Brigandine In The Wind

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Oooku no sakura

(Hoàn thành)

Oooku no sakura

Akira (日日日 )

Hidekage, con trai duy nhất của Tướng quân Toyotomi, đang làm nhiệm vụ với cục thanh tra "Quán cà phê Carrion - Kền kền", đã xâm nhập vào hậu cung nơi tụ tập các cô gái xinh đẹp. Tuy nhiên, những cô g

57 37

Kaze no Stigma

(Hoàn thành)

Kaze no Stigma

Yamato Takahiro

Giờ đây, Kazuma trở lại dưới một cái tên khác - Kazuma Yagami, một bậc thầy lão luyện của Phong thuật (Fuu-Jutsu). Cũng trong lúc đó, hàng loạt vụ án mạng xảy ra tại tư dinh Kannagi, được thực hiện bở

38 47

Người diệt trừ

(Đang ra)

Người diệt trừ

Hana Kuroko

Naoki Komuro kiếm sống bằng nghề diệt trừ ma vật, vận dụng kiến thức từ kiếp trước, nhưng dù chỉ diệt những ma vật yếu thì số lượng cũng không hề tầm thường. Khi cậu bắt đầu có thu nhập ổn định và ổn

24 28

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

57 249

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

12 60

Tập 01 - Chương 1

Lãnh địa của Kỵ sĩ

Mọi chuyện bắt đầu từ một sự kiện ở trường nam sinh mà tôi đang theo học.

「———Này, Akechi. Akechi Yoshitaka.」

Nghe có người gọi tên từ sau lưng, tôi quay lại.

Nhìn xem, thì ra là Inui-san, đàn anh trên tôi một khoá, đang chạy tới từ phía bên kia hành lang.

「Tìm được mày rồi nhé. Giờ nghỉ trưa mà chẳng thấy ở lớp gì cả.」

「…Em xin lỗi. Em chỉ đi lang thang ở hành lang để thay đổi không khí chút thôi ạ.」

「Thôi, không cần phải xin lỗi. Mà này. Chủ nhật ngày mai mày có rảnh không?」

「Ngày mai ạ? À thì, em cũng không có việc gì đặc biệt cả.」

「Thật hả? Thế thì có chuyện này tao muốn mày đi cùng.」

Inui-senpai nở một nụ cười rạng rỡ.

…Thú thực, tôi chỉ có linh cảm chẳng lành.

Nói thật thì vị senpai này là một người khá nổi tiếng trong trường chúng tôi. Nổi tiếng theo kiểu nào ư? Tới mức được biết đến với biệt danh 『Vị anh hùng mang tên biến thái』.

Cũng mong mọi người hiểu cho rằng nụ cười của anh ta khiến tôi cảm thấy ớn lạnh là điều khó tránh khỏi.

「Chuyện là… liên quan đến 『Học viện Nữ sinh Shizuru』.」

「Học viện Nữ sinh Shizuru…? Chẳng lẽ là trường nữ sinh siêu danh giá đó sao ạ?」

「Đúng vậy. Chính là Shizuru đó.」

Học viện Nữ sinh Shizuru, một trường nữ sinh nằm cách trường chúng tôi khoảng một cây số.

Đó là một trong những trường dự bị đại học danh tiếng hàng đầu trong tỉnh. Nghe nói học sinh theo học ở đó toàn là tiểu thư nhà giàu.

Thêm nữa, đây còn là trường nội trú hoàn toàn, một điều khá hiếm ở Nhật Bản, nơi các tiểu thư khuê các sống những ngày tháng tao nhã. Chà, đối với những đứa con trai học ở một trường nam sinh có điểm đầu vào thấp như chúng tôi, nơi đó chẳng khác nào một vườn hoa bí mật không hề có chút dây mơ rễ má nào.

「…Thế. Học viện Nữ sinh Shizuru thì sao ạ?」

「Hì. Nghe xong đừng có sốc nhé? Nghe nói vào Chủ nhật ngày mai, ngôi trường nữ sinh đó sẽ tổ chức 『Đại hội Thể thao Mùa xuân』 đấy.」

「Cá…!? Cái gì cơ!?」

Xoẹt! Một cú sốc như sét đánh chạy dọc não tôi.

Đại hội thể thao của một trường tiểu thư… điều đó có nghĩa là!

Những bộ ngực rung rinh, những cặp đùi mũm mĩm lồ lộ, và một đại tiệc của những cơ thể thiếu nữ cuồng nhiệt quấn lấy nhau! (Trích một phần từ thống kê trong não của một nam sinh trung học).

「Thông tin đó có chắc không ạ!?」

「Ừ. Tao đã cho đàn em trong câu lạc bộ điều tra rồi nên không sai đâu.」

Inui-senpai cười một cách ngạo nghễ.

「Akechi. Mày tuy mới là năm nhất nhưng cũng là một thằng có triển vọng đấy. …Sao hả? Mày có muốn cùng tao đột nhập vào Học viện Nữ sinh Shizuru ngày mai không?」

Đột nhập. Tức là xâm nhập bất hợp pháp.

Một âm thanh thật ngọt ngào. Nếu suy nghĩ bình thường thì không có lý do gì để từ chối cả.

Thế nhưng, dù vô cùng miễn cưỡng, tôi vẫn lắc đầu.

「Tại sao!? Mày không muốn thấy những bộ đồ thể dục trong trắng của các nữ sinh sao!?」

「Inui-senpai… Vậy em cũng xin nói một câu. Anh định đi tìm cái chết lần nữa đấy à?」

Câu nói của tôi khiến vẻ mặt Inui-senpai cứng đờ.

Chấn thương tâm lý. Ký ức cấm kỵ đang tái hiện trong đầu senpai…

「Vụ án lời nguyền nhà Inui. Ngay cả một đứa năm nhất như em cũng biết sơ qua đấy.」

———Đó là chuyện của mùa thu năm ngoái.

Một nam sinh trường chúng ta đã thử đột nhập vào lễ hội văn hóa của Học viện Nữ sinh Shizuru, và nghe nói đã thành công mỹ mãn.

Tuy nhiên, khi anh ta đang say sưa quan sát sự kiện của câu lạc bộ cổ vũ từ sau bụi rậm, anh ta đã bị các nữ sinh đi tuần tra phát hiện———

「Ngày hôm sau, người ta phát hiện ra cậu ta trong tình trạng nửa thân trên cắm đầu xuống hố cát trong sân trường chúng ta———!」

「Kh, khôngggggggggggggg!」

Inui-senpai ôm đầu hét lên.

「H… Hố cát đáng sợ… Lời nguyền đáng sợ…」

「Xem ra, vết thương lần đó vẫn chưa lành hẳn nhỉ…」

「Im, im đi! Chấn thương quá khứ thì sao chứ! Tao là người đàn ông không bao giờ nhìn lại quá khứ!」

「Chỗ này thì nên nhìn lại đi chứ.」

Tôi chán nản nhún vai.

「Mọi người trong trường mình đều nói thế đấy? Rằng Shizuru không phải là lâu đài của công chúa đâu. Mà đó là 『Lãnh địa』 của những kỵ sĩ dũng mãnh. Một khi bị phát hiện đột nhập, mày sẽ bị bắt như senpai, và một trải nghiệm kinh hoàng giữa sự sống và cái chết sẽ chào đón mày.」

「Đồ ngốc! Mới bắt đầu mà đã nhát gan như thế thì làm được gì!」

「Nói người khác mà chân anh cũng đang run cầm cập kia kìa.」

「Không phải! Tuyệt đối không phải run cầm cập! Đây là run vì phấn khích!」

Vị senpai đang viện cớ như một đứa nhóc cấp hai kia nắm chặt vai tôi.

「Akechi! Nếu nói Shizuru là lãnh địa nguy hiểm của kỵ sĩ thì cũng được thôi! Vậy thì, chúng ta là gì!? ———Là quái vật đúng không!? Dù là công chúa hay kỵ sĩ, cứ dễ thương là xơi tất! Lũ con trai hệ ăn cỏ chết tiệt đi!」

Tiếng gào thét từ tận tâm hồn của Inui-senpai đã lay động mạnh mẽ trái tim tôi.

「Senpai… Anh đã đến mức này rồi mà vẫn…」

「Tao không muốn phải hối tiếc vì đã sinh ra làm đàn ông. Nào, hỏi lại một lần nữa, Akechi Yoshitaka! Mày có đủ can đảm để bước chân vào lãnh địa của những kỵ sĩ đáng yêu đó không…!?」

Bị nói đến mức này rồi mà còn lùi bước, tôi không nhớ mình đã sa sút đến thế.

Tôi nhìn lại senpai với ánh mắt đầy quyết tâm.

「Em sẽ đi. Không, hãy cho em đi cùng!」

「———Gyaaaaaaa!!」

Ngày hôm sau, vào một buổi chiều Chủ nhật.

Tiếng hét của tôi và senpai vang vọng khắp khuôn viên Học viện Nữ sinh Shizuru.

「Đứng lại ngay!」

Ngay phía sau, các nữ sinh trong trang phục thể dục đang đuổi theo với vẻ mặt hung tợn như quỷ dữ.

…Ba giây. Ba giây sau khi chúng tôi trèo qua bức tường bao quanh khuôn viên, trò đuổi bắt sinh tử giữa chúng tôi và các cô gái đã bắt đầu.

Chà, nói tóm lại… là chúng tôi bị phát hiện một cách dễ dàng.

「Senpai, senpai! Chuyện này là sao hả!? Lẽ ra lộ trình xâm nhập đã hoàn hảo rồi mà!?」

「Ừm. Có vẻ như hệ thống an ninh đã được tăng cường nghiêm ngặt hơn so với năm ngoái. Hì hì, thế này mới thú vị chứ☆」

「Đừng có cố tỏ ra mạnh mẽ nữa! Mồ hôi lạnh của anh đang chảy ròng ròng kia kìa!!」

「Th, thôi nào, bình tĩnh… Đúng rồi. Tạm thời chúng ta chia ra làm hai hướng nhé? Để phân tán lực lượng truy đuổi.」

Dù rất muốn đấm senpai một trận, tôi vẫn đồng ý với ý kiến đó.

「Anh đừng có phản bội rồi chạy trước đấy nhé?」

「Yên tâm đi. Dù mày có bị bắt, tao nhất định sẽ cứu mày.」

Lời nói đó chứa đầy sự lừa dối, nhưng bây giờ tôi chỉ có thể tin vào senpai.

Chúng tôi cầu nguyện cho sự an toàn và may mắn của nhau, rồi chia ra hai hướng ở ngã ba chữ T.

「A! Chúng chia ra làm hai rồi!」

Ngay lập tức, đám con gái phía sau gầm lên. Cô nào cũng xinh đẹp hơn mức trung bình và bộ đồ thể dục trông thật trong sáng, nhưng thật tiếc là tôi không có thời gian để ngắm kỹ.

Đúng như dự đoán của senpai, đám truy đuổi đã chia làm hai.

Có lẽ bản năng của họ đã cảm nhận được bên nào nguy hiểm hơn, chỉ có ba người đuổi theo tôi. Nếu vậy thì việc cắt đuôi cũng không quá khó. Còn về senpai thì tôi không biết.

Ngay khi tôi vừa le lói một tia hy vọng.

「———Biến Thân Conversion!」

Ba cô gái phía sau đột nhiên hét lên những tiếng lanh lảnh.

Tôi quay lại xem có chuyện gì thì———cơ thể họ được bao bọc trong một luồng ánh sáng nhạt.

Bộ đồ thể dục phân rã thành các hạt ánh sáng, để lộ những đường cong của cơ thể trần trụi.

Các hạt ánh sáng hội tụ lại, bao bọc cơ thể họ một lần nữa, một lớp vải mỏng bay phấp phới quanh hông, và rồi———trong chớp mắt, nó đã biến thành bộ đồng phục kiểu áo khoác blazer!

「Đó là thể loại ma pháp thiếu nữ gì vậy!?」

Đó là màn thay đồ nhanh mà tôi chỉ từng thấy trong anime biến hình!

Hơn nữa, không chỉ đơn giản là thay sang đồng phục.

Trên tay họ, những thanh 《kiếm》 mảnh mai không biết từ đâu xuất hiện đã được nắm chặt.

「Chuẩn bị đi!」

「C, cái quái gì thế nàyyyyyy!?」

Các nữ sinh trung học vung kiếm đuổi theo tôi!

Cái gì!? Chuyện gì đang xảy ra vậy!? Đối phương chỉ là những nữ sinh trung học bình thường thôi mà, tại sao họ lại sở hữu thứ vũ khí nguy hiểm như vậy!?

Tôi không thể hiểu nổi tình hình.

Tôi chỉ còn biết vừa thở hổn hển vừa chạy trối chết.

Và rồi, khi tôi định rẽ ở góc cua trước mặt với tốc độ tối đa.

「———Ối!?」

「———Á!?」

…Thật bất cẩn.

Vì quá để ý đến ba người đang đuổi theo, tôi đã lơ là cảnh giác phía trước.

Một thứ gì đó đột nhiên lao ra từ sau góc tường của tòa nhà———và tôi đã đâm sầm vào nó.

「Ui da da… Hử?」

Khi tôi ngẩng đầu lên, thứ đầu tiên đập vào mắt tôi là mái tóc màu hạt dẻ bồng bềnh.

Thứ mà tôi đã va phải, ngã đè lên theo tư thế cưỡi.

「Yoshi…taka…?」

Cô gái xinh đẹp nằm ngửa trên mặt đất, cất giọng ngây ngô.

…Tachibana Minori.

Người bạn thân từ hồi mẫu giáo, một người bạn mà tôi đã lâu không gặp, đang ngơ ngác nhìn lên tôi.

「Mi, Minori? Sao cậu lại ở đây———?」

Và rồi, lời nói của tôi dừng lại ở đó.

…Cảm giác mềm mại, đàn hồi dưới những ngón tay.

Hai tay tôi đang hướng xuống dưới, chộp lấy hai khối căng tròn mềm mại được bao bọc trong bộ đồ thể dục!

「A…! Y, Yoshitaka…!」

Nghe giọng nói có vẻ sợ hãi của cô ấy, tôi hơi hoảng.

「X, x-x-x-xin lỗi!!」

Tôi vội vàng đứng dậy khỏi người Minori đang bị tôi đè lên.

Với khuôn mặt đỏ bừng, Minori bật dậy như một cái lò xo.

Đôi mắt to tròn ngấn lệ, cô ấy lườm tôi một cách oán hận.

「Yoooshiiitaakaaaa…!!」

「T, tớ không cố ý mà!」

Tôi theo phản xạ nắm lấy nắm đấm của Minori đang vung tới mà không cần hỏi han!

「Buông ra, đồ biến thái! Tớ nhất định sẽ giết cậu!!」

「Là hiểu lầm! Đây là bất khả kháng mà!」

「Không cần viện cớ! Mà tại sao cậu lại ở đây chứ!?」

「Ặc… Ch, chuyện đó…」

Bị hỏi một câu đau điếng, tôi nghẹn lời.

Ngay lập tức, đôi mắt Minori lim dim.

「…Không lẽ nào. Cậu lẻn vào đây à?」

「…………」

「Cậu đã lẻn vào đây đúng không?」

「…Vâng. Tôi đã lẻn vào. Tôi xin lỗi.」

Bị dồn ép bằng giọng điệu cứng rắn, cuối cùng tôi đã thú nhận sự thật.

「Đúng là vậy mà… Kẻ xâm nhập mà mọi người đang bàn tán chính là cậu nhỉ. Cậu đúng là một tên biến thái hết thuốc chữa.」

「Ồ, ồn ào quá. Thế còn cậu thì sao? Sao cậu lại ở đây?」

「Tại sao ư? Dĩ nhiên là vì tớ là học sinh ở đây rồi.」

「Học sinh ở đây? Cậu á?」

Nhìn kỹ lại, Minori đang mặc bộ đồ thể dục có logo của Học viện Nữ sinh Shizuru trên ngực.

Bản thân đã có thân hình bốc lửa rồi, cái combo đồ thể dục và quần đùi bó sát làm nổi bật sự mũm mĩm này quả thực là tội ác mà———thôi, để mấy lời nhận xét vớ vẩn đó sang một bên.

「Đây là lần đầu tiên tớ nghe thấy đấy. Sao cậu không nói cho tớ biết?」

Dù nói là bạn thân, nhưng tôi và Minori chỉ qua lại với nhau cho đến khi tốt nghiệp cấp hai.

Sau đó thì mất liên lạc. Chúng tôi tự nhiên trở nên xa cách.

Nhà chúng tôi ở gần nhau, thảo nào gần đây không thấy bóng dáng cậu ấy đâu cả.

Vào học ở Học viện Nữ sinh Shizuru nội trú thì cũng phải thôi.

「…Chẳng có gì. Cũng không liên quan gì đến cậu.」

「Sao lại không liên quan chứ. Tớ cũng đã khá lo lắng cho cậu đấy biết không?」

「Lo, lo lắng ư? N, ngớ ngẩn! Tớ không cần cậu phải lo lắng đâu!」

「Gì chứ!? Sao cậu lại nói thế. Tớ cũng đã vì cậu mà———」

Ngay lúc chúng tôi đang tranh cãi nhẹ.

Tiếng bước chân dồn dập vang lên từ góc tòa nhà.

Tôi và Minori theo phản xạ nhìn về phía đó.

「———Cuối cùng cũng đuổi kịp rồi, kẻ xâm nhập! Chuẩn bị đi!」

Xuất hiện chính là bộ ba nữ sinh lúc nãy!

Trên tay họ, những thanh kiếm vẫn mang một vẻ sắc bén.

「Ặc. Toi rồi———!」

Tưởng chừng như đang trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc… nhưng.

Cùng lúc đó, Minori đứng cạnh tôi đã chen vào giữa tôi và các cô gái.

Có vẻ bất ngờ trước hành động đột ngột của Minori, ba cô gái kia mắt tròn xoe.

「T, Tachibana-san!? Tại sao cậu lại đi cùng kẻ xâm nhập chứ———」

「Yoshitaka! Chỗ này cứ để tớ lo, cậu mau chạy đi!」

「Ch, chạy đi…? Cậu đang nói gì vậy?」

「Không lẽ nào!? Cậu định tiếp tay cho tên đó sao!?」

「Các cậu cũng nghe tớ giải thích đã! Tớ xin đấy!」

「Tớ không biết gì hết, nhưng tớ sẽ không để yên đâu!」

Lời nói của Minori trở nên vô ích, các cô gái hét lên và xông tới.

Minori hét lên 「A, thật là!」 rồi lao về phía ba người đang tấn công.

「Mi, Minori!」

「———Biến Thân Conversion!」

Tiếng hét của Minori át đi tiếng gọi của tôi.

Ngay lập tức, bộ đồ thể dục và quần đùi bó sát bao bọc cơ thể cô ấy phát ra ánh sáng mạnh.

Quần áo phân rã thành các hạt ánh sáng, để lộ thân hình tuyệt vời của cô.

Và rồi, chưa đầy vài giây sau, nó đã được tái cấu trúc thành bộ đồng phục của Học viện Nữ sinh Shizuru.

Minori hoàn thành việc thay đồ. …Trên tay cô ấy là một thanh kiếm.

Cô ấy tăng tốc, lách qua đường chém ngang của nữ sinh đi đầu trong gang tấc và nhanh chóng áp sát vào lòng đối phương.

「———Xin lỗi nhé!」

Một nhát chém được tung ra với tốc độ cao.

Với đường kiếm nhanh đến mức mắt thường không theo kịp, cô không ngần ngại chém vào nữ sinh kia.

「Kyaaaaaa!」

Và rồi, một tiếng hét.

Nữ sinh bị Minori chém bay về phía sau.

Thông thường mà nói, đây là tình huống máu me có thể văng tung tóe.

Nhưng thực tế lại không như vậy.

Nữ sinh đó ngã ngửa ra đất———và chiếc váy của cô ta vỡ tan tành.

Nó hơi khác với việc quần áo bị rách do bị vật sắc nhọn cắt phải.

Như thể đã nhắm chính xác từ trước, chỉ có chiếc váy của cô gái là bị nổ tung một cách sạch sẽ.

「H, họa tiết dâu tây…?」

Tôi chết lặng nhìn cô gái bất tỉnh với chiếc quần lót lộ ra.

C, chuyện gì đã xảy ra? Minori đã nhắm vào mỗi chiếc váy để chém ư?

Không, tôi không nghĩ vậy.

Thanh kiếm của Minori chắc chắn đã tấn công vào phần thân của cô gái đó.

Vậy mà, tại sao chỉ có chiếc váy…!?

「Cậu… vừa rồi làm thế nào———không, quan trọng hơn, thanh kiếm đó là gì?」

「Giải thích sau! Mau chạy đi, Yoshitaka! Nếu bị bắt, cậu sẽ bị đối xử tệ lắm đấy!」

Hai nữ sinh còn lại có vẻ bối rối, chĩa mũi kiếm về phía Minori.

Tuy nhiên, trước khi đối phương kịp hành động, Minori đã vung lưỡi kiếm đang chúc xuống, chém ngược lên.

Không kịp phản ứng với nhát chém nhanh như chớp, một người nữa trở thành nạn nhân. Nhưng, nhát chém hơi nông. Đối phương chỉ hơi ngửa ra sau vì lực chém.

Lợi dụng sơ hở của Minori sau khi ra đòn, người còn lại lao vào tấn công.

Nhưng, phản ứng của Minori cũng rất nhanh.

Lấy chân phải làm trụ, cô xoay người, quay một vòng tại chỗ như thể đang nhảy một điệu pirouette trong múa ba lê. Cú đá vòng từ chân trái được duỗi ra đã đánh bật đường kiếm của đối phương.

Với nữ sinh bị đánh bật kiếm đang hoảng hốt, Minori không cho cô ta một giây để thở, vung ra một nhát chém.

Bị chém một nhát sâu, cô gái bay đi———và chiếc váy của cô ta lại bị xé tan tành!

Ngay sau đó, Minori dậm gót giày xuống đất, lao về phía người cuối cùng còn lại.

Đối phương bị chém hai, ba nhát rồi im bặt. Chiếc váy của cô ta cũng rách nát không còn hình dạng, những mảnh vải nhỏ bay lả tả trong không trung.

Toàn bộ chuỗi hành động kết thúc trong vòng chưa đầy mười giây.

Tôi chỉ có thể chết lặng nhìn tình hình.

Minori thở ra một hơi, lau mồ hôi trên trán, rồi vẩy nhẹ mũi kiếm.

Ngay lập tức, thanh kiếm trên tay cô biến thành các hạt ánh sáng rồi tan biến.

「Mi, Mino———ri!?」

Tôi rụt rè gọi, và Minori đột nhiên túm lấy tôi.

Bị túm cổ áo, tôi bị ném mạnh vào tường tòa nhà.

「Yoshitaka! Cậu phải giải thích rõ ràng cho tớ nghe!」

Minori gằn giọng, gầm gừ.

Vẻ mặt này không cho phép nói năng lôi thôi. Viện cớ hay chống cự có lẽ cũng vô ích.

Tôi đành chấp nhận, giơ tay đầu hàng.

「C, cũng chẳng có gì rõ ràng cả… Tớ chỉ lẻn vào trường nữ sinh theo ham muốn của mình thôi. Ngoài ra không có lý do đặc biệt nào khác.」

「…Thật sự. Cậu đúng là một tên tồi tệ hết thuốc chữa.」

「Ồ, ồn ào quá! Thì biết làm sao được!? Tớ cũng là con trai mà!」

「Cậu nghĩ mình đang ở vị thế có thể vênh váo à?」

「Ư…」

Cô ấy nói đúng. Tôi không thể cãi lại được.

Tôi đảo mắt đi và để ý đến ba cô gái đang nằm trên đất, phơi quần lót. Dù bị tấn công dữ dội, nhưng tất cả bọn họ dường như không bị một vết thương nào.

Minori có vẻ cũng nhận ra ánh mắt của tôi, liếc nhìn các nữ sinh.

「…Yên tâm đi. Tất cả đều ổn cả.」

「Ô, ổn á? Thật không? Chẳng phải cậu đã dùng dao chém thẳng vào họ sao? Mà này, tại sao cậu lại vung vẩy kiếm như vậy?」

Trước câu hỏi thẳng thắn của tôi, Minori im lặng.

Cô ấy đảo mắt, lẩm bẩm điều gì đó, rồi đột nhiên làm một vẻ mặt như đã quyết tâm, lườm tôi.

「…Cậu… không cần phải biết.」

「Hả? Nhưng———」

「Tớ nói rồi! Đừng có tò mò chuyện không đâu nữa!」

Bị cô ấy quát với khí thế khủng khiếp, tôi đành phải im lặng.

Chà, có vẻ như Minori và các cô gái khác cũng không bị thương… nếu cô ấy đã nói vậy thì tôi cũng không định đào sâu thêm nữa…

「Quan trọng hơn là cậu. Cậu định làm gì tiếp theo?」

Định làm gì ư?

Bị hỏi một câu kỳ lạ, tôi nghiêng đầu. Tôi không nghĩ mình có bất kỳ lựa chọn nào vào lúc này.

Số phận của tôi đang được giao phó cho Minori, người đang bắt giữ tôi đây.

「Vậy còn cậu. Bắt được tớ rồi, cậu định làm gì? Lôi tớ ra trước toàn trường rồi chôn xuống hố cát à?」

Tôi nói đùa, Minori liền nhíu mày.

「Đừng nói ngốc nghếch thế. Cậu chẳng hiểu gì về sự đáng sợ của ngôi trường này cả. ———Đi theo tớ.」

Bị túm cổ áo, tôi bị lôi đi một cách thô bạo.

「Ngạt thở quá. N, này! Minori!」

「Im lặng. Bị học sinh khác nhìn thấy thì đừng trách tớ nhé?」

「Cá…!?」

Minori dọa dẫm khóa miệng tôi, rồi đi nhanh qua cửa chính tòa nhà và vào trong.

Leo lên cầu thang, đi qua cửa kính, chúng tôi ra một nơi giống như hành lang nối.

Đến đó, cô ấy mới chịu buông tay.

「C, cậu làm cái quái gì vậy…?」

「Nhìn xuống dưới từ kia đi.」

Minori không hề giảm đi giọng điệu nghiêm khắc, chỉ tay vào một cửa sổ.

Tôi nghiêng đầu, nhìn về phía cửa sổ đó.

Cảnh tượng nhìn thấy từ cửa sổ là———.

「K, kia là…!」

Từ đó, có thể nhìn bao quát khung cảnh của một quảng trường giống như sân trong.

Nhiều nữ sinh đang tập trung ở quảng trường, tạo thành một vòng tròn lớn.

Ở trung tâm vòng tròn, một người đàn ông bị trói bằng dây thừng đang run lẩy bẩy co rúm lại.

A… a à…

Inui-senpai, bị bắt rồi.

「Bất cứ ai vào trường này mà không được phép đều sẽ bị như vậy. Một khi bị bắt, một hình phạt nghiêm khắc đang chờ đợi.」

Minori giải thích một cách lạnh lùng.

Trong lúc đó, ở quảng trường, hai nữ sinh đang tiến lại gần Inui-senpai bị bắt.

『———Trật tự! Như mọi người đã biết, người này là kẻ xâm nhập bất hợp pháp, đã vào trường chúng ta mà không được phép!』

Một trong hai người, một nữ sinh đeo kính, dùng micro hét lớn.

Từ đám đông học sinh, những lời chửi rủa như 「Đồ tồi!」 hay 「Chết đi!」 bay ra.

『Mục đích của kẻ này rõ ràng là nhắm vào chúng ta với ý đồ xấu xa! Do đó, không có chỗ cho sự khoan hồng! Chúng ta sẽ trừng phạt kẻ này theo quy định của trường!』

Không có ai phản đối, ngược lại, phần lớn học sinh còn la ó cổ vũ.

Sắc mặt của senpai đang chờ đợi giây phút hành quyết đã chuyển từ tái mét sang trắng bệch.

『Nội dung hình phạt sẽ do hội trưởng hội học sinh, Hibikime Hakane, quyết định! Vậy thì, xin mời hội trưởng!』

Nói rồi, cô gái đó đưa micro cho người còn lại.

Cô gái tóc bạc được trao micro.

Có vẻ như người này là hội trưởng hội học sinh của trường, cô từ tốn đưa micro lên miệng.

「Thiêu sống! Thiêu sống!」「Treo cổ! Treo cổ!」「Thà chém đầu đi!」

Những lời cổ vũ đáng sợ tiếp tục vang lên từ đám học sinh.

Như để đáp lại những lời cổ vũ đó, miệng của cô gái tóc bạc mở ra, và một giọng nói nhẹ nhàng vang vọng khắp quảng trường.

『Thiêu sống…………thịt nướng…………ực』

…Định ăn thật à.

Con bé đó định nướng senpai rồi ăn thịt luôn!

Sau lời tuyên bố của cô gái tóc bạc, một nhóm người mang theo cây thánh giá, củi và đuốc tiến ra từ đám đông hiếu kỳ. Họ chuẩn bị mấy thứ đó từ lúc nào vậy!?

「Ch, chết rồi… Làm sao bây giờ?」

「Chẳng làm gì được đâu. Lời nói của hội trưởng là tuyệt đối. Giờ cậu đã hiểu sự đáng sợ của trường này chưa?」

Tôi nhìn Minori đang đứng cạnh.

———Học viện Nữ sinh Shizuru là 『Lãnh địa của Kỵ sĩ』.

Nếu bị phát hiện đột nhập, một trải nghiệm kinh hoàng giữa sự sống và cái chết sẽ chào đón.

Lời đồn lan truyền trong trường tôi bây giờ mới hiện lên rõ mồn một.

「Tôi cũng sẽ bị như vậy sao…!?」

「Nếu bị bắt. Hình phạt gần như là không thể tránh khỏi.」

Minori lạnh lùng liếc nhìn tôi đang tái mặt, rồi quay lưng đi.

「…Yoshitaka. Hứa với tớ là sẽ không bao giờ làm thế này nữa. Nếu cậu thề một cách đàng hoàng, tớ sẽ giúp cậu trốn ra ngoài an toàn.」

Trước những lời nói bất ngờ đó, tôi không tin vào tai mình.

「Cậu nói thật chứ?」

「Bây giờ sự chú ý của mọi người đang đổ dồn về phía kia. Tìm một con đường an toàn để thoát ra cũng không khó lắm đâu.」

「Không phải. Tớ không muốn hỏi chuyện đó. Giúp tớ trốn đi, chẳng phải vị thế của cậu sẽ gặp rắc rối sao?」

Tôi nói dồn dập, và Minori đang quay lưng liền quay lại ngay.

「Ch, chuyện đó! Không cần cậu phải lo lắng đâu!」

「Có cần chứ! Để cậu bị người khác trách móc vì tớ… thà bị trừng phạt một cách ngoan ngoãn còn hơn nhiều!」

Minori có vẻ hơi ngạc nhiên, lùi lại một bước.

…Lúc bị bộ ba nữ sinh dồn vào chân tường cũng vậy.

Không hiểu tại sao, nhưng Minori đã chủ động tìm cách cho tôi trốn thoát.

Để lợi dụng lòng tốt của cô ấy ở đây, chạy trốn để một mình được cứu. Chuyện vô tình như vậy, có chết tôi cũng không làm. Vốn dĩ đây là tự làm tự chịu mà.

Tôi thở dài ngao ngán.

Mở toang cửa sổ, tôi đặt một chân lên bệ.

「Yoshitaka!? Cậu định làm gì!?」

「Xin lỗi nhé, Minori. Tớ không thể làm cái việc xấu hổ là đẩy rắc rối cho con gái, cũng không thể làm cái việc vô tình là bình thản bỏ rơi bạn bè được.」

Đồ ngốc cũng có lòng tự trọng của đồ ngốc.

「Tự mình gây ra thì tự mình giải quyết!」

Tôi rướn người ra xa———và nhảy ra ngoài cửa sổ.

Tôi nghe thấy tiếng hét của Minori ở phía sau.

Tôi nhìn thẳng xuống đất, rồi tiếp đất với một tiếng bịch.

Cú sốc truyền từ lòng bàn chân lên toàn thân, đau kinh khủng. Nhảy từ tầng hai quả nhiên hơi quá sức thì phải?

Nghe tiếng tôi rơi xuống, các nữ sinh tập trung ở quảng trường đồng loạt quay lại.

Họ dừng tay chuẩn bị cho việc thiêu sống, vẻ mặt co giật.

「Bi, biến thái kìa! Có biến thái từ trên trời rơi xuống!」

「Này!? Mới nhìn mà đã gọi là biến thái thì có quá đáng không!? Tôi bị tổn thương đấy!」

Tôi đảo mắt nhìn xung quanh, rồi chạy tới như thể đang rẽ đám đông ra.

Không lâu sau, tôi đã đến được trung tâm của vòng tròn do đám đông hiếu kỳ tạo ra.

「———Hả!? Ngươi là ai!」

Học sinh đeo kính ở trung tâm vòng tròn gầm lên một cách đe dọa.

Tôi không hề nao núng. Tôi từ từ tiến lại gần chỗ Inui-senpai.

「A, Akechi? Mày đến cứu tao à? Đúng là người đàn ông tao đã nhìn trúng!」

「…Tha cho em đi, senpai. Miệng thì nói ngầu lòi『Tao nhất định sẽ cứu mày』, vậy mà lại để mình bị bắt trước thì còn nói làm gì nữa.」

「Ch, chuyện đó… Không phải là vì tao mải ngắm đồ thể dục của con gái rồi lơ là đâu nhé.」

「Em không cần kiểu tsundere đáng kinh tởm đó đâu.」

Thôi, đây không phải là lúc để mà ung dung đấu võ mồm.

Từ trong đám nữ sinh, một bóng người đang tiến về phía này.

Cô gái được mọi người gọi là 『Hội trưởng』———cô gái xinh đẹp tóc bạc.

Tôi lập tức vào tư thế cảnh giác.

「Ấy. Đừng lại gần hơn nữa.」

「…Ừm. Không được lại gần à? Có lẽ?」

Cô gái ngơ ngác nghiêng đầu.

Không được ư… sao lại hỏi kẻ thù là tôi nhỉ?

「N, nói chung là như vậy đấy!」

「Ừm. Hiểu rồi. Chắc là sẽ dừng lại.」

Nói rồi, cô ấy thực sự đứng yên tại chỗ.

Con bé này là sao!? Siêu ngoan ngoãn luôn!

「N, này, cậu thực sự là trùm ở đây à? Là hội trưởng hội học sinh đúng không?」

「Ừm. Tớ là hội trưởng hội học sinh của trường này, Hibikime Hakane, có lẽ vậy.」

Lại một lần nữa trả lời rất ngoan ngoãn.

Hội trưởng hội học sinh———cô gái tóc bạc tự xưng là Hibikime Hakane, đang nhìn tôi với đôi mắt không hề có chút địch ý nào.

「V, vậy à. Thế thì nói chuyện nhanh thôi. Tớ có một đề nghị cho cậu.」

「…Đề nghị?」

「Ừ. Vụ xâm nhập lần này, tất cả đều do tớ lên kế hoạch. Tớ là chủ mưu. Vì vậy, mọi trách nhiệm tớ sẽ gánh hết. Đổi lại, không biết có được không, nhưng cậu có thể tha cho senpai của tớ được không?」

Đám học sinh hiếu kỳ xôn xao.

Ngay sau lưng, senpai mắt sáng rực la lên 「Ôi, bạn tâm giao của ta!」 nhưng tôi lờ đi.

…Không phải tôi đóng vai ác để cứu cái gã senpai ngớ ngẩn này.

Mà phần lớn là vì Minori, người đã cố gắng che chở cho tôi.

Cô ấy đã tấn công các học sinh khác để tôi trốn thoát. Nếu tôi được tất cả học sinh ở đây công nhận là kẻ ác hoàn toàn, thì có lẽ cô ấy có thể nói dối qua chuyện bằng những lý do như『Tôi đã đe dọa cậu ấy』hay『Tôi đã lừa cậu ấy』.

Trong lúc tôi chờ câu trả lời, Hibikime Hakane nghiêng đầu.

Rồi cô ấy gật đầu như thể đã hiểu ra điều gì đó,

「Được thôi.」

「H, hội trưởng!? Nhưng———!」

Học sinh đeo kính định nói gì đó, nhưng ngay khi bị Hakane nhìn, cô ấy liền im bặt.

Ánh mắt của Hakane có một sức mạnh kỳ lạ không cho phép ai cãi lại.

「…Đổi lại. Tớ cũng có một đề nghị.」

「Hả? Đề nghị của cậu?」

「Ừm. ———Chúng ta hãy thi đấu. Một trận quyết đấu một chọi một giữa tớ và cậu. Nếu cậu thắng, tớ sẽ để cả hai người đi an toàn. Nhưng, nếu tớ thắng———」

Bóng dáng Hakane vốn ở đó đã biến mất khỏi tầm mắt tôi trong chớp mắt.

「———cả hai sẽ cùng bị trừng phạt, có lẽ vậy.」

Một giọng nói trong trẻo như tiếng chuông ngân thì thầm bên tai tôi.

Tôi theo phản xạ xoay người, vào tư thế phòng thủ.

Một cú sốc khủng khiếp giáng vào hai cánh tay đang bắt chéo của tôi!

「Uôôôô!?」

Tôi không thể đứng vững.

Tôi bị thổi bay về phía sau khoảng năm mét.

「Đ, đau quá… Kh, không thể nào? Vừa rồi chỉ là một cú đá thôi sao!?」

Ở nơi tôi vừa đứng, Hakane đang đứng trong tư thế tung ra một cú đá trước.

Không còn nghi ngờ gì nữa, đòn tấn công vừa rồi được tung ra từ đôi chân thon thả trắng nõn đó.

「X, xin dừng lại! Chưa có ai đồng ý mà!」

「Nội quy trường tớ là『Kẻ mạnh là chính nghĩa』. Nên nếu cậu thừa nhận thua cuộc, thì sẽ bị trừng phạt.」

「Cái gì vậy! Tức là tôi không có lựa chọn nào khác sao!?」

Không thèm nghe lời tôi nói, Hakane lao tới với tốc độ của một quả tên lửa.

Một cú móc lên.

Đỡ, rồi né sang phải… là không thể. Chỉ sượt qua cánh tay đang phòng thủ mà tôi đã mất thăng bằng nghiêm trọng. Nhỏ con thế mà sức trâu bò gì thế này, con bé này!

Vào hông tôi đang lộ sơ hở, cú đá vòng của Hakane đã trúng đích.

Cảm giác như xương sườn bị xuyên thủng, và cả nội tạng cũng đang rên rỉ.

「A… hự…!」

Suýt nữa thì ngất đi, tôi lăn lộn trên mặt đất như một quả bóng.

M, mạnh quá…

Trong cơ thể nhỏ bé đó, sức mạnh này ngủ yên ở đâu chứ?

Khi tôi lảo đảo đứng dậy———tôi nhìn thấy bóng dáng của Minori trong đám đông hiếu kỳ.

Có vẻ cô ấy đã chạy xuống cầu thang từ hành lang nối tầng hai và vừa mới đuổi kịp. Nhìn tôi từ xa, cô ấy nhăn mặt, đôi mắt như sắp khóc.

「Đừng làm cái vẻ mặt đó… chứ.」

Tôi nhổ ngụm máu trong miệng, rồi dụi dụi đôi mắt mờ đi.

Đối mặt với tôi, Hakane làm một vẻ mặt hơi ngạc nhiên.

「…Ngạc nhiên thật. Thường thì đến đây là kết thúc rồi.」

「Ha, xin lỗi nhé. Từ xưa đến nay, điểm mạnh duy nhất của tôi chỉ là sự lì lợm thôi.」

Tôi không muốn đánh con gái, và dù có đánh được đi nữa, có vẻ cũng không có cửa thắng.

Sự chênh lệch về thực lực là quá rõ ràng. Nhưng tôi cũng không định đứng yên chịu trận.

「Tới đây!」

Lần này, tôi là người tấn công trước.

Một cú đá bay có lấy đà. Nhưng nó đã bị chặn lại một cách dễ dàng bởi cánh tay thon thả của Hakane được giơ lên với tốc độ trong chớp mắt.

「…!」

Ồ, trên mặt Hakane thoáng hiện lên một chút ngạc nhiên và lo lắng.

Tôi đạp lên cánh tay đang giơ ra của cô ấy, lấy đó làm điểm tựa và nhảy lên hết sức.

Đúng như tôi nghĩ, dù tôi dồn toàn bộ trọng lượng lên, tư thế của Hakane vẫn không hề suy chuyển. Sức mạnh trâu bò bẩm sinh của cô ấy lại trở thành một điểm tựa vững chắc cho tôi.

Tôi lộn nhào qua đầu cô ấy, lăn trên mặt đất và vòng ra sau lưng.

「———Tóm được rồi!」

Vẫn cảm thấy không nỡ đánh, nên tôi đã nhảy lên lưng cô ấy để ít nhất là khống chế cử động.

Thời điểm hoàn hảo. Dù cô ấy có nhanh đến đâu cũng không thể né được!

Lẽ ra là không thể né được… nhưng.

「Đừng… chạm vào《Bộ giáp》của tớ…!」

Ngay sau đó, một cơn ớn lạnh chạy khắp cơ thể tôi.

Hai bàn tay chắc chắn đã tóm được đối phương lại vồ hụt vào không trung.

Hakane nhảy thẳng lên trên để thoát khỏi cú tóm, rồi nhẹ nhàng đáp xuống sau lưng tôi.

Đó là một chuyển động như thể phớt lờ trọng lực. Không thể so sánh với cú nhảy vụng về của tôi lúc nãy được. Mà này, đó không phải là chuyển động mà con người có thể làm được đâu!?

Trong đôi mắt của Hakane, ngọn lửa giận dữ đang âm ỉ cháy.

Hình ảnh của một cô gái có chút ngây ngô đã không còn sót lại một chút nào.

Tôi không biết điều gì đã chạm vào vảy ngược của cô ấy, nhưng tôi cảm thấy có chuyện rất không ổn.

「Trời phạt cho những kẻ yếu đuối ngu ngốc…!」

Hakane với một chuyển động mượt mà, giơ tay phải lên cao.

Ngay lập tức, đám mây đang lơ lửng trên trời tách ra.

Các nữ sinh tập trung ở quảng trường bắt đầu la hét om sòm.

「Chờ đã, hội trưởng! Không được dùng cái đó ở đây!!」

Như một đàn nhện vỡ tổ, tất cả học sinh chạy vào trong tòa nhà.

Tôi nhìn Inui-senpai đang ở gần, rồi cả hai trao nhau một nụ cười gượng gạo.

「S, senpai à. Em chạy được không ạ?」

「Kh, không được đâu, Akechi-kun. Tao bị trói thế này muốn chạy cũng không được mà. Nhật Bản có một câu nói rất tuyệt vời là đồng sinh cộng tử đấy thôi…」

Những lời đó của senpai, có vẻ không phải là nói đùa nữa rồi.

Từ khe hở của đám mây bị tách ra, một bức màn ánh sáng chiếu xuống, và tình hình đang dần trở nên giống như trong phim tận thế, khi mà thiên thạch hay thứ gì đó sắp rơi xuống.

「———《Thánh Kiếm = Thiên Lôi Kiếm Excalibur》. …Rút kiếm Draw!!」

Hakane gầm lên.

Cùng lúc đó, bàn tay phải đang giơ lên của cô ấy được vung xuống.

Xuyên qua ánh sáng trên trời———một thanh đại kiếm to bằng cả một tòa nhà cao tầng xuất hiện!

「Cái quái gì thế nàyyyyyyyyyy!?」

Cái gì kia!? Tôi và senpai há hốc mồm.

Thanh kiếm khổng lồ dồn trọng tâm vào mũi kiếm, và rơi xuống với một lực cực mạnh.

「A… nguy hiểm!」

Tôi theo phản xạ hét lên, và lao về phía Hakane đang đứng ngay dưới thanh kiếm.

Lẽ ra tôi không có thời gian để che chở cho một cô gái, nhưng cơ thể đã tự động di chuyển rồi thì đành chịu. Hakane bị tôi ôm lấy, mắt tròn xoe nhìn lại.

Thanh đại kiếm đâm thẳng xuống đất, khoét sâu vào nền đá.

Và rồi———nó gây ra một vụ nổ lớn.

「———Ừm. ui da da…」

Khi tôi tỉnh lại, tôi thấy mình đang nằm sấp.

Xung quanh khá tối, và tôi không rõ mình đang ở trong tình trạng nào.

Tôi cố gắng căng mắt, nhìn kỹ xung quanh.

Tầm nhìn mờ ảo dần trở nên rõ ràng hơn…

「…………Hở?」

Là tôi nhìn nhầm sao? Có cảm giác như có thứ gì đó tuyệt đối không nên nhìn thấy đang ở ngay trước mắt…

Mặt tôi nhanh chóng tái mét.

「Bặc!!」

Như bị lửa đốt vào mông, tôi nhảy lùi lại, lùi về phía sau với sự nhanh nhẹn của một con gián.

…Sự thật về không gian kỳ lạ, tối tăm mà đầu tôi vừa rút ra khỏi.

Váy của Hakane đang ngồi cứng đờ trên đất… ở ngay trước mặt tôi.

Có vẻ như tôi đã bị thổi bay bởi cú sốc, và đâm đầu thẳng vào trong váy của cô ấy! Phép màu gì thế này! Trong khi Inui-senpai thì bị thổi bay về một hướng khác, cắm mặt xuống nền đất lạnh lẽo…

「A, á ba ba ba ba…」

Thôi rồi. Cảnh tượng vừa mới nhìn thấy đã khắc sâu vào tâm trí tôi và không thể nào gột rửa được.

Nếu chỉ là thoáng thấy quần lót thì còn đỡ. Vẫn còn có đường cứu vãn.

Nhưng, nhưng mà… con bé này———.

「Tại sao!? Sao lại không mặc gì hết vậy!?」

Thứ mà tôi đã nhìn thấy toàn bộ.

Con bé này———đúng vậy, nó không mặc quần lót!

Tiếng hét đầy thắc mắc của tôi vang vọng một cách vô ích. Bản thân Hakane, người bị nhìn thấy chỗ quan trọng, có vẻ đã sốc đến mức không nói nên lời.

Nhưng rồi, một vệt đỏ dần lan ra từ phía cổ của cô ấy———.

「Bởi vì… nó nóng nực… nên」

Vừa đỏ mặt vì xấu hổ, cô ấy vừa lắp bắp giải thích.

N, nóng nực nên? Không không, đó là lý do gì vậy. Nếu tư tưởng đó mà phổ biến thì sự tồn tại của quần lót trên toàn quốc sẽ gặp nguy hiểm đấy———à không, không phải chuyện đó.

Hình như thế này, chẳng phải tôi đã trở thành một tên biến thái hết thuốc chữa rồi sao!?

「Không, cái đó… x, x-x-x-x-xin lỗi!!」

Tôi chỉ biết xin lỗi một cách tha thiết.

Có lẽ đây không phải là chuyện có thể được tha thứ bằng lời xin lỗi, nhưng vì tôi thực sự không cố ý nên không còn cách nào khác.

Hakane cúi đầu để tránh ánh mắt của tôi, dùng hai tay giữ lấy gấu váy, rồi bối rối cọ hai đầu gối vào nhau.

「………………đồ dê xồm」

Với đôi mắt ngấn lệ ngước lên nhìn, cô ấy thì thầm như vậy.

Lưỡi dao của ngôn từ đâm thẳng vào tim tôi!

Thì đúng là vậy rồi! Dù là tình cờ, nhưng tôi đã thấy thứ không nên thấy! Không chỉ là dê xồm mà còn là một tên biến thái chính hiệu, tôi ơi!

Trong lúc tôi đang tự kiểm điểm hành vi quấy rối tình dục của mình đến chết.

Rầm rầm rầm. Cuốn theo bụi đất, một thứ gì đó từ phía tòa nhà đang tiến lại gần.

Ngay khi nhìn thấy thứ đó, tôi thật sự cảm nhận được ngày chết của mình đang đến gần.

「Yoshitaka!!」

「M, Minori-san!? Tại sao cô lại có vẻ mặt hung tợn như quỷ dữ vậy!?」

Chẳng lẽ cô ấy đã thấy hết mọi chuyện vừa rồi?

Nếu vậy thì rất nguy hiểm! Sẽ bị giết mất!

Tôi quay gót, cố gắng trốn khỏi nơi đó.

Minori lao tới với tốc độ kinh hoàng, rồi nhảy lên cao về phía lưng tôi.

「Trừng trị!」「Ặc!?」

Một cú đá bay toàn lực giáng thẳng vào gáy tôi, như thể muốn khoét sâu vào đó.

Lực của nó rất mạnh, và tôi, người lĩnh trọn cú đó, đã bất tỉnh ngay lập tức.

Nó mạnh đến mức, tất cả ký ức trong vài giờ qua đã bay sạch———.

* * *

———Ánh sáng màu vàng kim tràn ngập căn phòng dần mất đi vẻ rực rỡ.

Bị ánh sáng chói lòa chiếu thẳng vào mặt, tôi lảo đảo đứng dậy.

Tôi sẽ nói thẳng vào kết luận.

…Tôi đang mặc một chiếc váy.

Một chiếc váy mini kẻ ca rô dài khoảng năm mươi centimet.

「Không! Tại sao lại thế này!!」

Dù đã nhớ lại được tất cả những gì đã xảy ra, nhưng cuối cùng tôi vẫn không thể hiểu tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này!

Ánh mắt của các nữ sinh từ bốn phương tám hướng đâm vào tôi đau nhói. Rất đau.

Trong lúc tôi đứng im không thể nhúc nhích vì xấu hổ, cô gái xinh đẹp tóc bạc———hội trưởng hội học sinh của Học viện Nữ sinh Shizuru, Hibikime Hakane, bước lại gần tôi.

Cô ấy đặt một thứ gì đó mềm mượt lên đầu tôi.

Đó là… một bộ tóc giả dài màu vàng.

「…Ừm. Trông giống con gái thật, có lẽ vậy.」

「Trông giống cũng chẳng vui vẻ gì đâu!」

Tôi hét lên phản đối, rồi đối mặt trực tiếp với Hakane.

Ngay lập tức, cô ấy liền đảo mắt đi.

Tại sao cô ấy lại có phản ứng như vậy, tôi cũng đã nhớ lại được rồi.

「Không, cái đó! L, lúc đó tớ xin lỗi!」

Tôi cúi đầu thật sâu, đến mức trán gần như chạm sàn.

Trước lời xin lỗi chân thành của tôi, Hakane nghiêng đầu với dấu hỏi 「?」 trên đầu.

「Tại sao… lại xin lỗi?」

Tại sao? Tôi không ngờ sẽ nhận được câu hỏi đó, tôi ngẩng đầu lên nhìn Hakane. Tôi đã nghĩ chắc chắn sẽ bị gọi là biến thái…

「B, bởi vì. Tớ đã làm điều tồi tệ với cậu… dù không cố ý…」

「Ừm. Nếu không cố ý thì không sao cả, có lẽ vậy.」

Trước lời tha thứ nhẹ nhàng đó, tôi không khỏi nghi ngờ tai mình.

Nhìn lại tôi đang kinh ngạc, Hakane hơi cúi đầu, đôi má ửng hồng.

「Chuyện như vậy... là lần đầu tiên của tớ. Tớ đã hơi bất ngờ, và vô cùng xấu hổ... Nhưng mà, có lẽ lúc đó cậu đã cố cứu tớ. Cậu đã nói 『Nguy hiểm』」

「Ể... À, ừ thì. Đó chỉ là phản xạ thôi―――」

「Dù vậy. Tớ vẫn rất vui vì tấm lòng của cậu.」

Hakane mỉm cười, e thẹn một cách đáng yêu.

Nụ cười tựa thiên thần ấy như một viên đạn xuyên thẳng vào não tôi.

D-dễ thương quá! Sinh vật gì đây!? Có thật là cùng loài người với mình không!? Chẳng lẽ là robot thú cưng được tạo ra từ tinh hoa khoa học nhân loại à!? Nếu vậy thì nhân loại tuyệt vời quá rồi!

Ngay lúc tôi đang một mình phấn khích đến quằn quại―――.

「Hự!?」

Một luồng sát khí mãnh liệt bỗng truyền đến từ đâu đó.

「...Thái độ đờ đẫn đó của ngài là sao vậy ạ? Tôi không thể không cảm thấy tức giận. Vì tôi là một hầu gái thẳng tính.」

Có khoảng một cô hầu gái đang chĩa sát khí thẳng vào tôi.

Thủ phạm vừa nãy nã súng máy hình cây chổi chính là cô ta, đang đứng lù lù như một hộ pháp với vẻ mặt tựa Tu La.

「C-cái gì vậy!? Cô có thù oán gì với tôi à!?」

「Ngài định giả nai sao? Một tên dã thú đã làm nhục Hội trưởng đáng kính mà còn dám?」

Bị truy cứu không khoan nhượng, tôi cứng họng.

「T-tôi biết là mình sai rồi... Nhưng mà, ngôi trường này có gì đó không ổn! Học sinh bình thường đột nhiên vung vẩy hung khí, thanh kiếm to tổ bố thì từ trên trời rơi xuống, rồi hầu gái thì nổ súng... Rốt cuộc là thế quái nào!?」

Câu hỏi của tôi vang vọng khắp lớp học.

Học sinh nào cũng làm vẻ mặt như thể "giờ này còn hỏi?".

À, Minori đang nấp sau gầm bàn bò ra, tiến lại phía tôi.

「―――『Học viện nữ sinh Shigen』. Như cậu biết đấy, đây là một ngôi trường nội trú quy mô lớn, quy tụ con em của nhiều gia đình danh giá. ...Nhưng đó chỉ là bộ mặt bên ngoài. Ngôi trường này còn một bộ mặt thật khác, một sự thật được che giấu.」

「Bộ mặt thật...?」

「Cậu cũng đã thấy rồi phải không? Tất cả học sinh của trường này đều là―――《Kỵ sĩ》 đấy.」

Minori giơ tay phải ra trước mặt tôi.

「―――Bạt kiếm!」

Trong khoảnh khắc, một luồng sáng phát ra từ lòng bàn tay cô ấy!

Ánh sáng hội tụ lại trong bàn tay, dần thành hình một thanh kiếm.

Trước sự ngạc nhiên của tôi, Minori dồn dập nói với giọng điệu nghiêm khắc.

「Đây là《Kiếm》của《Kỵ sĩ》. Là vũ khí chiến đấu thể hiện niềm tin của tôi với tư cách là một《Kỵ sĩ》.」

「T-tôi không hiểu gì cả... Vừa rồi là ma thuật hay gì vậy?」

Mắt tôi đảo lia lịa. Kiếm? Kỵ sĩ? Minori đang nói cái quái gì vậy?

Như để khẳng định lời của Minori, cô hầu gái lên tiếng phụ họa: 「Đúng như cô ấy nói ạ.」

「Học viện nữ sinh Shigen này là một ngôi trường danh giá có nguồn gốc từ các《Kỵ sĩ》. Tất cả các dãy nhà, mỗi một lớp học đều được gọi là《Lãnh địa》, và chỉ những người mạnh mẽ, cao quý và đầy kiêu hãnh mới được trao quyền sở hữu. Để có được《Lãnh địa》, không có cách nào khác ngoài việc chiến thắng đối thủ thông qua một trận quyết đấu chính thức.」

「Q-quyết đấu? Đùa à?」

「Ngài đã khoác lên mình《Giáp》của《Kỵ sĩ》. Vậy thì, với tư cách là một《Kỵ sĩ》―――」

Cô ta xoay tròn cây chổi trên đầu như một cánh quạt rồi giơ cao lên.

「―――Hãy đường đường chính chính. Đấu với tôi đi.」

Từ đầu chổi, hai lưỡi rìu sắc bén bật ra kêu "soạt"!

Cô hầu gái dậm mạnh xuống sàn, rút ngắn khoảng cách.

Cái gì thế? Chổi à? Hay hung khí? Không, là hung khí hình cây chổi!

Một đòn bổ xuống đầy uy lực.

Tôi lăn người sang ngang, cố gắng né tránh.

「N-ngươi làm cái quái gì thế! Định giết ta à!」

「Nếu ngài đã trở thành một kỵ sĩ tập sự thì hãy rút kiếm của mình ra đi. Hay là, ngài là một tên M chính hiệu có sở thích bị hành hạ đến chết mà không làm gì cả?」

「Không phải M!」

Tôi cúi rạp người để lách qua đòn quét ngang liên tiếp của cây chổi.

Cứ thế này thì chết chắc. Dù không muốn nhưng xem ra phải chiến đấu thôi!

Nhắm vào khoảnh khắc cô hầu gái vung hụt một đòn lớn, tôi lập tức lao vào áp sát cô ta.

「Ở khoảng cách này thì lưỡi rìu không với tới được đâu!」

「Ngây thơ thật.」

Cô hầu gái vừa vung đầu chổi ra sau lưng, liền nhanh tay đổi cách cầm, chĩa phần cán về phía ngực tôi.

Một ống thép từ đầu cán bật ra, lóe lên ánh sáng mờ.

「―――Chết tiệ!」

Ống thép phụt lửa, viên đạn được bắn ra găm vào cơ thể tôi!

Bị bắn trúng, tôi văng ra sau, đập lưng vào bức tường.

「Ự―――Khụ, khụ! Ủa...?」

Mình còn sống? Rõ ràng là bị bắn rồi mà?

Đau kinh khủng, nhưng quần áo và cơ thể đều không bị xuyên thủng.

Chỉ có một điều, gấu chiếc váy tôi đang mặc bị cháy xém.

Thành ra nó đã bị ngắn đi khoảng một centimet.

「Cái váy... đã chịu sát thương thay mình!? Vô lý!」

「Đó là《Giáp》đấy ạ. Tấm khiên duy nhất và vững chắc bảo vệ ngài. Nếu chịu sát thương, nó sẽ bị bào mòn, và nếu vượt quá ngưỡng chịu đựng, nó cũng sẽ vỡ.」

Cô hầu gái vung cây chổi một cách điệu nghệ, vừa tiến lại gần vừa nói.

「Công là《Kiếm》, thủ là《Giáp》. Vai trò của mỗi thứ đều rõ ràng cả. Vừa rồi là giáp của ngài đã đỡ lấy kiếm của tôi. Chỉ là một hiện tượng đơn thuần như vậy thôi.」

「Hảảảả? Kiếm với giáp gì chứ, tôi đếch hiểu gì cả!」

「Ngài đúng là kẻ kém thích nghi. Cứ tùy ý lấy hiện thực ra làm khiên chắn để bao biện cho sự thất bại của mình đi. Nhưng tấm khiên đó không bảo vệ được thân thể ngài đâu.」

Đầu chổi được giơ cao, hai lưỡi rìu phản chiếu ánh đèn huỳnh quang.

Tôi sợ đến mức toàn thân bủn rủn, chẳng còn thiết tha chạy trốn.

Đối đầu với một cô hầu gái điên rồ vung vẩy dao súng thế này, tôi nghĩ mình cũng cừ lắm rồi. Được một hầu gái xinh đẹp tiễn xuống suối vàng cũng là mãn nguyện...

「―――Đùa ààààààà! Ta nói thế mới lạ đóooooooooo!!」

Tôi dụ đối phương lơ là, rồi lao vào tung một cú húc toàn bộ trọng lượng cơ thể.

Đánh úp đại thành công! Cô hầu gái mất thăng bằng.

Tôi lách qua nách cô ta, chạy hết tốc lực ra cửa phòng.

Những học sinh đang đứng xem xung quanh la ó.

「Định chạy à, tên dã thú?」「Hèn hạ quá đấy, dã thú!」「Chiến đấu đi, dã thú!」

「Im hếtttttttttt!! Nhìn vậy thôi chứ tao đây cũng là một nam sinh cao trung lương thiện đấy! Việc quái gì phải sống mái thật với một cô hầu gái bí ẩn chứ! Với lại đừng có gọi tao là dã thú!」

Tôi hét lại rồi lao ra hành lang.

Tôi bay như tên bắn xuống cầu thang, nhắm thẳng tầng một, nơi có lẽ là sảnh chính.

Nhưng đời không như mơ để tôi có thể trốn thoát an toàn như vậy.

Vừa xuống được một tầng, tôi đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập từ tầng dưới vọng lên.

Dù tiếng chân đang đến gần có phải là của kẻ truy đuổi hay không, bị phát hiện là ăn cám ngay!

Tôi vội vàng quay lại hành lang, kéo cửa một lớp học gần đó để ẩn nấp.

May mắn là cửa không khóa.

Tuyệt vời, tạm thời trốn ở đây vậy―――.

「Á á á á á á á á á!!」

Chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, một tiếng hét chói tai đã vang lên.

Bên trong phòng là một đám đông nữ sinh đang thay đồ!

「Đ-đột nhiên cô là ai vậy hả? Sao lại tự tiện xông vào《Lãnh địa》của người khác!」

「Xi-xi-xi-xin lỗiiiiiiiiiiii!!」

Bị các nữ sinh trong trang phục đồ lót vây lấy, tôi không chịu nổi đành lao ra khỏi phòng.

Tim tôi đập thình thịch như trống trận, trước mắt tối sầm lại...

Nơi này quá kích thích đối với tôi. Nếu không thoát ra ngay lập tức, tôi sẽ gặp nguy hiểm theo nhiều nghĩa.

Khi tôi vội vã rẽ ở góc hành lang, một bàn tay cứu rỗi đã chìa ra cho kẻ đáng thương là tôi.

Kia là―――『Phòng giáo viên』!

Tấm biển trên cánh cửa phòng học ngay trước mặt chắc chắn đã ghi như vậy.

C-cứu tinh đây rồi... Trong phòng giáo viên hẳn phải có những người lớn hiểu chuyện. Mình sẽ giải thích rõ ràng mọi việc và phàn nàn về đám học sinh điên rồ của cái trường này!

「Em xin phép ạ!」

Tôi quên cả gõ cửa, mở toang cánh cửa.

Trong phòng giáo viên gần như không có một bóng người. Chỉ có một người phụ nữ mặc đồ thể thao đang ngồi uể oải ở một chiếc bàn.

Mái tóc màu bạc xỉn được tạo kiểu cẩu thả... nhưng ngoại hình thì không chê vào đâu được, một mỹ nhân chính hiệu.

「Hử~? Có chuyện gì không em?」

Người phụ nữ uể oải ngẩng đầu, dùng chân đá ngăn kéo bàn, rồi ngồi trên chiếc ghế xoay trượt lạch cạch lại gần.

Nhưng vì lực đá hơi yếu nên cô ta dừng lại ở một khoảng cách lỡ cỡ mà không đến được chỗ tôi. ...Là trẻ con lười biếng hay gì vậy! Đứng dậy đi lại đàng hoàng đi chứ!

「Em này! Em có chuyện muốn nói ạ!」

「Chuyện muốn nói à~? Ừ thì cũng được thôi, nhưng em học năm mấy, lớp nào?」

Ánh mắt thiếu sinh khí của người phụ nữ chiếu thẳng vào tôi.

「Xin lỗi nhưng trông em lạ mặt quá nhỉ. Với lại trang phục của em là sao thế? Cái áo đang mặc bên trên, là áo sơ mi của nam đúng không?」

Nghe vậy, tôi giật mình.

Chết rồi... Mình đang trong bộ dạng giả gái nửa mùa!

「Thưa cô! Chuyện này giải thích ra thì dài dòng lắm ạ―――」

「Hể~. Dài thì thôi. Nghe từ đầu mệt lắm.」

「Này! Thái độ buông xuôi đó là sao hả!? Cô là giáo viên cơ mà!?」

「Giáo viên thì suy cho cùng cũng là con người thôi. Đừng nghĩ lúc nào cũng rảnh rỗi để nghe học sinh kể lể chuyện dài dòng. Đã thế lại còn bị chủ nhiệm khối đùn đẩy cho cái việc hướng dẫn học sinh phiền phức này nữa. Mệt mệt. Nói thật nhé, tôi ghét trẻ con lắm~」

「Cô đúng là tệ hại đến kinh ngạc! Thái độ như thế thì nghỉ làm giáo viên đi!」

Tại sao mình lại phải lên lớp một người lớn mới gặp lần đầu chứ!?

Trong lúc tôi đang tự vấn, cánh cửa phía trước phòng giáo viên tự động mở ra.

Từ hành lang, một cô hầu gái mặc tạp dề xuất hiện!

「Xin thất lễ. ...Ồ? Ngài dã thú ở đây sao ạ.」

「Ặc! H-hầu gái phiên bản Kẻ Hủy Diệt!」

「Hừm. Cái tên đó tôi cũng không ghét, nhưng xếp tôi ngang hàng với người máy thì có hơi thất lễ với cựu thống đốc bang rồi. Vì tôi chỉ là một hầu gái yếu đuối mà thôi.」

「Cười rụng rốn! Vừa vung vẩy thứ nguy hiểm vừa bảo『yếu đuối』, nghe mà phát ngượng!」

「Trăn trối xong rồi chứ ạ? Vậy thì mời ngài lên đường về miền cực lạc.」

「Á á á á á á á!!」

Đạn từ cán chổi bắn ra loạn xạ, tôi co giò chạy bán sống bán chết. Giữa làn đạn dữ dội, nữ giáo viên mặt không biến sắc, chỉ ngơ ngác nhìn lên trần nhà với vẻ vô cùng sầu muộn.

「Đừng có quậy phá trong phòng giáo viên đấy~」

Sau khi chúng tôi rời đi, phòng giáo viên đột nhiên im lặng như tờ...

―――Lúc này đã hơn hai giờ chiều.

Dù đã tạm thời thoát khỏi sự truy đuổi của cô hầu gái, nhưng cả ngôi trường đã bị rất nhiều học sinh bao vây, việc trốn thoát gần như là bất khả thi.

Giáo viên cũng chẳng nhờ vả được, tôi hoàn toàn rơi vào bế tắc.

Việc tiếp tục chạy trốn cũng trở nên khó khăn, nên hiện tại tôi đang ẩn náu trong một lớp học không người.

「Hộc... hộc... S-sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này chứ...」

Tôi vừa lau mồ hôi, vừa chán nản dựa vào cửa sổ―――.

「―――Yoshitaka!」

Cánh cửa đột ngột mở tung!

Trong giây lát, tôi tưởng là cô hầu gái nên tim như ngừng đập, nhưng người xuất hiện là cô bạn thanh mai trúc mã Tachibana Minori.

「May quá. Cậu ở đây rồi.」

「M-Minori? Cậu... đi tìm tớ à...?」

「Không có thời gian để nói chuyện đâu. Tạm thời phải chạy trốn đã. Trước khi bị mọi người tìm thấy.」

「Chạy trốn?」

Tôi ngơ ngác hỏi lại, Minori đã nắm lấy cổ tay tôi và kéo đi xềnh xệch.

「Nào, nhanh lên!」

「Đ-đợi đã! Trước hết giải thích tình hình cho tớ đã! Ngôi trường này là sao? Tớ sẽ ra sao đây!?」

Minori dừng lại.

Cô ấy nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm nghị.

「Cậu đã làm một việc không thể tha thứ với Hội trưởng. Cho nên cậu đang bị『nhắm đến』.」

「B-bị nhắm đến...? Bị ai chứ?」

「Những người ngưỡng mộ Hội trưởng. Các thành viên ban chấp hành hội học sinh có mặt trong lớp học đó, và mười hai ủy ban tồn tại trong Học viện nữ sinh Shigen... như các chủ tịch ủy ban chẳng hạn.」

Vẻ mặt của Minori ngày càng trở nên nghiêm trọng.

「Như tớ đã nói lúc nãy, tất cả học sinh của Shigen đều là《Kỵ sĩ》. Theo nội quy trường học, chúng tớ được phép quyết đấu, và người chiến thắng được quyền thông qua ý kiến của mình. Cậu hiểu logic đến đây chứ?」

Tôi nhún vai. Hỏi có hiểu không thì tôi cũng chịu. Đây phải là một ngôi trường ở Nhật Bản chứ. Kỵ sĩ gì chứ, tại sao lại tồn tại một hệ thống như châu Âu thời trung cổ vậy?

「Dù cậu không hiểu thì quy định nó là vậy. Và, tiêu chuẩn để quyết định thắng bại là―――」

Tiếp đó, Minori chỉ vào chiếc váy tôi đang mặc.

「Váy? Thì sao chứ?」

「Là《Giáp》đấy. Có lẽ cậu cũng nhận ra rồi, chiếc váy đó giúp người mặc chống lại sát thương. Chúng tớ dùng《Kiếm》để bào mòn《Giáp》của đối phương.」

Váy... là giáp? Hơn nữa, còn bào mòn lẫn nhau?

Vậy tức là, các nữ sinh cao trung đang ra sức lột váy của nhau à?

C-cái quang cảnh vừa vô sỉ vừa tuyệt vời đó là sao!?

「Nếu bị đối phương phá hủy《Giáp》, điều đó đồng nghĩa với thất bại. Vì vậy chúng tớ―――dù đối phương là đồng giới, cũng cực kỳ ghét bị nhìn trộm dưới váy.」

Có lẽ tự nói ra cũng thấy xấu hổ, mặt Minori hơi ửng đỏ.

Thì đúng rồi? Chẳng những xấu hổ mà còn ngớ ngẩn nữa chứ.

Giả sử những thứ như《Kỵ sĩ》hay《Giáp》mà Minori nói thực sự tồn tại ở ngôi trường này―――thì tại sao lại là váy? Hoàn toàn không thể hiểu nổi.

Như thể bực bội vì sự chậm hiểu của tôi, Minori càng kéo tay tôi mạnh hơn.

「Tóm lại là nhanh rời khỏi đây đi! Mọi người đang lùng sục cậu khắp nơi đấy! Cậu dám cả gan nhìn trộm dưới váy của chính Hội trưởng cơ mà! Bị bắt là toi đời đó, tớ đã nói bao nhiêu lần rồi!」

Minori nói một cách tuyệt vọng.

Nhưng tôi giằng lại cánh tay đang bị nắm, kiên quyết đứng yên tại chỗ.

「N-này, khoan đã! Cậu lại định liều mình để tớ chạy trốn chứ gì!?」

Nghe lời tôi nói, cơ thể Minori khẽ giật mình.

Cô ấy đột nhiên im bặt, ngậm chặt miệng.

Sự im lặng đó rõ ràng cho thấy tôi đã đoán trúng.

「Này... Đừng để tớ phải nói đi nói lại. Tớ không muốn đùn đẩy trách nhiệm cho một mình cậu rồi bỏ chạy. Tớ có thể tự lo cho cái mông của mình―――」

「―――Im đi!」

Tiếng hét của Minori át cả lời tôi.

Cô ấy ngước mắt lên, vẻ mặt khó tả.

Tức giận? Hay sắp khóc?

「Cậu từ xưa đến nay đã vô phương cứu chữa rồi! Vừa biến thái không thuốc chữa, lại còn toàn võ mồm! Chuyện quan trọng thì quên ngay tắp lự!」

「B-bình tĩnh đã. Tự nhiên cậu sao vậy?」

Bàn tay đang nắm lấy tay tôi siết chặt lại.

Tôi có cảm giác, cơn giận của Minori lúc này không chỉ đơn thuần là vì chuyện lần này. Chỉ là cảm giác vậy thôi.

「Nếu đã nói lời hay ý đẹp thì hãy chịu trách nhiệm cho đàng hoàng đi chứ... Đừng làm tớ phải lo lắng nữa!」

Cô ấy vừa lườm tôi từ dưới lên bằng đôi mắt ươn ướt.

Tôi không biết phải trả lời thế nào, đành đảo mắt đi chỗ khác.

...Đúng lúc đó.

Cửa phòng học mở ra với một tiếng "loảng xoảng".

「―――Tên dã thú bẩn thỉu, cuối cùng cũng tìm thấy. Lần này sẽ không để ngươi thoát đâu―――Hửm?」

Lần này, cô hầu gái thật sự đã xuất hiện ở cửa.

Cô hầu gái nheo mắt nhìn quanh phòng... rồi ánh mắt dừng lại ở chỗ chúng tôi đang nắm tay nhau.

「...Bỏ trốn vì tình?」

『Không phải!』

Tôi và Minori đồng thanh hét lên.

Minori đỏ mặt, giật tay mình ra khỏi tay tôi. Chính cô ấy là người chủ động nắm tay mà... nói thật là tôi cũng hơi tổn thương đấy.

Cô hầu gái có vẻ ngán ngẩm trước cảnh chẳng biết là thân thiết hay ghét bỏ của chúng tôi, liền thở dài và nhún vai.

「Thôi được rồi. Tóm lại, trò đuổi bắt đến đây là kết thúc. Nào dã thú, hãy đường đường chính chính đấu với ta một trận.」

「Này, đã bảo rồi! Tại sao tôi phải đấu với cô chứ!?」

「Ngài đúng là kẻ chậm chạp. ...Còn không phải vì cô Tachibana Minori ở kia đã cho ngài một cơ hội hay sao?」

Cô hầu gái lạnh lùng nói―――rồi chỉ vào Minori đang đứng cạnh tôi với khuôn mặt vẫn còn ửng đỏ.

Tôi phản xạ quay lại nhìn cô ấy.

「Minori... sao cơ?」

Tôi cất tiếng hỏi như muốn hỏi cả cô hầu gái và Minori.

Minori chỉ nhăn mặt tỏ vẻ có lỗi, không trả lời gì cả.

「Ồ? Chuyện đó vẫn chưa được giải thích sao ạ?」

Cô hầu gái cũng nghiêng đầu nhìn Minori.

Nhưng Minori vẫn im lặng. Cô ấy chỉ nhìn chằm chằm xuống chân như đang đăm chiêu.

Như thể chán ngán trước sự bướng bỉnh đó, cô hầu gái thở dài một hơi.

「Thật tình. Cả ngài lẫn Hội trưởng... đều quá dễ dãi với gã đàn ông này. Nếu ngài không thể nói ra, vậy thì để tôi nói cho.」

Cô hầu gái lại chuyển ánh mắt về phía tôi.

「Tội lỗi của ngài vì đã có hành vi vô sỉ không thể tha thứ với Hội trưởng―――tại nơi xét xử tội lỗi đó, cô Tachibana Minori đây đã nói với chúng tôi thế này: 『Cậu ấy không có ác ý. Sự vô lễ với Hội trưởng chỉ là một tai nạn tình cờ』.」

Nghe lời cô hầu gái, tôi kinh ngạc tròn mắt.

「Minori đã nói vậy sao...?」

Thật khó tin. Chẳng phải cô ấy đã rất tức giận với tôi sao?

「Tuy nhiên, dù cô Minori có che chở thế nào, những người có mặt ở đó không thể nào chấp nhận được. Do đó, cô Minori đã đề nghị với Hội trưởng... rằng sẽ trao cho ngài《Giáp》của trường chúng tôi.」

「《Giáp》... là cái váy này à?」

「Đúng vậy. Ngài, với tư cách là《Kỵ sĩ》của trường chúng tôi, đã được trao quyền quyết đấu với những kẻ căm ghét ngài. Thay vì bị trừng phạt một cách đơn phương, ngài đã được trao cơ hội để chống cự.」

Cô hầu gái vừa giơ cây chổi lên, vừa liếc tôi một cái sắc lẹm.

「Chiến đấu đi. Để được tha thứ, ngài không có lựa chọn nào khác ngoài việc đánh bại chúng tôi.」

Cơ hội mà Minori đã cho tôi.

Phương tiện để tôi được cứu.

Đó là―――chiến đấu với tư cách là《Kỵ sĩ》của ngôi trường này sao?

Trong khi đầu óc tôi đang quay cuồng suy nghĩ.

「...Yoshitaka. Ở đây tớ sẽ cầm chân cô ta, cậu hãy chạy đi.」

Minori đứng cạnh thì thầm.

「M-Minori. Nhưng...」

「Không sao đâu. Cậu chỉ cần nghĩ đến việc trốn khỏi ngôi trường này thôi.」

Nói rồi, Minori lao về phía trước.

「Đ-đợi đã! Mino―――Oái!」

Tôi định ngăn cô ấy lại ngay lập tức, nhưng vì quá hoảng hốt nên chân tôi líu lại.

Bàn tay tôi định nắm lấy vai Minori đã trượt xuống... và mắc vào phần eo của chiếc váy.

Cứ thế, tuột một cái.

Cả váy và quần lót đều bị tuột xuống, để lộ cặp mông căng tròn của Minori!

「Hự!? Á á á á á á á á á!!」

Minori hét lên thất thanh, hai tay che phía trước rồi ngồi bệt xuống.

「Đ-đồ ngốc Yoshitaka! Biến thái! Đồ dê xồm!」

「B-bình tĩnh đã! Lần này cũng không phải cố ý mà!」

Minori vừa khóc vừa hét. Chiếc váy có thể chống lại sát thương, nhưng có vẻ nó không có biện pháp chống tuột.

Cô hầu gái làm vẻ mặt chán chường, rõ ràng đang khinh bỉ tôi.

「Dã thú, đến mức này là cùng...」

「Khoan đã khoan đã! Thật sự không phải cố ý mà!」

Hình như tôi đang bị hiểu lầm đủ đường... Tôi có cảm giác mình đã đánh mất rất nhiều thứ quan trọng của một con người chỉ trong một ngày này, và chắc chắn đó không phải là do tôi tưởng tượng.

Tôi cố gắng trấn tĩnh lại, đối mặt với cô hầu gái.

「Chết tiệt... Thật lòng mà nói, vẫn chưa thể tin được. Ngôi trường nữ sinh hằng ao ước mà mình lẻn vào không phải là ẩn dụ mà thật sự là『Lãnh địa của Kỵ sĩ』, cô bạn thanh mai trúc mã lâu ngày mới gặp lại là một thành viên trong đó... Và giờ, mình đang bị buộc phải chiến đấu với một hầu gái chiến binh?」

Nói ra thành tiếng, tôi càng thấy khó hiểu hơn.

Tôi thở dài một hơi như để trút hết nỗi uất ức, rồi nhìn thẳng vào cô hầu gái.

「...Này. Nếu tôi thắng cô. Cô sẽ thật sự tha thứ cho tôi chứ?」

「Ở trường chúng tôi,『kẻ mạnh là chính nghĩa』. Ngay từ đầu, chúng tôi đã định như vậy rồi.」

Trả lời ngay lập tức. Có vẻ không phải nói dối.

「Vậy sao. Nghe được thế là đủ rồi.」

Sau khi xác nhận xong, tôi từ từ thủ thế.

Sau lưng, Minori đang la lối ồn ào nào là "Yoshitaka, không được!", nhưng tôi không thèm để tai. Dù sao thì con bé này cũng chỉ nói những lời lo lắng cho tôi thôi.

...Cứ chạy trốn mãi cũng chẳng giải quyết được gì.

Tôi tuyệt đối không muốn lại làm con bé lo lắng, khiến nó phải khóc nữa.

Bây giờ, cách chắc chắn duy nhất để tôi có thể làm nó yên tâm chỉ có một.

―――Thắng thì được tha thứ, thắng là chính nghĩa.

Đơn giản mà.

Còn tốt hơn nhiều so với việc chạy trốn lung tung rồi đùn đẩy trách nhiệm cho người khác.

「...Cứ im lặng mà xem đi, Minori.」

Tôi nói nhỏ mà không quay đầu lại. Minori đang cằn nhằn bỗng im bặt.

Ánh mắt lo lắng đang đổ dồn vào lưng tôi. Thật lòng mà nói, tôi không có nhiều tự tin để gánh vác nó.

Nhưng, tôi sẽ chiến đấu.

Chiến đấu, và nhất định sẽ chiến thắng.

Có lẽ đã nhận ra sự thay đổi trong tâm trạng của tôi, cô hầu gái cũng trở nên nghiêm túc và thủ thế với cây chổi.

「―――Chủ tịch Ủy ban Mỹ quan, Kiyonaka Mikaze.」

「...Gì cơ?」

「Là chức vụ và tên của tôi. Nếu ngài đã quyết định chiến đấu, thì đây không phải là một sự trừng phạt đơn phương, mà là một trận quyết đấu ngang hàng. Các《Kỵ sĩ》đã công nhận lẫn nhau thì việc xưng danh là lẽ thường tình, đúng chứ?」

Vậy sao? Tôi cũng không rõ nữa.

「Chỉ là một nam sinh cao trung bình thường, Akechi Yoshitaka. Thế này được chưa?」

「Rất tốt. Vậy thì, thưa ngài Akechi Yoshitaka―――」

―――Bắt đầu.

Một tiếng của cô hầu gái đã châm ngòi cho trận chiến!

Tôi dồn trọng tâm về phía trước, nhảy lên. Cơ thể nhẹ như lông hồng. Chiếc váy được gọi là《Giáp》này không chỉ bảo vệ bản thân mà dường như còn tăng cường đáng kể khả năng thể chất.

Trong nháy mắt, tôi đã áp sát cô hầu gái, tung một cú đấm vào cơ thể mảnh mai của cô ta!

「Chuyển động rất tốt... Nhưng mà.」

Đột nhiên, một sợi xích có gắn chì bắn ra từ cán chổi.

Sợi xích uốn lượn như vật sống, quấn lấy nắm đấm của tôi.

Bị vung một vòng lớn, tôi ngã lăn ra đất.

「Đừng bao giờ nghĩ rằng có thể đẩy lùi lưỡi đao của ta mà không cần rút kiếm.」

「Chết tiệt! Cái chổi phiền phức thật! Sớm muộn gì mi cũng dùng nó để bay trên trời đúng không!?」

「Không bay và không thể bay. Ngài đã bao giờ nghĩ đến hoàn cảnh của con gái chưa? Nói thẳng ra là ngài xem TV quá nhiều rồi đấy. Đồ otaku mê gái phép thuật.」

「Không phải otaku!」

Ngay lúc tôi mất thăng bằng, cô ta lập tức tung ra một đòn.

Tôi dùng cạnh tay phải để đỡ. Tay tôi hơi tê đi, cả người bị đánh văng ra.

Cùng với sát thương đó, gấu váy của tôi rách toạc ra... !

「Chậc!」

Tôi cố gắng gỡ sợi xích quấn quanh nắm đấm, định lùi lại để giữ khoảng cách.

Thì, cô hầu gái nhắm đến việc truy kích đã kẹp cây chổi vào nách.

Phần cán chổi đang hướng về phía tôi. Lại là đạn hay xích bay ra nữa sao!?

Tôi vội vàng vào thế phòng thủ, cô hầu gái cười thách thức.

「Xin lỗi.『Không thể bay』là ý chỉ cá nhân tôi không thể bay. Vì tôi không phải gái phép thuật mà chỉ là một hầu gái bình thường. ―――《Thất Bí Kiếm = Thương Tẩy Trừ》, Bạt kiếm!」

Cùng với tiếng hô―――đầu chổi bốc cháy!

Khi tôi nhận ra thì đã quá muộn. Cây chổi phụt động cơ tên lửa từ phía đuôi, ngay khi cô hầu gái buông tay, nó đã lao tới với tốc độ kinh hoàng.

Một vũ khí hạng nặng được trang bị đủ loại vũ khí hạng nặng, dồn toàn bộ trọng lượng, nhắm thẳng vào tôi.

Phòng thủ bằng tay có lẽ vô ích. Tránh né cũng không kịp.

Không ngờ cô ta lại giấu con át chủ bài này.

Mình... sẽ thua sao?

「―――Đừng thua!」

Lúc đó.

Một giọng nói đầy cảm xúc vang vọng khắp căn phòng.

Tôi phản xạ quay đầu về phía phát ra giọng nói.

Ở đó là Minori, đang siết chặt nắm đấm, nhìn chằm chằm vào tôi.

Một vẻ mặt mà tôi chưa từng thấy trước đây. Không, hình như tôi đã từng thấy rất lâu rồi?

Ở đâu đó. Không nhớ rõ, nhưng chắc chắn là ở đâu đó...

『Hứa nhé, onii-chan.』

...Sâu trong ký ức, tôi như nghe thấy một giọng nói trẻ con thì thầm như vậy.

Không thể thua được.

Không, không được phép thua!!

Ngay khoảnh khắc tôi nghĩ như vậy―――một cơn đau như điện giật chạy dọc mu bàn tay phải của tôi.

Da nóng như bị bỏng. Tôi vội nhìn xuống, thấy tay phải mình đang phát ra một luồng sáng mờ.

Ánh sáng đó, có màu hoàng kim.

Một thứ ánh sáng đẹp đến mê hồn, ấm áp như ánh mặt trời.

「Chết tiệt...! Rốt cuộc là cái quái gì thế này!?」

Ánh sáng ở tay phải ngày càng rực rỡ hơn.

Không biết phải xử lý nó thế nào, tôi giơ tay ra phía trước như để đẩy nó ra xa khỏi cơ thể mình.

Lập tức, ánh sáng ngưng tụ vào lòng bàn tay, tạo thành một vật dài và mỏng.

「Đây là...!?」

Dài khoảng ba thước, với kết cấu tinh xảo đến mức tưởng như có thể gãy nếu chạm vào.

Dù vậy, từ lòng bàn tay đang nắm lấy nó, một dòng năng lượng cuồn cuộn truyền đến.

―――Là kiếm.

Một thanh kiếm tỏa ra ánh vàng nhạt từ lưỡi kiếm.

Tôi không có thời gian để suy nghĩ tại sao thứ đó lại xuất hiện từ tay mình.

Tiếng gầm rú của cây chổi đang lao tới từ phía trước đã kéo tôi, người đang bị mê hoặc bởi thanh kiếm, trở về với thực tại.

「Chậc...!」

Không thể do dự được nữa.

Tôi nắm chặt chuôi kiếm như thể đang níu lấy cọng rơm cứu mạng, rồi dùng hết sức bình sinh chém xuống!

Lưỡi kiếm va chạm với đầu cán cây chổi đang lao tới.

Tia lửa tóe ra, cả hai gầm ghè, ghì chặt lấy nhau!

「―――Ự... Ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô...!」

Như đáp lại tiếng gầm từ sâu trong bụng, tôi dần dần đẩy lùi cây chổi.

Và rồi―――!

「―――Bạt kiếm!」

Cùng lúc tiếng hô của tôi vang lên, thế cân bằng bị phá vỡ.

Thanh kiếm tỏa ra ánh sáng chói lòa, khiến tầm nhìn của tôi mờ đi.

Khoảnh khắc tiếp theo―――nó đã chém đôi cây chổi từ trong ra ngoài!

Cứ thế, một làn sóng xung kích màu vàng từ lưỡi kiếm lan tỏa ra phía trước.

Làn sóng màu vàng lan rộng như gợn sóng trên mặt nước. Nhận lấy nó, chiếc váy dài của cô hầu gái đang đứng trước mặt tôi bay phần phật.

Cô hầu gái kinh ngạc tròn mắt, rồi từ từ nhìn xuống cơ thể mình.

Bất chợt, cô ta nở một nụ cười như đã hiểu ra―――.

「―――Tuyệt vời.」

Ngay sau đó, chiếc váy dài cô ta đang mặc vỡ tan tành kêu "loảng xoảng".

Đồng thời, bức tường phía sau bắt đầu sụp đổ với một tiếng gầm lớn.

Giữa làn bụi đất mù mịt, tôi vung kiếm một cách điệu nghệ rồi bình tĩnh tuyên bố.

「Màu hồng nhạt... viền ren. Đi kèm với đai garter để giữ đôi tất cao màu trắng. So với khuôn mặt già dặn thì cô mặc đồ khá dễ thương đấy.」

Cô hầu gái để lộ quần lót khuỵu gối xuống... rồi gục ngã vì kiệt sức.

「Mình thắng rồi sao...?」

Dù không có cảm giác thực tế cho lắm, nhưng tôi vẫn đang đứng còn đối thủ thì đã gục ngã.

Tôi vừa lau mồ hôi trên trán, vừa ngước nhìn bức tường trước mặt đang có một vết nứt lớn.

Một vết nứt to đến mức có thể nhìn thấy bên ngoài.

Thật khó có thể tin đây là cảnh tượng trong một lớp học của một ngôi trường yên bình.

「Cái này... có tính là do mình phá không nhỉ?」

Thật khó tin. Mà, nếu bị bắt bồi thường thì không biết phải làm sao nữa? Mình làm gì có tiền mà trả chi phí sửa tường chứ...

Vừa lo lắng, tôi vừa chuyển ánh mắt sang vật đang nắm trong tay mình.

Thanh kiếm màu hoàng kim. Hung khí đã chém một đường hoành tráng trên tường lớp học.

Đây... là《Kiếm》của mình sao?

Đang suy nghĩ thì đột nhiên, toàn bộ thanh kiếm nứt ra, rồi vỡ tan không còn dấu vết.

Tôi chỉ ngơ ngác nhìn những hạt bụi vàng rơi lả tả như tuyết.

「Biến mất rồi...」

Tôi thở dài một hơi rồi quay lại.

Vừa hay, tôi bắt gặp ánh mắt của Minori đang nhìn mình với vẻ mặt kinh ngạc.

Minori nhìn quanh tình trạng thảm hại của lớp học đã thông thoáng hơn, rồi từ từ đứng dậy với những bước chân không vững.

「Minori. Tớ thắng rồi. Dù không hiểu rõ lắm, nhưng hình như đã thắng được rồi―――」

「―――Đồ ngốc.」

Bốp. Cái đầu nhỏ nhắn của cô ấy dựa vào vai phải tôi.

「Tự ý hành động, còn phá cả lớp học... thân thể thì tàn tạ thế này. Lỡ có chuyện gì thì cậu định làm thế nào hả. Đúng là đồ ngốc. Ngốc ngốc ngốc.」

Bị mắng là đồ ngốc khiến tôi hơi bực, nhưng tôi nhanh chóng nhận ra cơ thể Minori đang run lên.

...Đồ cứng đầu.

Tôi gãi đầu, rồi vỗ nhẹ vào lưng cô ấy để dỗ dành.

「Xin lỗi. Đã để cậu lo lắng.」

Một không khí trầm lắng bao trùm.

Thời gian dịu dàng, mãi mãi bao bọc lấy chúng tôi―――.

「Xin thất lễ. Đề nghị không tình tứ nữa, tên dã thú này.」

―――đã không xảy ra.

Cô hầu gái đã hồi phục từ lúc nào, đang lườm chúng tôi bằng ánh mắt sắc lẻm.

「...Ặc. Cô còn sống à, hầu gái.」

「Xin đừng tự ý giết tôi. Giáp đã chặn hết mọi va chạm nên tôi vẫn khỏe re đây này.」

Cô hầu gái dang rộng hai tay như để khoe rằng mình vẫn ổn.

...Nhưng mà, phần thân dưới của cô ta thì chẳng ổn chút nào.

「Phụtttt!? Đ-đồ ngốc! Che phía trước lại đi! Quần lót lộ hết ra rồi kìa!」

「Không phải là lộ. Mà là đang cho xem đấy ạ. Cố tình khoe đồ lót trước công chúng cũng là định mệnh đáng buồn của một hầu gái. Vì tôi là tấm gương của một hầu gái có tinh thần phục vụ cao mà.」

「Cô làm gì có cái định mệnh đó! Xin lỗi tất cả các hầu gái trong sáng trên toàn quốc đi, đồ hầu gái dâm đãng!」

「Hừm. Dâm đãng là thất lễ đấy. Vừa nãy còn bình tĩnh như không, sao bây giờ lại đột nhiên ra vẻ đạo đức giả vậy hả tên dã thú. Thật ra là muốn xem lắm chứ gì? Cứ thành thật đi?」

「Cô là bạn xấu của tôi hay gì vậy!? Khục... mà... nếu cô đã nói đến thế thì―――」

「Bạt kiếm!」

Minori hét lên, rút kiếm của mình ra và vung hết sức vào gáy tôi!

Một tiếng "cốp" khó chịu vang lên, một cơn đau âm ỉ ập đến. Dùng dao để tấu hài à! Trẻ ngoan tuyệt đối không được bắt chước đâu nhé!?

Chiếc váy bị bào mòn một chút giúp giảm bớt sát thương, nhưng đau vẫn hoàn đau.

Tôi trợn mắt trắng dã rồi ngã lăn ra đất.

Minori liếc nhìn tôi một cách lạnh lùng, rồi khịt mũi một tiếng "hừm!" không mấy dễ thương.

「Cả cô Mikaze nữa! Đừng để tên ngốc này được nước lấn tới nữa!」

「Ồ? Sao cô lại vội vàng thế, cô Minori?」

「Vội vàng!? T-tôi không có vội vàng gì hết! Đừng có nói linh tinh!」

「Ra vậy, hừm hừm. Không thể tha thứ cho việc người đàn ông mình thích nhìn đồ lót của cô gái khác và mê mẩn... Quả không hổ là cô Minori, vẫn là một tsundere chính thống tuyệt vời như mọi khi.」

「Tại sao lại thành ra thế chứ!!」

Cô hầu gái dễ dàng trêu chọc Minori, rồi cúi xuống nhìn tôi đang nằm trên sàn.

Sau đó, cô ta thực hiện một động tác tự nhiên, luồn tay vào cánh tay phải của tôi.

Cô ta lôi ra một miếng vải mỏng từ đâu đó, rồi dùng kim băng ghim vào tay áo sơ mi bên phải của tôi.

Tôi ngạc nhiên nhìn vào vật được ghim trên tay phải mình.

Trên bề mặt miếng vải có in chữ.

Tôi nheo mắt đọc dòng chữ đó―――.

『Chủ tịch Ủy ban Mỹ quan』

「...Đây là gì?」

「Như ngài thấy. Là băng tay chỉ chức vụ trong trường.」

「Ừm. Nhìn thì cũng hiểu. Hiểu thì hiểu, nhưng mà―――」

Tôi hít một hơi thật sâu.

「Tại saoooooooooooooo!! Tôi lại phải đeo băng tay của Chủ tịch Ủy ban Mỹ quan!?」

「Vâng. Tôi đã nhượng lại chức vụ đó cho ngài. Chúc mừng ngài nhậm chức chủ tịch. Cứ thoải mái mà vui mừng đi ạ.」

「Vui cái đầu cô! Tôi còn không phải là ủy viên mỹ quan, thậm chí còn không phải học sinh của trường này!」

「Tôi đã bị ngài lột giáp. Một thất bại hoàn toàn đường đường chính chính, không vướng bận gì cả. Việc nhượng lại địa vị và lãnh địa cho người chiến thắng cũng đã được quy định trong nội quy trường học.」

「Khoan khoan khoan! Có gì đó không đúng! Tôi chưa từng nghe nói đến chuyện này!?」

Chẳng phải nếu tôi thắng cô ta thì sẽ được tha thứ và giải thoát sao!?

「Vốn dĩ, ai đã nói rằng chỉ cần đánh bại『một mình tôi』là sẽ được giải thoát? Một khi đã quyết định chiến đấu, thì sau này ngài cũng không thể tránh khỏi việc xung đột với những kẻ căm ghét tội lỗi của ngài đâu.」

「Ự... V-vậy tức là...?」

「Nếu không đánh bại tất cả bọn họ, thì ngày ngài được giải thoát sẽ không bao giờ đến.」

Lời tuyên bố tuyệt vọng đè nặng lên đầu tôi.

Quá đáng. Đây là lừa đảo mà...

Tôi nhìn Minori cầu cứu, nhưng cô ấy chỉ nhăn mặt như muốn nói "đã bảo rồi mà". Xem ra lần này cô ấy cũng không có ý định giúp tôi.

Có lẽ nào, Minori ngay từ đầu đã biết sẽ thành ra thế này nên mới ngăn cản tôi...?

Thôi thì bây giờ hối hận cũng đã muộn. Tôi gục đầu xuống, chống tay lên sàn.

Cô hầu gái đặt tay lên vai tôi đang chán nản.

「Đừng thất vọng như vậy. Ngược lại, đối với một tên dã thú đáng ghét như ngài, đây chẳng phải là một tình huống đáng mừng sao.」

「H-hầu gái...? Cô đang an ủi hay đang hạ thấp tôi vậy, nhưng mà, ý cô là sao?」

Cô hầu gái cười thách thức, giơ ngón trỏ lên.

「...Hãy tưởng tượng đi. Dù nói là chiến đấu, nhưng thực chất chỉ là một công việc đơn giản là lột váy của các cô gái mà thôi. Hơn nữa, nếu ngài thắng, ngài còn có thể đặt đối phương dưới quyền kiểm soát của mình như tôi đây. Sống hay chết đều tùy thuộc vào ngài. Nói là một hậu cung cũng không quá lời, đúng không ạ?」

「H-hậu cung...!? Có thể tùy ý làm gì với các mỹ少女... sao!?」

Tôi nuốt nước bọt ừng ực.

Chỉ một chút thôi. Chỉ một chút thôi, tôi thử tưởng tượng tình huống đó.

...Các mỹ少女 vây quanh tôi.

Họ vừa xấu hổ vừa tự tay vén váy lên, nhìn tôi bằng đôi mắt long lanh ngấn lệ.

『Chủ nhân à... Xin hãy... nhẹ nhàng với em nhé...?』

...Không tệ.

Ừm, không tệ chút nào!

「Tôi hiểu rồi! Tôi sẽ làm! Không, xin hãy để tôi làm!」

「Đơn giản đúng như dự đoán, thật tốt quá. Quyết định vậy nhé.」

Tôi và cô hầu gái bắt tay nhau thật chặt.

Chỉ có Minori là làm mặt rất khó chịu, ánh mắt đầy vẻ khinh bỉ.

「...Đồ ngốc.」

―――Cứ thế, sau bao nhiêu trắc trở.

Tôi, một nam sinh cao trung bình thường chỉ giỏi mấy chuyện bậy bạ, đã bị biến thành một thành viên của đoàn Kỵ sĩ cao quý (?), những người dùng kiếm và giáp để lột váy của nhau.