Trans: Zard
Chúc các bạn buổi tối tốt lành.
---------------
Trong những lần tập luyện của tôi với Tre’ainar, bọn tôi không chỉ tập mỗi cách chiến đấu mà hầu hết là dành thời gian để tập cách di chuyển.
Cách di chuyển của chân kết hợp với bài tập Thang Ma Thuật, có thể khiến cả một kiếm sĩ đại tài như Rebal cũng phải gặp khó khăn.
Đánh và chạy, xoay quanh cú đấm thẳng tay trái, có lẽ đó là cách đánh giúp tôi hạn chế gặp nguy hiểm nhiều nhất có thể.
Nhưng tôi sẽ không bỏ chạy.
Tôi sẽ bắt đầu màn đấu giáp lá cà này.
Không như Shinobu và những người khác, ông Aka có sức mạnh để nghiền nát đối phương chỉ bằng một cú vung.
Nhưng thế thì đã sao, tôi đã tự nhủ vậy với bản thân mình.
Tôi cảm thấy khoảng cách này là một lựa chọn đúng với tôi và ông Aka.
“Graaaaaaaaaaaaah!!!”
Ông ấy né cú đấm của tôi… Ể!
“À ừ, cái này vẫn nằm trong dự đoán của mình!”
“Gaaaah! Gugaaah!! Gaaaah!!!”
“Này, khoan, từ từ thôi! Chờ đã nào!”
Sao mà nó đáng sợ dữ vậy nè!
Dù cho mới nãy tôi vừa rất mạnh miệng, nhưng tôi chắc chắn sẽ chết nếu dính phải một cú.
Một trận trao đổi nắm đấm giữa hai người bạn.
Không tránh đòn tấn công của đối phương, dám đương đầu với nó và phản công.
Tôi đã nghĩ nó rất ngầu, nhưng giờ mà trúng một cú thôi là xác định về bên Quỷ Vương luôn.
Vậy nên tôi không dám đứng yên chịu đòn và đã né nó.
“Graaah! Ugaaaaah!! Graaaaaaah!!!”
“Gah, tch ah, Nnh, soi”
Vừa nhanh lại vừa mạnh, thế nhưng vì đó là một cú đấm sử dụng toàn lực để vung nên tôi vẫn có thể nhìn thấy hướng đi và né được nó, dù vậy ông Aka vẫn không hề dừng lại.
Tôi chỉ có thể né được những cú trực diện trong trận đấu tay đôi này bằng cách lùi bước ngắn, nghiêng cổ hoặc xoay người.
『Haiz, trông ngươi chả linh động chút nào cả. Nó khó phòng thủ và tránh né lắm sao? Mà đúng hơn, sự lo lắng và sợ hãi…… đã làm ngươi chùn chân rồi ư?』
“T-tôi biết rồi! Chết tiệt, aah~, má nó”
『Ngươi bảo rằng mình sẽ chấp nhận nó sao? Nếu không thì ngươi chỉ đang chọc giận tên orge đó thêm thôi đấy.』
Ông Aka mới nãy đã tung ra một đòn tấn công. Nếu như tôi cố đưa nắm đấm mình vòng qua nó thì không ổn và nguy cơ thất bại quá cao.
Ít nhất thì tôi không thể làm gì nếu như không quan sát nắm đấm của ông Aka thêm chút nữa.
Nhưng……
“Này, cậu đang làm gì vậy? Kuh, tôi sẽ giúp……”
“Cô đứng yên đó, Shinobuuuuuuu!”
“…… Eh?”
Dù cho tôi vẫn chưa làm được gì, nhưng tôi cũng không muốn mình bị cản trở.
Tôi cũng rất cứng đầu đấy.
“Đ-đây không phải lúc để nói vậy đâu…”
“Giờ chính là lúc đó đấy! Nếu cô không biết đọc bầu không khí thì tốt nhất cô nên đi đi!”
Đây không phải là một trận chiến. Đây không phải là vì chuyện kẻ sống người chết.
Đây là để trao đổi những cú đấm với nhau.
Vậy nên, tôi phải đánh ông ấy.
Đừng sợ hãi gì cả. Hãy cứ tung nắm đấm và đập nhau thôi!
『Vậy sao? Thế thì đừng có mà nhút nhát nữa. Thế này vẫn dễ hơn đấu tập đúng không?』
Mà, nếu nói về chuyện đánh nhau thì tôi nghĩ Tre’ainar vẫn mạnh hơn.
Thế nhưng, chuyện này hoàn toàn khác với lúc đấu tập hay đấu trong 【Vier】.
Bỗng nhiên trong đầu tôi nghĩ đến chuyện mình bị trúng đòn và chết không toàn thây.
『Chính miệng ngươi đã nói vậy kia mà. Đây là trận ẩu đả mà thôi. Vậy theo ngươi, điều tối thiểu cần thiết trong một trận đấu là gì?』
Điều tối thiểu sao? Kĩ thuật? Thể trạng? Kinh nghiệm? Trí tuệ? Lòng tự trọng? Hay sự can đảm?
『Là trái tim.』
Tre’ainar lúc nào cũng giải thích và thuyết phục tôi bằng những lí lẽ logic và hợp lí, vậy mà đột nhiên ông ta lại đến và nói về thứ gì đó khó hiểu.
Thế nhưng trong thâm tâm, tôi thừa nhận đó là câu trả lời chính xác.
『Nếu đây không phải là một trận chiến hay trận đấu quan trọng thắng thua. Thì điều quan trọng nhất ở đây là việc truyền tải lời nói của mình. Ngươi có thể thất bại, nhưng không được bỏ chạy. Như vậy, cảm xúc của ngươi có thể truyền được đến hắn ta.』
Phải. Nếu thua cũng không sao cả. Nhưng tôi không được từ bỏ.
“Ugaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa”
Với tiếng gầm gừ, ông Aka vung nắm tay từ trên xuống.
Nếu tôi trúng phải nó thì đảm bảo mặt tôi sẽ chẳng còn gì đâu!
“Cậu đang làm gì vậy!? Sao cứ chạy qua chạy lại nãy giờ thế!? Cậu đã cho tôi xem một trận đấu tuyệt đỉnh lúc chơi cờ vây mà, vậy tại sao cậu lại chiến đấu với tên Ogre đó như vậy?”
Vậy nên tôi mới bảo cô phiền phức quá đó!!
“Cậu ‘dùng cái đầu’ mình thêm đi!!”
Daaaaaaaaaah!!! Khốn nạn! Dùng cái đầu là cái mẹ gì cơ chứ!?
Tôi đang tập trung vào trái tim, vậy nên đương nhiên là sẽ phải dùng đầu rồi còn gì.
“Chết tiệt, lên thôiiiiiiiiii!!!”
Trước cú đấm từ trên của ông Aka, tôi sẽ né bằng cách xoay người…… không!
Tôi sẽ tiến lên!
Cơ thể sắp xoay của tôi dừng lại và tiến về phía trước.
Tôi sẽ tấn công.
Tôi sẽ làm vậy.
Dù cho đó chỉ đơn thuần là một sự liều lĩnh tuyệt vọng!
“Uruaaaaaaaa!”
“Ugaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa”
Đối đầu với nắm đấm của ông Aka, tôi đưa đầu mình thẳng về phía nó với một tốc độ cực nhanh.
Nắm đấm của ông Aka va chạm với trán tôi tạo nên một âm thanh ‘Gusha’ vang vọng khắp nơi.
“Tr… Trời ạ …. Tôi không có bảo cậu dùng đầu kiểu đóóóóóó!!”
Tôi có thể nghe thấy giọng nói ngạc nhiên của Shinobu…. Tôi có thể nghe thấy sao?
Nếu tôi còn nghe được vậy nghĩa là tôi vẫn chưa chết.
『Không… Đúng vậy đấy. Đây mới là cách dùng đầu đúng nhất!』
Và tôi cũng có thể nghe thấy giọng nói của Tre’ainar. Vậy thì tôi…
“Tsu, Itsuuuuuuu!?”
Đau, cứ như thể sọ tôi bị nghiền nát vậy… nhưng còn đau thì cũng đồng nghĩa với việc vẫn còn sống.
Nhưng, mới nãy, tôi đã nghe thấy tiếng gì đó nứt ra.
Và, thứ đó là….
“Gaaaaaaaagugaaaaaaaaaaaah”
Ông Aka rống lên. Nhưng tôi đã thấy nó.
Nắm đấm của ông Aka, thứ đã đập vào tôi, đã bị sưng lên.
Nhưng tại sao?
『Ôi trời. Chịu đòn bằng trán là một kĩ thuật cấp cao trong đấu tay đôi đấy. Tất nhiên, việc đó cũng đồng nghĩa sẽ gặp nguy hiểm, nhưng…… trong cuộc đương đầu giữa một cú húc đầu và một nắm đấm mang theo cả trọng lượng cơ thể phía sau…… ngươi chỉ đơn giản là nhận lại phần mình mà thôi.』
Đỡ đòn bằng trán thay vì mặt sao?
『Đây là một kĩ thuật cao cấp có tên là… 【Quỷ Vương Húc Đầu】』
Mục tiêu của tôi không phải là nó.
Đó chỉ là vì tôi cảm thấy phiền phức khi Shinobu cứ la lên.
Hoặc là do đầu tôi hơi bị tốt…. nhưng…… nếu vậy…
『Chỉ cần một chút sai sót thôi là khuôn mặt ngươi thành thịt băm ngay. Thế nên…… điều ngươi cần là một thị giác chuyển động cực kì xuất sắc. Thế nhưng chỉ mình nó thôi là chưa đủ. Điều quan trọng nhất là lao đến mà không hề sợ hãi…. Đó là trái tim.』
Nếu tôi chỉ biết tránh nắm đấm của ông Aka thì tôi chỉ càng chọc giận ông ấy thêm.
Nhưng thế này thì sao?
Không biết mình có chịu được thêm phát nào không nữa…?
“Ugaaaaaaah!”
“Oraaaaaaaaa!!”
Ông Aka lại tấn công tôi bằng nắm đấm không bị thương bên kia.
Giờ, tỉnh táo, tập trung, dồn lực vào trái tim, và húc đầu một lần nữa!
“Uga!? Gaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaah!!”
“Kuh, v-vỡ rồi… huh…… nhưng…… chuyện gì thế này?”
Tầm nhìn tôi đột nhiên trở thành một màu đỏ thẫm. Tôi không rõ có phải là do mắt tôi đã nổ hay đầu tôi đã nứt ra và vỡ tung tóe khắp tầm nhìn tôi không.
Thế nhưng, chuyện đó vẫn chưa xảy ra.
Rồi, ông Aka, người đã đánh mất bản thân trong cơn giận, nhìn chằm chằm vào nắm đấm của mình như thể ông đang hoang mang không hiểu gì.
Nhưng cơ hội đây rồi!
“Là hai phát đấy! Akaaaaaaaa!!”
“Gagua!?”
“Oraaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!”
Lao đến và tung một cú đấm móc. Có phản ứng. Một điểm lách cách giữa chỗ gan và hàm……
“Gaaaaaaaaaaaaaaaaaaah!!”
“Tsu, 【Quỷ Vương Húc Đầu!!】”
Dù cho đòn tấn công của tôi chạm đến ông ấy, nhưng ông Aka lại chẳng hề lo sợ và lập tức phản công bằng nắm đấm đã bị vỡ của ông ấy.
Thế nên tôi cũng không ngần ngại đưa đầu mình ra.
“Chúng….ta….đang xem…… gì vậy?”
“Anh…cũng không…”
Shinobu trông có vẻ không biết phải nói gì.
Cả Fuuma và những người khác cũng đang nhìn tôi trong tư thế chết nằm của họ…. Mà, kệ đi!
Chỉ cần đừng cản đường tôi là được!
Giờ là thời khắc của tôi với ông Aka!
“Tôi sẽ cho ông thêm một cú nữa, ông Aka! Hãy bay đi! 【Đặc Kĩ • Sao Chổi Thiên Đường ―――”
Giờ đến lượt của tôi. Một cú đấm bằng tay phải vào thẳng vị trí ngay giữa phần hông.
Đó là một cú đập.
Tên nó là 【Sao Chổi Thiên Đường • Nắm Đấm Siêu Cấp Hủy Diệt 】.
Nhưng giờ tôi quan tâm đến nó nữa.
Không phải là vì tên chiêu thức không được ngầu hay hay.
Không, giờ không phải lúc để mà ngầu phải chứ? Tre’ainar!
『Phải, giờ là lúc để nói lên cái tên ấy!』
Vậy nên, tôi sẽ không hét lên cái tên mà đã kêu lên được nửa đường đó, nhưng sẽ là cái tên thực sự của người thầy đã dạy tôi.
“【Quỷ Vương Đấm Mạnh!】”
“Guagaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!”
Chính lúc đó, tôi cảm thấy cứ thể trái tim mình đã được tự do. Tôi không quan tâm đến ánh mắt của công chúng hay ấn tượng của mọi người nữa.
Nếu tôi có thể hét lên một cách oai dũng, thì tôi sẽ làm vậy!
“Ông thấy sao, ông Aka?”
Với cú đấm của cả cơ thể tôi đập vào, cằm của ông Aka đã bị đánh ngược ra sau.
Hoàn toàn không phòng thủ…… nếu đã vậy, một cú nữa!
“Khuyến mãi thêm một cú nữa này ông Aka! Tôi sẽ—”
“Agaaaaaaaaaaaaaah!!”
“Whoa!?”
Thế nhưng, ông Aka đã nhanh chóng ổn định lại cơ thể.
Với khuôn mặt hệt như một con thú hoang giận dữ, ông ấy nâng một chân lên, đưa ra sau và rồi vung tới tấn công tôi như nắm đấm ban nãy.
Nhưng nắm đấm của tôi sẽ không dừng lại.
Và rồi ……
“Phải rồi nhỉ… chắc ông đang muốn bảo đến lượt ông đúng không!!”
Vậy thì tôi sẽ tận dụng nắm đấm mạnh mẽ đó.
Tôi vung nắm đấm của mình và bước lên một bước.
Nắm đấm của tôi và ông Aka đi qua nhau.
『Phải, tiến lên nào!』
Tôi nghe thấy giọng Tre’ainar đang hét lên với vẻ phấn khích hiếm có….
“【Quỷ Vương Phản Đòn Bắt Chéoooooooooooooo!!】”
Phản đòn bằng cách nhảy vào đường tấn công của đối phương và cắt ngang nắm đấm của họ.
Nếu là thật, thì sẽ không dễ để thành công.
Nhưng tôi tin rằng mình sẽ làm được.
Tôi không hề chớp mắt khỏi nắm đấm của ông Aka, và tôi đã nhận lấy nó bằng trán mình một cách hoàn mĩ. Mắt tôi vốn đã đủ tốt để có thể nhìn thấy mọi thứ dù cho đã bị nhuộm trong màu đỏ máu đi chăng nữa.
Cảm giác truyền từ nắm đấm của tôi khi đã chạm đến mặt ông Aka, có lẽ mũi và vài cái răng của ông ấy đã bị gãy
『Fuhahahahaha … tuyệt hảo. Và….. fuhahahaha, con nhỏ đó, cả lũ shinobi cũng phải ngã mũ nể phục rồi kìa! Phải, hãy khắc sâu điều này vào trí nhớ của các ngươi đi, lũ con người ngu xuẩn, nông cạn kia! Và cả thế giới này nữa! Đó là học trò của ta đấy! Và đây mới đúng thực là một trận đấu hoàn hảo!』
Tôi cảm thấy trái tim mình đang đập rộn lên.
Tôi đã dùng toàn lực để đấm thẳng vào khuôn mặt bạn mình.
Nhưng giờ đến lượt ông Aka đấm tôi.
“Lên nào… là lượt của ông đấy…… ông Aka…. Lên đi… Phải!”
“Guru… Garrl…… Ugoa aaaaaaaaaaaaaaaaaaaa”
Dù cho ông ấy đã là một con thú bị thương, nhưng ông Aka vẫn vung nắm đấm của mình thêm vài lần nữa.
Nếu đã vậy, tôi sẽ….
“【Quỷ Vương Húc Đầ… guo!!??”
Mình bị gãy cổ rồi sao!?
『Không….. nhóc.』
Không ổn rồi. Nhằm chống lại sức mạnh của ông Aka, tôi đã dồn rất nhiều lực vào cổ để thực hiện đòn húc đầu
Nhưng, từ đầu đến giờ….tôi đã hứng trọn sức mạnh của ông Aka…. bao nhiêu…… lần rồi?
“Không được đâu. Cơ thể cậu đã…”
“Thảo nào… sự khác biệt về thể trạng như vậy….”
Cả phần cổ và đầu tôi đều đã đến giới hạn, và cơ thể tôi đau nhói…. Ah …. Không ổn rồi… tôi không nghĩ gì được nữa…. Không đâu!
“Hãy nghĩ đi… Mình có cần phải làm vậy không? Tất cả những gì mình cần là trái tim này! Dù cho cổ mình có gãy đi chăng nữa thì trái tim mình cũng sẽ không chịu thua! Tôi sẽ không chịu thua!!”
“Huh?!”
“Dù cho có phải đánh đổi mọi thứ đi chăng nữa… thì từ đó, sức mạnh sẽ một lần nữa trỗi dậy!”
Tôi vô thức siết tay lại. Rồi từ đó, xoay nắm đấm như một mũi khoan, sử dụng vai, khuỷu tay và cổ tay.
“Cậ-cậu không thể làm được đâu. Cậu đã đến giới hạn rồi. Dừng lại đi!”
Cô có nghe tôi nói gì không? Giới hạn sao? Đừng có mà ngu ngốc vậy… bởi vì……
“Ở đâu có từ ‘giới hạn’, thì tôi sẽ bảo là ‘bắt đầu!'”
Tôi không thể mở mắt được nữa, thể nên tôi chỉ đấm thẳng tới.
“Tôi thà nhận lấy một vết sẹo không thể chữa lành… còn hơn là một nỗi hối hận không thể sửa chữa!”
Thay vì nhảy lên và đấm vào mặt ông Aka…
“【Quỷ Vương Xoáy Ốc Xuyên Tâmmmmmm!!】”
“Eeh!!??”
Tôi đấm thẳng vào ngực trái của ông Aka, thẳng vào giữa trái tim.