Keisuke mất một lúc ở chỗ của cảnh sát. Nguyên nhân là Masaki – bên liên quan bị hại, đã chạy đi mất. Mặc dù là cậu đánh trống lảng là vì cô ta bị sốc nên về nhà mất rồi, nhưng lại phải kiểm tra ca-mê-ra an ninh để xác nhận tình hình, kết cục là mất tầm 30 phút.
Cậu gửi thử gửi một tin nhắn cho Masaki với nội dung là [Sau khi xử lý nhiều thứ thì tớ ra khỏi cung thiên văn rồi], tin nhắn đó đã được đọc.
Masaki không có ở trước nhà ga.
Cậu vội vàng về nhà thử xem nhưng điện không sáng. Vào trong nhà cũng không thấy giày của Masaki đâu.
Có lẽ là việc gặp phải kẻ đeo bám là một cú sốc rất lớn.
Hơn nữa, đó lại còn là trưởng câu lạc bộ trà đạo của trường mình.
Dù sao thì mình cũng không thể bỏ rơi cô ấy được.
Cậu quay trở lại phía trước nhà ga một lần nữa, dòm ngó vào trong các cửa hàng ở khu vực đó.
Cả quán cà phê, cả nhà hàng, cả siêu thị, đều không thấy Masaki.
Cậu xem điện thoại, nhưng không nhận được tin nhắn nào từ Masaki.
Sau một thoáng mất phương hướng, cậu thử nhắn tin cho Rena.
[Bà có ở bên Masaki không?]
Ngay lập tức, tin nhắn được đọc, cậu nhận được phản hồi.
[Không ở cùng] [Cơ mà, hôm nay hai người đi cung thiên văn còn gì?]
Có vẻ là Masaki đã thông báo cho Rena về lịch trình ngày hôm nay.
[Bị lạc cô ấy mất rồi] – Keisuke nhắn lại, thế là cậu nhận được những phản hồi đáng sợ - [Đùa à] [Masaki-chan mà bị gì là tôi giết].
Keisuke một lần nữa tìm quanh quanh khu vực.
“Đúng thật là, nếu mà gặp chuyện gì thì phải làm sao đây”
Một cô gái xinh đẹp như người lớn, đang một mình lang thang trong khu phố.
Phải biết tự ý thức được sức hút của mình đi chứ - Cậu rủa một câu.
Nhưng mà dù vậy, cậu vẫn không tìm thấy Masaki…
Cậu vòng một lần nữa ra trước nhà ga rồi lại thử quay về nhà một lần nữa, nhưng cô vẫn chưa về.
Keisuke – kẻ hướng nội sống trong nhà, hoàn toàn thở dốc.
“Thật là. Trốn tìm kiểu gì thế này”
Lúc mà cậu vừa thở dốc vừa lau mồ hôi trên trán thì cậu giật mình với câu nói của bản thân.
Trốn tìm ư?
À thế à. Bây giờ là ‘chơi trốn tìm’ à.
Masaki sợ sệt hỗn loạn, đã trốn mất tiêu đâu đó rồi.
Nhưng mà nói đến trốn tìm thì ---.
Keisuke bật chạy về hướng ngược lại với nhà ga.
Công viên buổi tối hơi chút đáng sợ.
Trường học và bệnh viện cũng thế.
Ban ngày càng đông đúc thì ban đêm lại càng đáng sợ.
Nếu mà hồi còn nhỏ thì bố mẹ sẽ đến đón.
Thành người lớn thì không đón nữa.
Tại vì, người lớn làm gì chơi ở công viên.
Vậy thì học sinh cấp ba thì sao nhỉ ---?
Keisuke đến công viên Kappa, cậu lướt mắt nhìn. Cậu nhìn một chỗ, từ trong lòng cậu được giải tỏa, thế rồi cậu hãm lại hơi thở hỗn loạn.
Masaki đang ngồi trên chiếc xích đu nhuộm màu vàng cam vì được chiếu sáng bởi ngọn đèn đường.
Masaki cúi mặt, cô vẫn chưa thấy Keisuke.
“Ma-chan, tìm thấy rồi nhé”
Masaki ngước mặt lên.
“A. Kei-chan”
Keisuke cười.
“Chơi trốn tìm nguy hiểm lắm, đừng có chơi nữa, bọn mình đã quyết như thế hồi nhỏ rồi còn gì”
“…Ừ nhỉ”
Masaki lại lần nữa cúi mặt.
“Cái con đó thì chắc không sao nữa đâu. Nghe nói là sẽ có điện thoại gọi cho phụ huynh và nhà trường”
“…”
“--- Đúng là công việc người mẫu độc giả vất vả thật. Đáng sợ thật”
“…Không phải đâu” – Masaki nhỏ tiếng trả lời.
“Tớ chẳng làm được gì cả. Fuuko-chan đáng sợ quá. Cảnh sát đến mà tớ cũng chẳng ---”
“Masaki…”
“Tớ luôn nghĩ rằng, đứng trước Kei-chan, mình phải là mình phong độ nhất”
Một làn gió thổi, cành cây anh đào trong công viên đung đưa. Những chiếc lá xanh chạm vào nhau tạo thành tiếng động rồi ngả bóng xuống mặt đường.
Keisuke đặt hông xuống chiếc xích đu bên cạnh Masaki.
“Masaki ngầu mà. Xinh đẹp này, đáng yêu nữa, dáng người cao ráo, còn giỏi thể thao, được mọi người yêu quý”
“Không phải thế…”
“Nhưng mà, Ma-chan thì lại trốn tìm chạy đi đâu đó, ngã rồi khóc, nhưng mà sau đó lại chạy lòng vòng, y đúc như con trai vậy”
“…”
“Là bạn thân thuở nhỏ, lại còn là anh em, thế thì có bị nhìn thấy vẻ đáng thương của mình cũng có sao đâu”
“Nhưng mà ---”
Keisuke nhìn vào mắt Masaki và nói.
“Tớ nhìn thấy bộ dạng đó rồi, nhưng tớ sẽ không ghét bỏ hay là miệt thị ‘Masaki’ đâu”
“Kei-chan…”
Gò má Keisuke hơi giãn ra.
“Ngay cả tớ còn gục ngã vì cơn sốt, hồi cấp hai còn gặp phải lịch sử đen tối vì bị bắt nạt, lại còn bị Masaki nhìn thấy vẻ thảm hại của mình từ hồi xưa lắc xưa lơ. --- Masaki có khinh miệt tớ hay không?”
“Làm sao mà có chuyện đó được chứ” – Masaki khăng khăng phủ định.
“Tớ cũng tương tự mà”
“…”
“À -. Nhưng mà nếu nói thế thì thành ra tớ bị Masaki biết, mình vốn là ‘thằng hướng nội cô độc’ rồi còn gì”
Keisuke gãi đầu.
“Hì hì. Kei-chan, buồn cười ghê”
“Chẳng phải là tớ xả thân để làm chuyện đùa đâu, nhưng mà đó lại là điều mà tớ thấy đáng buồn”
Nhưng, hình như nó đã có hiệu quả.
“Hì hì. Ha ha. À ha ha ---”
Tiếng cười của Masaki lan rộng khắp công viên ban đêm. Nhưng từ mắt của Masaki, có một thứ gì đó chảy ra.
Một lúc sau, cô ngừng cười, cô lên tiếng.
“Tớ vì không muốn làm cho mama lo lắng, nên là luôn cởi mở. Không được cho người ta thấy đặc điểm không phải như vậy của mình”
“Tớ cũng giống như vậy, nhưng trường hợp của tớ là nhờ có vụ hồi cấp hai, nên tớ lựa chọn co mình lại. Bản thân mình sao cũng được. Nhường nhịn người khác thì mọi chuyện sẽ ổn thỏa. Tớ nghĩ vậy”
Chẳng biết bắt đầu từ ai, nhưng chiếc xích đu bắt đầu di chuyển một chút.
“Tớ thấy Kei-chan --- chẳng thay đổi chút nào”
“Ơ?”
“Tại vì, dù cậu nhìn tớ không thay đổi, cậu cũng không thay đổi vì tớ”
Keisuke đẩy xích đu mạnh lên một chút.
“Tớ mà bị sốt, là tớ cũng sẽ lây cảm cúm cho Masaki luôn. Tớ được Masaki đốn hạ bọn bắt nạt hồi cấp hai, thì tớ lại cứu giúp Masaki bất động trước kẻ đeo bám”
“Hì hì. Đúng thế mà”
Cho nên, không thể thiếu một trong hai được.
Nhưng mà ngượng quá.
Sau khi ngừng xích đu lại, Keisuke lại nói một câu khác.
“ --- Masaki. Cảm ơn nhé”
“Ơ?”
“Cậu bảo là lúc cảnh sát đến, cậu không làm được gì cả, nhưng mà nhờ có cậu nên tớ không bị cảnh sát lôi đi, nhờ cậu nói Hanaoka Fuuko là kẻ đeo bám, nên vỏ bọc của cô ta mới bị lột sạch”
“…”
“Ma-chan đã chiến thắng kẻ đeo bám”
“Thế, à…?”
Keisuke nhìn chằm chằm vào Masaki.
“--- Masaki. Nhưng mà sau này, nếu có chuyện tương tự xảy ra, thì hãy dựa vào tớ đi”
“Ơ?”
“Có thể tớ không thành chỗ dựa được. Nhưng mà tớ sẽ không để cho Masaki chiến đấu một mình”
Lại nhớ lại hồi nhỏ, lúc Ma-chan bị bọn trẻ ranh bắt nạt ở công viên.
Kẻ bảo vệ Ma-chan, là ta đây.
Masaki dùng đôi chân dài dừng xích đu lại. Trên mắt cô đọng giọt lê đầy ắp.
“Tớ sợ lắm. Sợ lắm đấy, Kei-chan”
Keisuke đứng dậy, thế rồi Masaki ôm chầm lấy cậu và bắt đầu khóc nức nở.
“Ừ. ừ”
Keisuke vuốt ve mái tóc đen lạnh buốt của Masaki.
Một lát sau, Masaki khóc xong thì lại nhe răng cười.
Cô nói – “Cảm ơn nhé, Keisuke”