Sau khi hội thao kết thúc, các bài kiểm tra giữa kỳ ào ào ập đến với trường học.
Vì thế mà Rena rủ Masaki đi học ở thư viện. Bởi vì hôm nay câu lạc bộ bóng rổ nữ được nghỉ.
“Chỗ này, thay thế vào, rồi chốt luôn!”
Masaki đang dạy cho Rena, với cái kiểu diễn đạt mà chẳng thể nào nói là đang dạy toán được.
“Ài chà ---, vãi thật. Tớ cũng hiểu ra rồi! Đúng là Masaki-chan lên thần”
Kiểu như thế mà hiểu được à, có lẽ là Rena thông minh thật.
Cả hai đứa cùng nhau giải đề, chỉ có lúc bị tắc là Masaki đưa ra gợi ý.
Masaki học rất nhanh. Khả năng tập trung cũng cao. Cho nên là cứ thế mà cô dần dần giải đề này đến đề nọ.
Tuy nhiên, lạ thay là cô cứ liếc liếc.
“Hà…” – Masaki thở dài.
“Sao thế? À a, tớ đang nghĩ là xung quanh có ồn ào quá không? Chắc không sao”
“Ừ”
Masaki quay trở lại với việc học.
Tuy nhiên, một lúc sau, lần này thì cô đứng dậy luôn. “Tớ đi vệ sinh”
Masaki rời khỏi thư viện nhưng không ghé vào nhà vệ sinh mà lại nhanh chân lòng vòng trong trường học. Nếu chậm quá thì sẽ bị nghi ngờ là đi vệ sinh lâu, nên cô phải chú ý.
Thật ra là Masaki đang đi tìm Keisuke.
Sự việc xảy ra hôm trước ở trung tâm mua sắm là một sự kiện không hay ở thời cấp hai. Kể từ khi lên cấp ba thì không có sự việc tương tự xảy ra nữa. Tuy nhiên, không hiểu sao Masaki lại lo lắng.
Bởi vì cô không thể chịu khổ được nếu có một đứa bạn thuở nhỏ gặp phải vướng mắc.
Không biết là cậu ta có bị tai nạn ở đâu không, hay là đang ngồi ở một góc tường nào đó khóc.
Cô lo lắng như vậy.
Lâu lâu cô cũng gửi tin nhắn rồi, nhưng mà hiện tại thì không thấy đọc tin nhắn. Lo quá.
Với lại, cô cũng định để cho Keisuke thấy cô đang chăm chỉ học hành.
Sau khi quay trở lại thư viện thì Rena đã chết khô.
“Sao thế?”
“Chứng minh cái này, khó quá…”
Đúng là khó thật. Kể cả có bị hỏi là tại sao lại đi chứng minh kiểu đó thì Masaki cũng chỉ có thể trả lời là “dựa vào bản năng” mà thôi.
Nếu là Keisuke thì có lẽ là cậu ta có thể giải thích đầy đủ.
Cái bài tập như thế tới đây lại có vài bài.
Trước hết là Masaki giải đáp bài toán mà Rena trăn trở, sau đó cô lại một lần nữa rời ghế.
“Đi đâu thế?”
“Đi vệ sinh”
“Vừa nãy đi rồi còn gì. Có nguy kịch không vậy?”
“Ờ, hơi nguy kịch rồi đấy”
Từ giờ trở đi, nếu cô không có Keisuke bên cạnh thì sẽ nguy kịch. Theo nhiều cách hiểu.
〇〇〇
Keisuke trăn trở.
Điện thoại của cậu nhận được mấy tin nhắn [Học nhóm giữa kỳ với Rena ở thư viện] [Keisuke cũng qua đây đi] [Cứu với ---] [Đức Thánh Keisuke, mong ngài phổ độ]. Toàn bộ đều là từ Masaki. Keisuke bị nhờ giúp trực nhật, trong khi đó thì tin nhắn đầy ắp như thế này.
Cậu xách cặp tới thư viện, lúc đó thì Rena đang một mình vọc điện thoại.
“Masaki nhà tôi có ở đây không?” – Keisuke hỏi, Rena trả lời rằng – “Bả đi vệ sinh 20 phút rồi vẫn chưa quay lại”.
“Với lại đi vệ sinh hai lần rồi. Masaki-chan, hay là bị tiêu chảy nhỉ?”
“Tôi thì nghĩ là rất khỏe mạnh đấy”
Bữa tối hôm qua cô ta còn ăn thêm nhiều cơm.
“Thế à. Nhưng mà hơi hơi kỳ lạ đấy. Masaki-chan. Keisuke làm gì bả à?”
“Tôi chả làm gì cả. Chẳng làm gì đâu, nhưng mà tôi tò mò là cô ấy kỳ cục đến mức nào”
“Kiểu, bả cứ bồn chồn, không tập trung học mà lâu lâu cứ nghịch điện thoại”
“Nhưng mà bây giờ tôi cũng thấy Kinoshita nghịch điện thoại hay sao ấy nhỉ”
“Cái này là… Ừ, tôi đang tìm cách giải bài toán khó”
“Đọc sách giải đi”
Hiểu rồi. Mình nhìn ra rồi.
Đúng lúc đó, điện thoại Keisuke rung lên.
[Sư huynh yêu dấu. Đây là đâu thế ạ?]
Keisuke ra khỏi phòng thư viện rồi chạm vào màn hình điện thoại.
“A lô?”
‘A. Keisuke’
“Thế, cậu đang ở đâu?”
‘Không rõ nữa’
“Ở tầng mấy”
‘Tầng ba hay tầng bốn gì đó’
“Cái đó phải rõ ràng ra đi”
‘Thế thì, tầng ba’
Keisuke thở dài. “Cô ta đi lạc rồi à…”
‘Tại vì là’ – Masaki làu bàu. ‘Keisuke sao lâu đến quá, không biết ở đâu nên tớ chỉ là định đi tìm thôi’
“Trước hết là, cậu đang ở trước phòng học nào?”
‘Khoan đã. …phòng giáo viên khoa xã hội?’
Keisuke hơi ngước lên trần.
Trường học này cấu tạo kiểu được chia làm hai tòa rộng lớn, phía bắc và phía nam. Tòa phía nam là tòa chính, ở đó có phòng học của tất cả các khối, còn gọi là tòa nhà chính. Tòa phía bắc thì có phòng thực hành lý hóa, phòng nấu ăn, tóm lại là những cái phòng thực hành, ngoài ra còn có một vài phòng giáo viên nữa.
“Cậu không ở tòa chính à”
Phòng thư viện nằm ở tầng bốn của tòa chính.
Cái phòng giáo viên khoa xã hội mà Masaki nói là nằm ở tầng ba tòa nhà phía bắc.
‘À, đây là tòa phía bắc à. Thế tớ đi về phía cậu nhé’
“Khoan--- ”
Điện thoại bị cắt mất.
Tuy nhiên, một lúc sau, điện thoại cậu lại rung lên. Lại là Masaki.
‘Xin lỗi. Tớ không ra được khỏi tòa phía bắc. Không lẽ, tớ bị yểm bùa rồi?’
“Không bị đâu. Cậu định đi từ tầng bốn đằng đó sang tầng bốn đằng này đúng không?”
‘Ừ’
“Tầng bốn sau giờ học là cửa bị khóa đấy”
‘Thế à. Thế thì chỉ cần đi từ tầng ba sang bên đó rồi lên tầng là được nhỉ’
“Mà thôi. Tớ sẽ tới đó. Masaki đừng có rời khỏi tầng bốn tòa bắc đấy”
Khoảng 5 phút sau, Keisuke đã bình an vô sự lượm được Masaki khi cô đang ngồi sụp xuống ở cầu thang.
Nhìn Masaki đang ngồi sộp xuống ôm đùi, Keisuke mới nhớ lại là – Hình như mình cũng đã gặp chuyện này một lần.
Đó là hồi hai đứa chơi trốn tìm ở công viên Kappa.
Keisuke làm quỷ.
‘Được chưa’
‘Được rồi’
Keisuke thành quỷ, đi tìm Masaki.
Tuy nhiên, mãi mà không tìm thấy. Được rồi - nghe thấy tiếng nói đó nên chắc chắn là Masaki chưa đi xa….
Lúc đầu, Keisuke say sưa đi tìm lắm, nhưng 5 phút sau cảm giác bất an tăng lên.
‘Ma-chan’
Keisuke lo lắng, cậu hoa cả mắt lên, chạy lòng vòng xung quanh công viên.
Chỗ bụi rậm. Phía sau nhà vệ sinh. Dưới bóng cây. Phía sau con Kappa. Phía dưới ghế. Phía đối diện cầu trượt.
Tóm lại là cậu đã chạy khắp công viên bao nhiêu lần luôn.
Ma-chan đi đâu rồi nhỉ?
Keisuke bắt đầu thấy sợ. Cậu ta bắt đầu mếu máo.
‘Ma-chan’
Đúng cái lúc mà cậu mệt lử người ra.
Từ trong bụi rậm, cậu nhìn thấy mái tóc đen quen thuộc từ đằng sau.
‘Ma-chan, tìm thấy rồi’ - Cậu chạm vào Ma-chan. Nhưng kỳ lạ quá. Chỗ này mình đã tìm mấy lần rồi mà.
Masaki sau khi được tìm thấy, chẳng hiểu sao, cô lại vừa khóc vừa đi ra khỏi bụi rậm.
‘Kei-chan, chờ lâu quá đấy’
‘Xin lỗi nhé. Nhưng mà tớ tìm đây mấy lần rồi đấy?’
Masaki hiểu lầm là trốn tìm là trốn chạy hoàn toàn khỏi con quỷ, cho nên cô sau khi nói ‘được rồi’, thì cô đã di chuyển liên tục. Không tìm được cô cũng là đương nhiên.
Không chỉ thế, Masaki cứ mỗi lần vụng trộm di chuyển là đi ra khỏi công viên, hoặc là lọt thỏm vào trong cái sân vườn nào đó, hình như là cô đã đi lạc.
Cô trở lại được cái bụi rậm trong công viên chỉ là một món quà bất ngờ.
Kể từ sau đó, Masaki bị cấm chơi trốn tìm.
“Đúng thật là. Chả khác nào trốn tìm hồi trẻ con”
“Thực sự rất xin lỗi”
Masaki rầu rĩ.
“Mà làm kiểu gì mà lại bị lạc ở trường học được chứ”
Masaki chu môi lên. “Tại vì là. Keisuke mãi mà không tới đấy”
“Tớ bị giáo viên nhờ”
“Vâng --- ”
Nói vậy thôi, nhưng mà cứ mỗi lần trực nhật, Keisuke bị giáo viên nhờ, mà Masaki lại đi tìm Keisuke rồi lạc đường thì chả biết nghĩ thế nào.
“Cấm, không được đi tìm tớ vòng quanh trường nữa. Giống như cái lúc ở công viên Kappa ấy”
“…”
Masaki hơi hậm hực.
Trông cô hơi đáng thương.
“Mà thôi, nếu mà cậu biết rõ vị trí của mình thì không sao”
Gương mặt Masaki bừng sáng lên.
“Có gì đâu. Từ giờ trở đi, chỉ cần Keisuke nói cho tớ biết là Keisuke đang ở đâu thì mọi chuyện được giải quyết mà”
“Tại sao lại thành ra như thế chứ”
“Vì là bạn bè siêu thân thiết từ thuở nhỏ, lại còn là anh em nữa. Quả nhiên luôn là một cặp trời sinh”
Cặp trời sinh của cô gái xinh đẹp như người mẫu và kẻ hướng nội thèm muốn một chút chiều cao ư?
Keisuke thởi dài - Ài chà chà, rồi nhẹ nhàng vuốt ve đầu Masaki cho qua chuyện.
Sau khi quay lại thư viện thì họ thấy Rena đang vẫy tay đón.
“Masaki-chan, đi vệ sinh lâu thế” - cô vừa nói vừa bấm điện thoại.
Cái con này, nó không biết người ta vất vả thế nào, còn mình chỉ có lười biếng thôi à ---.
Keisuke, và cả Masaki, hai người dí mặt Rena vào bài toán kịch khó.