Bắt đầu sống cùng với thằng bạn hồi xưa, hóa ra nó lại là đứa con gái xinh đẹp

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3512

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1290

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 310

Vol 1 - Chương 16: Nhìn vào mắt bố rồi nói đi con

Buổi sinh hoạt lớp kéo dài được tổ chức sau kỳ thi giữa kỳ, theo lịch trình là trường cấp ba Nishikoku Bunji phải tạm thời đưa ra quyết định về các quầy hàng của lễ hội văn hóa.

Mọi thành viên đều dành thời gian ra để suy nghĩ, kết quả là lớp học sôi nổi lên.

“Này này. Keisuke. Diễn kịch không? Keisuke làm diễn viên chính” – Masaki đề xuất với Keisuke.

“Nếu thế thì nữ chính phải là Masaki” – Người vừa nói một cách vô trách nhiệm đó là Hiroki.

“Á, vãi chưởng. Hay đấy. Thề luôn, hay đấy” – Masaki xõa mình ra vui sướng.

“Chứ còn gì nữa?”

Thế rồi, Keisuke nhảy vào.

“Dẹp”

“Ơ ---” – Masaki phồng má lên. “Okuda Junichi cũng chẳng đến 170cm, nhưng mà anh ta vẫn diễn vai chính, lại còn cực kỳ là ngầu luôn mà”

Keisuke thay đổi ánh mắt.

“Này, đúng là Okuda Junichi là 169cm, anh ta cũng thuộc thế giới của đàn ông 160cm như bọn này. Nhưng mà cũng chỉ thiếu có 1cm thôi. Với lại, xí xóa cái vấn đề chiều cao đi, thì anh ta còn là một tài năng võ thuật cực kỳ danh giá”

“Đúng thật. Mấy cái phim hành động”

“Nhưng mà, với cái sức mạnh như vậy, nhưng mà anh ta không phô trương, để ủng hộ cho công viên Hirakata, lần nào anh ta cũng làm mọi người cười bằng pa-rô-đi của bộ phim mà mình xuất diễn, hơn nữa, anh ta còn làm pót-tơ đốt cháy tinh thần. Ở công viên Hirata thì anh Okuda Junichi đã được coi như thứ tư liệu miễn phí rồi”

“Tớ thấy cái pót-tơ đó ở trên mạng rồi”

“Hơn nữa là, ngoài cái phần đánh võ ra thì cái sở thích chụp ảnh từ hồi năm tuổi của anh ta có trình độ còn đến mức được mở triển lãm cá nhân. Anh ta lại còn chơi được dương cầm nữa. Anh ta chiến đấu, anh ta làm mọi người cười, lại còn chơi được nhạc cụ, đúng là một người đàn ông quá lý tưởng còn gì?”

“…Không lẽ là cậu thích Okuda Junichi?”

“Phải gọi là Okuda Junichi ‘-san’. Mà dù sao thì, tớ cũng sẽ không diễn kịch”

Hiroki nhún vai – “Biết ngay là thành ra như thế mà”, tuy nhiên Masaki thì lại đề xuất ra phương án tiếp theo.

“Tớ có ý tưởng hay lắm”

“Nghe như có điềm, rõ ràng luôn”

“Thề, ý tưởng hay cực. Bọn mình mở tiệm lat-tê matcha đi”

“Lat-tê matcha á?”

Cũng không hẳn là mình ghét, nhưng mà…

“Nào, tớ thuộc câu lạc bộ trà đạo mà? Bọn mình sẽ kết hợp với nhau và làm lat-te matcha siêu ngon. Chắc chắn là mọi người sẽ thích lắm”

Keisuke nhếch miệng cười. “Dẹp”

Masaki vừa kéo lọn tóc lên vừa nói – “Tại sao cậu lại nói dẹp ngay lập tức thế? Tớ thấy thế là không hay đâu”

“Thế hả”

“Những cái ý kiến như thế này ấy, nên chịu khó lắng nghe một lượt, nếu không thì sẽ không có cái đề xuất nào được đưa ra nữa đâu đấy?”

Keisuke đảo ánh mắt biểu cảm nguy hiểm mà có lẽ bọn con gái phải khiếp sợ ra chỗ khác.

Đúng là cái cuộc nói chuyện với Rena hôm trước đang vướng vào đầu cậu.

Hình như là mình đang thích Masaki.

Nhưng mà mình đã mãi cho rằng “Ma-chan” là con trai, cho tới khi bố mẹ kết hôn.

Sau khi mình biết cô ấy là con gái thì mới chỉ có vài tháng trôi qua thôi.

Mình phải lòng một người, một cách nhanh chóng và đơn giản thế này, có ổn không nhỉ.

Hay là mình lại đang đi vào vết xe đổ của hồi cấp hai.

“À, xin lỗi. Tớ vẫn chưa nghĩ là mình đến mức độ đó với Kei-chan” – Nếu mà mình bị Masaki cười miệt thị rồi nói như vậy thì…

“Ừm. Nhưng mà này” – Hiroki xen vào. “Điều kiện tiên quyết thì lại khác đấy”

“Điều kiện tiên quyết?”

“Câu lạc bộ trà đạo thì sẽ thể hiện kỹ nghệ từ sáng đúng không?”

“Thật á?”

“Thật”

“Tức là, tớ và Keisuke sẽ phải”

“Có lẽ sẽ phải tách nhau ra”

Bị xô đẩy trước hiện thực nghiệt ngã, Masaki bug màu.

“Nó nói dối đấy” – Rena đánh vào sau đầu Hiroki.

“Đau quá” – Cô bỏ qua lời nói của Hiroki mà tiếp tục nói.

“Đứa nào thuộc câu lạc bộ cũng phải kiêm nhiệm việc của lớp. Ngay cả câu lạc bộ trà đạo, đương nhiên là cũng phải thay phiên các thành viên khác để pha trà chứ”

“À à… ừ nhỉ”

Masaki nở nụ cười mãn nguyện.

Trước nụ cười thẳng thắn đó, Keisuke chẳng biết nên đón nhận như thế nào…

Sau khi cô xác nhận với trưởng nhóm Fuuko thì Fuuko trả lời một cách thoải mái – “Khi nào biết lịch của lớp thì bảo tớ với. Tớ sẽ sắp xếp để nó không bị trùng với lịch pha trà”.

Cảm ơn – Masaki cảm tạ trên gương mặt hớn hở an tâm, “Ừ, tớ mà được nhìn nụ cười đáng yêu thế này thì kiểu gì tớ cũng sẽ sắp xếp cho” – Fuuko vuốt ve đầu Masaki.

“Nói là làm kiêm nhiệm thôi, nhưng mà tớ không có ý định tham gia kiểu nửa vời đâu. Tớ sẽ cố gắng”

“Ừm. Masaki-chan, ngoan lắm”

Thừa thời cơ đó, Fuuko ôm lấy Masaki. Những thành viên khác của câu lạc bộ trà đạo lên tiếng – “Chỉ có mỗi nhóm trưởng thôi à, đồ đểu” “Lạm dụng quyền hành”, trong một khoảng, Masaki gặp phải một tràng ôm ấp…

Mặc dù không phải là do Masaki nói muốn làm lat-tê matcha, nhưng mà quầy hàng của lớp đã được chọn là làm quán cà phê.

Dù vậy, nói là quán cà phê thôi nhưng mà nó có nhiều loại cà phê.

Từ quán thuần giải khát kiểu truyền thống cho tới quán băng chuyền, hoặc là quán cà phê theo chủ đề, còn gọi là ‘con-café’, có rất nhiều loại. Trong đó, còn có cả quán nước phong cách Nhật Bản, đón khách trong trang phục của thời Minh Trị - Đại Chính.

Việc chọn quán cà phê nào thì sẽ được thảo luận trong buổi sinh hoạt lớp kéo dài vào tuần sau.

Sau buổi học hôm đó, Keisuke như thường lệ, cậu quay lưng lại với với những tiếng gọi của hoạt động câu lạc bộ, chuẩn bị lên đường về nhà, đúng lúc đó.

[Mình đi cà phê đi]

Cậu nhận được tin nhắn vỏn vẹn chỉ có như vậy từ Masaki.

[Tớ đang ở chỗ thay giày ấy] – Keisuke trả lời, ngay lập tức, Masaki ập đến.

“Keisuke. Đi quán cà phê đi”

“Câu đó nghe rồi. Sao tự nhiên lại hứng lên thế?”

“Rena với mấy đứa cũng bảo là bọn nó đi quán cà phê nào đó thú vị đấy”

“Hê” – Keisuke vừa thay sang đôi giày lười vừa nói – “Cậu đi với bọn Rena cũng được mà”

“Đồ ngu!”

Tự nhiên Keisuke bị nổi giận.

“Tại sao chứ?”

Kể từ sau cái buổi karaoke hôm trước đó, chẳng hiểu sao mọi người đều gọi Kinoshita là “Rena”, nhưng Keisuke nghĩ – Quả nhiên là không ổn rồi.

Tuy nhiên. Masaki – người vừa nổi giận lại đỏ mặt, cô gãi gãi trên đầu mũi.

“Nói sao nhỉ, đúng rồi, nếu mà đi với bọn Rena thì chỉ có mỗi ý kiến của con gái được đưa ra thôi, có đúng không? Nếu mà đi với Keisuke thì được nghe ý kiến của con trai, thế thì mình sẽ hiểu được cảm giác của khách hàng đi theo cặp đôi, tớ nghĩ thế”

“Hiểu rồi. Nếu thế thì cứ thử lòng vòng mấy quán giải khát xem sao”

Vì vẫn cứ mặc đồng phục thì không hay lắm, nên hai người về nhà thay đồ.

Cửa hàng đầu tiên là một quán cà phê thuộc chuỗi, nằm gần nhà ga.

“Cà phê ở đây ngon lắm” – Masaki gọi cà phê đen.

“Người ta pha từng cốc bằng bình xi-phông nên là ngon mà. Nhưng mà ở lễ hội văn hóa mà phải chuẩn bị ngần đấy bình xi-phông thì”

“Khó nhỉ”

“Chỗ cung cấp bình xi-phông thì có quán Tubaki, tớ cũng thích lắm, nhưng mà vẫn với lý do tương tự, khó nhỉ”

“Nói đến quán Tubaki thì có trang phục gái hầu cổ điển, đẹp nhỉ”

Trong thâm tâm, Keisuke thử tưởng tượng lên hình ảnh Masaki mặc trang phục gái hầu đó.

Masaki dáng người cao ráo, chân dài, mặc đồ gái hầu, váy dài.

“…Có vẻ hơi không ổn”

“Ơ? Cậu ghét đồ gái hầu à?”

Cửa hàng thứ hai, nói đơn giản ra là một cửa hàng thuần giải khát có từ lâu đời.

Đệm của chiếc ghế đỏ có độ đàn hồi cao.

Vì đói nên hai người gọi na-pô-li-tan ăn.

“Na-pô-li-tan của quán giải khát thôi mà trông ngon nhỉ”

“Keisuke cũng nghỉ thế hả? Tớ cùng đồng ý kiến”

Họ gọi xin một chiếc đĩa để san đồ rồi chia nhau ăn.

“Ngon”

“Ngon vãi quỷ thần”

“Nó có gì đó khác với cái mà mình làm ở nhà nhỉ”

“Xúc xích với hành củ, kèm theo đó là ớt chuông. Bột phô-mai cũng là đồ bán ngoài chợ mà”

Một cụ già được cho là khách quen, đang vừa nói chuyện với chủ quán, vừa đọc báo.

“Cái cửa hàng này không hợp với điện thoại nhỉ”

“Đúng. Kiểu, cái cảm giác thời gian trôi đi khác thường, thoải mái ghê”

Cửa hàng thứ ba thì so với một quán giải khát thì nó gần giống một quán bánh phèng-la hơn.

“Nói là nó nổi cũng không phải, vì nó thành cái tiêu chuẩn rồi nhỉ”

“Keisuke nghĩ sao về cái cửa hàng như thế này?”

“Lần đầu đấy”

Nhìn xung quanh, chỉ có mỗi mình Keisuke là con trai. Không thể chịu đựng nổi.

“Chỗ này có không gian hẹn hò, cũng được đấy”

“Mà này, vừa nãy ăn na-pô-li-tan rồi, giờ lại ăn phèng-la à?”

“Nhưng mà na-pô-li-tan chỉ ăn có một nửa thôi đúng không? Với lại là đồ tráng miệng thì có ngăn khác để đựng”

“--- Tức là, mình nên bán cả đồ ngọt và đồ mặn”

“Ơ? Chuyện gì cơ?”

“Quầy hàng cho lễ hội văn hóa. Masaki, có còn nhớ mục đích của ngày hôm nay không đấy?”

“Đương nhiên là nhớ rồi”

“Nhìn vào mắt bố rồi nói đi con”

Ở cửa hàng thứ tư (!), lúc họ đi vào Starbucks thì mặt trời đã lặn.

“Starbucks, lúc nào cũng đông người nhỉ. Vãi thật”

Quả nhiên, Masaki đã chán cà phê và trà đen rồi, cô uống lat-tê matcha.

Keisuke thì uống cốc cà phê đầu tiên của ngày hôm nay.

“Cho tới khi cái Starbucks ở Seattle được mở ra thì, cái quán giải khát gọi là cà phê, nó có dụng cụ này, rồi ghế ngồi này, họ cạnh tranh về mấy thứ đó đúng không? Ngược lại, cái quán mà dùng cốc giấy rẻ tiền, nhưng mà lại tranh ngôi về vị cà phê thì lại là Starbucks. Giá có 5 đô.

Bây giờ là khoảng 700 yên hả?”

“Cái hồi mà Starbucks mới được mở ấy, quy đổi thì tiền Nhật là khoảng 500 yên”

“Thật á!?” – Masaki hét lên.

“Thật. Nếu mà bảo là 500 yên một cốc, cà phê hay trà cũng được, bán đi, thì cậu sẽ làm gì?”

“Tớ, chịu. Ngang khách sạn rồi còn gì”

“Nhưng mà họ làm như thế đấy. Họ lấy vị ngon của cà phê làm vũ khí”

“Starbucks vãi thật. Và Keisuke cũng biết chuyện đó à, vãi thật”

“Tớ học nhiều thứ lắm, vì tương lai, trong lúc đó thì gặp cái câu chuyện về Starbucks như thế. Thế rồi, tớ bắt đầu thích Starbucks”

Nhưng mà mình hướng nội mà, ít khi đi lắm.

“Hê, đúng là không ngờ được” – Masaki nói. Có lẽ đó là lời phát ngôn hướng đến cái tính hướng nội của Keisuke… . Vừa nghĩ vậy thì ngay sau đó, cậu nhận được một câu nói không ngờ. “Không hiểu sao mà, Keisuke ngồi ở quán thuần giải khát, lẳng lặng uống cà phê, trông ngầu hơn”

Giật cả mình. Không được. Mình phải xem nhẹ mấy câu kiểu như thế này.

“Tớ có đi Starbucks, cũng hầu như không uống cà phê”

“Tại sao?”

“Tại vì nghe nói là Okuda Junichi gọi món chai tên là ‘Okuda custom’ ở Starbucks”

“Lại là Okuda Junichi à”

Tiện thể đây, trà chai lat-tê mà cho thêm một shot expresso vào thì tạo ra dirty chai, thay all milk bằng sữa hạt thì sẽ thành Okuda custom (thông tin trên mạng). Nên uống thử.

Trong khi đó thì hàng loạt khách hàng ập tới.

“Tớ không hiểu được những chuyện khó, giống như Keisuke được. Nhưng mà, Starbucks cũng có cái không gian mà chỉ nó mới có thôi. Chẳng hiểu sao, tớ lại muốn thư thái”

“Cái điểm đó của Masaki có khi lại hay đấy. Không chỉ đơn thuần là cà phê, mà còn là thứ cà phê của không gian mà mình muốn thư giãn”

Masaki vui vẻ uống món lat-tê matcha.

Có lẽ là việc khảo sát cũng có tác dụng, việc chuẩn bị cho lễ hội văn hóa cũng đã dần dần khăng khít.

Về phương hướng thì là quán cà phê theo kiểu hoàng gia.

Đồ ăn là bánh quy và săng-uých hun khói.

Trang phục thì cả nam cả nữ đều mặc kiểu gác-xông.

Để kiểm tra cỡ quần áo thì, Hiroki, đại biểu cho đứa con trai có dáng cao lớn săn chắc, và Keisuke, đại biểu cho đứa con trai có dáng thấp, thon gọn, phải mặc đồ gác-xông.

Nói là đồ gác-xông thôi, nhưng mà áo thì chỉ dùng tạm áo trắng dài tay đồng phục. Kèm theo đó là đeo cà vạt thắt chéo, đeo tạp dề màu trà phía trên chiếc quần tây màu đen.

“Ồ. Có khí chất đấy chứ” – Rena nhìn dáng vẻ của Keisuke rồi đưa ra nhận xét. “Masaki-chan nghĩ … , mà chắc là không cần hỏi đâu”

Masaki vừa toe toét cười vừa lấy điện toại chụp ảnh Keisuke.

Tiện thể, cô cũng thử mặc đồ cho nữ luôn.

Trước hết là theo phong cách gác-xông giống như bọn con trai.

Người mẫu là Masaki, cũng là công việc của cô luôn.

Cô buộc mái tóc dài thành một bó, vất ra phía sau lưng, còn lại là mặc đồ giống như Keisuke luôn.

“Chào mừng quý khách” – Masaki thấp giọng rồi liếc mắt, thế là Rena và mấy đứa khác hét lên.

Keisuke cũng nghĩ – “Vãi”, rồi nhìn theo.

Tuy nhiên, con gái mà phần thân trên chỉ có áo trắng thôi thì có lẽ cũng có người để ý, cho nên là cô đeo thêm tạp dề dài có cổ. Masaki kiểu như thế cũng được, nhưng mà nếu xét về đặc điểm vốn có của Masaki khi cô mặc áo trắng bình thường của mùa hè, thì cô mà mặc đồ giống bọn con trai thì sẽ lịch lãm hơn.

Sau khi mọi người hiểu đại khái về trang phục thì Rena hơi giơ tay lên.

“Thực ra thì, hơi cổ điển, nhưng mà tớ đã chuẩn bị trang phục gái hầu rồi”

Lần này, Masaki cũng làm người mẫu.

Đó là trang phục khá gần giống với trang phục gái hầu của cửa hàng Tubaki, đầm tạp dề và váy dài.

“Mừng ông chủ về nhà”

Masaki chào cho mọi người xem với nụ cười duyên dáng.

Chẳng kể nam hay nữ nữa, một sự hỗn loạn nổi lên trong cả lớp học.

Rena tỏ vẻ mặt nghiêm trọng.

“Tớ muốn Masaki mặc thử nên chuẩn bị sẵn đồ, nhưng mà cái này thì…”

“Cái này thì sao?” – Keisuke thúc dục, thế rồi, Rena trả lời bằng vẻ mặt nghiêm túc.

“Cái này nó có sức công phá hơn cả trang phục gái hầu váy ngắn, vãi lắm”

“Đúng là vãi thật”

Rena vẫy tay gọi Masaki rồi làu bàu thì thầm bên tai cô ta.

Ô kê - Masaki trả lời một cách đơn giản, nhưng biểu cảm thì trở nên nghiêm trọng.

Rena chuẩn bị điện thoại.

Masaki hướng mình về phía Rena, cứ như là một cảnh trong phim truyện, cô nói.

“Nếu như em nói là em đã yêu chủ nhân từ hồi xưa rồi, thì ngài…có nặng lòng không ạ?”

“Rồi, xin cảm ơn ---” Mắt Rena lấp lánh lên. “Đây là ốc đảo trong trái tim ta, một cảnh trong truyện tranh ‘Gái hầu cưng của bạo quân bá tước’, xin cảm ơn ---!”

“Rena, bà đang làm cái gì vậy?” – Keisuke tỏ vẻ mặt khó hiểu. Chịu – Masaki cũng nhún vai.

Rena và mấy đứa con gái thân thiết mở lại đoạn phim vài lần rồi cứ - Ài chà ài chà.

Mặc dù nhăn mặt, nhưng cái sự hào hứng của Rena làm cho Keisuke ganh tỵ.

Bộ đồ gác-xông vừa nãy cũng thế, trang phục gái hầu cũng thế, đáng ra cậu nên chụp ảnh cho cô ta, nhưng cậu không có cái thứ dũng khí đó…

Tối hôm đó, Rena – người chụp và quay lại Masaki một cách sắc nét, đã gửi cho không chỉ Masaki mà còn cả Keisuke.

“…Đáng yêu thế còn gì”

Keisuke cho ảnh và phim của Masaki vào danh mục ưa thích, rồi tiện thể, cậu kiểm tra bộ truyện tranh ‘Gái hầu cưng của bạo quân bá tước’ mà Rena bảo là giống Masaki.

Kết quả là, Keisuke cũng nghiện rồi say sưa đọc xuyên đêm.