Breakthrough with the Forbidden Master

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3534

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Tập 4 - Chương 157: Vì tôi

Trans: Zard

Chúc các bạn buổi tối tốt lành.

------------

Chúng tôi không thể đánh với nhau.

Thế nên Sadiz mới bảo rằng cô ấy không thể dừng được.

“…… Uh… ugh…”

Dáng vẻ nức nở của Sadiz bóp nghẹt lấy trái tim tôi.

Nếu tôi không cố chịu đựng, tôi hẳn cũng đã khóc theo.

“…… Cậu chủ…”

“Ừ.”

“Vậy, cậu chủ… từ giờ…… sẽ không…… trở về nữa… ý em là vậy ư?”

“Liệu em sẽ về chứ?”, đó là điều cô ấy muốn hỏi

Khi bỏ trốn khỏi Đế Đô, tôi hẳn đã suy nghĩ rằng “mình sẽ không bao giờ trở lại“.

Thế nên có lẽ vậy.

“…… Ừ…”

Vì khi được gặp lại Sadiz, tôi chỉ nghĩ đến việc để cô ấy thấy mình đã trưởng thành, tôi không hề suy tính đến chuyện trở về Đế Đô.

Và giờ nếu phải nghĩ…

“Ít nhất vào lúc này… tôi vốn chẳng tính trở về, tôi không muốn trở về, tôi không có lí do để trở về… bây giờ… tôi không muốn mọi người ở Đế Đô nhìn thấy mình…”

Tôi không giận Sadiz.

Tôi biết đó là điều không thể tránh khỏi.

Thế còn những người ở Đế Đô đã chửi rủa, khinh miệt tôi bằng vô số lời lẽ khó nghe?

Họ đã thấy tôi sử dụng chiêu thức của Đại Quỷ Vương, đánh người cha anh hùng của mình và gạt tay công chúa.

Bị chỉ trích đến vậy có lẽ không có gì phải bàn cãi, nhưng tôi cũng chẳng có lí do gì để mà cho qua khi nói đến người dân Đế Đô.

“Mà, nói chứ tôi không biết mình có về được không?”

“…… Nhưng chiêu thức của Đại Quỷ Vương mà em sử dụng… nó…”

“Tôi không nói về chiêu thức Đại Quỷ Vương… hay chuyện tôi đánh cha… lỗi không phải ở đó… tôi chỉ không muốn.”

“Huh…?”

Ít nhất là lúc này, đó không phải là nơi cho tôi, con trai anh hùng, trở về.

Bản thân việc từ chối trở về Đế Đô mang một “nguyên nhân” khác với suy nghĩ cứng đầu của Sadiz.

“Chủ Nhân, Phu Nhân! Công chúa và mọi người… họ đều lo cho cậu chủ! Ít nhất…… hãy cùng nói chuyện……”

Cha…… mẹ…… hai người cuối cùng mà tôi thấy…

――Cha con, mẹ con và Sadiz đều yêu con từ tận đáy lòng! Hãy tin ta! Chúng ta là gia đình!

Tôi đã đấm thẳng vào mặt cha tôi khi ông ấy nói câu đó trong trận đấu tốt nghiệp.

―― Chờ đã Earth!

Tôi đã đi xa được đến mức này mà không hề quay đầu lại nhìn mẹ mình, người đã tuyệt vọng đuổi theo tôi đến tận Cantidan lấy một cái.

Dĩ nhiên tôi có thể bảo mình bỏ chạy theo cảm xúc.

Cũng như Sadiz, họ đều đã hiểu lầm, và biết đâu nếu nghe tôi giải thích, cha mẹ có lẽ sẽ chấp nhận tôi.

Nhưng giờ…

“Nếu như được trở lại… khi ấy…”

“Khi ấy?”

“Khi tôi…… tự tin hơn….. vào chính mình, đó là lúc…”

Nếu không chuyện sẽ vẫn thành ra như trước. Tôi không muốn điều đó.

“Tôi đến đây sau khi đánh cha mình… tôi không thể yếu lòng được… tôi phải đủ giỏi để nói ‘nhìn tôi này lũ khốn’... hoặc mãi mãi chấp nhận là con trai anh hùng… được sinh ra trong gia đình anh hùng… tôi muốn có được sự tự tin và thành tựu ấy.”

Tôi vẫn chưa có được gì, và tôi muốn… được hơn cả bây giờ…

“Tự tin? Thành tựu? Không phải cậu chủ đã mạnh hơn rồi sao? Cậu đã chiến thắng giải đấu, đánh bại cả những người giỏi nhất! Dù chị có mất trí nhớ đi chăng nữa thì chị vẫn đã tận mắt chứng kiến mọi nỗ lực xương máu mà cậu chủ đã đổ ra tại Cacretale này!”

Đúng, tôi đã chăm chỉ và có được chiến thắng đầu tiên.

Nhưng so với cha mẹ…

“Ừ, tôi rất vui và tự hào về chiến thắng của mình. Nhưng… đó chỉ là một thử thách, không phải mục tiêu…”

“Huh!? ………”

Ngay lúc ấy, ánh mắt Sadiz lại đột nhiên trở nên sắc liệm.

“Đó… là do tên Đại Quỷ Vương nói sao?”

“h\Ể?”

“Cậu chủ mà chị biết ‘khi trước’... là một người… vui vẻ hơn... lí do mà em trở nên ngang bướng và tham lam đến vậy… là do tên Đại Quỷ Vương nói và cậu chủ bị hắn ảnh hưởng sao?”

Tôi không biết nói gì, nhưng đó là sự thật.

Có lẽ tôi chưa từng có ý nghĩ như vậy hồi còn ở Đế Đô.

Đúng như Sadiz nói, tôi đã từng vui vẻ…

“… Rốt cục… làm gì, em nói đi! Chị… I!”

Sadiz lại hét lên nhưng rồi lập tức buồn bã cúi đầu…

“Chị… chủ nhân, phu nhân và cậu chủ… chị yêu khoảng thời gian chỉ có bốn người chúng ta… chị đã rất hạnh phúc… chị muốn quay lại những ngày tháng ấy… chị không muốn mất em… chị nhất định sẽ mang cậu chủ về… chị chỉ nghĩ đến điều đó… nghĩ cho cậu chủ ư? Không… chị… chị… chị chỉ nghĩ cho hạnh phúc của mình…”

“Sadiz…”

“Tại sao!? Tại sao lại là Đại Quỷ Vương… Đại Quỷ Vương… vì cậu chủ… đã đưa ra những lời khuyên giúp cậu chủ trưởng thành… đã dạy bảo đúng cách giúp cậu chủ mạnh hơn… tại sao… chị… lại không làm vậy? Tại sao… chị lại không nhận ra những đau đớn cậu chủ đã phải gánh chịu… đến khi bị dồn đến bước đường cùng… tại sao, Đại Quỷ Vương lại có thể làm được…”

Không chỉ nỗi buồn, Sadiz còn nghiến răng nuối tiếc.

“Thứ tốt nhất… thứ hợp lí nhất… thứ em ấy cần nhất… là không phải sống như Con Trai Anh Hùng… mà là Earth Lagann, tại sao mình… lại không để ý… tại sao chị lại không thể thực hiện lời hứa sẽ hiến dâng cả mạng sống này vì cậu chủ! Tại sao!”

Cô ấy lại bắt đầu tự trách mình.

Tôi không nghĩ được lời nào an ủi Sadiz, sau một hồi cô ấy bỗng hít sâu một hơi…

“Cậu chủ… giờ…… hai người… em bảo là đã thực hiện được rồi đúng không?”

“Hmm? À… ừ.”

“Những ngày ấy… em không chỉ mạnh hơn nhờ sự chỉ dạy đúng đắn… cậu chủ… liệu cậu cũng… có thể giữ lấy nụ cười của mình không? Trong cuộc sống hằng ngày… tận hưởng những niềm vui… một cách thật lòng…… cậu sẽ cười chứ?”

Liệu tôi có thể giữ lấy nụ cười thật lòng của mình không?

Tôi không cần lo đến những chuyện như vậy.

Sadiz sẽ nói, “đừng có mà đùa,” và cha mẹ hẳn sẽ không cho phép.

Nhưng khoảng thời gian ở bên Tre’ainar, và…

“Dù không còn trí nhớ… trong ba tháng ở đất nước này… cô đã thấy rồi đúng không?”

“……Cậu chủ…”

“Xin lỗi nhé… Sadiz. Tôi….. tôi thực sự đang rất vui.”

『…… Trời ạ…… cái thằng đần này… cứ im mồm quay về đi… ngươi có thể bắt đầu lại kia mà…』

Tôi không thể nói dối.

Suốt những năm qua, tôi chưa từng cười như một tên ngốc nhiều, thật lòng và vui vẻ đến vậy.

“…… Thế sao…”

Là Sadiz thất vọng với câu trả lời của tôi? Là cô ấy đang đứng ngây ngốc? Cô ấy sẽ ghét tôi ư!

“Đại Quỷ Vương… đầu tiên…… ngươi…… tại sao quê nhà của ta… ~~~~tsu…… không….. Sai rồi…… không phải vậy…”

“Sadiz…”

“Điều quan trọng nhất… là…… bây giờ… ku … uh … ugh ….”

Sadiz bắt đầu nói gì đó, nhưng lập tức ngừng lại và rồi……

“Đại Quỷ Vương! Nếu ngươi có ở đó thì liệu mà nghe cho kĩ đây! Đây là lời tuyên bố đơn phương của ta! Ngươi không cần bảo cậu chủ đáp lại!”

『…… Nu?』

Không phải với tôi, mặc cho không thể nhìn thấy ông ta, Sadiz vẫn hùng hồn nói với Tre’ainar…

“Trên hành trình của hai người, nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra với cậu chủ; ta sẽ chết, ta sẽ trở thành một linh hồn và ta thề sẽ săn lùng ngươi đến cùng trời cuối đất và ném ngươi thẳng xuống mười tám tầng địa ngục! Ta thề! Ta sẽ không nghe bất cứ một lời biện hộ nào!”

『Nu, nu?』

“Ta đang trao phó thứ quý giá nhất trên thế giới này, cậu chủ của ta, cho kẻ đã cướp đi mọi thứ của ta… cảm giác thật đau đớn, nó như nghiền nát trái tim ta… thậm chí bây giờ ta rất muốn tìm một pháp sư và tìm cách để thanh trừng Đại Quỷ Vương ra khỏi cậu chủ… ta ghét ngươi Đại Quỷ Vương Tre’ainar! Dù ngươi có lí do thì ta vẫn sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi! Nhưng… kể cả thế… nếu ngươi thực lòng quan tâm đến cậu chủ…”

Cô ấy đơn phương nói ra những cảm xúc của mình, những cảm xúc cay đắng nhưng cũng ngọt ngào, đến Tre’ainar.

“Còn em nữa, cậu chủ “

Rồi quay sang tôi…

“Em không muốn đi với một cô gái xinh đẹp… em vẫn chưa thuyết phục được chị đâu, thế nhưng… dù chuyện gì xảy ra, hãy nhớ chị sẽ luôn đứng về phía em. Dù đúng dù sai thì chị cũng không quan tâm… hãy làm những gì mình muốn nhé cậu chủ… hãy làm theo trái tim mình…”

“Sadiz.”

“Chị đã dạy dỗ cậu chủ chỉ với tư cách là con trai anh hùng… chị đã không thể xác định đâu mới là tốt nhất cho Earth Lagann… chị không thể làm gì… chị không xứng đáng… nhưng… ít nhất, cậu chủ… xin em hãy cho phép chị tiễn em đi… và cầu chúc cho em.”

Ánh mắt của Sadiz nhìn tôi với vẻ gì đó cô đơn nhưng cô ấy vẫn cố cười.

Biểu cảm ấy khiến tôi cảm thấy mình thật tội lỗi và cũng muốn khóc lên.

“Cậu chủ này. Chị… có thể xin em một điều ích kỉ cuối cùng được không??”

“Hmm?”

Sadiz nói ra mong ước cuối cùng của mình với một nụ cười. Đó là……

“Cho chị …… ôm em lần cuối nhé? Như một lời tạm biệt.”

Không lí do gì để tôi từ chối cả.

“Nếu chỉ thế thì tôi rất hân hạnh…”

Cánh tay cô ấy nhẹ nhàng vòng qua, mang theo hơi ấm và mùi hương ngọt ngào mà tôi đã quen từ lâu.

Khi được sà vào lòng Sadiz, trái tim tôi cảm thấy thật thư thả.

“A… chị đã từng bế em dễ dàng đến vậy mà… giờ em đã cao bằng chị mất rồi... thực sự…… em đã lớn và mạnh hơn rồi.”

“Giờ cô mới biết à?”

“Ừm, chị đã không biết… quả nhiên, chị thật không xứng đáng mà. Cả phu nhân nữa… ngài ấy cũng nói như vậy.”

“Vậy à...”

Cả tôi cũng không thể để cô ấy nhìn thấy mặt mình lúc này.

“Sadiz”

“Sao thế?”

“Cảm ơn cô… vì mọi thứ… và… vì đã tiễn tôi đi… cảm ơn cô.”

Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ lại có thể mặt đối mặt với Sadiz một lần nữa như thế này.

Sadiz hẳn là người đau đớn nhất bây giờ.

Nhưng cô ấy vẫn chọn tiễn tôi đi.

Chúng tôi không thể ở bên nhau.

Dù vậy…

“Cậu chủ. Chị sẽ là người hạnh phúc nhất khi được nghe em nói với chủ nhân, ‘nhìn tôi đây này!’... chị sẽ chờ em trở thành người tuyệt vời nhất thế giới… bất cứ khi nào em cảm thấy quá khó khăn…”

“Cô đừng có…… ugh…… nói nữa.

“Hãy nhớ chị vẫn luôn yêu em, yêu hơn bất cứ thứ gì trên thế giới này. Chị sẽ luôn nghĩ về em dù chuyện có thế nào. Hãy cứ gọi chị mỗi khi em muốn, chị sẽ chạy đến bên em đến tận cùng thế giới.”

“Uh … Sa … diz …”

“Và… thật mong rằng――”

Dù rằng bản thân từng bảo “tôi đã bỏ lại cái quá khứ ấy”, tôi thật sự chỉ biết đi theo những gì có lợi cho mình.

Liệu Tre’ainar có còn nói chuyện với tôi nữa không?

『Ta không phiền đâu. Thỉnh thoảng vậy cũng được.』

Khi ấy, giọng nói của Tre’ainar thật dịu dàng.

――― Kết thúc arc 4 ―――

Lời tác giả

Tôi nhận được rất nhiều ý kiến. Một số trong đó mong có một sự kiện từ chối hoành tráng. Và tôi đã đáp ứng rồi đây.

Xin hãy nói bằng cả con tim mình.

Và, vì arc 4 này thành ra kéo dài quá lâu và có thể sẽ có vài cảnh hài hước xuất hiện sau chương này nên có thể sẽ khiến các bạn tụt mood nên tôi sẽ ngừng arc này tại đây.

Họ vẫn chưa lên đường và chuyện gì sẽ xảy ra với Jamdi’el và Kron? Hẳn sẽ có vài cuộc bàn luận ở đây nên tôi sẽ tạm nghỉ. Xin mọi người thứ lỗi cho.

-------------

Zard: vậy là sau hơn 7 tháng cuối cùng cũng xong arc 4, một thời gian không dài cũng không ngắn. Vẫn còn đó rất nhiều điều thú vị (và các gái liemsilost) trong hành trình của Earth, mong các bạn sẽ tiếp tục ủng hộ mình.

P/s: nay up 2 chap tuần sau nghỉ nhe :))

P/s: có ai chơi revived witch ko :>