Trans: Zard
Chúc các bạn buổi tối tốt lành.
--------------------------
Tôi đã vô thức làm điều ấy.
Đột Phá là một kĩ thuật giải phóng ma lực và sử dụng nó để bọc lấy cơ thể mình.
Lượng ma lực được nén lại đấy sẽ thổi bung ra và khi đó【Xoắn Ốc Đại Thuật】sẽ có thể được sử dụng.
Vậy chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi thổi bung nó ra rồi lại nén nó lại?
Dồn toàn bộ ma lực vào đầu, dồn toàn bộ ma lực vào nắm tay phải, và giải phóng tất cả cùng một lúc.
Đó là một việc rất nguy hiểm giữa trận đấu
Bởi dồn ma lực vào một điểm sẽ giúp tôi có thể tạo ra một lượng sát thương lớn cho đối phương khi không phòng thủ.
Thế nhưng ông Aka, người đã đánh mất chính mình và số lần tấn công của ông cứ tăng dần đều lên sẽ có thể đỡ được nó.
Chỉ với chút sức mạnh đơn giản, ông Aka cũng đã rất mạnh rồi. Tuy nhiên, bởi hình dạng đó của ông đã bị thương rất nặng nên sức mạnh cũng không còn như trước.
Nếu tôi tập trung vào một điểm thì cú húc đầu và nắm đấm của tôi chắc chắn sẽ chạm được đến ông Aka.
“Ruaaaaaaaaaaaaaaaagh!!”
Đòn 【Quỷ Vương Xoáy Ốc】của tôi đi sâu vào lồng ngực trái của ông Aka.
Rung. Ông ấy đang rung
『Vậy… chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo đây?』
Tiếng gầm của ông Aka, thứ có thể rung chuyển cả ngọn núi lẫn cánh rừng này, đã dừng lại.
… Hoặc có vẻ như là vậy.
“Ga … a … ga … gaaaaaaaaaaaaaaaaa !!”
“Ugh!?”
Ngay trong khoảnh khắc tiếp theo, tôi đã bị thổi bay bởi cánh tay của ông Aka, người mà tôi tưởng rằng quá run để tấn công.
Lưng và xương cốt của tôi ra sao rồi?
Tôi vừa đâm phải thân cây nhỉ?
“Cậu!?”
『Nhóc!』
Tệ rồi đây. Giờ tôi không làm gì được nữa. Cả người tôi hoàn toàn không phòng bị.
Cơ thể tôi không còn phải ứng nữa.
Tôi không thể bình tĩnh suy nghĩ được.
“Gaaaaaaaaaaaaaaaaaaahhhh!!!”
Ông Aka, người có vẻ đã dừng lại được một lúc, giờ vẫn đang kêu gào như một con thú hoang và cố đi đến chỗ tôi đang bị thương.
Tôi kiệt sức rồi.
Mặt khác, ông Aka có vẻ bị sưng nhẹ ở đấm tay và vài chỗ bầm tím trên mặt, nhưng ngoài những thứ đó ra thì ông ấy trông gần như vẫn ổn.
“Tch…. cứng thật đấy… đúng là…”
Cổ tôi… chết tiệt, tôi không thể di chuyển như bình thường được nữa…. mình có thể đứng dậy được không? Còn lưng mình thì sao? Đáng ra mình không cảm thấy đau mới phải chứ.
“Upupu, ough, cố lên…geh…. hah, hah…”
Cú đánh vào bụng đã khiến tôi nôn ra một ít dịch dạ dày.
Mắt tôi bắt đầu mờ đi, và tôi cũng không thực sự rõ bao nhiêu máu đã chảy vào mắt tôi từ nãy đến giờ…. bằng cách nào đó … nếu tôi cứ để yên như vậy, thì có lẽ tôi sẽ chết mà không kịp làm gì….
“…… jeez…. cậu cũng chẳng làm được gì cả…… này! Cậu! Ngay cả bây giờ…… tôi cũng không được phép giúp cậu sao!?”
Chân tôi run đến nỗi tôi không thể bước đi.
Ngay cả thị giác chuyển động cũng không có tác dụng trong hoàn cảnh này.
Tôi không còn sức để đấm nữa.
Tôi cũng không thể húc đầu được nữa.
Trái tim tôi cứ đập mạnh, run lắc và bị bóp nghẹt hết lần này đến lần khác….
“Ah, đúng là… khi mà bạn bè đánh nhau đến mức này… thì thật là tệ mà…. mình thật là chẳng biết gì cả…… mình….. dù sao cũng không có nhiều bạn kia mà.”
Ít ra tất cả những gì tôi làm bây giờ là đứng dậy.
Vừa dựa người vào thân cây, tôi vừa cảm thấy chân mình đau nhói và khập khiễng như một đứa trẻ mới biết đi, nhưng tôi vẫn cắn răng cố đứng dậy.
『Nhóc!』
“……?”
『Đây là cơ hội đấy, dù cho ngươi bị thổi bay đi nhưng nhờ vậy ngươi đã giữ được khoảng cách với hắn… hãy ổn định nhịp thở của mình…. ngươi có thể làm tốt hơn vậy, phải chứ?』
Và trong lúc Shinobu đang tuyệt vọng để ngăn cản tôi, thì người thầy của tôi lại chẳng làm gì, ông ấy không có ý định như vậy.
Nhịp thở sao? Nếu đã vậy…
『Hít thật sâu bằng mũi… và chầm chầm thở ra bằng miệng.』
“Soo… Haa…”
Ah, chắc chắn rồi, chút gì đó trong đầu tôi … không, nó đang nhói lên đau đớn, nhưng có một chút …
“Eh …? Cách ‘thở’ đó. Không, nó khác, đó là…”
“Oh… có thể thiết lập một nhịp thở ổn định như vậy, ‘Điều Khiển Hô Hấp Xâm Lấn’… một kĩ thuật độc nhất của võ thuật Japone…. làm sao cậu ta biết đến nó!? Shinobu… cậu ta là ai vậy?”
『Hmp, lũ nhẫn giả kia! Các ngươi đang đánh giá thấp Võ Thuật ma Giới đấy ư? Bọn ta đã đi trước các ngươi hơn 10,000 năm ―――』
Mà, tôi cũng không còn sức để mà phản bác nữa, nhưng nhờ vào việc ổn định nhịp thở mà tôi đã có thể di chuyển được thêm một lần nữa.
“Này… ông Aka… tôi cũng…. có…… một khuôn mặt rất ngầu đúng chứ? Vậy nên, chỉ một chút thôi cũng được…. hẳn ông Aka vẫn còn nhớ đúng không?”
“Garrul, Aguauu!”
“Tôi… ông Aka… dù cho chúng ta đang chiến đấu với nhau, nhưng có ý nghĩa gì khi ông Aka đã không còn là chính mình nữa… tôi là người đã chiến đấu từ nãy đến giờ nhưng….chúng ta đang trò chuyện đúng không nào?”
Và chỉ một lần nữa thôi.
Đúng vậy.
Đó là lí do vì sao ông Aka lại quên mất tôi.
Hãy nhớ lại một phần bản thân mà ông đã quên, và, nếu như ông có thể làm vậy, thì xin hãy nhớ đến tôi nữa.
Này… ông Aka… sau trận chiến này …. để xem chúng ta có thể làm lành không nhé…”
“Gaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaahh!!!”
“…… Ah…… ra vậy…… trò chuyện thế này… tôi sẽ nói nó bằng nắm đấm của mình! Ông Aka”
Chính lúc đó, ông Aka đã lao thẳng về phía tôi.
Cảm ơn ông.
Tôi không thể di chuyển, nên cảm ơn ông vì đã đến.
“Shinobu… đừng cản tôi nhé.”
“Tôi không… ngay từ đầu tôi đã không thể dừng cậu rồi … hãy cho tôi xem cậu sẽ làm gì nào…”
Ông Aka vung nắm đấm của mình.
Phản công ư? Nó đã không còn có thể nữa rồi. Tôi không thể canh thời gian được nữa.
Đã vậy thì……
“Đây sẽ là lần cuối cùng! Nhận lấy đi!”
Tất cả ma lực còn lại đang được dồn vào tay phải tôi.
Cũng như cách mà ông lao về phía tôi bằng cả sức lực và trọng lượng của mình…….. Tôi cũng sẽ dùng toàn lực!
“【Quỷ Vương Đấm Choáng!! 】”
Chính lúc đó, hai nắm đấm đã va vào nhau.
Sức mạnh và ma lực của tôi. Sức mạnh và cơn giận của ông Aka.
Dù nghĩ thế này đi chăng nữa thì trong cuộc va chạm này, ông Aka vẫn mạnh hơn.
Tôi sắp sửa bị thổi bay lần nữa.
Nhưng ít nhất…
“U, ah, oraaaaaaaaaaaaaaaah!!”
Tôi ép mạnh hai chân xuống đất, dậm nó và cố gắng chịu để không bị thổi bay đi dù cho tôi không thể đánh bại ông Aka.
“Ugaaaaaaaaaaaaaahh!!!”
Hãy chịu đựng. Để chứng minh rằng tôi đang ở đây.
Tôi có thể làm được.
Hãy chứng minh nó!
――Cậu là con trai của người anh hùng đã cứu thế giới kia mà, như vậy chẳng phải xấu hổ lắm sao?
“Câm mồm!”
―― Dù cho công chúa có giỏi đấy mấy đi chăng nữa thì cũng thật đáng thương cho con trai anh hùng khi không thắng nổi được một trận.
“Câm mồmm!”
―― Ôi trời, tinh thần vẫn chẳng khác con slime là bao. Tôi cá hôm nay cậu đã có trận giả chiến và kết quả kì thi cũng đã được công bố rồi đúng chứ…. Cậu lại thua công chúa nữa đấy à?
“Câmm mồmmm!”
―― Earth cũng sẽ tham gia đúng chứ? Nhưng chắc bọn tớ… tớ nghĩ mình sẽ ổn thôi nếu đó không phải Earth hay công chúa.
“Câmmmm mồmmmm!”
―― Tớ xin lỗi, nhưng tớ đã sẵn sàng rồi. Bọn tớ đã từng trải qua thực chiến và bọn tớ vốn đã đi trước cậu rồi.
“Câmmm mồmmmmmm!”
―― Chiêu thức đó… nó… không phải của một chiến binh!
“Câm! Mồm!”
Những lời lẽ đã nhằm vào tôi ngày hôm qua đột nhiên xoẹt qua tâm trí tôi.
Tôi đã trở thành học trò của Tre’ainar và đã trở nên mạnh hơn để bác bỏ những lời nói ấy của bạn thuở nhỏ của tôi, của thế giới, của mối tình đầu của tôi, của cha mẹ tôi, tất cả những lời họ đã nói trước đó.
Nhưng thế là đủ rồi.
Giờ tôi đã không còn quan tâm đến những lời đó nữa.
Dù cho có phải vứt bỏ danh hiệu Con Trai Anh Hùng, thì những gì tôi chứng minh ở đây là quyết tâm mà tôi đã thề với ông Aka.
“Chỉ cần tôi có thể chứng minh được nó thì không sao hết!!”
Cả hai chân tôi đều đã chôn sâu xuống đất, bị đè xuống bởi trọng lượng từ bên trên, và phần bắp đùi phía trước và phía sau cũng sẽ sớm chạm đất .
Thật sự mà nói, nếu tôi không tập luyện cho cơ thể mình dẻo dai hơn suốt hai tháng qua thì chắc hai chân tôi đã không thể kéo dãn được đến như vậy
Và, nếu như không có hai tháng đó, tôi hẳn đã không thể chịu được và chắc chắn sẽ bị thổi bay đi.
“Heh… vậy ra…… thế này…… là kết thúc rồi…… huh…”
Rồi cuối cùng, tôi thậm chí còn không thể nâng tay mình lên, chưa nói đến chuyện hạ gục ông Aka.
Thế nhưng, tôi vẫn không gục ngã và đã cố chịu đựng.
Chỉ vậy thôi, tôi đã làm tất cả và cảm thấy rất thoải mái.
Còn ông Aka thì sao?
“Uga… Ga…”
Tôi không còn có thể nâng tay mình lên được nữa…. ah…… nếu như bây giờ mà tôi bị đánh, thì chắc chắn…
“Ah … ru … su”
Nhưng cú đấm tiếp theo đã không bao giờ đến.
Tôi không còn sức để ngẩng đầu lên nữa, vậy nên tôi chỉ có thể mở miệng nói với ông ấy.
“Oh…”
“Un … un … Ah, Earth …”
“…… Oh…… mừng ông đã trở lại… ông Aka…”
Oh, ông ấy đã trở lại rồi…. ông Aka….
Tôi….. ông Aka… thật vui quá… mình đã làm được rồi ư?
“Ông Aka… tôi xin lỗi…. con người…. đã tấn công ông Aka…… tôi cũng đã đánh ông, rất nhiều…. số bánh mà tôi mang theo…. cũng đã vô tình bị hỏng hết rồi… tiếc thật đấy nhỉ, và tôi….
“Cậu… Earth, oh, Earth cậu, nặng…… thương…… chuyện này, ai đã khiến cậu thành ra như vậy…. đến đây… tôi sẽ…”
“Nhưng, ông biết không…. ông Aka… tôi cũng đã nghĩ rằng mình đã mạnh hơn rất nhiều…. Tôi vẫn còn một chặng đường dài phải đi.”
“Tôi xin lỗi…. Earth…. tôi xin lỗi….”
Hmm? Cái gì thế này? Có gì đó đang rơi xuống sao?
Mưa ư? Sai rồi. Nhưng, những giọt nước ấm này…… đang rơi xuống từ bên trên.
“Ông Aka… sẽ có những lúc xảy ra xung đột với nhau…. kể cả con người, họ sẽ gây chiến với nhau và sẽ căm ghét nhau…… nhưng nhờ vậy… khi ông đối mặt với một ai đó…… ông sẽ dần học được cách chấp nhận họ…”
“Earth”
“Họ có thể là những người bạn tốt hơn bất cứ ai… tôi nghĩ vậy…. chắc vậy nhỉ. Tôi, nữa…. trông thật ngầu…. phải trải qua rất nhiều thứ….”
Ah … tôi … ý thức của tôi …. tôi phải nói với ông ấy chuyện này, trước khi…
“Ông Aka… không thể sống ở đây được nữa, nhưng…… ông sẽ đi đâu? Ông có muốn đi với tôi…. cùng nhau chu du khắp thế giới này không?”
“Huh?! …… Earth…… cậu……?”
Đó là điều mà tôi đã suy nghĩ trong trận chiến của chúng tôi.
Sau khi gây chiến, kết thúc, và làm lành ….
“Nếu tôi và ông Aka đi với nhau… sẽ không có kẻ thù nào…… sự kết hợp mạnh nhất…”
Ai quan tâm đến ánh mắt của mọi người cơ chứ.
Chúng tôi sẽ ngẩng đầu kiêu hãnh chu du khắp thế giới này.
Nếu có bất cứ ai phàn nàn, thì bọn tôi sẽ đá đít tất cả bọn họ.
Tôi chắc chắn sẽ rất vui.
“Earth dù… nhỏ, nhưng…… cậu…… thật tuyệt, thật vĩ đại…”
Này, cái kiểu so sánh gì vậy… quá rồi…… Oh? Ông Aka? Giọng tôi…vậy, ông…
『Ah… ta đã nhìn thấy rồi… lần này, cho đến tận giây phút cuối cùng… làm tốt lắm, nhóc.』
Tôi rất hạnh phúc khi cuối cùng cũng được nghe những lời ấy, và tôi thực sự cảm thấy rất thỏa mãn.
Thế nên, thay vì lời nói, tôi đã đáp lại bằng một dấu hiệu hòa bình.
Với ông Aka, và với người thầy đã luôn ở bên tôi.
Và, cuối cùng tôi đã đi quá giới hạn, ý thức của tôi dần bắt đầu mờ đi.
------------------
Zard: Vì chỉ còn 3 chap nữa là xong vol 2 nên ngày mai sẽ up nốt luôn nhé :v