Trans: Zard
------------------------
Phải, có một điều mà tôi cần phải làm.
Đó là……
“Mortriage… chị Tsukshi… mọi người có thể về nhà thờ trước được không?”
“Earth?”
“Em… có chút chuyện cần nói với Sadiz.”
“Ể? Erm…… ừm…… được thôi nhưng…”
Dù thế nào chúng tôi cũng phải nói chuyện trước.
“Thật đấy… em cũng muốn tham dự bữa tiệc lắm nhưng… chúng em phải nói xong chuyện này đã.”
Tôi không muốn lỡ mất cơ hội và khiến mọi thứ vẫn cứ mù mờ.
“Vậy được chứ Sadiz?”
“…… Ừm…”
“Thế thì đi thôi… không mất nhiều thời gian đâu.”
“Okay”
Sadiz gật đầu trước lời của tôi.
Tôi đã tránh né ngay cả việc nói chuyện với Sadiz và chỉ biết chạy trốn khỏi Đế Đô.
Nhưng Sadiz lại cố đuổi theo tôi cùng mẹ và những người khác.
Và hôm nay, Sadiz đã bắt kịp tôi.
Thế nên tôi sẽ không chạy nữa.
Tôi cần phải quyết định.
Hơn nữa……
―― Khi cô đã nhớ ra mọi chuyện, hãy gọi tôi lại như thế nhé.
―― Ể? Nó…… dĩ nhiên rồi, nhưng…
―― Khi ấy tôi hứa sẽ không bỏ chạy nữa. Sadiz… cô đã đến đây rồi, có một điều tôi muốn nói với cô.
Đây cũng là vì một lời hứa.
Vào cái ngày tôi học được Nhịp Thở Ma Thuật, tôi đã hứa với Sadiz tại bãi biển.
“Cô đã nhớ lại hết chưa?”
“Ừm, chị nhớ cả rồi.”
“Có thấy gì bất thường không?”
“Chị vẫn ổn.”
“Vậy, vào ngày đó… trong trận đấu ấy, khi tôi sử dụng Xoắn Ốc Đại Thuật…”
“…… Ừm…… chị vẫn nhớ rõ… kể cả….. những gì chị đã nói…”
Giọng Sadiz có phần nặng nề nhưng cô ấy vẫn nói rõ.
Vì giây phút đó chính là ngòi nổ gợi lại quá khứ đau thương của Sadiz, nhưng đồng thời cũng là thứ đã làm ra chúng tôi ngày hôm nay.
“Lạ thật ấy nhỉ? Chúng ta đã từng ở bên nhau mỗi ngày như thể đó là chuyện bình thường, nhưng giờ… tôi lại thấy mình thật quá cảnh giác.”
“…… Ừm……mọi chuyện cứ…”
“Đừng. Hãy để tôi là người nói.”
Tôi cùng Sadiz tách khỏi mọi người.
Tôi đi trước Sadiz và cô ấy đi sau tôi một chút.
“Mà nè… tiếng tăm tôi ở Đế Đô vẫn vậy chứ? Thằng khốn hèn hạ, đồng lõa Ma Vương Đoàn hay gì gì đó đấy?”
“Chị… giờ khó để nói lắm. Khi cậu chủ chạy khỏi Đế Đô, chị cùng phu nhân và công chúa đã lập tức đuổi theo cậu.”
“À… nhỏ công chúa làm cái gì mà lại… mà thôi kệ đi.”
Mọi người vẫn đang vui cười rôn rả ở đấu trường, nhưng bên chúng tôi bầu không khí đang ngày một nặng nề hơn.
Cũng đành chịu thôi.
“Để cô biết, tôi không có liên quan gì đến Ma Vương Đoàn cả. Tôi chỉ bị Jamdi’el bắt cóc mà thôi. Thế nên tôi thậm chí còn chẳng biết Cacretale là như này.”
“Ừm. Chị vẫn nhớ chuyện đã xảy ra trong ba tháng trước. Đột nhiên ma thuật của Jamdi’el hút lấy chúng ta…”
Đồng lõa của Ma Vương Đoàn.
Tôi đã sử dụng chiêu thức của Tre’ainar trong giải đấu tốt nghiệp, ngay trước mặt Hoàng Đế khiến cả Đế Đô trở nên ngờ vực tôi.
Và những tiếng chửi rủa, khinh miệt của mọi người đã hướng về phía tôi.
“Cậu chủ… là do chị… chị đã mất bình tĩnh… cậu chủ…”
“Không, không sao đâu.”
“…… huh?”
“Việc đó không thể tránh được… tôi biết… xét theo một mặt nào đấy thì cô không hề sai.”
Phải, tất cả đều bắt đầu bằng tiếng hét đầy kinh hãi của Sadiz.
Khi ấy, Sadiz đã nhìn thấy đòn【Xoắn Ốc Đại Thuật】của tôi, cô ấy vẫn nhớ về chiêu thức đã một lần hủy diệt quê nhà cô.
Nhưng giờ khi nghĩ lại, đó cũng là điều hiển nhiên.
Bởi lẽ……
“Tôi… tôi thực sự không hề dính líu gì đến Ma Vương Đoàn…. nhưng tôi lại có liên quan đến Đại Quỷ Vương Tre’ainar. Không, nó thậm chí còn không nằm ở mức có liên quan nữa là.”
“Eh…?”
Sadiz dừng chân trước những lời của tôi. Quay đầu lại, tôi nhìn thấy đôi mắt đã mở to và dáng vẻ bất động của cô ấy.
Bình thường thôi nhỉ.
Đại Quỷ Vương là kẻ thù không đội trời chung của quê nhà và gia đình Sadiz.
Và là kẻ đã chết từ trước khi tôi được sinh ra.
Vậy làm sao tôi có thể nói mình có liên quan đến Đại Quỷ Vương?
“Jamdi’el… cô ta đi chưa?”
“Cậu chủ…”
“Cô tuyệt đối…… không được để Jamdi’el biết về những gì tôi chuẩn bị nói…”
Tôi nhìn quanh để chắc chắn rằng không còn ai khác ở đây rồi bắt đầu nói.
“Sadiz… đây…… ngay đây… cô có thấy ai không?”
“Ể? Cậu chủ? Cậu…… cậu có hỏi thì… không có ai cả…”
Tôi vừa đi vừa chỉ sang bên cạnh mình. Sadiz trông hoang mang như thể cô ấy chẳng biết tôi đang nói gì.
Bởi vậy tôi biết cô ấy không thể nhìn thấy và tự nhiên nghĩ rằng tại đó không hề có một ai.
Nhưng tôi đang thực sự rất nghiêm túc.
『Oi, nhóc!』
Nhận ra những gì tôi định làm, Tre’ainar hoảng hốt kêu lên, nhưng tôi không thể dừng lại.
“Cô, cha, mẹ, và cả Jamdi’el đều không thể thấy, cô cũng chẳng thể nghe giọng lão này. Nhưng ông ta đang thực sự hiện diện ở đây.“
“Ể? Ông ta? Hả? Chẳng phải không có ai ở đó sao? Cậu bị làm sao vậy cậu chủ… cậu đang thấy thứ gì vậy hả cậu chủ!?”
Tôi sẽ nói cô biết mọi thứ.
Những điều tôi chưa từng cho ai biết suốt năm tháng qua.
Tôi thậm chí còn không cố thử.
Vì tôi biết sẽ không một ai tin.
Thế nên, dù tôi có kể Sadiz câu chuyện này, cô ấy có khi sẽ thắc mắc hỏi rằng, “cậu có sao không?”.
Nhưng tôi sẽ nói.
Đây là cách tôi giải quyết mọi chuyện trước đây.
“Cô còn nhớ không Sadiz? Năm tháng trước… tại Kho Tư Trang của dinh thự… đằng sau phong ấn, chỗ cây kiếm anh hùng… cái nơi mà tôi đã ngất xỉu đấy.”
“Ể…… Ừm, dĩ nhiên là chị nhớ.”
“Kể từ ngày hôm đó… ông ta đã luôn ở bên tôi.”
Tại sao chuyện này lại xảy ra?
Tất cả đều bắt đầu từ cái ngày hôm ấy.
“Vào ngày đó, tôi… tôi đã gặp linh hồn của Tre’ainar…… Đại Quỷ Vương, kẻ đã không thể siêu thoát và vẫn còn luẩn quẩn ở thế giới này…… sau cuộc chiến khi trước.”
“Eehh!!??”
“Tre’ainar đã luôn ở bên tôi kể từ đó…. và về sau vẫn sẽ như vậy.”
Tôi nói với Sadiz, người thân nhất của tôi suốt cuộc đời, ngay cả cha mẹ cũng không thể sánh bằng.
Nếu cô nghĩ tôi điên thì hãy cứ vậy đi. Nếu cô nghĩ tôi ngu ngốc thì hãy cứ tiếp tục. Nhưng những gì tôi sắp nói đều là sự thật. Kể cả khi cô không thấy, không nghe và không tin. Tre’ainar thực sự tồn tại, ngay tại đây, ngay lúc này.”
Thậm chí Sadiz không thể chấp nhận, cách duy nhất để giải thích sự thật về Xoắn Ốc Đại Thuật chỉ có nói ra hết mọi chuyện.
Để hòa giải với Sadiz, cũng để tôi thực sự trưởng thành và vững bước rời khỏi tổ.
Thế nên hôm nay, lần đầu tiên trong đời, tôi sẽ nói mọi chuyện về Tre’ainar.
Lời tác giả
Rất cám ơn sự giúp đỡ của mọi người.
Bộ tiểu thuyết này cuối cùng cũng vượt mốc 100000 mũi khoan!!
Đây cũng là nhờ mọi người đã luôn ủng hộ tôi đến tận ngày này.
Đánh giá chung đã vượt 100,000 mũi khoan và đã giúp tác phẩm này đứng 250 trong 680,000 tác phẩm nhân dịp kỉ niệm lần thứ 15 của syosetu.
Tôi thật sự rất vui vì mình đã đóng góp được một tác phẩm vào trong danh sách ấy và đồng thời, với tư cách một tiểu thuyết gia và một cộng tác viên, tôi nghĩ mình đã có được một thành tựu rồi.
Dù thế nhưng bộ truyện này vẫn sẽ được tiếp tục và mục tiêu 1,000,000 mũi khoan vẫn còn xa lắm, tôi mong mọi người vẫn sẽ ủng hộ tôi.
Bao xa á? Xa lắm!