Breakthrough with the Forbidden Master

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Con trai út của Bá tước là một Warlock

(Đang ra)

Con trai út của Bá tước là một Warlock

황시우

Cậu con trai út nhà Bá tước Cronia quyết định trở thành một Warlock để có thể tiếp tục sống sót.

17 1312

Rakuin no Monshou

(Đang ra)

Rakuin no Monshou

Tomonogi Sugihara ( 杉原智則 )

Cuộc chiến tranh kéo dài suốt mười năm giữa hai quốc gia Mephius và Garbera sắp đi đến hồi kết bằng một cuộc hôn nhân chính trị giữa hai hoàng tộc. Orba, một người bị mất gia đình trong chiến tranh và

189 5578

Cậu sẽ ủng hộ tớ, vì tớ thích cậu chứ?

(Đang ra)

Cậu sẽ ủng hộ tớ, vì tớ thích cậu chứ?

Ebisu Seiji

Nhưng không chỉ dừng lại ở đó. Một vtuber siêu nổi tiếng (thực ra là bạn thuở nhỏ của tôi) cùng với một cosplayer lừng danh (em gái tôi đấy) đang tạm nghỉ.

5 87

I Parry Everything: What Do You Mean I’m the Strongest? I’m Not Even an Adventurer Yet!

(Đang ra)

I Parry Everything: What Do You Mean I’m the Strongest? I’m Not Even an Adventurer Yet!

Nabeshiki

Con đường của vị anh hùng vẫn còn dài và gian khổ, nhưng nếu có điều gì mà Noor không hề sợ, đó sẽ là sự cố gắng không ngừng.

20 387

Tập 02 - Chương 61: Phép màu

Trans: Zard

Chúc các bạn buổi tối tốt lành

--------------------

Cuộc chiến sinh tử lần đầu tiên trong cuộc đời. Giờ nhớ lại tôi mới thấy mình thật ngu ngốc và liều lĩnh thế nào.

Nhưng cũng thật lạ.

Đó là lần đầu tiên trong cuộc đời tôi lại cảm thấy tự hào về bản thân mình đến vậy.

Tôi đã từng là một nỗi thất vọng. Dù cho tôi là con trai của cha mẹ tôi, tôi lại không hề có bất cứ tài năng nào.

Tôi không đáng để làm con trai anh hùng.

Tôi là một tên thất bại vì đã không thể đáp ứng được kì vọng của mọi người.

Tôi đã bịt tai lại trước những lời ấy, hét lên những lời thô tục với mọi người, và chạy khỏi quê hương nơi tôi đã được sinh ra và lớn lên.

Và hôm nay, lần đầu tiên trong cuộc đời tôi đã được là chính mình…

“…… Tối rồi ư?”

Khi tôi mở mắt ra thì trời đã tối khuya…. đầu tôi đau như búa bổ đấy!

“Ou, urgh… iyaa”

Mọi thứ lẫn bên trong và bên ngoài đều như bị vỡ nát, nó chủ yếu là ở…. đầu tôi.

Khi tôi vô thức mát xa đầu mình, tôi chợt nhận ra nó đã được băng bó.

Không chỉ ở đầu, mà cả đấm tay và cơ thể cũng đang được chữa trị……

“Earth… cậu tỉnh rồi đấy à?”

“…… Ông Aka?”

Dưới bầu trời đầy sao, tôi đang nằm trên một lớp rơm được trải dưới đất, và khi tôi ngồi dậy, ông Aka đang nấu gì đó trong một cái nồi đặt trên ngọn lửa trại.

“Ông Aka, là ông đã băng bó giúp tôi sao?”

“Không, không phải tôi đâu.”

Tôi đã nghĩ đó là ông Aka, nhưng nếu không phải ông ấy thì là ai?

“Là cô bé… trong nhóm đã tấn công tôi. Cô bé đã đắp rất nhiều thuốc mỡ cho cậu đấy.”

“…… Shinobu…”

Cô gái ấy… cô ấy đã chăm sóc tôi rất cẩn thận.

“Những tên đã tấn công tôi… tôi không thể tin họ… nhưng cô bé ấy… cô bé thậm chí quỳ xuống đất cầu xin tôi cho phép cô chăm sóc Earth…”

Không, không phải chỉ riêng mỗi mình tôi. Ông Aka cũng đã được băng bó…. ra vậy… cô ấy……

“Thật đấy à…”

“Cô bé ấy, là bạn gái của Earth sao?”

“Không không không không ! Không hề nhé! Chắc chắn là không phải rồi.”

À thì tôi cũng gần như muốn đáp lại, nhưng tôi cũng chưa chắc có phải là thật hay không. 

Không, cô ấy rất xinh, chỉ hơi tiếc ở phần ngực thôi, nhưng cổ cũng không tệ cho lắm.

Và, đây là ‘lần đầu tiên’ có một cô gái ‘yêu’ tôi.

“À, cô bé bảo tôi đưa thứ này cho Earth.”

“Oh? Cái gì vậy?”

Nói rồi, ông Aka đưa tôi thứ gì đó.

Nó trông như một cuốn sách, và trên bìa có ghi:

“…… Nhật Kí Trao Đổi ư?”

“Ừ. Tôi phải đưa thứ này cho Earth ngay lập tức, nói vậy cậu có hiểu không?”

“Nhật kí trao đổi ư? Nghĩ lại thì, nó là….”

Khi ta muốn làm gì đó để tìm hiểu người mình thích, thì ta sẽ trao đổi nhật kí.

Vậy nên sẽ chỉ có hai người trao đổi với nhau về những điều họ không dám nói ra.

Và cuối cùng, khi nhìn vào dòng cuối của cuốn sách, có một dòng chữ ‘tôi thích cậu’ được viết ở đó, nó khiến tôi nhảy lên nhảy xuống ầm ĩ trên tấm nệm rơm.

Đến mức đó luôn sao? Thực sự tôi cũng có hơi sợ đấy, cứ như thể bọn tôi đang hẹn hò trong thành phố vậy.

“Dù tôi… cô ấy, mối quan hệ của bọn tôi cũng không đến mức như vậy…. nhưng tôi nên làm gì bây giờ….”

Tôi đã sốc khi lật trang đầu tiên.

Bởi vì, chỉ mới trang đầu thôi mà chữ đã hoàn toàn che kín mít không còn chỗ trống.

“Whoa!? Cái gì vậy? Um… 「Tôi đã biết tên cậu rồi. Nhưng tôi sẽ không viết nó ở đây vì tôi muốn được tự bản thân nghe cậu giới thiệu tên mình. Tôi muốn được gọi tên cậu sau khi được nghe nó từ chính miệng cậu. Mà, cậu thực sự đã cho tôi thấy vẻ nam tính của cậu rồi đó. Cả tôi, anh trai tôi, và những đồng đội của tôi, thực sự rất hối hận vì sự nông cạn của bản thân và muốn gửi lời xin lỗi đến cậu và bạn cậu vì đã gây ra một lỗi lầm không thể tha thứ như vậy. Tôi thực sự rất xin lỗi.」…..đúng là một lời xin lỗi nghiêm túc.”

Điều đặc biệt hơn nữa là đây là một quyển nhật kí trao đổi, nó cũng giống như một bức thư vậy, và nó là một bức thư xin lỗi.

“Phải rồi. Cô bé ấy không làm gì sai cả, thế nên…… tôi đã bảo cô bé không cần phải viết thư xin lỗi rồi.”

“Hmm”

Đúng hơn là do tính cách của cổ có hơi kì quặc một chút, lúc nào cũng phiền phức và đôi lúc còn khá kì lạ nữa, nhưng cô ấy dù gì cũng không phải người xấu.

Lời nhắn này cũng là để truyền đạt cảm xúc của cô ấy.

Nhưng……

“À thì… hở? 「Tôi nghĩ mình đã yêu cậu mất rồi, mà chắc cậu cũng đã biết rồi nhỉ. Vậy nói thẳng luôn nhé, tôi muốn vượt (rào) qua ranh giới đó liền bây giờ. Nếu cậu đồng ý thì hãy gọi tôi nhé. Tôi đảm bảo sẽ tới chỗ cậu ngay trong vòng hai giây.」 uầy, này, cái…” 

“Ôi trời! Mới đó mà đã trở thành thư tình rồi kìa. Earth, cậu thực sự rất nổi tiếng đấy nhỉ. Thật ngọt ngào làm sao.”

“Ông Aka!”

Tự nhiên chơi một đòn thư tình như vậy… tôi vừa ngại, vừa vui, và cũng vừa rất xấu hổ… Và, ngay cả ông Aka cũng đang cười.

“Geez, cô ta thật là… ah~, gì nữa đây? 「Nhưng nếu cậu cần thời gian để tìm hiểu về nhau hơn thì tôi sẽ tôn trọng ý kiến của cậu, và tôi mong là chúng ta sẽ bắt đầu tìm hiểu về nhau qua những việc thế này. 」 …. huh… tuyệt, cô ta thực sự~… uh huh.”

Tôi cảm thấy hơi chút xấu hổ trước những cố gắng vụng về của cổ để tìm hiểu tôi, dù cho tôi nghĩ cổ cũng có vẻ xấu hổ cho đến khi tôi lật trang sau…

-Sinh nhật cậu ngày mấy?

-Gia đình cậu thế nào?

-Tình trạng học hành của cậu ra sao?

-Cậu thích thứ gì nhất?

-Ước mơ của cậu là gì?

-Sở thích của cậu là gì?

-Cậu thích và không thích những loại thức ăn nào?

-Mẫu con gái lí tưởng của cậu là gì?

-Tình đầu của cậu bao nhiêu tuổi rồi?

-Kinh nghiệm với nữ giới của cậu đã ở mức nào rồi?

-Cậu muốn được hẹn hò ở đâu?

-Cậu có thích nắm tay trong buổi hẹn hò đầu tiên không?

-Cậu thích quần lót màu gì?

-Cậu thích loại nào hơn, áo lót lộ ngực hay miếng che?

-Cậu muốn hẹn hò bao nhiêu lần trước khi hôn nhau?

-Cậu đã từng nắm tay hay hôn cô gái nào chưa?

-Chúng ta đều còn trinh cả đấy, thế cậu muốn khi nào chúng ta tốt nghiệp?

-Cậu mong chờ điều gì trong lần đầu của mình?

-Tôi rất ghét ngực bự. Chúng chỉ toàn cản trở không thôi, cậu có đồng ý không?

-Cậu thích ngực vừa chứ?

-Không có ngực là tốt nhất đúng không?

-Cậu muốn khi nào kết hôn?

-Cậu muốn người cầu hôn là người bạn trai hay cô bạn gái?

-Cậu muốn sống ở nơi thế nào?

-Cậu muốn phòng mình rộng cỡ nào? Một phòng chung và một giường đôi, đừng bao giờ bỏ qua nó nhé.

-Cậu muốn bao nhiêu đứa con?

-Cậu muốn tên con mình là gì?

-Cậu muốn con mình học những gì?

Cái này…… còn hơn cả phân nửa ở dưới nữa này.

Cái…… không hiểu sao, trong này toàn những câu hỏi đáng sợ và thậm chí còn một chỗ trống để ghi câu trả lời nữa…. Gì? Cái gì vậy? Cô muốn tôi trả lời hết đống này à?

“Đ-đáng sợ thật đấy. Tôi sợ rồi đấy! Cái gì thế này? Rốt cục có bao nhiêu câu hỏi vậy? Ý tôi là, nhìn câu cuối đi…… cậu muốn xây mộ ở đâu? Cái gì vậy nè!? Đáng sợ quá đi!!”

Đột nhiên tôi cảm thấy ớn lạnh và kinh hãi. Không không không, thế này là không được, chắc chắn là không rồi.

“Cậu tuyệt thật đấy Earth! Quả nhiên, cậu đúng là tuyệt vời mà!”

“Ông Aka, đây không phải chuyện đáng để khen đâu! Cô ta đúng, ý tôi là, hơi bị lập dị luôn đấy!”

Chỉ mới vừa nãy, cổ đã khiến trái tim tôi vui sướng rộn ràng, nhưng rồi lập tức cho nó ngập tràn nỗi sợ hãi kinh hoàng.

Tôi kết luận rằng vì quá sợ để đọc tiếp nên tôi sẽ đóng sách tại đây.

“Và… erm, nói chung là do Shinobu…… phải không?”

Đống đổ nát từ căn nhà của ông Aka và cánh đồng của ông đã được dọn dẹp sơ qua, nhưng tôi lại không thấy họ đâu.

Tôi rất mừng vì ông Aka đã không bị tấn công trong lúc tôi ngất đi, nhưng tôi cũng không khỏi thắc mắc về những chuyện xảy ra sau đó.

“Họ đã rời đi và xuống núi rồi. Cô bé đó và những người khác đều đã bị lay động bởi dáng vẻ dũng cảm của Earth và…. họ bảo rằng họ đã quá ngu ngốc.”

“Heh…”

“Họ muốn bồi thường cho căn nhà, cánh đồng và những thứ khác. Nhưng tôi đã từ chối và bảo họ đi đi.”

“……Thật đấy à……”

Tôi đoán giờ có xin lỗi cũng chả ích gì.

Vậy nên ông Aka có vẻ cũng không muốn trả thù hay dính líu gì đến họ nữa

Và….

“Mà, dù sao tôi cũng không định sống ở đây nữa.”

Ông Aka nói vậy và cười, và tôi cũng cảm thấy rất vui nên cũng đã cười cùng ông ấy.

“Ah, dĩ nhiên là vậy rồi đúng không!? Ông sẽ cùng tôi chu du khắp thế giới này phải chứ?”

“Ừ!”

Lời đề nghị mà tôi đã nói trước khi ngất đi.

Hãy cùng lập nhóm và chu du khắp thế giới.

Và ông Aka đã đồng ý.

Tôi thật sự rất vui vì điều đó.

“Này, vậy chúng ta nên đi đâu đây? Tôi chưa từng rời khỏi Đế Quốc bao giờ. Tôi chỉ biết qua những cuốn sách mà thôi. Tôi đã từng đọc qua về chúng, vùng đất sâu thẳm dưới đại dương, đất nước trôi nổi trên tầng mây, và cả Ma Giới nữa”

“Chuyện đó.... Mây và biến chỉ là truyện cổ tích mà thôi, nhưng…… ma giới thì…. Tôi là một kẻ đào ngũ của Quỷ Vương Đoàn nên tôi không thể quay về đó được nữa.”

“Vậy sao? Mà ông Aka này, ông đã đào ngũ… à không…”

Chính lúc đó, tôi đã gần như muốn hỏi nhưng rồi lập tức dừng lại.

Chuyện đó không quan trọng nữa.

Tôi sẽ không hỏi gì cho đến khi ông Aka tự kể về bản thân mình.

Tôi không quan tâm chuyện quá khứ nữa, mới hôm qua tôi đã nói như vậy.

“Earth này. Sau tất cả mọi chuyện, hôm nay như vậy đã là đủ rồi đúng không?”

“Ông Aka?”

Rồi, ông Aka làm một khuôn mặt dịu dàng và bảo rằng ‘hôm nay vậy là được rồi’.

Tôi đã nghĩ rằng sẽ rất vui khi được bàn chuyện tương lai kể từ giờ, nhưng khi nghe ông ấy nói vậy, tôi chợt nhận ra mình đã đến giới hạn.

“Tôi bắt đầu buồn ngủ nữa rồi...”

“Vậy sao? Cậu không đói ư?”

“À không… thực sự thì, tôi cũng không đói lắm… nhưng nếu ông đã nấu rồi thì…”

“Không, cậu đang rất mệt nên sẽ ăn không vô đâu. Tôi sẽ để phần súp cho cậu vào sáng mai, còn hôm nay cậu hãy nghỉ ngơi đi.”

Nói rồi, ông Aka dập tắt ngọn lửa dưới đáy nồi nước sôi.

Và lập tức quang cảnh xung quanh trở nên liền tối sầm lại, nhưng chúng tôi vẫn có thể nhìn thấy nhau.

Bởi vì những ngôi sao vẫn đang tỏa sáng trên bầu trời.

“Earth, hôm nay… cậu đã thực sự rất tuyệt.”

“Chắc vậy nhỉ, nhưng tôi cũng không biết….”

“Là thật đấy, cảm ơn cậu. Và, xin lỗi.”

“Ông Aka… đừng như vậy nữa nhé? Tôi chỉ đơn giản làm những gì nên làm mà thôi…”

“…… Cậu…”

Nói rồi, ông Aka ngồi bịch xuống bên cạnh tôi, và chúng tôi cùng nhau nhìn lên bầu trời đầy sao.

“…… Earth… cậu không ghét ma tộc sao?”

“…… Ông Aka?”

“Ban đầu, tất nhiên, cậu đã nghĩ tôi là kẻ thù, nhưng rồi, cậu đã lập tức tin tưởng tôi… cả hôm nay nữa, cậu cũng đã cố gắng rất nhiều vì tôi. Tại sao vậy?”

Ông Aka đã hỏi tôi trong khi ngắm những ngôi sao bên cạnh tôi. Một câu hỏi đơn giản.

“Hôm qua, tôi đã nói đùa rằng mình là học trò của Đại Quỷ Vương…. nhưng ông biết lí do vì sao tôi lại nói vậy không?”

Tôi cũng không hề đùa về chuyện với Tre’ainar.

Nhưng vì vậy mà bảo tôi không hề căm ghét ma tộc ư? Sai rồi.

Tôi chưa từng trải qua chiến tranh, cộng thêm sự có mặt của Tre’ainar nữa… dù vậy……

“Không hề… tôi tuy là một con người, nhưng…… có lẽ là vì tôi không thích bất cứ ai.”

“Eh?”

“Vậy nên, dù là ma tộc hay con người, tất cả cũng như nhau mà thôi … chỉ cần ai đó chịu để ý đến tôi …”

Tôi đã nói vậy, dù cảm thấy rất buồn, nhưng tôi vẫn sẽ nói.

“Tôi đã được lớn lên mà không hề gặp chút khó khăn nào, tôi đã từng là một cậu công tử may mắn được sống trong một môi trường đầy đủ tiện nghi… nhưng tôi cũng tự biết bản thân mình là một tên tệ hại…. tôi đã không thể đáp ứng được kì vọng của mọi người…”

“Earth?”

“…Đó là tất cả những gì tôi muốn… những người bạn học của tôi lúc nào cũng ầm ĩ lên bảo rằng tôi nên như thế nào, tôi nên ra sao …. Họ đã tự tiện gán lên tôi một thứ danh hiệu vô hình, và điều kéo theo nó lúc nào cũng toàn là chuyện phiền phức…. nó đau đớn lắm … không ai … xem tôi là ‘Earth’ cả.”

Đó là cuộc đời của tôi từ trước đến giờ. Và chính tại trận đấu hôm trước nó đã trở nên rõ ràng hơn.

“Tôi đã bỏ chạy vì tôi không thể chịu được nữa… tôi đã nói ra những lời cay đắng với mọi người và bảo rằng mình sẽ không bao giờ quay lại…. tôi đã chạy đi…. và bị lạc trong khu rừng này… và tôi đã được gặp ông Aka.”

“… Thật vậy ư …”

“Ừ. Thế nên….. dù chỉ trong một khoảng thời gian ngắn thôi… nhưng đó là lần đầu tiên có người thực sự bảo tôi ‘tuyệt vời’…. và đó là một ma tộc, một ‘Ogre’…. thế nên tôi nghĩ rằng mình nhất định phải làm gì đó .”

Mà, tôi cũng không nghĩ rằng sẽ có lúc tôi lại băn khoăn liệu nếu tôi không gặp Tre’ainar thì sao.

Nếu không có ông ấy, thì tôi sẽ phải sống trong cái Đế Quốc cả đời, vẫn sẽ phải chịu đựng những đánh giá thất vọng từ những người xung quanh.

Nhưng có những lúc ta chỉ cần bước ra bên ngoài thế giới.

Tôi thực sự rất khó chịu trong một thế giới hạn hẹp như vậy.

“Đó… ah, suốt hơn mười năm sống trên mặt đất này…. Earth là người đầu tiên nói với tôi điều này…… được gặp Earth…. quả thực là một phép màu.”

“Nếu nói vậy, thì tôi hẳn là người đầu tiên ngồi xuống ngắm sao và nói chuyện cùng ogre nhỉ? Kể cả trên mặt đất hay Ma giới thì chắc cũng chỉ có tôi thôi nhỉ. Đó thực sự là một phép màu đấy!”

“Phải đấy!”

Nói rồi, chúng tôi cùng cười. Chúng tôi đã cười chân thành và trong sáng hệt như những đứa trẻ.

“Chà… đi ngủ thôi…. rồi ngày mai hãy dậy thật sớm…. và cùng suy nghĩ thật nhiều thứ cho tương lai nhé!”

“Ừ.”

Nếu cứ như này thì chắc tôi sẽ nói đến sáng luôn quá, nhưng có gì thì cũng hãy cứ để ngày mai.

Sẽ có rất nhiều chuyện cần bàn.

Nhưng hôm nay tôi đã quá mệt rồi…. khoảnh khắc vừa nhận ra điều đó tôi đã bắt đầu ngủ thiếp đi…

“Vậy nên… tôi xin…. nhưng, cảm…. mọi thứ.”

Hmmm?! Ông Aka… có chuyện gì vậy… tôi buồn ngủ lắm rồi….

“Earth… được gặp…. được làm bạn… cứu rỗi tôi…”

Ah~, vì sẽ sớm thôi, chúng ta sẽ là đồng đội nên ông cũng không cần phải cảm ơn vì mấy chuyện nhỏ nhặt đó đâu…. Thật sự, ông Aka….

– Earth, cảm ơn cậu

Hmm? Chói quá……?

“Eh? Um…Hả? Đã sáng rồi sao!?”

Chuyện gì vậy nè? Tôi có cảm giác như mình chỉ vừa ngủ được một chút….

“Vậy ra mình ngủ liền luôn à… mặt trời đã lên cao luôn rồi…”

Tôi chỉ mới chớp mắt được một chút mà trời đã sáng rồi.

Mặt trời đang tỏa sáng rực rỡ, chúng tôi thậm chí còn nghe cả tiếng chim hót.

Hơn nữa, đây trông không phải là sáng sớm, có vẻ như tôi đã ngủ hơi quá…

『Có vẻ chỉ mới chừng đó thôi mà đã khiến ngươi mệt lử rồi.』

“Whoa, Tre’ainar!?”

À thì, tối qua tôi chỉ toàn nói chuyện với ông Aka nên tôi đã để Tre’ainar một mình.

Sao vậy? Ông đang giận đấy à?

Khi tôi ngủ dậy, Tre’ainar đang ngồi với vẻ mặt nghiêm trọng và đang nhìn về một thứ gì đó.

Đấy là nồi súp chưa ai ăn mà ông Aka đã nấu ngày hôm qua.

“Tre’ainar, ông …? Tờ giấy này là sao đây?”

Tôi nhận ra có thứ gì đó nằm dưới đáy nồi.

Đó là một mảnh giấy.

Hôm qua nó có ở đây ư?

『Nhóc, là cho ngươi đấy.』

“Huh? Tôi sao?”

Không hề biết nó là gì, tôi mở mảnh giấy ra và nhìn thấy dòng chữ “gửi Earth”.

Một lá thư sao?

“Cái quái gì thế này? …… À đúng rồi, ông Aka hẳn đã…Eh?”

Chính lúc đó, thay vì để ý đến lá thư, tôi nhìn quanh và nghĩ rằng ông Aka đang ngủ cạnh tôi.

“…… Ah …… ông Aka đâu rồi?”

Thế nhưng, ông Aka đã không còn ở đây nữa.