Breakthrough with the Forbidden Master

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3534

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Tập 02 - Chương 58: Đối đầu

Trans: Zard

Chúc các bạn buổi tối tốt lành

“Các ngươi đã phá hủy mọi thứ!! Ta không hề làm gì các ngươi cả!!! Vậy tại sao!? Căn nhà! Cánh đồng mà ta đã nhọc công chăm sóc! Cây trồng của ta! Các ngươi đã phá hủy tất cả, tại saoooooooo!!”

Chỉ là một tiếng hét nhưng nó lại có sức mạnh như một cơn bão đang thổi qua, chỉ cần tôi sơ sẩy một chút là chắc chắn sẽ bị thổi bay đi.

“Gah, đồ…quái vật —”

Đúng lúc đó, anh chàng ở dưới chân ông Aka bỗng ngước mặt lên.

Anh ta, hồi ở chỗ hội đúng không nhỉ, tôi nhớ anh ta tự gọi mình là ‘Fuuma’ thì phải.

“Nii-san!?”

“Eh… Shh… Shino… bu.”

Tôi đã giật mình trở lại bởi tiếng của Shinobu.

Rồi, anh trai của Shinobu… người được mệnh danh là thiên tài đó… đang bị thương rất nặng!

“Các ngươi biết để xây một căn nhà nó khó thế nào khôngggggg!? Phải tìm một nơi vắng vẻ, tự mình chặt cây, xẻ gỗ, chất chúng lên, rồi khi mà các ngươi nghĩ đã xong cả, thì mưa và gió lại đến và dễ dàng đập nát nó, bắt ngươi phải làm lại từ đầu, ngươi phải nghĩ thật kĩ mình đã sai chỗ nào và phải rất cố gắng để chỉnh sửa nó!”

Ông Aka nắm cổ Fuuma đang nằm chết phía dưới và nhấc anh ta lên.

“Ngươi có biết để trồng rau ở nơi này khó thế nào khôngggg? Ngươi phải tìm một chỗ đủ ánh nắng, quá nhiều mưa sẽ khiến cây bị úng và chỉ cần ta lơ là một chút thì lũ chim thú sẽ đến ăn nó ngay, nhưng ta cảm thấy rất vui vì chúng vẫn có thể lớn lên từng ngày và đều rất tươi tốt… Vậy tại sao ngươi lại phá hủy tất cả hảảảả!!”

Ông Aka đang rất tức giận. Khuôn mặt của ông ấy ngập tràn sự giận dữ…… không, nó ướt đẫm những giọt nước mắt màu đỏ thẫm.

“Tại saoooooooo!!!”

Và, tiếng khóc đau đớn ấy như bóp nghẹt lấy trái tim tôi.

Tại sao chuyện này lại xảy ra? Ông ấy không làm gì sai cả.

Ông Aka không làm gì sai cả…

“Đừng, có mà, làm như ngươi là nạn nhân ở đây… đồ ogre… ngươi nghĩ ngươi đã phá hủy bao nhiêu thành phố? Ngươi nghĩ ngươi đã tàn sát, giết hại, hành hạ bao nhiêu người đang sống yên bình rồi…?”

“Huh!?”

Thế nhưng, Fuuma, dù đang bị ông Aka nhấc bổng lên vẫn cố gắng cầm cự để sống sót và nói ra những lời sỉ nhục đấy.

Chúng hệt như những lời dành cho một con ‘ogre’ thay vì ông ‘Aka’.

“Chỉ cần ngươi nổi sùng một cái… chỉ một chuyện nhỏ thôi cũng có thể khiến ngươi nổi điên…… việc ta tiêu diệt một mối nguy hiểm như thế…… có gì là sai sao! Một tên thú vật như ngươi mà lại không tự nhận ra mình nguy hiểm đến nhường nào, thì tốt nhất là nên biến khỏi thế giới này đi!!”

Chính lúc đó, ánh sáng trong đôi mắt của Fuuma như cho anh ta thêm sức mạnh, và anh ta cố làm gì đó bằng tay mình.

Nó, anh ta đang thi triển Chú-Thuật-Bằng-Tay mà Shinobu đã sử dụng ban nãy.

“Không ổn, ông Aka cẩn thận ――――”

Tôi cảm thấy rất hối hận vì đã chậm trễ.

Nếu như tôi đừng sợ mà nói cho ông Aka sớm hơn thì…

“Hỏa độn, 【Hỏa Nhiệt Pháo 】!!”

Một ngọn lửa khổng lồ phun ra từ miệng của Fuuma.

Ông Aka trực tiếp trúng phải đòn ấy và hoàn toàn bị thiêu đốt trong ngọn lửa với sức nóng đủ làm bay hơi mọi thứ.

“Ông Aka!”

Nếu trúng phải ngọn lửa ấy thì chắc chắn…

“…… Không thể tha thứ…”

“Huh?”

Nhưng ông Aka cũng không hề bình thường. Ông ấy mạnh hơn nhiều so với những gì tôi nghĩ.

Lớp da của ông, thứ đã bị nung nóng bởi nhiệt lượng khổng lồ ấy, đã trở nên tối lại, thậm chí trở thành một màu đen tuyền.

Cả sắc màu trên cơ thể ông cũng thay đổi, như thể lớp da cũ của ông ấy đã bị xé nát để lộ ra màu da thật sự của ông.

Thậm chí chiếc sừng nhọn hoắc kia cũng biến đổi theo chiều hướng xấu, cả đôi mắt đã trở nên sắc bén hơn và tàn bạo hơn.

“Ugaogaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!!”

Ông Aka mà tôi biết, giờ đã không còn nữa.

“Gugaraaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!”

“Uuuurghh!?”

Phần ogre đã hoàn toàn xâm chiếm lấy ông, và nó đã ném Fuuma đi bằng tất cả sức lực.

Cơ thể anh ta đâm sầm xuống đất và co giật dữ dội.

Tên orge nhảy thẳng đến chỗ Fuuma đang nằm bất động và định dẫm lên anh.

“K-không được. Nii-san!”

“Oh, ah…”

Shinobu nhanh chân chạy đến và phóng về phía Fuuma.

Thế nhưng, tên orge đã mạnh chân đạp xuống, phá hủy mặt đất bằng sức nặng của mình và tạo nên một cái hố lớn, khiến mặt đất rung lắc dữ dội như thể đang có động đất xảy ra.

Nếu anh ta trúng phải nó thì…

“Gaaaaaa…. Ugaaaaaaaaa!!”

Ông ấy không hề dừng lại. Đôi mắt quái thú đó đã không còn thấy được gì, chúng chỉ biết điên loạn phá hủy mọi thứ ở đấy.

“K-không ổn rồi… Nii-san, mọi người, chúng ta phải rút lui ngay!”

“Shinobu… nhưng…nó…”

“Anh không còn có thể làm gì được nữa đâu. Tất cả đồng đội của chúng ta đều đã bị hạ gục cả rồi, tình hình thế này thì ta không còn cách nào nữa đâu!”

Dù sao đi nữa Shinobu cũng hét lên bảo tôi nên chạy đi.

Bạn bè à?

Phải, tôi…

『Hắn sẽ không dừng lại đâu. Hắn không còn có thể nghe ngươi nói nữa rồi. Tất cả nhận thức của hắn đều đã không còn và hắn sẽ không dừng lại cho đến khi mọi thứ đều đã bị phá hủy. Đó mới chính là bản chất thật sự của hắn.』

“Tre’ainar…”

『Dù vậy, ta cũng rất ngạc nhiên về chuyện này. Ta biết là hắn rất mạnh, nhưng lại không nghĩ là mạnh đến nhường này, vậy ra hắn không hề để lại tên trong lịch sử sao… sức mạnh của hắn có thể sánh ngang với chỉ huy Đạo Quân Ma Tộc ‘Ma Tướng Rokuha’ đấy.』

“hả?”

Những lời phát ra từ miệng Tre’ainar, tên orge điên loạn đó đó… không, phải nói là sức mạnh của ông Aka. Nó thậm chí có thể ngang hàng với một cái tên huyền thoại mà tôi biết.

『Ngươi có hiểu thế là sao không nhóc?』

“Ừ… Nếu ông ấy nổi điên với thứ sức mạnh đó…”

『Sai.』

“Huh?”

『Ngươi nghĩ tại sao sở hữu một sức mạnh như thế mà hắn lại bị chôn vùi trong dòng chảy của lịch sử để không một ai biết về hắn? Nếu như ta biết có người sở hữu sức mạnh như thế trong ma tộc, ta đã cho hắn trở thành một quan chức cấp cao của quân đội với những quyền lợi đặc biệt rồi.』

Tôi không thể trả lời câu hỏi đó. Rồi, với ánh mắt buồn bã, Tre’ainar nhìn về phía ông Aka điên loạn…

『Hắn ta hẳn đã từng là một người lính của Đạo Quân Ma Tộc, nhưng… suốt cả cuộc đời hắn, chưa từng có chuyện gì khiến hắn bị nhấn chìm trong cơn giận đến vậy…. hắn chưa từng sử dụng nó trong bất cứ hoàn cảnh nào…… hắn không hề đánh mất chính mình trong bản năng tàn bạo của hắn… bằng cách nào đó đã giúp hắn sống sót, có vẻ như… ở một nơi nào đó không có sự bất đồng…… sau chiến tranh, hắn đã cam chịu và sống lặng lẽ ở đây.』

“Huh?”

『Hắn chắc chắn là một con ogre. Số mệnh của một giống loài không thể nào xoay chuyển. Dù vậy… sau cùng, tên ogre ấy hẳn sở hữu một tấm lòng đặc biệt. Nhưng chúng…… lũ ngu đó đã phá hủy mọi thứ.』

Tôi hiểu rồi. Thì ra ông ấy mạnh đến vậy.

Nói thật thì chưa từng có một ai ngoại trừ cha tôi có thể khiến tôi cảm thấy một sức mạnh kinh hoàng đến vậy.

Chỉ cần ông ấy muốn thì ông ấy có thể làm mọi thứ.

Ông ấy có thể dễ dàng phá hủy và thống trị một hoặc hai thành phố.

Vậy mà ông Aka lại không hề để lại tên mình trong lịch sử chiến tranh.

Thế nên ngay cả Tre’ainar cũng không hề biết đến ông Aka.

Nhưng tại sao?

『Mà, ta cũng không quan tâm chuyện quá khứ nữa… đã quá trễ rồi… không còn giọng nói nào có thể chạm đến hắn được nữa…. Ít nhất là cho đến khi cơn giận của hắn nguôi đi.』

Về phần tôi, đến tận bây giờ tôi cũng không biết cuộc đời ông Aka đã như thế nào.

Nhưng điều quan trọng ở đây là tôi sẽ làm gì trong hoàn cảnh này.

『Vậy nhóc… ngươi sẽ làm gì?』

Tre’ainar một lần nữa hỏi tôi.

Ông ấy hỏi tôi để lại lắng nghe câu trả lời của tôi.

Tôi rất sợ hình dạng sau biến hình của ông Aka….

“Trời ạ … mình đúng thật là… vô dụng mà.”

『Nhóc?』

“Quả thật tôi rất sợ sức mạnh của ông Aka, ông ấy mạnh hơn nhiều so với những gì tôi nghĩ… tôi rất sợ …. Tôi đã suýt lặp lại cùng một chuyện chỉ trong hai ngày.”

Phải, tôi vẫn nhớ.

“Tối qua ông đã nói với tôi chuyện này rồi đúng không?”

Điều mà Tre’ainar đã chỉ ra hôm qua.

Tôi đã sử dụng chiêu thức của Tre’ainar, khiến cha và mọi người ở đế quốc khinh bỉ tôi.

Với những người đó, tôi đã bảo rằng, ‘đừng có mà lôi chuyện chiến tranh trong quá khứ ra nữa’.

Nhưng mặt khác, khi tôi cảm thấy kinh ngạc bởi việc ông Aka có thể là cựu binh của Đạo Quân Ma Tộc đêm qua, Tre’ainar đã cười và bảo, ‘bộ ngươi quan tâm đến cái chiến tranh mà đã kết thúc từ trước khi ngươi sinh ra à?’.

Chuyện này cũng như vậy.

“Vì tôi đã sử dụng sức mạnh đó …”

Cũng là ngày hôm qua.

-- Ngươi càng nhìn thấy nỗi sợ hãi trên khuôn mặt của những người thân yêu bao nhiêu, thì ngươi sẽ chỉ càng thêm đau đớn bấy nhiêu…

Tôi đột nhiên nhớ lại tiếng khóc của Sadiz trong giải đấu.

Tôi sẽ không bao giờ quên khuôn mặt của cô ấy khi đó trông như nào.

Đó là lí do vì sao tôi sẽ không để ông Aka phải nếm trải chuyện đó.

Đừng sợ. Đừng từ bỏ. Hãy đứng dậy!

“Ông Aka…”

Tôi bước lên phía trước là dồn hết sức gọi tên ông Aka.

“Này!? Cậu đang làm gì vậy!??”

“…… Cậu ta…… là…”

Thấy vậy, Shinobu đang chuẩn bị rời khỏi đây đã lập tức cố dừng tôi lại, nhưng tôi vẫn cứ bước tới.

Và ông Aka quay sang nhìn tôi.

“Grr?”

“Ông Aka… tôi xin lỗi vì đã đến muộn… mọi chuyện đã rất khó khăn nhỉ… tôi xin lỗi… chiếc bánh, … tôi đã lỡ làm hỏng nó mất rồi.”

“Gugaaaaaaaaahh!!!”

Ông Aka đã hoàn toàn đánh mất bản thân trong cơn giận và không còn nhận ra tôi nữa.

Dù cho ông ấy nhìn thấy tôi, ông ấy cũng chỉ rống lên như một con thú và lao đến tấn công tôi.

“Ugaaaaaaaaahhh!!!”

“Whoa!?”

Nhanh quá. Tôi đã phản xạ kích hoạt Đột Phá để phòng thủ. Nhưng dù cho trong trạng thái Đột Phá, cánh tay đầy uy lực của ông Aka vẫn thừa sức thổi bay tôi đi.

“Gah, tah…ah, ông Aka…”

Lưng tôi đập vào thân cây khiến cả cơ thể tôi bị tê liệt và nhịp thở của tôi đã bị gián đoạn trong phút chốc.

“Phải… ông ấy rất tốt bụng…… vừa sở hữu một đôi tay tài hoa, vừa sở hữu khả năng nấu nướng cực ngon… rồi, lại còn rất mạnh nữa….ông Aka… quả thật rất tuyệt vời.”

“Gaaaaaaaaaaaaahhh!”

Nhanh và mạnh. Thậm chí cả Đột Phá cũng bị đánh bại trong tức khắc.

Đây chính là sức mạnh thật sự của ông Aka.

Nhưng đó là lí do vì sao tôi không thể bỏ chạy được.

“Không sao đâu ông Aka. ông Aka không làm gì sai cả. Thậm chí con người cũng sẽ trở điên lên nếu có ai đó chọc giận họ kia mà. Họ sẽ chửi rủa, phá hủy mọi thứ, thậm chí là tấn công cả gia đình mình…. ông Aka… chỉ mạnh hơn người bình thường một chút mà thôi… những gì ông đang làm cũng chỉ là điều bình thường mà thôi.”

“Ugaaaaaaaaaaaaaaahhh!!!”

Ông Aka vung nắm đấm về phía tôi khi tôi đang đứng dậy.

Một cú vung từ bên phải mạnh đến vô lí. Nếu trúng phải nó thì tôi chắc chắn sẽ trở thành một đống thịt vụn.

Nhưng kì lạ thay, tôi lại không hề cảm thấy sợ hãi.

Nắm đấm của ông Aka và hướng di chuyển các khối cơ của ông ấy cứ tự nhiên đi đến tôi, và tôi đã né được nó dù không sử dụng Đột Phá.

“Tôi xin lỗi… bởi vì con người chúng tôi quá yếu đuối…… trí óc của chúng tôi quá nông cạn… dù cho ông Aka là một ông orge to lớn… nhưng ông đã bảo rằng ông muốn được làm bạn với chúng tôi…”

“Urgh! Gaaaah!! Grrraaaaaaaaaahhh!!!”

“Tôi thực sự xin lỗi… ông Aka… vậy nên, có tôi đây rồi!”

Lần này là một cú vung toàn lực từ bên trái của ông Aka. Nhưng trước khi cú đấm khổng lồ ấy đi tới, tôi đã đấm thẳng vào khuôn mặt không phòng thủ của ông Aka.

Một cú đấm theo phương chéo. Sức mạnh của nó có phần yếu hơn so với một cú đấm thẳng.

Thế nhưng, nó đã trúng đích.

“Ga, ah… Gaaaaaaahhh!!”

Ông Aka đã bị đánh bay ra khỏi chỗ tôi, nhưng ông ấy không hề hoảng hốt. Dù cho tôi đã tấn công ông ấy thì kết quả cũng chỉ có vậy.

Không chỉ sức mạnh mà độ cứng và chắc của cơ thể cũng hoàn toàn khác biệt.

Nếu như muốn chiến đấu với một đối thủ như vậy, thì theo lí thuyết sẽ là giữ khoảng cách và tấn công bằng tốc độ.

Nhưng đây không phải là một trận chiến.

“Ông Aka rất mạnh… chỉ cần ông trở nên tức giận một chút thì ông chắc chắn sẽ trở thành một thảm họa với loài người… thế nên ông không thể có sự bất đồng với ai được…. thực sự, điều đó thật quá với ông đúng không?”

“Ugaaraaaaaaaaaahhh!!!”

“Vậy nên tôi… khi ông Aka tức giận, tôi sẽ là người chiến đấu với ông. Và tôi sẽ giúp ông cảm thấy khuây khỏa! Đến mức ông Aka không thể tức giận được nữa! Tôi sẽ là người đối mặt với bản ngã này của ông Aka, không chỉ với bản ngã tốt bụng kia!”

Đây không phải là một trận chiến. Đây là một trận đấu. Đây cũng không phải là một trận đấu để dành chiến thắng, mà là một trận đấu để truyền đạt những suy nghĩ của mình cho đối phương.

Để chạm đến ông Aka đã đánh mất bản thân mình trong cơn giận.

Đây chính là câu trả lời của tôi cho câu hỏi của Tre’ainar.

『Vậy ra đây là câu trả lời của ngươi sao?』

“Ừ.”

『Tại sao ngươi lại đi xa đến vậy vì hắn? Chẳng phải ngươi chỉ vừa gặp tên orge này ngày hôm qua thôi sao?』

“Phải, nhưng…… ông ogre mà tôi đã gặp…”

Tại sao tôi lại ở đây? Câu trả lời rất đơn giản.

― Dù vậy, chẳng phải nó là con trai của anh hùng sao?

― Đó không phải thứ dành cho một chiến binh

― Ngươi không đáng để trở thành chiến binh!

― Trục xuất hắn ta khỏi thế giới chiến binh đi!

Tất cả giọng nói mà tôi đã chìm đắm từ trước đến giờ chỉ đều dành cho ‘con trai anh hùng’.

Suốt cuộc đời của tôi, mọi lời khen chê đều nhằm vào cái danh hiệu đó.

Nhưng ông ogre mà tôi chỉ vừa mới gặp ngày hôm qua… Ông Aka…

― Earth, cậu tuyệt thật đấy.

Ông ấy không biết gì về tôi cả….

“Vì ông ấy đã nói ra những lời mà tôi hằng mong muốn suốt cuộc đời này”

Ông ấy đã không hề nhìn nhận tôi với tư cách ‘con trai anh hùng’, mà là ‘Earth Lagann’.

Đó là lí do tại sao tôi phải đáp lại nó!

Tôi sẽ đáp lại nó!

『Vậy sao?』

Và lúc ấy, Tre’ainar đứng bên cạnh tôi, đã bật cười.

“Giờ, hãy tiếp tục nào ông Aka.”

Tôi sẽ không lùi bước. Tôi sẽ cho ông thấy quyết tâm của tôi.

“Tôi sẽ không bỏ chạy.”

“Garr?”

“Cùng lên nào. Đừng kiềm chế gì cả, cứ lên hết đi, ông Aka!”

Đây không phải chuyện thắng thua.

Điều này là để chạm đến ông ấy!

Với suy nghĩ ấy trong đầu, tôi cũng đã cất tiếng gầm lên.