Kiểm tra cuối kỳ lúc nào cũng dạt tới ngay sau khi kiểm tra giữa kỳ kết thúc.
Trong khi cứ suy nghĩ chuẩn bị này nọ cho lễ hội văn hóa thì kỳ thi lại đến. Có lẽ đó là cái giáo án mà người ta làm ra bằng cách vắt óc suy nghĩ, làm thế nào để các nam thanh nữ tú trong cái độ tuổi mới lớn – ăn nhiều vận động nhiều nhất trong cuộc đời người – không cảm thấy chán.
Trong cái kỳ thi cuối kỳ như vậy, Keisuke và Masaki cũng dùng chiến thuật ‘Khen nhau’ giống như giữa kỳ, rồi họ vượt qua kỳ thi mà không hề gặp khó khăn.
Cuối kỳ kết thúc thì sẽ vào kỳ nghỉ hè ngay lập tức.
Dự định về kỳ nghỉ hè thì cách đó không lâu, nó đã trở thành chủ đề của bữa tối.
“Keisuke. Nghỉ hè cậu thường làm gì?” – Masaki hào hứng hỏi dò.
“Sau khi làm xong bài tập, bật điều hòa trong phòng rồi đọc sách, rồi ngủ”
Keisuke hời hợt trả lời một tràng xong, Masaki cứng đờ người.
“Thật á?”
“Thật”
Ngồi trong phòng lạnh rồi đọc sách mình thích, hoặc là nghịch điện thoại thôi cũng vui mà.
“Không đi đâu cả?”
“À… Có đi bằng xe của ông già, hai người du lịch đi về trong ngày”
Khác với tuần lễ vàng, kỳ nghỉ hè lại được nghỉ dài.
“Cái đó. Nghe hay đấy”
Chuyện là vậy, năm nay, họ tạm quyết định cả nhà bốn người sẽ lái xe đi đâu đó. Masaki thì chỉ có thế thôi thì cô không thỏa mãn lắm, chắc phải cùng với Hiroki và Rena, 4 đứa đi đâu đó…
Buổi tối của cái ngày mà kỳ thì cuối kỳ kết thúc, Masaki ghé sang phòng Keisuke.
“Keisuke, tớ vào được không?”
“Được”
Masaki sau khi vào phòng thì ngồi quỳ ngay ngắn, vẻ mặt nghiêm trọng.
“Sao thế?”
Keisuke cúi người xuống. Phải chăng là Masaki đang khổ sở vì mối quan hệ bạn bè chẳng hạn.
Tuy nhiên, Masaki lại nói như thế này.
“Tớ có nên mua đồ bơi không nhỉ”
“…Gì cơ?”
“Bảo rồi còn gì, không biết tớ có nên mua bộ đồ bơi mới không ấy”
“Khoan khoan. Trước hết là, cái đồ bơi là nó xuất hiện từ cái ý tưởng nào vậy?”
“Thì tớ nghĩ là khi mà đi chơi cùng với bạn bè thì đi biển, đi sông, đi hồ bơi chẳng hạn”
“Cái đó thì tùy vào Rena với Hiroki, tớ chẳng biết”
“Nhưng mà, sau đó thì cái đồ bơi đẹp hết hàng mất còn gì?”
“Thế à?” – Keisuke chưa từng phải lo nghĩ đến đồ bơi như thế.
“Cho nên là, tớ muốn Keisuke tư vấn”
“Về việc nên mua đồ bơi hay không hả?”
“Thực ra là hơi khác một chút” – Nói xong, Masaki đứng dậy, đột nhiên cô cởi áo phông ra.
“Kh, khoan!” – Keisuke thét lên. Masaki cởi áo phông ra vất đi. “Ơ, ơ?”
Trước đây thì Keisuke hoảng hốt trước dáng vẻ Masaki đột ngột xuất hiện trong đồ lót, nhưng hôm nay thì khác.
“Đây là đồ bơi mà tớ vốn có. Tớ mặc trong phòng tớ rồi qua đây đấy ~” – Vừa nói, Masaki vừa cởi quần xoóc.
Không phải là đồ lót. Đó là hình dáng của Masaki trong bộ bikini màu xanh, không phải là đồ lót, nhưng mà có lẽ là đồ lót nó còn nhiều vải hơn.
Các đường nét mềm mại trên khắp cơ thể cô lộ ra như người lớn, bộ ngực đầy đặn như sắp rụng xuống.
“Tại sao cậu lại mặc đồ bơi”
Nói thẳng ra, cậu lúng túng không biết nên nhìn vào chỗ nào.
“Tớ muốn Keisuke nhìn giúp tớ, tại vì là tớ nghe nói nó lỗi mốt rồi nên định mua cái mới”
“Tớ chẳng biết về mốt đâu…”
“Nhìn đi nhìn đi ---” – Trước mắt Keisuke, Masaki tạo thế đứng xinh xắn.
Rồi cô lại còn chạm tay vào tóc, xoay hông sang một bên, liên tục tạo ra nhiều thế.
Đúng là người từng làm người mẫu có khác. Cực kỳ là xinh xắn.
Còn hơn cả ai-đồ trong tạp chí người mẫu nữa.
Keisuke kích động lên.
“Anh trai sẽ không tưởng tượng điều gì kì lạ về em gái!”
“Có phải tưởng tượng gì đâu, em đang đứng ngay trước mặt anh đấy” – Masaki giơ hai ngón tay lên. “Riêng Keisuke thì được ưu đãi đặc biệt, chụp ảnh thoải mái miễn phí”
Để khuyến mãi thêm, Masaki nháy mắt một phát, Keisuke bị nhừ đòn.
Kết luận. Nên đi mua đồ bơi.
Kiềm chế hở da hở thịt bằng cái đồ bơi nào nhiều vải ấy.
Kết quả kỳ thi cuối kỳ được trả, ngày chủ nhật tiếp theo đó, Masaki nghe lời Keisuke, cô quyết định đi mua ‘đồ bơi ngoan ngoãn’.
Đương nhiên là Keisuke cũng đi cùng.
Mặc dù nói là “đương nhiên”, Keisuke vẫn chưa hiểu vì sao lại là đương nhiên.
Tóm lại, Keisuke và Masaki đi mua đồ bơi. Tại vì Keisuke nghe cô bảo là bên trong nhìn vui lắm, cho nên Keisuke tin sái cổ.
“Keisuke. Nhìn đi” – Masaki chỉ tay vào tấm pót-tơ. “Người ta đang tổ chức cung thiên văn đấy”
“Hô”
Đột nhiên Masaki làm ra một điệu bộ như con nít.
“Này, Keisuke. Tớ đã rất cố gắng trong bài kiểm tra cuối kỳ đấy?”
“Tức là muốn đi cung thiên văn hả”
“Được á?”
“Tớ cũng thích”
“Thích quá. Thề, máu luôn”
Ở cung thiên văn thì phải nằm lăn ra ngắm. Keisuke đang còn nghĩ là, Masaki mà nằm lăn ra giữa những người mà mình không quen biết thì phải làm sao, thế là cậu tìm thấy một vị trí dành cho cặp đôi. Chưa biết là có phải dành cho cặp đôi hay không, nhưng mà chỉ cần thế này thì Masaki có nằm lăn ra cũng yên tâm.
Sau khi hai đứa nằm ngửa ra trên tấm lót cứng, một lúc sau, bên trong cung tối sầm lại, cùng với lời thông báo thì buổi diễn thiên văn bắt đầu.
Sao Hôm của ban chiều lấp lánh trên bầu trời.
Chẳng mấy chốc, các thiên thể của mùa này bắt đầu sáng lấp lánh.
Tâm Tú Nhị của chòm bọ cạp sáng đỏ, có thể nhìn thấy được Giác Tú Nhất – Ngũ Đế Dạ Nhất – Đại Giác Tinh của Đại Tam Giác Mùa Xuân, và Chí Nữ Nhất – Hà Cổ Nhị - Thiên Tân Tứ của Đại Tam Giác Mùa Hè.
“Đẹp quá” – Masaki lên tiếng.
Giải Thiên Hà chảy sáng trắng trên bầu trời. Đúng là Milky-Way thật.
“Tuyệt nhỉ” – Keisuke trả lời, thế rồi, Masaki nắm lấy tay cậu.
Keisuke không thể hất bàn tay ấy đi hay làm gì khác.
Các ngôi sao nhiều dần lên.
Những ngôi sao mà mình không thể nhìn thấy ở Tokyo, lại hiện rõ lên vòm trời.
Bị vũ trụ tối tăm bỏ lại, Keisuke chỉ còn cảm nhận thấy hơi ấm từ bàn tay của Masaki.
Trong cảm giác bay bổng như bị hút vào bầu trời đầy sao, Masaki cất tiếng.
“Tớ nè, tớ đã rất mong được chơi cùng Kei-chan mỗi ngày ở công viên Kappa”
“Tớ cũng thế”
“Nhưng mà, không được chơi cho tới đêm muộn. Lúc tớ nhìn ngắm trăng và sao từ cửa sổ, tớ nghĩ – ‘Không biết Kei-chan có đang ngắm nhìn hay không’”
“Thế à”
“Lúc bọn mình lớn lên, có thể chơi được cùng nhau đến muộn, tớ muốn ngắm sao cùng với cậu”
“À… Đó là lý do à. Lý do mà hôm nay cậu dẫn tớ tới đây”
Masaki tiếp tục cười hí hửng.
“Hề hề. Papa gặp chuyện như thế, thành ra tớ phải sống ở khu phố khác. Tớ cứ thế mà lớn lên, ngó nhìn xung quanh xem có tìm được Kei-chan không. Đúng là ngu nhỉ. Làm sao mà tìm được chứ”
“…Ừm”
Keisuke không nhịn được nổi sự ngây thơ của Masaki thời còn bé.
Bất giác cậu rời bầu trời đầy sao, nhìn sang Masaki.
Tấm lót tối om, cậu không biết được là Masaki đang tỏ vẻ mặt như thế nào.
Chỉ có mỗi giọng nói của Masaki là truyền tới Keisuke.
“--- Tớ đã rất muốn gặp Kei-chan”
Keisuke nắm chặt lấy tay Masaki.
Các vì tinh tú trôi đi trên vòm trời.
Nó giống như là khoảng thời gian trôi đi, từ lời hứa ‘hẹn mai nhé’, cho tới khi bố mẹ tái hôn, Keisuke và Masaki gặp lại nhau.
Aa, nếu nhìn vào cuộc đời của một vì sao thì nó chỉ là một khoảnh khắc thôi mà.
Hai đứa gặp nhau, xa lìa nhau, rồi lại tình cờ gặp lại.
Giống như các vì sao xoay quanh bầu trời, hai đứa bị hút lại gần nhau, nắm tay nhau.
“Tớ muốn một ngày nào đó, mình sẽ thật sự đi ngắm bầu trời đầy sao như thế này”
Giọng nói của Masaki quay trở lại với độ trong trẻo như thường ngày.
“Giờ thì đến cả ban đêm, bọn mình vẫn có thể ở bên nhau còn gì”
Đứa bạn thuở nhỏ ngày xửa ngày xưa hóa ra lại là một đứa con gái xinh đẹp như thế này.
Cứ y như là công chúa Kaguya vậy.
Keisuke hơi lưỡng lự rồi lại dứt khoát nắm chặt tay Masaki.
Để cho cô không thể nào đi mất, giống như công chúa Kaguya vậy.
〇〇〇
Sau khi rời khỏi cung thiên văn, Keisuke đi vệ sinh, đúng lúc đó.
“Masaki-chan” – Có giọng nói vang lên. Lúc quay lại thì có một cô gái đeo kính. Đó là Fuuko.
“A. Trưởng nhóm”
Fuuko gượng cười. “Hôm trước tớ cũng nói rồi mà, không phải ở trường thì đừng gọi tớ là trưởng nhóm”
“À. Thế thì gọi là Fuuko-chan. Vừa nãy cậu ở cung thiên văn à?”
Trong thâm tâm cô hốt lên vì sợ lộ chuyện cô và Keisuke cùng nhau đi xem cung thiên văn.
“Không. Tớ đang tìm người”
“À, thế hả. Tìm thấy chưa?”
“Hôm nay là --- Rena-chan, và cái ông to lớn của câu lạc bộ bóng chày ấy?”
“Tớ không đi cùng họ” – Có lẽ Fuuko có việc gì đó liên quan đến một trong hai người.
Thế rồi, Fuuko nói như sau.
“Ừm. Tớ biết. --- Hôm nay Masaki đi cùng với Kirishima Keisuke đúng không?”
“Ơ?” – Masaki bất động.
Fuuko nhìn chăm chú vào mắt Masaki. Gương mặt thì đang cười, nhưng mắt thì không.
“Masaki-chan … là Hotta Masaki đúng không?”
Masaki giật mình. Hotta. Đó là họ cũ, lúc mà mẹ chưa tái hôn.
“Ơ. À. Đúng ạ” – Bất giác cô dùng kính ngữ. “Hồi xưa, Ở đâu đó…?”
“Cậu từng làm người mẫu độc giả của ‘Cute’ đúng không? Dưới cái tên Hotta Masaki”
Xương sống Masaki nổi cả da gà lên. Người mẫu độc giả thì cô hành nghề dưới cái tên ‘Hotta Masaki’. Nhưng mà ở trường học hiện tại thì cô vẫn chưa nói về tên người mẫu lẫn tên tạp chí của mình.
“À. À ha ha. Cậu biết rõ thế”
“Hề hề. Thực ra, tớ đã soi Hotta Masaki từ lâu lắm rồi. Tớ biết rõ là cậu chuyển đến trường này”
“Cảm ơn”
Fuuko vẫn chăm chú nhìn vào Masaki, cô tiến lên một bước.
“Masaki-chan. Hiện vật đẹp hơn gấp trăm lần, làm tớ giật cả mình”
“C, cảm ơn. Thế thì thôi, hôm nay…” – Masaki định chuyển địa điểm, nhưng Fuuko lại vòng chặn lại.
“Hotta Masaki-chan. Sinh ngày 14 tháng 2. Chuyên làm người mẫu độc giả cho ‘Cute’, nhưng mà đề-biu thì lại là người mẫu độc giả của ‘Cực cute’ số tháng 6, đó là hồi 12 tuổi. Hồi đó, địa điểm chụp ảnh là Harajuku, và ---”
“Ơ…?”
Fuuko như bị ma nhập, cô thao thao lời này đến lời khác.
Cô nêu cảm nhận của mình từng chút từng chút một, về tạp chí đăng tải, về địa điểm chụp ảnh, về trang phục…
Nào là thực đơn ăn trưa hằng ngày ở trường, bộ dạng trong giờ học, cho đến cả phong cảnh lúc mua hàng ở siêu thị gần nhà, Fuuko tiếp tục liến thoắng về Masaki.
Càng nói thì Fuuko càng mất đi ý thức về lời nói của mình.
“Này. Masaki-chan. Tớ, rất là rõ về Masaki-chan đấy?”
“Cảm, cảm ơn…?”
“Lúc cậu chuyển về trường này, tim tớ như sắp ngừng đập luôn, cứ như mơ ấy”
“Cái, cái đó, cái đó ---”
“Vậy mà” – Đôi đồng tử của Fuuko đột nhiên u ám lại. “Tại sao lúc nào cậu cũng đi cùng Kirishima Keisuke thế? Đáng ra cậu nên nói cho rõ ra lúc ở trung tâm mua sắm. Tớ chẳng biết là anh trai trên nghĩa lý hay cái gì đó, nhưng mà nếu Masaki cứ ở bên cạnh cái thằng vừa u ám, vừa thấp, vừa đơn điệu, chẳng có chí hướng, thì cậu sẽ bị ô uế mất thôi. Masaki-chan không được ở bên mấy thằng con trai. Tớ không chịu được nữa”
Có mùi nguy hiểm.
Kẻ đeo bám – từ đó thoáng qua đầu cô.
“Tớ, tớ không sao đâu”
“Hai người sống cùng nhà đúng không?”
“Vì là anh trai trên nghĩa lý mà”
Vẻ u ám của Fuuko lại càng sâu sắc hơn.
“Hằng ngày ăn cùng nhau, hằng ngày tắm cùng nhau, hằng ngày ngủ chung giường… cái con sâu bọ đó, phải trừ khử ngay lập tức”
“Cậu đang nói gì vậy…?”
“Hay là, cậu bị thằng đó làm cho ô uế rồi à?”
“Cậu ấy không làm chuyện đó!?”
Tuy nhiên, Fuuko không còn nghe Masaki nói nữa.
“Yên tâm đi. Kirishima Keisuke, tớ sẽ trừ khử nó. Không sao. Tớ biết địa chỉ nhà mà. Xong rồi, hai đứa mình vui chơi nhé? Aa, được ở bên Masaki-chan mỗi ngày, đúng là như mơ”
Một nỗi khiếp đảm mà Masaki không rõ bản chất, chiếm lấy cô.
Lúc làm người mẫu độc giả, đôi khi cô nhận được thư tay của những ‘fan hâm mộ cuồng nhiệt’, nhưng mà bị bắt gặp thì là lần đầu.
Cô không biết phải làm gì.
Trong khi đó, Fuuko một mình lẩm bẩm về ‘giấc mơ của hai người’.
Sợ quá…
Kei-chan, cứu với---.
〇〇〇
Keisuke sau khi đi vệ sinh trở lại thì có một khung cảnh dị dạng đang chờ đợi cậu ta.
Masaki bị Fuuko áp sát.
Cậu thử nghĩ xem là đang có chuyện gì, nhưng biểu cảm của Fuuko thì không bình thường.
Đồng tử cô ta mở rộng… có chút không ổn?
Hơn nữa, Masaki lại trông như đang khiếp đảm.
Keisuke cất tiếng.
“Hanaoka-san, sao thế?”
Thế rồi, Masaki hoàn toàn khiếp đảm liền trốn ra sau lưng Keisuke.
Còn nói về Fuuko, Fuuko tỏ ra vẻ mặt căm hờn, chưa từng nhìn thấy được ở câu lạc bộ trà đạo.
“Kirishima Keisuke. Ô uế. Mau tránh khỏi Masaki-chan của tao đi!”
Những ánh mắt xung quanh dồn về giọng nói như thét lên của Fuuko.
“Cái, cái gì thế này…”
“Mau tránh ra. Tao gọi cảnh sát đấy!”
“Há?”
Fuuko cho Masaki thấy một nụ cười hư vô.
“Masaki-chan. Hai đứa mình về nhà thôi?”
Chẳng hiểu chuyện gì, Keisuke quay lại thì thấy cô đang run lên.
“Masaki?”
“Tớ, tớ không hiểu. Fuuko-chan, không lẽ --- là kẻ đeo bám tớ”
“Kẻ đeo bám?”
Fuuko lườm Keisuke. “Chỉ là tớ mãi mãi yêu thương Masaki-chan thuần túy mà thôi. Tớ đang bảo vệ Masaki-chan khỏi con dục thú đực rựa rậm lông”
Rõ ràng là sự thù địch và ác ý. Keisuke nổi da gà.
“Này. Nếu mà cậu là kẻ đeo bám, thì cảnh sát đến bắt đi đấy?”
“Tao, không phải là kẻ đeo bám. Tao là fan thuần túy của Masaki-chan”
“Thế thì tởm lắm”
Lúc đó, có hai cảnh sát ập đến.
“Chúng tôi nghe bảo là có người cãi nhau với con gái, là cậu à?” – Keisuke bị tra hỏi.
“Ơ? Cháu á?”
Cậu căm ghét gương mặt với ánh mắt cau có của mình.
“Đúng thế ạ. Hắn ta đeo bám từ lâu rồi” – Fuuko nói.
“Cho chúng tôi nghe chuyện của cậu được không” – Cảnh sát định lôi Keisuke đi.
Đúng lúc đó.
“Khoan!” – Masaki hét to. Cô tiếp tục bằng chất giọng run rẩy. “Cậu con trai đó là bạn trai của cháu, còn cái đứa con gái ở đây bám theo cháu”
Mặt Fuuko cứng lại.
“Cậu nói gì thế? Masaki-chan. Bọn mình là bạn bè cùng câu lạc bộ trà đạo mà”
“Tôi chỉ nói lên sự thật thôi. Xin lỗi. Fuuko-chan. Tôi, không thể làm bạn với cậu được”
Masaki nói hết ra. Fuuko thẫn thờ một lúc, nhưng rồi đột nhiên cô bắt đầu mạnh miệng mắng nhiếc Masaki. Cô ném hết những câu nói mà không thể vào nổi tai, khi hết lời, Fuuko bắt đầu lớn tiếng khóc.
Cảnh sát lôi Fuuko đi.
Masaki như sực nhớ lại, cô chăm chú nhìn vào mặt Keisuke.
“Keisuke, cậu có sao không?”
“Tớ ổn, nhưng mà…cậu sợ đúng không?”
Vẻ mặt Masaki như trầm ngâm điều gì đó.
“Kei-chan, xin lỗi vì làm phiền cậu”
Để lại lời nói đó, Masaki vụt chạy đi.
“Masaki!” – Keisuke gọi, nhưng Masaki không nhìn lại.
Ngay lập tức, Keisuke định đuổi theo, nhưng một lần nữa, cảnh sát lại gọi cậu lại – “Cả cậu nữa, cho chúng tôi nghe cậu kể chuyện một chút đi”.
Trong khi đó, bóng dáng của Masaki biến mất.