Breakthrough with the Forbidden Master

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3534

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Tập 5 - Chương 161: Lời hứa

Trans: Zard

Chúc các bạn buổi tối tốt lành.

-----------------------------

Bộ vếu khổng lồ của Sadiz!

“”””Wai…………… haaaaaah!!?? N, ng, ngực á… nhóc đang nói gì vậy!?””””

Tôi đã ra sức tập luyện chỉ để được bóp chúng! Tôi đã mơ về những cặp vếu thần thánh ấy từ khi còn nhỏ rồi!

“Cậu chủ… Chuyện đó…… uh… uh~… không được, tuy rằng mình đã hứa nhưng…”

“Ể!? Chị đã hứa sao chị Sadiz!?”

“Cái gì cơ!? Có thật không vậy anh trai!?”

“Onii-chan thích ngực?”

“”””Eeeeeh!? Có cả cái giải phụ này luôn á!?””””

Sheesh~, ồn ào quá~… mấy cái người này~!

『Oi, thế còn mấy cái ôm ốm, giảng hòa, chia tay khi nãy thì sao?』

“Hmm~?”

Heh~, Tre’ainar sao dậy? Tại sao tôi không được nghịch vếu Sadiz chứ?

Không sao hết!

“Tại… dì…… tôi….. dâu có làm khác được, tôi là con trai kia mà!!”

“”””Thằng nhóc này không ổn rồi, chúng ta cần phải làm gì đó thôi, một anh hùng mới vừa được sinh ra rồi!””””

Í da~, không gì là không được cả. Cái thế giới đang quay vòng vòng này mới gọi là không được nè.

『Nhóc… điều hòa hơi thở và kiếm nước uống đi…』

“Dể~?”

『Thằng nhãi này, đã nói chuyện với ta thì không được lên tiếng!』

“Mmm, hổng sao hết~ … tôi muốn nói nhiều hơn nữa~…… tôi đã thắng rồi đó, khen tôi nữa đi.”

Hãy khen tôi nữa đi sư phụ~. Tôi đã~ cốốốố lắm rồi đó.

『Ừ~, ngươi đã cố lắm rồi, giỏi lắm…』

“Nữa đii~, umm, tôi…… sẽ không nói cho ai đâu nhé? Thật ra ấy, được ông khen làm tôi hạnh phúc lắm luôn á.”

『Fah!? Ah … ga … c… cái, cái thằng này! Đ, được ngươi khen không có làm ta vui hay gì đâu! Mà quan trọng hơn, ngươi không được ăn nói với ta thiếu lễ độ như vậy!』

Uh~, sao ông lại nổi giận~? Tre’ainar.

Tôi rất thích nói chuyện với Tre’ainar đó~…

“Cái, cái gì vậy nè! Tệ lắm rồi! Cậu ta tự nhiên độc thoại kìa…”

“A… nó bị ảo giác rồi…”

“Nước đâu, ai đó mang nước tới đây nhanh!”

“Earth!”

“Ah~, jeez, đây anh trai! Nước đây! Uống đi!”

Nước~? Ồ~, nước của Karui~, ực ~, ah~ ngon… ngon quá……

“Cậu chủ… độc thoại? Khoan… ‘được’? ‘ông’? ‘Khen’?... ‘hạnh phúc’?.... Ể!? Không, không thể nào… tên Đại Quỷ Vương đó… guh… quả nhiên… không thể tha thứ được!!”

Hmm? Sao thế~? Vẻ mặt đáng sợ đó của Sadiz là sao?

“Fu~…… ah~, nước lạnh là tốt nhất~.”

“Anh trai nè…”

“Hmm~…”

Hử? Mới nãy là gì ấy nhỉ? Mình… à nhớ rồi…… hả?!

“…………… hmm?”

Ah…hmm? Mình, ề, mới nãy, sao nhỉ? Ngực?

Hả? Hở? Từ từ, đầu tôi vẫn chưa load xong… huh?

『Hmm? Thằng nhãi này….. ra vậy…… ta hiểu rồi. Đây là lần thứ hai uống rượu nên ngươi đã có được chút đề kháng với nó, mà ngươi đã tỉnh lại chưa?』

Tỉnh lại? Không, đầu tôi vẫn còn đau nhưng… chờ tí, cảm giác bây giờ tôi cứ như muốn nôn hết ra vậy… chuyện quái gì thế này?

Tôi cảm thấy không ổn lắm. Đầu tôi đau nhói. Tôi đã hơi quá khích với cái chuyện ‘thích làm gì thì làm’, nhưng như vậy là không đúng.

Mình….. tại sao mình lại làm vậy chứ…

“Nfufufu, đúng rồi đó cậu chủ… cậu nói không sao…… chị đúng là đã có hứa với cậu rồi mà nhỉ. Ara? Cậu sao thế cậu chủ? Mặt cậu tái hết rồi kìa.”

Khoảnh khắc nhìn thấy nụ cười đặc trưng của Sadiz, cả người tôi cảm thấy đe dọa, không khí xung quanh như rớt xuống chỉ còn không độ, cơn say của tôi dần vơi đi.

Sự náo loạn xung quanh tôi cũng bắt đầu hiện rõ…

“Nào cậu chủ… lời hứa ấy là cho giải đấu tốt nghiệp… mà, giải đấu này cũng tạm thay thế được nhỉ… không, nó còn hơn cả vậy. Với sức mạnh của cậu chủ bây giờ thì giải đấu tốt nghiệp đó chẳng là gì cả.”

Chuyện này, không ổn rồi.

Là gì? Cái cảm giác quen thuộc này. Chẳng phải hồi Sadiz phát hiện ra cuốn truyện 18+ tôi giấu rồi cổ cũng bắt tôi quỳ xuống sàn và thuyết giáo như vậy sao?

“Mà nè, đang ở nơi công cộng mà nói mấy thứ đó thì thật không phải nhỉ cậu chủ?”

“V ,vâng!”

Khi tôi nhận ra, cơ thể mình… bản năng tôi tự nhiên bắt tôi quỳ xuống.

Lần say trước tôi không nhớ gì mấy, nhưng giờ tôi lại rất tỉnh táo.

Tại vì tôi sợ.

“Sadiz, chuyện… chuyện đó khác!”

“Ấy chà? Cậu chủ nè… khác chỗ nào vậy?”

Chết tiệt chết tiệt chết tiệt! Sadiz giận rồi… dù sao đi nữa, tôi cũng phải xin lỗi rồi tìm cách tránh né chuyện này!

“Cô biết đó, lúc, lúc ấy tôi có hơi say nên mới lỡ lời… nhưng giờ tôi ổn rồi! Tôi xin lỗi!”

“………………”

“Cái, cái lời hứa từ xa lắc xa xưa đó chỉ là đùa thôi. Đúng vậy… vì mấy thứ như ng, ngự… dù cô không cho t, thì… cô có lòng là được rồi!”

“”””Sao tự nhiên hèn thế…””””

Mấy người im điiii! Trong hoàn cảnh này thì đó là tất cả những gì tôi có thể nói—―――

“Cậu chủ.”

“Vâng!”

Tôi giật mình ngồi thẳng dậy.

“Cậu chủ này, rượu rất là nguy hiểm đấy. Bất kể cậu có là ai, dù cậu có là anh hùng hay quý tộc, rượu luôn là vật sẽ khiến mọi thứ cậu kì công gầy dựng đổ bể chỉ trong nháy mắt. Những chuyện như vậy vốn đã có từ rất lâu rồi.”

“Vâng.”

“Khi ấy người ta thường sẽ biện hộ rằng ‘tại tôi say’, nhưng say hay không cũng không quan trọng. Vấn đề là lời nói và những hành động thiếu lí trí khi say chính là bản chất thật của người đó. Mọi người sẽ coi đó như là con người cậu.”

“…… Vâng.”

“Lần này cậu chủ đã quá phấn khích vì chiến thắng của mình nên cậu thậm chí đã nói ra những điều không phải… có thể đó chỉ là chuyện bất khả kháng, nhưng đó là điều chị nghĩ, lỡ như là người khác thì họ không phải lúc nào cũng suy nghĩ như chị đâu. Ngược lại biết đâu còn có người cảm thấy thất vọng vì cậu chủ nữa cơ.”

“Vâng…”

“Cậu thường nghe câu ‘tụ tập tự do thoải mái’ như trong trường hợp này… nhưng như vậy không có nghĩa cậu không phải chịu trách nhiệm. Có người sẽ chỉ coi chuyện ‘ngực’ như một trò đùa trong cơn say, nhưng có người thì không. Nếu họ không tha thứ cho cậu thì chẳng phải họ sẽ nổi giận sao??”

“…… âng…”

Tôi tuyệt vọng và hối hận về hành động của mình.

Ý là dù tôi có say thì sao năm tháng trước cô lại hứa nó chứ… tôi đã gần đủ với chuyện ngực lắm rồi.

Đúng là tôi đã từng mơ về ngực Sadiz.

Nhưng đủ rồi, tôi không muốn nghe về chúng nữa.

Nói chung thì, ngực Shinobu thì chẳng phát triển chút nào, nhưng cô ấy là một cô gái tốt và rất xinh đẹp… còn Kron thì thực sự rất dễ thương… tôi vẫn chưa làm gì với hai người họ cả… với cả, tôi nghĩ Kron sẽ đến phòng tôi tối nay… nhưng tôi không thể nói ra được.

Những chuyện như vậy.... nó… trước tiên phải bắt đầu bằng việc trao đổi nhật kí, rồi đi mua đồ đôi với nhau, rồi cùng đi với nhau giữa trời mưa dưới một chiếc ô, khắc tên lên ổ khóa, gắn chúng ở đâu đó, rồi cùng rung chuông trên đỉnh đồi… phải… ngực sẽ là sự kiện sau khi đàn ông và phụ nữ đã hoàn thành xong hết các bước trên!

Muốn ngực làm phần thưởng phụ cho chiến thắng, tôi sai rồi!

Ngay từ đầu…… tôi….. đã sai……

“Dù gì đi nữa… chị sẽ nói này thêm với cậu trong phòng.”

“Nuo!?”

Sadiz liền nắm lấy cánh tay tôi rồi vừa kéo tôi đi vừa tỏa ra một khí tức cực kì đáng sợ bằng một nụ cười cực kì tươi tắn.

Tôi không biết cổ nhặt lấy khi nào nhưng hiện bộ quần áo bị tôi cởi ra đang được xếp gọn gàng dưới cánh tay cổ… ủa tôi đang khỏa thân á!?

A, cánh tay cô ấy thật mảnh khảnh nhưng chúng lại khỏe làm sao. Kháng cự á? Xin không, giờ tôi còn chả dám làm trái ý cổ nữa là.

“Um… Chị Sadiz?”

“À, anh trai chỉ đang chơi khăm thôi, kiểu vậy ―――― “

“Là sao?”

“””Eeehhh!!??””

Đó là điều mà ai nấy ở đây cũng nghĩ.

Những đấu sĩ và mấy người ở võ đường đều không biết phải nói gì, khuôn mặt họ vô thức trở nên nhăn nhó.

Kể cả những người vốn mạnh hơn người thường rất nhiều ở đây cũng không thể chống lại nụ cười đầy áp lực của Sadiz.

Vậy nên không một ai đến giúp tôi và thế là tôi bị lôi vào phòng mình…

『…………』

Tre’ainar bỗng im ắng bất thường, hai mắt ông ta mở banh như thể đang bị bất ngờ… này, nói gì đi chứ!? Ông im lặng làm tôi tổn thương lắm đấy.

“Ha~…… giờ thì…… cậu chủ.”

Sadiz đẩy tôi vào căn phòng mà tôi đã ở suốt ba tháng qua rồi khóa chặt cửa lại.

“Sadiz… tôi, tôi xin lỗi mà… thiệt đó…”

“……………”

“Tại tôi hơi quá say… tôi rất xin lỗi …… vì đã hành xử thiếu lễ độ như vậy…”

Tôi quỳ ngay xuống sàn và dập đầu xin lỗi.

Đúng là một cảnh tượng nhục nhã, đáng xấu hổ.

Nhưng không sao. Khi cần phải xin lỗi thì tôi sẽ xin lỗi một cách cực kì chân thành.

“…… Ha~…… thiệt tình…… ở chỗ như vậy, cậu chủ thật là…”

Rồi Sadiz… đi ngang qua tôi … hở?

Cô ấy ngồi lên giường…

“Cậu chủ… chị không giận cậu đâu… nhưng, ở những nơi như vậy thì cậu không nên nói thế… ngay từ đầu… lời hứa là… lời hứa.”

“…… Ể?”

“Như mới nãy chị đã nói đó… ta phải chịu trách nhiệm cho những gì mình nói… chưa kể, đó còn là một lời hứa…”

“Hả?”

“Ý chị… là vậy đó…… cậu chủ.”

Fueh!? …… Ể?