Breakthrough with the Forbidden Master

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3534

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Tập 5 - Chương 160: Công sức chiến thắng

“A, nhân vật chính đây rồi! Cậu đi lâu quá đấy!”

Vào lúc tôi quay về nhà thờ, cả khu vực trước cửa thánh đường đã đầy ắp người, ở đó có cả học viên của võ đường.

“Ô, ồ…”

“Đây là…”

『…… Lễ hội à?』

Những chiếc bàn được xếp dài và trên đó có phục vụ rất nhiều món ăn, chúng tạo bầu không khí như một bữa tiệc đứng.

Ta có thể cảm nhận vẻ sôi động từ những người tham gia, và thậm chí ở một vài chỗ có cả tiếng nhạc cụ đang được chơi.

Ngay khi Karui để ý đến tôi và Sadiz rồi kêu lên, tất cả mọi người tụ tập ở đây đều cùng cười nói và vỗ tay chào đón tôi.

“Ô hồ hồ, đây rồi, cậu nhóc tân tinh!”

“Chúc mừng nhé!”

“Chúc mừng cậu!”

Hồi ở đấu trường họ cũng vỗ tay chúc mừng, nhưng khi đó tôi đã bị nuốt chửng bởi sự hưng phấn sau trận đấu nên mới có thể dễ dàng hùa theo rồi hét lên với vẫy tay.

Nhưng giờ khi đã bình tĩnh lại, tôi càng thêm hoang mang vì sự sôi động bất thình lình này.

Lần lượt từng người một, từ mấy người võ sinh, đến các sơ, và các cô dì chú bác trong thành phố mà tôi không biết tên đều vỗ tay, vỗ vai và bắt tay tôi.

“Cậu đây rồi! Cho cháu qua ạ!”

“Oraa!”

“Heave-Ho!”

“Tránh đường cho Earth nào!”

Chen qua khỏi đám đông, nhóm Mortriage chạy thẳng đến chỗ tôi, và rồi không một chút để ý đến việc tôi có đồng ý hay không, cả bốn người họ cùng nâng tôi lên.

“Mấy, mấy tên này! Dừng lại! Xấu hổ quá!”

Tôi được nâng cao hơn đám đông bên dưới một cái đầu và nhìn xuống mọi người.

Mọi người cũng đang nhìn lại tôi.

Trong lòng tôi cảm thấy xấu hổ, nhục nhã, nhưng đồng thời trái tim tôi cũng rộn ràng và miệng tôi cũng nhếch nhếch cười.

“Cậu chủ đã tiến được đến tận đây… uuuugh.”

『…… Nếu là để ăn mừng thì ta không nói gì, nhưng thế này hơi quá rồi đấy…』

Sadiz và Tre’ainar đang lặng lẽ quan sát tôi.

“Người dân ở quốc đảo này không hề biết cậu chủ là con trai anh hùng. Khi còn ở Đế Đô, chưa từng có ai nhìn cậu chủ theo cách như vậy, kể cả chị. Nhưng… fufufu… cậu đã làm được rồi cậu chủ. Một nơi mà cậu được coi trọng… với tư cách là chính mình…”

Sadiz trông rất cảm động và còn rơi lệ một chút.

Nhưng tại sao chuyện này lại xảy ra?

“Ahaha, em về rồi đó à~, Earth!”

“Chị Tsukshi! Thế này là sao vậy?”

Phía trước chúng tôi, thấy tôi được nâng lên và mang đến cuối đường, chị Tsukshi đang mặc tạp dề khô khốc cười.

Ngay từ đầu chị Tsukshi đã nói rằng chị ấy sẽ nấu thật nhiều món để ăn mừng ngày cho ngày hôm nay, nhưng tôi không thể tưởng tượng là sẽ đến mức này.

Tôi chỉ nghĩ cùng lắm chị ấy sẽ mời vài người bạn và người quen của tôi đến căn tin nhà thờ.

Nhưng thế này thì…

“Chắc em chưa biết, rất nhiều đã mang quà đến nói là ‘thứ này là của Earth cả đấy’, nhưng rồi cứ càng lúc càng nhiều nên không lâu sau… thành ra thế đó~?”

“Í da~…”

“Nào nào, chủ tiệc phải ngồi ở giữa! Cả thành phố giờ đang rộn hết cả lên đấy anh biết không, và em cũng đang rất bận! Còn nhiều việc phải làm lắm, chị Sadiz nhanh tới phụ em nào!”

Chị Tsukshi trông rất bận rộn, nhưng chị ấy có vẻ rất vui.

Sadiz cũng được gọi nên cô ấy liền lau nước mắt và hạnh phúc đi tới.

“Onii-chan!”

Ngay lúc đó, Amae băng băng chạy đến chỗ tôi.

Trên tay em ấy là một đĩa salad rau củ trông có phần lộn xộn.

“Ồ, Amae”

“Nhìn nè, onii-chan, là Amae, làm đó, là Amae nấu đó! Un!”

Nói rồi, Amae ưỡn ngực tự hào.

Uh huh, quả là một món rất biết tận dụng hết sức nguyên liệu. Uh huh.

Tôi thì không thích ăn rau lắm… nhưng…..

“Ra là vậy. Cho anh thử một miếng nhé.”

“Un!”

Vì giờ không có nĩa nên tôi đành bốc tay. Tôi cầm lên một miếng cà chua còn nguyên vỏ trên đấy.

Hmm, mùi vị tự nhiên của nguyên liệu cộng với vẻ đáng yêu của em ấy tạo nên một sự kết hợp tuyệt vời.

“Oh, oh… ngon lắm Amae. Cảm ơn em nhé. Em làm ngon lắm.”

“Mufuu! Un!”

Nghe vậy, em ấy khịt mũi hạnh phúc. Biết đâu hôm nay tôi được ăn rau thỏa thích luôn nhỉ.

“À phải rồi, Karui. Anh Machio đâu rồi?”

“Anh ấy vẫn còn đang trong quá trình hồi phục. Khi sử dụng thứ đó thì ảnh sẽ không thể di chuyển trong vài ngày…”

“Ra vậy. Có gì tí nữa anh sẽ ghé qua thăm ảnh.”

“Vâng!”

Có vẻ anh Machio sẽ không đến.

Hmm? Cả Wacha cũng vậy à?

José… thôi khỏi, chừng đó đủ rồi.

“Ủa mà… cái quái gì thế này! Sao mấy đối thủ trong giải đấu của mình gần như chả thấy ai hết vậy?”

Dù tôi có thấy thoáng thoáng vài người, nhưng lại chẳng có mấy người đánh với tôi, cảm giác có hơi cô đơn.

Mà tôi cũng có phần lo khi không thấy Wacha đâu… tên đó… có vài điều tôi cần phải hỏi.

Rồi……

“Sao hả? Bộ mình tôi vẫn chưa đủ với cậu à?”

“Ah…”

“Đây, nốc hết đống này cho tôi!

Đó là Jawara, đối thủ vòng hai của tôi. Anh ta có vẻ là người duy nhất xuất hiện và tới cười rồi đưa tôi một cốc nước.

Dần dần, các thí sinh khác cũng bắt đầu đến.

“Coi kìa, nhóc buồn vì cái gì chứ?”

“Nào, uống đi! Muốn sờ mông ta không?”

“Thật không thể tin là Machio lại thua… nhưng háng ta sẽ không thua đâu!”

“Kiểu này phải cập nhập lại dữ liệu rồi.”

Khi giải đấu đã kết thúc, không còn phải tranh đấu, cũng không còn ranh giới bạn hay thù, mọi người đều vui vẻ cười nói như đám ngốc.

Ban đầu tôi còn hơi choáng váng vì bầu không khí này, nhưng rồi tôi bắt đầu thấy thích rồi quyết định quên hết mọi thứ và tham gia cuộc vui.

“Rồi, hai ba, dô!”

“”””OOOOOOOOOOOOOOeehhh!!!””””

Tôi mạnh bạo cụng li với đám người lớn ồn ào này rồi một phát nốc cạn cốc nước vừa được đưa cho tôi…. hmm?

“Eh!!??”

H, hả!? Khoan, mùi gì thế này? Là nó ư? Cảm giác cay cay nhưng lại khiến cơ thể nhẹ nhõm và nóng lên….

“Hmm? Ủa … á…”

“Ê này! Thằng nhóc mới 15 thôi đấy?”

“Á… không, không ổn rồi!”

“Cái tên khùng Jawara này! Anh làm gì thế hả!”

“…… Đây, đây là…”

Ayye~? Cái gì dậy nè~? Thế giới~ đang lắc lư~?

『Bình tĩnh lại, nh, nhóc!?』

“Hmm? Mọi người đang làm gì mà náo nhiệt vậy… cậu chủ!? Mặt cậu đỏ quá, khoan, đây là cái gì?!”

“Eerr? Anh trai bị sao vậy!?”

“Onii-chan?”

“Chờ chút đã, nhanh lên chị Sadiz… là Earth đó!?”

Hmmm… mọi chuyện đang bắt đầu vui lên rồi đó. Mọi người đang phân thân thành ba thành bốn rồi quay vòng vòng luôn kìa.

Đành chịu vậy.

“Uuuuk, nóng quá… tôi cởi đồ đây.”

“”””Wai, h, heeeeeeey!?””””

“Earth!?”

“Nhóc! Tại sao… à mà thôi, nếu nhóc muốn cởi thì cứ cởi đi!”

“Ồ, tự nhiên nhờ! Được! Ta cũng sẽ lột luôn! Ta sẽ không thua đâu!”

Cùng cởi đồ ra nào. Gấp đồ lại nào. Hurray!

『Nuh, Nhóc! Thằng nhóc này mà cho rượu vào… là không ra gì, hết như lúc ở với tên Bro…』

“Cậu chủ!?”

“Anh tỉnh lại đi anh trai!?”

“Oh~…… lắc nè.”

“Earth! Trước mặt mọi người mà em làm gì vậy hả?”

Hmm? Mọi người nhìn nè… Ố, Sadiz. Đúng là Sadiz rồi.

“Sadiz~”

“Cậu chủ! Dựa vào chị này, a~, thôi nào, ai đó lấy giúp tôi li nước với! Cậu chủ, cậu khỏa thân như vậy là không an toàn đâu!”

“Hổng sao hếtttttttt, mà tôi có chuyện cần Sadiz làm nè!”

“Eh? Chuyện… gì sao?”

“Đúng đót~, sao cô lại ngu ngơ vậy? Sadiz~, cô hứa rồi mà~?”

“H, hứa… gì cơ?”

Geez, cô quên rồi à Sadiz? Cô đã hứa rồi kia mà!

Nếu cô không giữ lời thì cô không thể bái bai tôi đâu!

“Tôi thắng, ngực!”

“Uh, ehh?”

Nếu tôi thắng tôi có thể nghịch ngực tùy thích!

----------------------

Tiêu điểm của chap này:

- Thức ăn của bé Amae

- Nụ cười của bé Amae

- Sự đáng yêu của bé Amae

- Bé Amae

- Bé Amae

- BÉ AMAE!!!!!!!!

(Zard: Sinh vật đáng yêu!!)