Trans: Zard
Game quá quên mất thời gian :>
----------------------
Hết chuyện này đến chuyện kia cứ đến.
Tất cả thủ phạm đều đã có mặt.
“Ồ, ngôi sao mới nổi đã giành chiến thắng trước Quyền Pháp Chân Zenith, phẩm chất của ngươi cực kì hoàn hảo với nữ thần. Ngươi nghĩ sao? Chẳng phải sẽ tốt hơn nếu hai người dành thời gian ở bên nhau thay vì dự bữa tiệc này sao? Ý người thế nào, tiểu thư Kron?”
Bầu không khí đã thay đổi.
Những người dân mới nãy còn đang tức giận nổi nóng với José đã đột nhiên bước lùi lại và im lặng.
Họ hẳn đã nhận ra mình hơi quá “cao đầu” với nữ thần và Đại Tư Tế\.
“Ừm, ta cũng có chuyện muốn nhờ cậu ấy…”
“Thật tuyệt vời. Vậy Earth Lagann. Hãy lập tức lên giường và…”
“Nhưng Earth lại có vẻ không thích…”
“Cái gì cơ?”
Ý tôi là, tại chúng tôi đang ở nơi công cộng… không, Jamdi’el hẳn đã rất vui sướng khi mọi chuyện xảy ra như ý cô ta.
“Earth Lagann, mỡ đã đến miệng rồi mà còn không ăn thì ngươi đúng là sự sỉ nhục của cánh đàn ông, chưa kể không được ăn chính là sự sỉ nhục đến phẩm giá phụ nữ của nữ thần. Lại đây và chén ngài ấy mau!”
Cô ta đang cười. Nhưng tôi có thể cảm nhận được nó. Cảm giác cứ như thể cô ta đang muốn nói “Ngươi biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu dám từ chối rồi đúng không?”.
Nếu tôi từ chối…
“Khoan, còn tên José kia thì―――”
“Hmm? Thứ đó sao. Ta sẽ vứt hắn sau. Ngươi không việc gì phải để ý đến hắn cả, ta nói phải chứ?”
Cô ta nói không chút do dự như thể cổ thật sự không quan tâm.
Cảm xúc trong tôi giờ rất phức tạp.
“Ừ, nó không phải chuyện của tôi. Nhưng, tôi đã bị tên đó cản trở rồi lại còn bị sỉ nhục, dù chẳng có gì to tát nhưng nó vẫn làm tôi khó chịu, thế nên tôi chỉ muốn giải quyết cho xong thôi. Tên này tuy điên nhưng… những gì hắn nói… tôi chắc đó là suy nghĩ thật sự của hắn.”
“…… Sao cơ?”
Không nói đến chuyện harem hay kiểu lãng mạn của hắn, bất kể thế nào thì hẳn hắn cũng ít nhiều gì thực sự thích Kron.
Và tên đó đã đi xa đến vậy chỉ để rồi thành ra thế này.
Nếu tôi mà cặp kè với Kron như này thì có khi hắn sẽ đau lòng mà chết mất, chưa kể còn Sadiz nữa.
“José, ngươi đang làm gì ở bữa tiệc này hả? Kẻ thua không cần phải khen người thắng, ngươi chỉ khiến mình thêm chướng mắt khi đã là kẻ thua rồi mà còn hành động khó coi như vậy. Biến ngay.”
“Đại… ư, ế…”
“Hay ngươi định tự an ủi bản thân bằng cách nghe tiếng thân mật giữa tiểu thư Kron và Earth Lagann?”
“Eh, ah, aaaah!!”
José ôm đầu lăn lộn dưới đất trước những lời đầy nhẫn tâm của Jamdi’el.
Cũng nhờ hành động đó, José cuối cùng cũng lọt vào mắt Kron và hắn trông có vẻ kinh hãi.
“Oh… chuyện gì thế này… cậu ấy bị gì vậy? Jamdi’el.”
“Người không cần phải để tâm đâu ạ, thưa tiểu thư Kron.”
Này này, cổ cần phải để tâm hơi bị nhiều đấy. Tên này không hề muốn cô bị tôi cướp đi…
“Xin, xin chờ đã, ngài Đại Tư Tế! Nữ Thần! Tôi… chuyện gì sẽ xảy ra với tôi?”
“Ah?”
“Vâng?”
José lết người tuyệt vọng hỏi.
Qua mỗi câu nói, hắn lại ngày một đáng thương hơn.
Thế nhưng Jamdi’el…
“José, ta đã từng để mắt đến ngươi, nhưng… ta vốn không hề kì vọng gì ở ngươi cả.”
“Eh!?”
“Ngươi biết vì sao không? Có tài hay không có tài, những học viên của võ đường Chân Ác Ma Zenith luôn cần cù cố gắng cải thiện cả về thể xác lẫn tinh thần. Mà, chúng tuy gần như đã từ bỏ việc đánh bại Machio. Nhưng dù vậy, chúng không bao giờ lơ là tập luyện. Liệu với một tên đấu sĩ hạng ba như ngươi, một kẻ mà thậm chí còn không ước lượng được sức mạnh của đối phương, một kẻ không biết mình đang đứng ở đâu và không thèm bỏ chút công sức để trau dồi bản thân, thì nói ta nghe, ta có thể mong chờ gì ở ngươi?”
“Nhưng… chính vì ngài đã có hi vọng ở thần, nên ngài mới cho thần… Thánh Dược kia mà! Ngài không nói lấy một lời mặc cho tôi không làm gì… đó là vì ngài tin tôi có thể thắng nên không cần lên tiếng đúng không!?”
“À, Thánh Dược sao… chà, ta thấy ngươi không được như mong đợi nên ta chỉ ném chúng cho ngươi để ngươi thỏa sức quậy phá đến khi hết hạn sử dụng thôi.”
“Cái…?!”
Một tuyên bố không chút nhân từ.
“Jamdi’el, ta xin lỗi.”
“Nu, tiểu thư Kron “
“Ta không biết chuyện gì xảy ra, nhưng ta thấy thương cho người này. Chẳng phải cậu ta trông không ổn lắm sao?”
Jamdi’el ném cho José một cái nhìn lạnh lẽo như thể hắn chỉ là một cọng rác nhỏ nhoi.
Và…..
“… Đại Tư Tế… thần hiểu ý định thật sự của ngài, nhưng… còn nữ thần Kron… còn ngài thì sao? Kron là nữ thần… nhưng ngài ấy vẫn là con gái! Dù định mệnh có thế nào, ngài ấy vẫn nên được ở bên người ngài ấy yêu!”
Nếu không phải vì mấy câu hồi nãy thì tôi hẳn đã nghĩ lời của tên José trông cực kì ngầu.
Mà tóm lại đống này có lẽ chỉ là cho cái lòng tự tôn cao ngất trời của hắn, như kiểu đang muốn nói “thần thấy thương Kron vì ngài ấy không thể ở bên thần, đó là bởi vì ngài ấy thích thần”.
Rồi Kron…
“Ara, cậu thật ngọt ngào quá đi, cậu hẳn rất quan tâm đến tớ chỉ?”
“Kron…”
“Ừm, thật ra tớ….. cách đây vài tháng, khi Jamdi’el nói với tớ về chuyện này, tớ quả thật đã hơi buồn. Tớ không biết gì về chuyện tình cảm hay yêu một chàng trai là thế nào, tớ đã nghĩ mình không phải nàng công chúa được sống hạnh phúc bên chàng hoàng tử của đời mình như trong những cuốn truyện cổ tích mà tớ đọc khi xưa… điều đó khiến tớ cảm thấy rất buồn.”
Kron nở một nụ cười hạnh phúc với José. Trước nụ cười ấy, ánh mắt José sáng bừng lên như thể đã tìm thấy hi vọng. Nhưng rồi……
“Thế nên bây giờ tớ thật sự rất hạnh phúc. Vẻ cần cù chăm chỉ, mạnh mẽ, tiếng cười nói vui tươi cùng bạn bè mình… hôm nay cậu ấy thật sự rất ngầu. Trái tim tớ đã đập rộn ràng. Từ giờ, tớ đã có thể được ở bên Earth… tớ không được tự do, nhưng từ lúc này, tớ hạnh phúc vì mình có thể được yêu Earth từ tận đáy lòng, và khi nghĩ về cuộc sống hôn nhân sau này, lồng ngực tớ cảm thấy thật ấm áp!”
“Ah… uh… oh… không… thể nào…”
Tôi không thể nhìn được nữa.
José đã tuyệt vọng đến mức không thể hét lên, hắn chỉ nằm đó cắm đầu xuống đấy.
“…… Chị mới là người hiểu rõ sự đáng yêu của cậu chủ nhất… nhưng… chị… chị đã không còn chỉ là một vệ sĩ sẽ đứng cạnh cô dâu của cậu ấy nữa… nếu em muốn có cậu chủ, thì em phải vượt qua chị trước… chị sẽ không từ bỏ cậu ấy đâu.”
Sadiz, tự nhiên cô nổi hứng cạnh tranh chi vậy?
Mà đó không phải vấn đề.
“Chờ chút đã, ngay từ đầu tôi chưa từng nói mình sẽ chấp nhận lấy giải phụ.”
“…… Hả?”
“Earth… cậu thực sự…… không thích tớ sao?”
Giọng Jamdi’el đầy bất ngờ trước lời nói của tôi. Còn Kron có chút buồn.
Nhưng đây ‘vốn’ không phải quyết định của tôi.
“Kron, tôi không ghét cô, nhưng… giờ tôi không nghĩ mình đã sẵn sàng để kết hôn. Chuyện này có trình tự cả.”
“Trình tự…… sao? Ummm… đó là gì vậy…”
“Với lại, tôi không muốn phải thấy thương cho người khác vì cái người cần thương hại ở đây lại là cái tên đó… nhưng dù cô thiếu nhạy bén trong tình yêu thì cũng đừng làm tổn thương một người đàn ông mà không hề hay biết.”
Kron trở nên hoang mang bởi lời nói của tôi và bắt đầu suy nghĩ về nó.
“Thiếu nhạy bén? Cậu chủ mới nói vậy à?”
『Ừ, nói nó đấy!』
Sadiz và Tre’ainar vẫn còn đồng bộ một cách hoàn hảo á!? Tại sao cơ chứ!?
Mà thôi…… giờ, chuyện với Kron ổn rồi.
Vấn đề là……
“Vậy Đại Tư Tế, ngài Jamdi’el. Công việc duy nhất ngài yêu cầu tôi chỉ có chiến thắng. Chẳng phải tôi nên được thả ra khi đã thắng giải đấu rồi sao?”
“…… Phải. Bởi vậy ngươi sẽ không được thả đi. Giành chiến thắng… và giúp ta một vài việc, ngươi sẽ được thả… đó mới là nguyên văn câu nói của ta.”
Tông giọng của cô ta ngày một trầm hơn qua mỗi câu hỏi của tôi. Không chỉ vậy tôi còn cảm nhận được áp lực đang đè xuống từ không khí xung quanh.
Bầu không khí căng thẳng đến mức những người có mặt ở đây và cả chị Tsukshi cũng không thể nói gì.
Kể cả thế…
“Bà… dù giữa tôi và Kron… có xảy ra chuyện gì… thì chẳng phải đó là chuyện của riêng chúng tôi thôi sao?”
“Ngươi chẳng phải một tên bất lực hay nổi tiếng gì cả, tại sao ngươi lại tự đề cao mình thế? Tốt hơn hết ngươi nên ngậm mồm và hoàn thành trách nhiệm cao cả của mình với tiểu thư Kron để tạo ra vị Thần tiếp theo đi.”
“Nhưng tôi… có lẽ không được như José… ngực… có thể làm tôi lay chuyển nên cũng chưa chắc được gì, nhưng thứ tôi cần… là tình yêu trong sáng.”
“Thằng ranh…”
“Tôi không muốn thấy bà tự quyết định mọi chuyện ở đâu, nhất là khi có liên quan đến ‘Tre’ainar’. Vì ổng không hề bày ra vụ này.”
“Eh!?
“Là vậy đấy…”
Tôi đã nói xong những gì cần nói. Từ giờ có chuyện gì xảy ra đi nữa thì tôi cũng phải đi theo.
“Mà, tôi đã trưởng thành đến nhường rồi, thế nên… mối tình đầu, tôi xin lỗi.”
“Eehh!!?”
Làm sao tôi có thể kết hôn dễ vậy được? Bà nghĩ tôi yêu Sadiz đến mức nào chứ?
“Cậu chủ…”
Dù rằng có lẽ cô ấy rất đáng yêu, xinh đẹp và mang một vẻ đẹp giới tính khiến ai cũng phải ngước nhìn, nhưng không dễ gì để tôi có được câu trả lời.
Tương lai của Kron đều phụ thuộc vào quyết định của chúng tôi.
“Và José… dù là vì bản thân… nhưng mày là người bắt đầu trước đúng không?”
“Nu…”
“Đừng nói mày không còn động lực nữa, tại sao mày không cố đến cùng đi?”
Tôi đã nói hết những gì cần nói.
Và rồi……
“Phiền phức, ta không còn quan tâm đến thứ đó nữa… ta đã mong ngươi cứ tiếp tục im mồm… ngươi đã từ bỏ Thần… như vậy có nghĩa ngươi cần phải bị trừng phạt một chút nhỉ? Nhỉ!”
Dĩ nhiên Jamdi’el sẽ không dễ gì bị thuyết phục.
Ngay lập tức, cặp Văn Chương Nhãn của bà ta…
“Eh, cậu chủ!”
“Lùi lại Sadiz!”
“Eh!?
Kể từ giờ… tôi sẽ tự mình quyết định. Và tôi không thể để Sadiz liên lụy được.
Hơn nữa, tôi vốn đã dự đoán được chuyện này sẽ xảy ra từ “ba tháng trước”..
“ᛋᛁᛏĒᚾᛋᚼᛅᚴᛅᚴᚬᛏᛋŪᚴᛁᛋᚼᛁᛏᛁᛋᛅᛁᚴŪᚱᚢ…… Thuật Dịch Chuyển Cự Li Gần, 【MÕMCHËRÎ】!!”
Tôi đã bị nuốt chửng bởi vòng xoáy màu đen tạo ra từ Văn Chương Nhãn và ma thuật cổ đại của bà ta, chẳng những thế Jamdi’el cũng đi vào.
“Earth!”
“Earth!”
“Onii-chan!””
“Anh trai!”.
Mọi người đều hoảng loạn hét lên trước cảnh tượng đột ngột này.
Giọng nói của họ nhanh chóng biến mất trong chuyển động của không gian.
Rồi chúng tôi đứng đối diện nhau trên bãi biển thường đến.
『Rượu nữa không nhóc?』
「Thôi khỏi.」
『Mà, ta đã băn khoăn không biết chuyện sẽ thế này, nhưng thế này cũng không tệ lắm nhỉ?』
「Ừ.」
『Nhưng có sao đi nữa thì cũng đừng quên ngươi đang trong tình thế nguy hiểm đấy.』
「Phải cẩn thận.」
Đúng vậy, mới khi nãy tôi đã gần như quên mất mọi thứ vì ngực và vô số loại cảm xúc vui sướng ập đến, nhưng giờ đầu óc tôi đã không còn như vậy nữa.
Cả tôi lẫn Tre’ainar đều không quá bất ngờ nên chỉ đứng kiểm tra nhau.
“Ôi trời ạ… mà thôi, tỉnh hay không tỉnh, ta chỉ cần cái đầu dưới của ngươi còn cứng được là được. Nếu chịu nghe ta thì giờ ngươi đã ở trên thiên đường rồi, nhưng… đừng trách ta ác nhé?”
Ngay phía trước, Jamdi’el đang ầm ầm sát khí dọa nạt tôi.
Phải, hôm nay tôi sẽ chiến đấu với ‘hiện thực’ mạnh nhất trong đời.
Thế nhưng, trong ‘mơ’, tôi đã đánh nhau với một người còn mạnh hơn cả thế.