Trans: Zard
Chúc các bạn buổi tối tốt lành.
---------------
Lúc này ở biển chẳng có mấy người, có lẽ vì giờ đã là buổi tối.
Sadiz và tôi cùng ngồi xuống và nói lại những gì đã xảy ra với tôi.
Vào ngày hôm ấy, tôi đã gặp Tre’ainar.
Bằng cách ám lấy tôi, Tre’ainar đã có thể một lần nữa bước ra thế giới bên ngoài.
Chẳng hiểu vì lí do gì mà ông ấy lại huấn luyện cho tôi.
Những bài tập luyện lạ thường tôi chưa từng biết đến.
Rằng chúng tôi đã cùng nhau đọc sách.
Rằng ông ấy rất nghiêm khắc.
Rằng chúng tôi đã trêu ghẹo nhau.
Rằng chúng tôi đã tranh cãi.
Rằng tôi đã được tiếp sức.
Không cách nào tóm gọn được câu chuyện của chúng tôi. Chẳng thể nghĩ rằng cuộc sống hằng ngày của tôi lại có thể trở nên dữ dội đến vậy.
Sadiz chỉ im lặng lắng nghe từ đầu đến cuối.
“Và… tôi đã được dạy… một chiêu thức có tên Xoắn Ốc Quỷ Vương. Thực sự mà nói…… tôi không biết nó liên quan đến Sadiz như vậy…”
Một chiêu thức đã cướp đi mọi thứ của Sadiz.
Tôi đã xin được học từ kẻ đã cướp lấy mọi thứ của Sadiz.
Thế nên Sadiz trở nên quẫn trí giữa giải đấu tốt nghiệp cũng không có gì lạ.
Tôi không thể căm hận Sadiz.
Nhưng câu hỏi là…
“Sadiz… tôi đã biết chiêu này là gì… vậy mà khi nãy tôi vẫn dùng nó. Nhưng tôi… vẫn sẽ tiếp tục sử dụng nó.”
“…………”
“Thế nên… tôi… xin lỗi… Sadiz.”
Tôi không hề biết thời chiến thế nào.
Nhưng tôi biết Tre’ainar đã làm gì.
Tôi biết về những thứ Tre’ainar đã cướp đi từ tay Sadiz.
Tôi biết Sadiz sẽ không bao giờ tha thứ cho Tre’ainar.
“Nếu cô căm giận tôi …… thì cũng được thôi, và cô có thể…… chọn không tha thứ cho tôi, nhưng dù là thế tôi…”
Thực sự, nếu cô ấy bỗng dưng kể tôi chuyện này, bản thân tôi cũng sẽ không tin hoặc không hiểu.
Tôi có thể thấy một linh hồn, và linh hồn ấy là Đại Quỷ Vương Tre’ainar.
Nếu như Sadiz và tôi không rơi vào hoàn cảnh này, cô ấy hẳn sẽ lơ đi bằng câu hỏi “đầu cậu có bị gì không vậy?”
Nhưng tôi đã sử dụng chiêu thức của Tre’ainar.
Làm sao tôi có thể giải thích về nó?
Tôi không cách nào khác ngoài nói ra mọi chuyện.
“Xin, xin chờ đã… cậu chủ… chờ, chờ một chút đã…”
Dù không từ chối tôi ngay, Sadiz vẫn hoang mang ôm đầu.
“Thực sự… kể cả khi tự nhiên cậu bảo chị về thứ gì đó chị không thấy…. nhưng, nếu cậu khẳng định mình thấy linh hồn của Đại Quỷ vương… thì mọi thứ trước đều hợp lí cả…”
Phản ứng này là bình thường.
Ngay cả người thông minh như Sadiz cũng sẽ không tin vào sự tồn tại của ma nếu đột nhiên nghe kể về chúng.
Tuy vậy, Sadiz biết tôi không hề nói dối.
“Giả sử như…… tất cả đều là thật…. thì linh hồn Đại Quỷ Vương… không phải sẽ gây hại đến cậu chủ sao…?”
“Không như cô nghĩ đâu. Tôi có thể thấy ông ta, có thể nói chuyện với ông ta, nhưng ông ta không thể chạm vào tôi và vì là linh hồn, Tre’ainar cũng không thể sử dụng ma thuật lên tôi.”
“Thật … vậy ư? Nhưng, nhưng… lời nói, vậy hắn có thể… um…… những gì hắn nói… erm…”
Thấy vẻ chần chừ của Sadiz, tôi đã hiểu điều cô ấy muốn nói.
Quả đúng như tôi nghĩ.
“Tôi không bị đe dọa… tôi thậm chí còn không cho rằng mình…… bị dụ dỗ hay…… bị tẩy não. Tôi chỉ…… bị ông ấy ảnh hưởng thôi.”
“Huh!? Cậu chủ… ah… không…… chị xin lỗi…… chị không có ý đó…”
Cô ấy hẳn nghĩ tôi bị tẩy não nhỉ?
Tôi không thể trách cô ấy được.
Thật ra lời nói của Tre’ainar có ảnh hưởng đến tôi một chút, nó đã thổi bừng lên nhiệt huyết trong tôi, khiến tôi phải suy nghĩ và còn nhiều việc khác nữa.
Từ góc nhìn của một số người, hẳn nó cũng giống như tẩy não.
Nhưng tôi muốn nghĩ rằng nó không phải như vậy.
“Tre’ainar… ông, có tẩy não tôi không?”
『Dĩ nhiên là không rồi! Thằng ngốc này!!』
“Dĩ nhiên là không rồi… thằng ngốc này…… giờ ổng giận rồi. Kuhahahaha. Nó quả là ngớ ngẩn đến khó tin nhỉ?”
Kể cả sau cuộc trò chuyện này, kể cả khi tôi tiết lộ về sự tồn tại của Tre’ainar, Sadiz có khi vẫn sẽ chỉ coi tôi đang tự biên tự diễn một mình.
“…… Không thể nào…… sao cậu lại có thể nói chuyện thoải mái đến vậy? Đó là Đại Quỷ Vương kia mà…”
“Hmm? À~… hồi trước tôi có hỏi ổng liệu có muốn tôi dừng nói chuyện kiểu đó không? Nghe vậy ổng bảo là cứ bị người khác đối xử trịnh trọng làm ổng phát ốm.”
“…… Vậy…… ư?
Sadiz buồn bã nhìn tôi.
Nhưng ánh mắt đó không phải kiểu thương hại vì nghĩ đầu óc tôi có vấn đề.
Nhưng dù thế nào, tôi cũng phải nói ra điều này.
“Cô biết không… chỉ là từ khi gặp ông ta… tôi đã trải qua rất nhiều chuyện, nhưng… giờ tôi đã …… hoàn thành rồi. Và tôi muốn được tiếp tục học hỏi thêm từ Tre’ainar để trở nên mạnh hơn.”
“……”
“Tôi sẽ đi với…… với ông ta.”
Tôi sẽ đi cùng Tre’ainar.
Tôi nói rõ cho Sadiz những suy nghĩ thật lòng của mình.
Và rồi……
“Cậu chủ… cậu…… cậu…”
Sadiz cắn môi, đôi vai cô khẽ rung.
“Cậu đang nói cái quái gì vậy hả!? Em…tại sao!?”
Cô gào lên.
“Cậu chủ! Em đang nói về tên Đại Quỷ Vương đã từng có ý định hủy diệt cả nhân loại đấy. Em hỏi xin hắn dạy cho em… muốn được đi cùng hắn.... tại sao chứ… nếu như ngay từ đầu, nếu như cậu chủ không học cái chiêu Xoắn Ốc Đại Thuật ấy từ tên Đại Quỷ vương… nếu như em không học nó…”
“Ừ, khi ấy tôi hẳn sẽ vẫn bị kẹt lại ở Đế Đô… mục rữa trong thứ cảm xúc thấp kém hơn nhỏ công chúa. Ít nhất…… tôi sẽ không trở nên mạnh mẽ, như cô đã từng nois.”
“Không… không phải đâu… nhưng… tại sao … tại sao lại là Đại Quỷ Vương Tre’ainar!?”
Cô ấy la hét rồi gườm tôi… Không, Sadiz đang phẫn nộ lườm một người cô ấy không nhìn thấy, không phải tôi.
“Chị không thể tha thứ cho hắn! Chị căm thù Đại Quỷ Vương Tre’ainar, hắn… đã cướp đi mọi thứ của chị… và giờ vẫn còn định cướp thêm sao!? Tại sao em… cậu chủ thực lòng muốn vậy… cậu ấy hoàn toàn nghiêm túc… không… ngươi không được làm vậy!”
Sadiz đứng dậy, giận dữ bước quanh và gào lên.
“Đừng có, đùa… nếu, nếu ngươi ở đây thì hãy ra đây mau, ra đây mau cho ta! Ngươi đừng có đùa! Ngươi không được phép cướp cậu chủ của ta!”
Dù cô ấy có gào “ra đây mau” bao nhiêu lần, Tre’ainar cũng đã vốn ở đây ngay từ đầu.
Nhưng Sadiz không thể thấy ông ta.
Cô ấy thậm chí còn không thể nghe giọng ông
“Không công bằng! Tại sao chỉ có Đại Quỷ Vương chứ!? Ngươi đã lấy đi cha ta, mẹ ta, ngươi đã cướp lấy gia đình ta, quê hương ta và mọi thứ khác, vậy mà giờ, ngươi còn định lấy cả cậu chủ luôn ư… không… không được… ta không cho phép!”
Kể cả muốn thì Sadiz cũng không thể bộc lộ cơn giận dữ của mình với ai.
Tất cả những gì Sadiz nghe được chỉ là tiếng sóng vỗ vang vọng trên bãi cát vắng lặng.
“Ugh, uh… tại sao…… tại sao?”
Sadiz ngã khụy gối, từng giọt nước mắt rơi xuống.
“Tại sao lại là Đại Quỷ Vương? Tại sao ta không thể thấy ngươi? Tại sao ngươi… chỉ trong vài tháng… lại có thể dạy dỗ cậu chủ… trở nên vĩ đại và mạnh mẽ đến vậy?”
“Sadiz…”
“Từ khi em ấy sinh ra… ta đã luôn bên cạnh cậu chủ… ta yêu em ấy hơn bất cứ ai… chúng ta đã ở bên nhau lâu hơn bất cứ ai… vậy mà… sau khi lấy đi mọi thứ của ta, lần này ngươi còn lấy cả cậu chủ… hỏi làm sao ta không căm thù ngươi cho được? Làm sao ta không hận ngươi được! Làm sao ta mới có thể cản ngươi… ugh … uh…”
Đây là lần đầu tiên một Sadiz luôn lạnh lùng lại gào khóc nức nở đến vậy.
“…. Giá như…… chị không …… nhớ lại cái quá khứ tang thương ấy, giá như chị không…… hét lên! Thì mọi đã chẳng thay đổi…”
Quả thật nếu không phải vì tai nạn đó, tôi hẳn vẫn còn ở Đế Đô.
Sadiz và tôi cũng không phải chịu đựng thế này.
“Và… cậu chủ nữa… em không định quay lại Đế Đô… và trên chuyến hành trình đó… chị cũng không được ở bên em ư?”
“Ừ.”
“Em không thể…… nói như vậy…… bằng…… ánh mắt kiên cường đó được…”
Nhưng giờ chúng tôi ở đây. Và tôi đã quyết định xong câu trả lời của mình.
“Tôi không còn giận Sadiz nữa đâu… tôi cũng xin lỗi… nhưng… tôi vẫn không quay lại đâu. Tôi sẽ bước ra ngoài thế giới… chỉ hai người bọn tôi thôi.”
“Chỉ hai người… ư?”
“Ừ, có Sadiz theo… tôi sẽ bị chiều hư mất.”
“Nhưng đó là mong muốn của chị…… thế nên…”
“Xin đừng. Giờ tôi đã tự do rồi.”
Phải. Bản thân tôi cũng rõ điều đó.
Tôi vẫn nhớ Sadiz đã yêu thương tôi thế nào từ khi tôi chào đời.
Thế nên tôi cũng sẽ yêu Sadiz như vậy… luôn luôn là thế……
“Chị… em muốn vứt bỏ chị vì chị là gánh nặng sao? Em không cần chị nữa sao!?”
“Không, không phải, tôi đã trưởng thành rồi.”
“Em đừng có dùng những từ đó! Trưởng thành? Bộ trưởng thành có nghĩa là sẽ sống một mình không cần người thân nữa sao!? Đừng gạt chị bằng những từ ngữ đẹp đẽ ấy để em có thể đi cùng Đại Quỷ Vương Tre’ainar!”
Chính vì vậy tôi cũng biết Sadiz sẽ không dễ dàng chịu thua.
Tôi biết cô ấy sẽ không dễ gì từ bỏ.
“Cậu chủ… tự do ư? Nếu vậy, chuyến hành trình tự do này… em thực sự nghĩ… Chủ Nhân và Phu Nhân… sẽ cứ im lặng cho phép sao? Em thực sự nghĩ… chị sẽ đứng yên nhìn em đi như thế sao!?”
Sadiz một lần nữa đứng dậy.
Với đôi mắt sưng lên đầy nước mắt, cả người cô ấy mang một áp lực đầy nặng nề, phẫn nộ.
“Em… em vẫn nghĩ mình có thể bỏ rơi chị… và đi với Đại Quỷ Vương sao? Em sẽ chọn… Đại Quỷ Vương thay vì bọn chị sao?”
Bước chân lảo đảo như thể cô ấy sẽ vồ lấy tôi bất cứ lúc nào.
Nếu đã nói thế nào đi nữa mà vẫn không có tác dụng, tôi sẽ phải dùng vũ lực… tôi đã lường trước đến viễn cảnh ấy… tôi không hề bất ngờ.
“Dù có phải đánh với chị sao?”
Tôi không muốn đánh nhau.
Tôi không muốn đánh Sadiz.
Nhưng nếu Sadiz vẫn cứ cố chấp cản đường, tôi sẽ…
“Tôi――――”
“Chị không thể!!”
“…… Huh?”
“…… Ugh … uh … chị, chị lẽ ra có thể…”
Nhưng trước khi tôi kịp nói gì…
“Lẽ ra chị có thể… nhưng chị không làm được! Chị không thể…… khiến em …… ghét chị hơn nữa, cậu chủ…”
“Sadiz…”
“Không đời nào chị… có thể đánh nghiêm túc với em…”
Sadiz lại gào lên và ngã gục xuống tại chỗ.
Cả tôi cũng vậy.
Tôi cũng không muốn đánh với Sadiz.