mật của đối phương』.」
Sau lời của Mikaze, chính Tsunagi là người tiếp lời.
「Đúng vậy!《Viên Tỏa Kiếm=Tế Bược Xa Luân - Retainer》của tôi có năng lực trói buộc và thú hóa đối tượng. Tuy nhiên, sức mạnh trói buộc đó phụ thuộc vào『việc tôi nắm giữ bao nhiêu bí mật của đối phương』. Khoảnh khắc người bị trói buộc nhận ra rằng tôi đang nắm giữ một bí mật mà họ không muốn bị tiết lộ, năng lực của thanh kiếm sẽ được kích hoạt. Tachibana Minori kia là một ví dụ điển hình, phải không?」
Tsunagi dõng dạc hét lên, chỉ thẳng vào Minori tai chó đang ôm chầm lấy tôi. Trong tay cô ta, tờ giấy có in dòng chữ "Bảng Khám Sức Khỏe" đang bay phấp phới.
「…………」
Tôi đã nghe rõ lời của hai người họ. Tình hình thì tôi cũng đã lờ mờ hiểu ra.
Nói tóm lại, Minori đã bị Tsunagi nắm thóp bí mật, nên mới bị năng lực《Kiếm》của cô ta khống chế, đúng không?
Nhưng, nhưng mà...
「Cái『Bí mật』quan trọng lại là bảng khám sức khỏe───Nghe ngớ ngẩn vãi.」
「Ể!? Sao vậy, cái ánh mắt chán nản đó là sao!?」
Trước phản ứng hời hợt của tôi, Tsunagi bực bội dậm chân.
Với lời tuyên bố hùng hồn về Bảng Khám Sức Khỏe, cô ta mong tôi phản ứng thế nào mới hài lòng đây. Xin lỗi chứ tôi chẳng nghĩ ra được gì cả.
「Không... tại vì nói đến 'bí mật' thì người ta thường liên tưởng đến thứ gì đó nghiêm trọng hơn chứ? Đúng là với một cô gái đang tuổi lớn thì đó là điều không muốn ai biết, nhưng mà bảng khám sức khỏe thì mày...」
「Anh chẳng hiểu gì cả! Anh hoàn toàn không hiểu gì về trái tim của một thiếu nữ! Cứ thế này thì cả đời cũng không có ma nào thèm đâu, cái cậu này thật là...」
「Đừng có dạy đời tôi bằng giọng điệu của một bà mẹ.」
Thứ Tsunagi cầm trên tay là bảng ghi kết quả được sử dụng trong đợt khám sức khỏe đầu năm.
Ra vậy. "Nắm giữ bí mật của đối phương" là có ý đó. Nghĩ đến việc Minori muốn giấu bảng khám sức khỏe của mình, tôi thấy có chút đáng yêu.
「Này tóc lọn dọc. Mày thú hóa các cô gái để âm mưu cái gì thế?」
Nếu chìa khóa để thú hóa là nắm giữ bí mật của đối phương, thì người bị Tsunagi nắm thóp không chỉ có mỗi Minori.
Chủ tịch Ủy ban Chăn nuôi đã nắm giữ bí mật của nhiều cô gái, dùng kiếm của mình để khống chế họ và gây ra hỗn loạn trong học viện.
Trong lòng cô ta chắc chắn ẩn giấu một âm mưu kinh khủng.
「Mục đích của tôi ư... Được thôi, tôi sẽ đặc biệt cho ngài biết.」
Tsunagi nở một nụ cười quyến rũ rồi nhìn vào mặt tôi.
Sau đó, ánh sáng trong mắt cô ta trở nên mạnh mẽ hơn───!
「Biến học viện này thành vườn thú thiên đường của riêng tôi!!!」
「Ngáo hơn cả trong tưởng tượng!」
...Cái độ trên trời của cô ta đã vượt xa sức tưởng tượng của tôi rồi.
Điều đáng sợ nhất là cô ta viết chữ『Vườn thú』nhưng lại đọc thành『Thiên đường』. Suy nghĩ của con người này rõ ràng đã lệch khỏi quỹ đạo bình thường.
「Mục đích gì mà thẳng tuột vậy! Cái gì mà 'vườn thú của riêng tôi' chứ!? Nếu thích động vật đến thế thì nuôi thú cưng bình thường đi!」
Nghe lời tôi nói, Tsunagi liền tặc lưỡi "chậc, chậc".
「Ngây thơ quá. Xem ra ngài vẫn chưa hiểu gì cả. Ngài nghĩ rằng chỉ với thú cưng hay động vật bình thường là có thể thỏa mãn được linh hồn khao khát của tôi sao?」
「Tao chẳng có tí hứng thú nào với tình hình linh hồn của mày cả!」
「Đúng vậy, thứ tôi yêu là《Những cô bé thú》! Đôi tai thú mềm mượt, chiếc vòng cổ kích thích một cách tinh tế bản tính S! Khi kết hợp với những mỹ少女 yêu kiều, thanh đo độ chữa lành sẽ dễ dàng vượt ngưỡng!」
Hoàn toàn không thèm để ý đến lời tôi nói, Tsunagi say sưa kể lể với vẻ mặt ngây ngất.
Tôi cũng từng nghĩ vậy với Hakane và Mikaze, nhưng để một người như thế này làm chủ tịch ủy ban thì có thật sự ổn không. Tôi lo cho tương lai của Học viện Nữ sinh Shigen quá đi mất.
「Các người sẽ không hiểu được đâu. Sở thích này không được ai thấu hiểu, tất cả các ủy viên đều bỏ đi, bị mắng chửi là ủy ban thiểu số... Mỗi đêm, tôi vừa quấn dây dắt đi dạo khắp người vừa thở hổn hển───à không, là những đêm đẫm nước mắt trên gối.」
「Quấn dây dắt đi dạo!? Thở hổn hển là sao!?」
「Lãnh chúa nói đúng đấy. Một là cô hưng phấn, hai là cô khóc, chọn một đi.」
「Không phải thế! Còn có chỗ đáng để bắt bẻ hơn mà!」
Đúng là một kẻ biến thái siêu cấp.
Có lẽ còn ngang ngửa với Inui-senpai. Không, xét về sở thích thiểu số thì có lẽ còn hơn thế nữa.
「Đừng lơ là, Lãnh chúa. Dù là một kẻ biến thái như vậy nhưng ả vẫn là một chủ tịch ủy ban chính thức.」
「Ờ, đúng là thế, nhưng...」
Dù là thủ phạm gây ra hỗn loạn trong học viện, nhưng nội dung của nó lại có vẻ khá ngớ ngẩn. Tôi nghĩ dù chúng tôi không ra tay thì giáo viên hay cảnh sát cũng sẽ giải quyết được.
Ngay khi động lực của tôi hoàn toàn bị dập tắt.
「...Muuu」
「...Kiu」
Minori và Hakane ở hai bên tôi bắt đầu cựa quậy.
Thấy lạ, tôi nhìn sang.
...Hai người họ đang trong quá trình cởi nút áo sơ mi của mình xuống được một nửa.
「Cái giềgawgaw!? H-hai em đang làm gì thế!」
Tôi vội vàng ngăn chặn hành động liều lĩnh của họ.
Cả hai đều tỏ ra bất mãn, vùng vẫy cố gắng cởi quần áo ra.
「Kamopyon!」「Uuuu!」
「Này, dừng lại! Không được làm thế ở đây!」
「Ô-hô-hôôô! Xem ra hiệu quả đã bắt đầu xuất hiện rồi nhỉ! Đó chính là cốt lõi thực sự của《Kiếm》của tôi! Sức mạnh đích thực!」
Tsunagi cười lớn trong khi đứng nhìn tôi đang hoảng loạn.
「Đ-đừng có đùa! Cởi quần áo thì có gì mà là sức mạnh đích thực chứ!」
「Ngài không hiểu sao? Chúng ta là《Kỵ sĩ》mà? Khi tinh thần bị thú hóa, việc muốn cởi bỏ quần áo vướng víu là quy luật tự nhiên. Với một《Kỵ sĩ》chiến đấu trong《Giáp》, điều đó có ý nghĩa như thế nào. Nói đến đây thì chắc ngài đã hiểu rồi chứ?」
Không cần đợi câu trả lời, tôi đã hiểu ý nghĩa câu hỏi của Tsunagi.
《Giáp》của《Kỵ sĩ》tại ngôi trường này... chính là chiếc váy.
Một năng lực thật đáng sợ. Quả đúng là sức mạnh đích thực như cô ta đã khoe khoang.
Nếu đối thủ tự nguyện cởi《Giáp》thì chẳng khác nào đã chiến thắng ngay từ đầu!
「Ra đó là lý do mấy cô gái kia chỉ mặc đồ lót...!」
「Chẳng mấy chốc hai người đó cũng sẽ có kết cục tương tự thôi. Thật đáng mong chờ. Dù sao thì vẫn chưa có ai đánh bại được Hội trưởng Hội học sinh, và chưa một lần nào có ai nhìn thấy được bên dưới《Giáp》của cô ta.」
Chết tiệt, đúng là một kẻ hèn hạ đến cùng cực.
Nếu đối đầu trực diện, gần như không có ai địch lại được sức chiến đấu của Hakane. Chính vì thế mà phần dưới váy của cô ấy luôn là một bức tường sắt, dù không phòng bị không quần lót nhưng cô ấy vẫn đứng trên đỉnh cao của học viện mà không bị ai làm nhục.
Có lẽ vì thế.《Kiếm》của Tsunagi, thứ tránh đối đầu trực diện và lợi dụng điểm yếu tinh thần, chính là khắc tinh của Hakane.
Và nguyên nhân Hakane bị bắt, theo như tôi có thể nghĩ ra, chỉ có một.
「Con khốn... Mày đã dùng tao để đe dọa Hakane, đúng không?」
Bí mật mà Hibiki Hakane không muốn bị tiết lộ.
Đó chính là sự thật rằng tôi là con trai.
Hakane đã thao túng thông tin để giúp tôi, và chào đón tôi vào Học viện Nữ sinh Shigen với tư cách là một nữ sinh. Sự thật này chỉ có một số ít người như các chủ tịch ủy ban biết. Đương nhiên, nếu để lộ ra cho các học sinh bình thường, vị thế của chính Hakane cũng sẽ gặp nguy hiểm.
「Ufufufu. Dùng ngài làm mồi nhử ư? Ngài thật sự không hiểu gì cả nhỉ. Hay là ngài đang cố tình không muốn hiểu?」
「Mày nói gì!?」
「Cứ thế này thì người bị nắm thóp bí mật cũng thật đáng thương. Bí mật là sự huyền bí. Hãy biết rằng kẻ không có dũng khí chạm vào sự huyền bí thì không có quyền biết bí mật!」
Tsunagi lấy vòng cổ ra từ cả hai tay và thủ thế tấn công.
「Ta sẽ đánh bại ngươi───và mang Hội trưởng Hội học sinh tai thỏ về!」
「Rốt cuộc đó mới là mục đích của mày à!」
Dù tôi đã lớn tiếng bắt bẻ, nhưng tình hình lại vô cùng bất lợi.
Tôi đang phải vật lộn để ngăn Minori và Hakane cởi đồ. Chẳng còn chút sức lực nào để chiến đấu với Tsunagi.
「Mikaze! Làm gì đi chứ───này, chết rồi à!?」
Thấy cô ấy im lặng lạ thường từ nãy đến giờ, thì ra có một cô hầu gái đang chảy máu mũi đầm đìa và nằm úp mặt xuống sàn. Chắc là tinh thần bị đả kích vì cảnh Hakane cởi đồ rồi...
「Chuẩn bị đi! Ngươi cũng sẽ gia nhập vào bộ sưu tập thú cưng của ta!」
Những chiếc vòng cổ được ném ra.
Tôi vừa đỡ tay Hakane đang cố cởi nút áo, vừa nhảy sang một bên để né.
「Đ-đợi đã! Tôi là con trai mà!?」
「Ngoại hình dễ thương là không thành vấn đề!」
「Ai đó cứu tôiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!!」
Cái con nghiện thú này, hoàn toàn không phân biệt gì hết!
Tsunagi ném vòng cổ liên tục với ánh mắt long sòng sọc, như thể đang nhắm vào món hàng yêu thích ở một quầy ném vòng. Thật sự là khá đáng sợ. Trẻ con mà nhìn thấy chắc khóc thét mất.
Những chiếc vòng cổ bay tới tới tấp, cùng với những người bạn hở ra là đòi cởi đồ.
Những khó khăn khủng khiếp cứ liên tiếp ập đến tôi.
「L-làm sao mà xử lý hết được cái đống nàaaaaaaaaay!」
Quá sức rồi. Đúng như dự đoán, khi tôi né được chiếc vòng cổ bay từ bên phải, tôi đã chậm trễ trong việc xử lý Minori đang cố cởi váy.
Khóa váy được mở ra, và miếng vải mềm mại nhẹ nhàng rơi xuống.
「Bùuuuuuuu!」
Cặp đùi trắng ngần, đầy đặn và chiếc quần lót màu nhạt ở gốc đùi lộ ra. Sự cân bằng tinh tế giữa hữu cơ và vô cơ tồn tại giữa bắp đùi và đồ lót quả thực là một tác phẩm nghệ thuật! ...Nhưng, chỉ một khoảnh khắc bị mê hoặc bởi cú rơi tự do đầy gợi cảm đó đã là dấu chấm hết cho tôi.
「Được rồi!」
「Uoa! Chết───!?」
Một cú ném vòng cổ chớp nhoáng.
Tâm trí tôi đang phân tán nên hoàn toàn bị bất ngờ.
Cho đến khi chiếc vòng cổ chạm vào gáy. Vô số suy nghĩ lướt qua trong đầu tôi như một ngọn đèn kéo quân.
Nếu bị chiếc vòng đó bắt giữ, mình cũng sẽ biến thành động vật ư───nếu vậy, liệu mình có được phép hít hít liếm liếm các cô gái không───nhưng liệu mình khi đã hóa thú có còn giữ được tâm trí để tận hưởng niềm vui đó không───Ôi, con chó Golden Retriever đang nô đùa với mỹ少女 trên bãi biển thật đáng ghen tị, quá khứ mình từng ước được đổi chỗ cho nó thật là ngu ngốc làm sao───.
Những ảo tưởng và ghen tuông vô nghĩa của tuổi dậy thì, và những con Retriever vô tội đã trở thành nạn nhân của nó.
Không thể để thảm kịch đó lặp lại.
...Trong lúc suy nghĩ của tôi đã đi được khoảng hai vòng rưỡi và chuyển sang những suy ngẫm triết học, thì.
「───Hả!?」
Một bóng hình nhỏ bé vụt qua bên cạnh tôi.
Bóng hình nhảy múa, để lại một vệt sáng màu bạc.
Sau khi xoay người một cách điêu luyện trên không, bóng hình đó đã bắt gọn chiếc vòng cổ đang bay về phía tôi. Giữ chặt chiếc vòng, bóng hình đó tiếp đất.
Đó là một cô gái tóc bạc. Một cô gái có đôi tai thỏ trên đầu, bộ quần áo rộng thùng thình tuột nửa vai, và đáng lẽ ra đã mất đi ý thức con người.
Cô ấy quay lại nhìn tôi, đôi tai dài khẽ giật giật, như một chú cún con bắt được đĩa bay và mong chờ được chủ nhân khen ngợi.
「...K-không thể nào! Dù đã mất đi ý thức và ký ức của con người, nhưng cô ta vẫn cứu gã đàn ông đó sao!?」
Tsunagi lùi lại, không giấu được sự kinh ngạc.
Tôi đứng chết trân───nhìn Hakane đang nắm chặt chiếc vòng cổ.
Đúng như Tsunagi nói, ý thức con người của cô ấy chưa hề quay trở lại. Việc cô ấy lao vào chiếc vòng cổ có lẽ chỉ là hành động theo bản năng của động vật, nhảy vào một vật đang chuyển động.
Thế nhưng, Hakane đã cứu tôi.
Chỉ cần thế... chỉ cần sự thật đó là đủ rồi.
「Cảm ơn nhé, Hakane.」
Anh sẽ giải thoát cho em ngay bây giờ đây───!
Tôi hít một hơi thật sâu và bắt đầu chạy.
Nhân lúc lướt qua, tôi xoa đầu Hakane với đôi tai thỏ.
Mục tiêu chỉ có một, kẻ đầu sỏ Ukai Tsunagi.
Nhận ra tôi đang đến gần, Tsunagi bừng tỉnh và thủ thế với những chiếc vòng cổ trên cả hai tay.
「Cái gì! Vừa rồi chỉ là may mắn thôi! Sức mạnh trói buộc của《Tế Bược Xa Luân - Retainer》này là tuyệt đối!」
「Không phải may mắn đâu! Dù không còn ý thức của con người, Hakane vẫn là đồng đội của tôi! Đồng đội cứu giúp đồng đội là chuyện đương nhiên! Một kẻ như mày, chuyên nắm thóp điểm yếu của người khác và ép buộc họ làm theo ý mình, sẽ không bao giờ hiểu được đâu!」
Tôi giơ tay phải ra phía trước. Ánh sáng vàng tuôn ra, và một thanh kiếm hiện ra.
Đó là một thanh kiếm chưa hoàn thiện, thân kiếm sứt mẻ và gãy mất một đoạn. Tôi nắm chặt lấy nó.
Được không đây? Với đôi tay vẫn chưa hoàn toàn bình phục.
...Không, mình phải làm!
「Không thể hiểu nổi! Đồng đội này nọ, chỉ bằng một thứ tình cảm không chắc chắn như vậy mà có thể chống lại được sự trói buộc của thanh kiếm của tôi sao───」
「Con gái không phải là thứ để trói buộc hay xiềng xích mà yêu thương! Vẻ đẹp tự nhiên, nụ cười tự nhiên, đó mới là thứ tỏa sáng rực rỡ nhất!」
Như thể đồng cảm với suy nghĩ của tôi, thanh kiếm sứt mẻ được bao bọc bởi một luồng sáng chói lọi.
「《Kết Kiếm=Thiên Thượng Kiếm Noble》! Rút kiếm!」
Một nhát chém màu vàng được tung ra từ mũi kiếm đang vung xuống.
Tsunagi ném vòng cổ ra để nghênh chiến.
Nhưng tất cả đều bị nhát chém của tôi đánh bật đi.
Sức mạnh áp đảo, sự uy hiếp. Cô ta đã không còn cách nào chống đỡ.
Nhìn chằm chằm vào nhát chém màu vàng đang lao tới, Tsunagi bất chợt mỉm cười như đã giác ngộ.
「Không phải vòng cổ hay bạc hà mèo... mà là một trái tim thực sự quan tâm đến đối phương. Từ đó tạo nên một mối quan hệ tin tưởng vững chắc. ...Ra vậy. Chỉ cướp đi ý thức thôi thì không thể nào cắt đứt được mối liên kết đó. Thật đáng khen, Chủ tịch Ủy ban Mỹ hóa, Akechi Keiki!」
Cô ta giơ cao nắm tay phải, như thể để đón nhận toàn bộ chấn động,
「───Trên con đường thú đạo của ta không có lấy một chút hối tiếcccccccccccccccc!!」
...Nó tựa như một đóa pháo hoa chỉ nở một lần duy nhất trong đêm hè.
Mỏng manh, nhưng rực rỡ.
Chiếc váy của cô ta đã nổ tung một cách hoành tráng.
「...Quần lót in hình dấu chân động vật. Một thứ như vậy không thể nào được bán sẵn với kích cỡ của học sinh trung học. Ra vậy... là hàng đặt làm riêng.」
Tôi quay lưng lại với những mảnh váy tan tác như hoa bay, bình thản nói.
Tsunagi đứng yên, giơ nắm đấm lên trời trong khi lộ ra chiếc quần lót.
Trên gương mặt cô ta không hề có một chút xấu hổ hay hối tiếc nào. Cô ta ngước nhìn trần nhà với vẻ mặt thanh thản.
「...Những cô bé thú tự do chạy nhảy trên đồng cỏ, những cô bé thú co ro tìm hơi ấm trong đêm lạnh, những cô bé thú lăn lộn trên thảm cỏ xanh mướt dưới ánh nắng... Những dáng vẻ hoang dã mà chúng có thể thực sự tỏa sáng, thứ mà tôi, kẻ luôn bao bọc chúng quá mức trong nhà, đã lãng quên... Khoảnh khắc nhận một đòn của anh, tôi cảm thấy như tất cả những điều đó đã được gợi lại trong tâm trí mình...」
「...Ukai Tsunagi.」
「Cảm ơn anh. Anh quả thực───là một người xứng đáng được gọi là huynh đệ tâm giao.」
「Xin lỗi, nhưng mối quan hệ đó tôi xin được từ chối bằng cả tấm lòng.」
Tsunagi mỉm cười và nói:「Đúng là đời không như là mơ...」. Sau đó, cô ta ngã ngửa ra sau.
Như để đáp lại, những chiếc vòng cổ và tai thú gắn trên các cô gái tan biến thành những hạt ánh sáng. Các cô gái đang say bạc hà mèo ngã gục như những con rối đứt dây và bất tỉnh. Tất nhiên, Minori và Hakane cũng vậy.
「...Đừng lo, cơ thể họ không có gì bất thường cả. Một lát nữa họ sẽ tỉnh lại thôi. Ký ức khi bị thú hóa cũng đã mất nên không có tổn hại gì về mặt tinh thần cả.」
Khi tôi đang nhìn những cô gái đang ngủ say sưa trên sàn, Tsunagi đã nói như thể đọc được suy nghĩ của tôi.
Tôi quay lại đối mặt với cô ta và từ từ bước tới.
「Này. Cô thật sự muốn biến học viện thành vườn thú và mang Hakane về nhà sao? Thật sự chỉ có thế thôi à?」
「...Anh nói gì vậy. Hoàn thành Đế chế các cô bé thú. Đó mới là khát vọng của một người yêu thú.」
「Lần đầu tiên tôi nghe đến tên một quốc gia như vậy đấy. ...Nhưng mà, năng lực kiếm của cô cũng không thể kéo dài mãi được, đúng không? Tôi không nghĩ cô là loại người nổi điên chỉ vì một mục đích ngắn hạn như vậy. Dù cô là một kẻ biến thái hạng nặng, nhưng trông cô không giống một kẻ ngốc không biết suy nghĩ.」
Nếu nghĩ rằng cô ta nổi điên vì bị dục vọng thúc đẩy thì cũng đành chịu.
Nhưng, nếu vậy thì tại sao đến tận bây giờ cô ta mới im lặng? Chắc chắn trước đây đã có vô số cơ hội để nổi điên.
Có một thứ gì đó. Tôi có cảm giác rằng có một thứ gì đó đang giật dây cô ta từ phía sau.
「Phì... Ufufu... Trông có vẻ ngốc nghếch, nhưng ở những chỗ kỳ lạ thì lại rất nhạy bén nhỉ. ...Tôi hiểu rồi. Dù không thể nói hết mọi chuyện, nhưng anh là《Kỵ sĩ》đã đánh bại tôi. Tôi sẽ cho anh một vài gợi ý.」
Tsunagi ưỡn ngực, hít một hơi thật sâu rồi nói,
「...Ken...ka...sai.」
Chỉ nói có vậy, cô ta liền gục xuống và bất tỉnh.
...Kenkasai?
Một từ lạ lẫm. Dù sao thì, sau này mình phải hỏi thử Minori xem sao.
Tôi ngẩng đầu lên và nhìn quanh phòng.
Và ngay lập tức tái mặt. Tôi đã hoàn toàn quên mất vấn đề lớn nhất.
「………………Làm sao bây giờ?」
Những cô gái mặc đồ lót nằm la liệt trên sàn (cộng thêm một cô hầu gái đang chìm trong vũng máu).
Những chiếc quần lót đủ màu sắc đang tỏa sáng rực rỡ.
○
Một không gian trắng xóa bao trùm tầm mắt.
Mỗi khi đến đây, tôi lại có một suy nghĩ.
Tại sao mình lại cảm thấy bồn chồn thế này? Lòng dạ cứ nao nao không yên.
「───L-lại làm những chuyện, n-nguy hiểm như thế... N-nếu vết thương ở tay, v-vừa mới đỡ lại, b-bị nặng thêm thì anh định làm thế nào hả?」
Có phải là do mùi cồn khử trùng lạ lẫm không? Hay là do lồng ngực của cô giáo y tế thấp thoáng sau khe hở của chiếc áo blouse trắng? Hay là do tôi cứ tưởng tượng ra cảnh cô bé đang ngủ ở chiếc giường bên cạnh, say giấc trong bộ đồng phục xộc xệch.
「───N-nhưng mà, t-tốt quá rồi. Yoshitaka-sama vẫn bình an. E-em, đ-đã lo lắng lắm đấy?」
Phòng y tế... một nơi đáng sợ.
「───Hay là, để anh không thể làm liều được nữa, em chặt luôn tay anh đi... hoặc lén cho anh uống thuốc độc để liệt nửa người dưới cũng là một ý hay...」
「Tôi bây giờ đang không yên ổn theo một nghĩa khác đấy!」
Cô ấy bắt đầu lẩm bẩm với đôi mắt tối sầm lại, khiến tôi không khỏi kinh hãi.
Chủ tịch Ủy ban Y tế, Kurashiro Sasame, mỉm cười dịu dàng:「Em đùa thôi」.
Ồ, ra là đùa à. Vậy thì, cái chai có nhãn hình đầu lâu mà cô ấy vừa lấy ra từ tủ thuốc chắc là thuốc giảm đau nhỉ?
Các cô gái đang nằm la liệt trên những chiếc giường.
Tất cả đều là học sinh của trường này, những người đã bị thanh kiếm của Ukai Tsunagi bắt giữ. Dù có một người là hầu gái được đưa đến vì mất quá nhiều máu.
Sau khi đánh bại Ukai Tsunagi, tôi đã gọi điện cho Sasame.
Đúng là Chủ tịch Ủy ban Y tế, cách xử lý của cô ấy nhanh chóng và chính xác, tất cả học sinh đang gây náo loạn ở khu ký túc xá đều được đưa đến phòng y tế của các tòa nhà trong nháy mắt.
Còn tôi, đang được chính Sasame chăm sóc.
Do phản ứng phụ sau khi giải phóng năng lực của thanh kiếm, cả hai cánh tay của tôi bắt đầu đau rát. Chắc không đến nỗi gãy xương lần nữa... nhưng để chắc chắn, tôi đã được băng bó lại.
「S-sức mạnh từ thanh kiếm của Yoshitaka-sama, r-rất lớn. N-người đã trực tiếp chịu đựng nó là em hiểu rõ nhất. N-nhưng, đi kèm với sức mạnh đó là những rủi ro tương xứng.」
Sasame vừa đổ chất lỏng trong chai vào một chiếc cốc, vừa pha vào trà, vừa rụt rè nói.
「À, chính tôi cũng dần hiểu ra rồi. Thanh kiếm của tôi phản ứng với cảm xúc của ai đó và tăng sức mạnh. Chỉ với cảm xúc của một mình tôi thì chỉ có thể tạo ra một thanh kiếm cùn rỉ sét, nhưng dường như nó vẫn có một phản ứng phụ khá lớn. Dù vết thương đang lành, nhưng có được sức mạnh cường hóa của áo giáp mà vẫn bị thế này.」
Không thể lạm dụng được. Nếu cố quá, chính mình sẽ bị thương. Đúng là một con dao hai lưỡi.
「R-rồi một ngày nào đó, anh sẽ phải đánh bại tất cả các chủ tịch ủy ban và khiến họ công nhận mình, em hiểu điều đó. V-vì đó là lý do mà Yoshitaka-sama đến ngôi trường này. N-nhưng, tuyệt đối đừng cố gắng quá sức. N-nếu Yoshitaka-sama có chuyện gì... em...」
「Sasame...」
Tôi thành kính cúi đầu, rồi tiện tay cầm lấy chiếc cốc đặt bên cạnh mình.
「Anh hiểu rồi. Anh sẽ không cố gắng quá sức nữa.」
「T-thật không ạ?」
「Anh hứa. Anh hứa, nên Sasame này, em cũng nghe lời anh một lần được không?」
「V-vâng! L-lời của Yoshitaka-sama, d-dù là gì em cũng sẽ nghe!」
「Vậy sao.───Em uống thử trà trong cốc này đi.」
Khuôn mặt Sasame, vốn đang đỏ ửng vì xấu hổ, bỗng dưng cứng đờ lại.
Ừm, anh đã thấy hết rồi. Vừa lo lắng, vừa liếc mắt về phía chiếc cốc này với ánh mắt đầy mong đợi.
「Yoshitaka-sama... K-không được đâu... Đ-đó là thuốc dành cho Yoshitaka-sama mà...」
「Anh có một căn bệnh là không thể uống được thứ gì mà người khác chưa chạm môi vào.」
「Hả? V-vậy đó là một lời cầu hôn gián tiếp...!?」
「Làm thế nào mà lại ra nông nỗi đó được, tôi thực sự rất tò mò về cấu trúc não bộ của cô! ...Thôi thì sao cũng được. Nếu cô không uống được thì thứ chất lỏng đáng ngờ này tôi xin phép được đổ đi.」
「Đ-đợi đã! Đừng đổ đi!」
Sasame ôm chặt lấy cánh tay tôi khi tôi định mang chiếc cốc ra bồn rửa.
Đôi mắt to tròn của cô ấy ngấn lệ. Bắt nạt một cô bé nhút nhát thật là đau lòng. Nhưng vì tính mạng của mình đang bị đe dọa nên tôi không có ý định nương tay.
「E-em hiểu rồi... e-em sẽ uống, em sẽ uống.」
「Không, đừng cố gắng quá. Chỉ cần pha cho anh một tách trà bình thường là được rồi.」
「K-không, em sẽ uống! T-thay vào đó... có một điều em muốn Yoshitaka-sama biết...」
「Điều em muốn anh biết?」
Tôi hỏi lại như một con vẹt, Sasame đỏ mặt và đảo mắt xuống.
Những ngón tay thon dài của cô ấy cử động, với một cử chỉ gợi cảm, cô ấy trễ áo khoác đồng phục xuống khỏi vai.
「Dù không có loại thuốc kỳ diệu này... em vẫn luôn yêu mến Yoshitaka-sama.」
「Rốt cuộc cô đã pha cái gì vào đó hả!?」
Đúng là cô bé này, siêu đáng sợ! Tôi có cảm giác chữ *kusuri* (thuốc) đã bị viết bằng một chữ Hán kinh khủng nào đó! Phòng y tế của trường này là phòng giả kim thuật hay gì vậy!?
Có lẽ vì chúng tôi đang làm ầm ĩ.
Bất chợt, trên chiếc giường gần nhất có thứ gì đó cựa quậy.
Cô gái tóc bạc đang say ngủ dụi mắt và ngồi dậy.
「………………Yoshitaka?」
「Ồ, Hakane. Em dậy rồi à.」
Tôi tịch thu chiếc cốc từ tay Sasame───Sasame thì khóc nức nở như một người nông dân bị thu tô nặng───và bước đến bên cạnh giường.
「Trong người em thế nào? Có đau ở đâu không?」
「Đau ở đâu à...? Yoshitaka, anh đã làm gì em lúc em đang ngủ à?」
「Có cái quần ấy! Rốt cuộc trong mắt mày tao là loại người thế nào hả!?」
「Mikaze dặn là nếu Yoshitaka hỏi vậy thì cứ hỏi vặn lại y như lúc này.」
「Con hầu vô liêm sỉ đó!」
「Tiện thể, chị ấy còn dặn là đừng quên báo cáo, rồi mang theo một cây dùi cui và một cái xẻng vừa tay.」
「Tính đập chết rồi chôn người ta luôn còn gì!」
Tôi lườm con hầu đang ung dung ngủ say trên giường.
À mà, lúc nhắc đến đoạn 『Lúc tôi đang ngủ~』, hình như Sasame ở phía sau đang ném cho tôi một ánh nhìn hờn dỗi, còn Minori đang ngủ trên chiếc giường cạnh Mikaze thì khẽ cựa mình thì phải... nhưng chắc là tôi tưởng tượng thôi. Nếu không thì ngày mai của tôi coi như toi rồi.
「Mà... nghe Ukai Tsunagi nói thì cậu có vẻ không sao, tôi cũng yên tâm rồi.」
Tạm thời tôi đã có thể thở phào nhẹ nhõm. Ngoại trừ mái tóc ngủ bù xù ra thì trông Hakane vẫn như mọi khi.
Con bé đã trở lại bình thường rồi. Không còn tai thỏ, cũng không đòi cởi đồ nữa. Tuyệt đối không được nghĩ đến việc bên dưới lớp quần áo ướt đẫm mồ hôi kia là không-quần-không-áo, tuyệt đối không được.
「...Yoshitaka. Xin lỗi cậu.」
Trong lúc tôi đang đấu tranh với những tạp niệm trong đầu, Hakane bỗng ngoan ngoãn lên tiếng.
Con bé kéo tấm ga trải giường lên, cuộn mình lại như để che đi nửa dưới khuôn mặt. Dáng vẻ ủ rũ của con bé cũng đáng yêu đến mức muốn ôm chầm lấy, nhưng nhìn thấy bộ mặt đó lại khiến lòng tôi có chút nhói đau.
「Đừng xin lỗi mà. Đâu phải lỗi của cậu. Chuyện lần này cũng có một phần nguyên nhân do tôi.」
「...Tại sao?」
「Chẳng phải cậu biến thành thỏ là do tôi sao? Vì tôi bị nắm thóp bí mật là con trai, nên cậu mới bị thanh kiếm của Ukai Tsunagi trói buộc.」
Dù mục đích thật sự của Ukai Tsunagi vẫn chưa rõ ràng, nhưng việc Hakane bị điều khiển chắc chắn là trách nhiệm của tôi.
Bị hội trưởng ủy ban tấn công, rồi xung đột. Đó là điều không thể tránh khỏi kể từ lúc tôi trở thành《Hiệp Sĩ》của học viện này, và cũng là lý do lớn nhất khiến tôi chuyển đến đây.
Biết đâu Ukai Tsunagi cũng nhân cơ hội tôi chuyển đến mà gây sự thì sao. Nếu vậy, Hakane và những cô gái khác đều bị cuốn vào vì tôi.
Dù mình có muốn chiến đấu hay không, xung đột vẫn sẽ xảy ra.
Bạn bè và đồng đội sẽ bị cuốn vào.
Vậy mà một chuyện quan trọng như thế, gần đây tôi lại quên béng mất.
「Xin lỗi nhé. Tôi đã quá lơ là rồi. Rằng tôi có thể ở lại học viện này là nhờ sự dịu dàng của Hakane. Rằng tôi phải chiến đấu để báo đáp ân tình đó... tôi đã suýt quên mất. Chán thật, mình. Phải cố gắng hơn nữa mới được─── Ưm!」
Một vật mềm mại đột nhiên áp vào miệng tôi khi tôi đang nói.
Tôi chớp mắt ngỡ ngàng, Hakane đã nhoài người ra khỏi giường và nhìn tôi chằm chằm.
Thứ mềm mại trên miệng tôi là tay của con bé.
「...Không thích đâu.」
「Ưm, ưm?」
「Sự dịu dàng hay mấy thứ đó, em không thích đâu.」
Không thích sự dịu dàng?
Tôi không tài nào hiểu được ý của Hakane. Chắc không thể nào hiểu theo nghĩa 『Em muốn thứ gì đó mãnh liệt hơn cơ...♪』được đâu nhỉ. Xin lỗi, tôi đi chết ngay đây.
「Hakane...?」
「Không được. Tuyệt đối không được. Nếu Yoshitaka nói như vậy, thì...」
Bàn tay nhỏ nhắn như lá phong của con bé nắm chặt lại trước ngực.
「............Em sẽ rất đau lòng.」
Câu nói đó như mở đầu cho một khoảng lặng đến ù cả tai.
Giọng điệu thì vẫn thủng thẳng như mọi khi, nhưng ẩn sau đó là một âm hưởng đau đáu, khiến tôi nhất thời không biết phải đáp lại thế nào.
Tôi nhớ mình cũng từng trải qua một bầu không khí tương tự như thế này rồi.
Đó là lúc tôi và Minori có một cuộc cãi vã nhỏ. Lúc đó, tôi chẳng hiểu Minori đang nói gì, và chỉ biết buông ra những lời đáp trả vô nghĩa.
Liệu bài học đó có giúp ích gì cho tôi lúc này không?
Câu trả lời, chính là cái miệng đang im như thóc của tôi đây.
「Yoshitaka, em───」
Trước tôi, một kẻ chẳng thể cất lời, Hakane dồn hết tâm tư vào đôi mắt tròn xoe,
「───Sẽ───」
Đôi môi màu anh đào run rẩy một cách vụng về,
「───Chôn anh ở sân sau.」
Một lời tuyên bố giết người đanh thép.
Một luồng sát khí kinh người như lời đe dọa, tỏa ra từ sau lưng Hakane cùng với hiệu ứng âm thanh như trong truyện tranh『Rầm rầm rầm rầm rầm』.
Tất nhiên, nguồn phát không phải là Hakane.
Thủ phạm là cô hầu gái đang đứng sừng sững như một vị thần hộ pháp phía sau con bé.
「Ch-Chị Mikaze... tỉnh lại từ lúc nào vậy ạ...」
「Ấy là nhờ sự chăm sóc tận tình của Hội trưởng Ủy ban Y tế đấy ạ. Nhờ ngài ấy mà tôi đã một lần nữa thấm thía được sự quý giá của máu. Để không quên cảm giác này, từ ngày mai, tôi nghĩ mình sẽ uống nước ép cà chua trong mỗi bữa ăn.」
「T-Tinh thần đáng khen ngợi quá nhỉ... V-Vậy thì? Tại sao chị Mikaze, người vừa biết được tầm quan trọng của máu, giờ lại trưng ra bộ mặt như thể sắp sửa phung phí máu của tôi vậy?」
「Hừm... Sân sau và sân trong, ngài thích bên nào hơn ạ?」
「Làm ơn giao tiếp với nhau đi mà! Và đừng có chôn tôi!」
Tôi có thể thấy tà khí tỏa ra từ sau lưng Mikaze. Con người này chắc chắn không phải con người. Chắc chắn là một người máy sát thủ dành riêng cho tôi được gửi đến từ tương lai. Cứu tao với, tao của tương lai ơi!
「Không ngờ miệng của Hội trưởng Hội học sinh lại thốt ra từ『đau』... Kẻ nào đã『xé rách』ngài ấy vậy? Có phải là cái thứ tầm thường ở đằng kia không ạ? Tôi sẽ cắt phăng nó đi rồi mới chôn.」
「Mục tiêu chỉ có mỗi chỗ đó thôi à!? Có cả đống thứ muốn bắt bẻ, nhưng có một điều tôi phải nói! Cái ảo tưởng đang diễn ra trong cái đầu màu hồng của chị tuyệt đối không thể nào xảy ra! Cậu cũng nói gì đi chứ, Hakane!」
「Của Yoshitaka làm em đau hơn.」
「Tao đâu có nhờ mày khuếch đại sự hiểu lầm lên đâuuuuuuuuu!」
Trong lúc gào lên phản đối một cách tuyệt vọng, tôi lùi dần về phía cửa.
Rõ ràng là con hầu sát thủ đã bước vào chế độ Xóa Sổ này sẽ chẳng chịu nghe lọt tai lời nào. Nếu vậy thì ít nhất cũng phải câu giờ để tìm đường tẩu thoát.
Mà khoan, Sasame đã tỉnh từ nãy đến giờ thì phải biết chuyện không phải như thế chứ? Cứu tôi với, làm ơn. A, đôi mắt đục ngầu quá. Thôi xong rồi.
Mất đi tia sáng cuối cùng, tôi chỉ còn biết lùi dần từng bước.
Lùi dần, lùi dần, phump.
Hử? Cái cảm giác mềm mại như đệm ở sau lưng này là sao?
「...Xé rách... Lại còn đau nữa chứ...!」
Thứ chặn đường sau lưng tôi không phải tường thành, mà là một ngọn đồi mềm mại.
Về độ khó để công phá thì chắc bức tường phía trước hay ngọn đồi phía sau cũng chẳng khác nhau là mấy.
「...Nhận tín hiệu có ánh nhìn khó chịu ở vùng ngực. Chuẩn bị tiến hành Xóa Sổ.」
「Yoshitakaaaaaa!」
Trước có thớt, sau có núi đôi. Ôi thôi, đường thoát của tôi đã bị tứ bề thọ địch...
Được thôi, hỡi Thượng đế. Nếu Người đã quyết không dung thứ cho tôi, thì tôi sẽ chống cự đến cùng───
『───Rút Kiếm!』
「EM XIN LỖI MÀÀÀÀÀÀÀÀÀÀÀÀÀÀÀÀÀÀ!」
Cuối cùng thì sau đó.
Ý nghĩa trong lời nói của Hakane, tôi vẫn chẳng tài nào hiểu được.