Hôm nay là ngày chủ nhật. Thứ bệnh cảm lần lượt tấn công người nhà Kirishima - Keisuke, Masaki, Eiichirou và Yukari, đã bị hạ ngục, lâu lắm rồi cả nhà mới được đón một ngày nghỉ nhẹ nhàng.
Thời tiết cũng trong xanh.
Keisuke và Masaki lên tàu điện và đi tới một trung tâm mua sắm ở gần đó.
“Có khi mình nên đi mua đồ” – Lúc ăn sáng, Keisuke lẩm bẩm, thế là Masaki cũng hăng hái hùa theo – “Tớ cũng sẽ làm cho Keisuke bảnh bao lên, với tư cách là một con em gái”.
“Với tư cách là một con em gái” – Cái chỗ đó cảm giác hơi sạn…
Thật ra là Keisuke muốn đến một mình.
Cậu không khó chịu với việc Masaki ở bên cạnh mình.
Chỉ là cậu ngượng mà thôi.
Kể từ hồi tiểu học, lâu lắm rồi cậu mới đi xem quần áo cùng ai đó.
Điều mà Keisuke để tâm nhất khi mua quần áo, đó là – “Bị nhân viên cửa hàng bắt chuyện”.
Cậu mệt mỏi vì vấn đề này.
Xin chào quý khách. Hôm nay quý khách đang tìm đồ gì thế ạ. Nếu thế thì cái này có được không ạ. Ngoài ra thì hiện tại đang có mẫu này cũng đang là mốt đấy ạ. Em nghĩ quần áo như thế này sẽ hợp với mùa này đấy ạ.
Kết cục là, cậu lại mua cả những thứ đồ mà mình không cần thiết.
À không, cậu trở thành một con rối, chẳng thể mua được thứ đồ mình muốn mà chỉ có bê thứ đồ nhân viên cửa hàng giới thiệu đến quầy thu ngân mà thôi.
Cho nên, tóm lại là cậu phải nhanh nhạy vào cửa hàng, nhanh nhạy chọn đồ, nhanh nhạy lấy đồ, để không bị nhân viên cửa hàng tìm thấy mình.
Cảm giác như một cô ngư dân đi lặn.
Cậu sẽ hít một hơi dài ở ngoài cửa hàng, vào trong cửa hàng, cậu nít thở, xóa bỏ đi sự hiện diện của mình rồi mua đồ.
Thời gian ở trong cửa hàng chưa tới 5 phút.
Đó là cách mà Keisuke mua đồ, tuy nhiên…
Sau khi hai người vào trong cửa hàng, đã 10 phút trôi qua.
“Cậu có thấy vãi không? Cửa hàng ở chỗ này, có nhiều thứ đồ hợp với cậu lắm”
Masaki cực kỳ hào hứng.
Vừa chọn đồ nam, lâu lâu cô lại ướm thử lên người Keisuke.
Tuy nhiên, may mắn thay là nhân viên cửa hàng không bắt chuyện.
Có lẽ là người nhân viên thấy rằng, cái việc Masaki phối đồ cho Keisuke tức là bạn gái đang xem đồ cho bạn trai.
Tiện thể luôn, hôm nay Masaki mặc chiếc áo cắt-sơ với váy bò.
Cơ mà, Keisuke cảm giác là mình đã dần quen với kiểu gọi “Keisuke”.
“Cái như này cũng đẹp đấy. Cái này, trông rất là ‘ra dáng anh trai’, được đấy”
Vẫn như thường lệ, đứng phía sau lưng cô thiếu nữ xinh đẹp cao ráo, Keisuke thử cất tiếng gọi.
“Masaki?”
Đột nhiên, Masaki giật bắn lên.
“Gì, gì thế?” – Masaki cứng đờ người quay lại. Trông cô có vẻ như đang giận, trông như sắp khóc, lại còn trông tủm tỉm, lại còn trông nhăn nhó.
“Ờm. …Cậu giận dữ thế”
“Tại sao!?” – Masaki than thở. “Tớ hào hứng lắm mà”
“Hào hứng…” – Khó hiểu lắm.
“Đi mua sắm với Keisuke cực kỳ là vãi chưởng luôn mà”
Vãi chưởng, câu này không thể dự đoán được là có nguy hiểm hay không. Có lẽ là cô ấy đang vui chăng.
Từ trước tới giờ, mình cứ coi cô ấy là một đứa bạn thuở nhỏ.
Sau khi bố mẹ tái hôn thì mới ngã ngửa ra là, không phải cả hai đứa đều cùng là con trai.
Dù sao thì, mình vẫn thấy là hai đứa vẫn có thể chơi với nhau như hồi xưa.
Cơ mà vì là một nam một nữ, cho nên vẫn có cái chỗ cảm thấy có cảm giác khoảng cách một cách kỳ lạ.
Đó là việc đột nhiên cô ấy bắt đầu khá nhấn mạnh rằng hai đứa là anh em trên nghĩa lý, với những câu như là “với tư cách là em gái”, hoặc là “trông ra dáng anh trai” chẳng hạn.
Sự thật là như vậy, từ trước tới này mình cũng đã nói vậy, nhưng mà có cái gì đó vướng mắc một cách khó hiểu.
Mình thấy vướng víu lắm, chẳng tới mức xương cá mắc họng, nhưng mà cũng đến độ rách họng vì xương cá.
Masaki đột nhiên khoác tay vào.
“Nào nào”
“Em gái khoác tay anh trai ở đâu cũng có mà”
“Có thật không vậy”
Cánh tay Keisuke chạm vào nhiều chỗ mềm mại. Vì chiếc áo cắt-sơ rộng, cậu cảm nhận được cảm giác của một thứ gì đó to to ở bên trong.
“A. Masaki-chan” – Một giọng nói phát ra từ sau lưng.
Masaki và Keisuke chợt bỏ nhau ra. Sau lưng họ, cách đó không xa là Fuuko, cô gái đeo kính, tóc thắt hai bím. Bộ dạng của cô là một mảnh váy đầm và một chiếc mũ nhỏ nhắn. Keisuke nghĩ, trông kiểu cách của cô giống như Anne tóc đỏ vậy.
“Nhóm trưởng câu lạc bộ à!?” – Masaki vẫy tay chào lại Fuuko.
“Ở bên ngoài mà gọi là nhóm trưởng thì ngại lắm” – Fuuko tóc hai bím gượng cười.
Ở trường cấp ba của Keisuke, người ta lấy hội thao làm mốc, về nguyên tắc thì ở bất cứ câu lạc bộ nào, học sinh năm ba cũng sẽ rời nhóm, học sinh năm hai sẽ trở thành trưởng nhóm. Hình như là ở câu lạc bộ trà đạo thì Fuuko đã thành trưởng nhóm rồi.
“Thế thì gọi là Fuuko-chan nhé. --- Trông xinh quá!”
Masaki tấm tắc khen ngợi trang phục của Fuuko. Cô không tỏ ra cảm giác bị bất ngờ vì tự nhiên bị gọi từ phía sau. Masaki và Fuuko thân thiết với nhau.
“Cảm ơn nha. --- À, Kirishima-kun cũng đi cùng à”
“À ờ…” – Thấy ánh mắt lạnh nhạt của Fuuko, Keisuke chào lại một cách mơ hồ. Nếu không nhận ra thì cứ không nhận ra đi, cái kiểu nói chuyện của con Fuuko này, chắc chắn là cố tình đây mà…
“Masaki-chan, hôm nay cậu đi mua sắm à?”
“Ừ. Đi xem quần áo”
“Thật á!? Người mẫu thường hay mua đồ gì!?”
Fuuko bắt đầu nhây thêm chuyện.
“Mặc đồ bình thường thôi” – Masaki tỏ vẻ mặt khốn đốn. “Fuuko-chan này, nghe người khác gọi tớ là người mẫu lúc ở bên ngoài thế này thì ngượng lắm…”
“À, xin lỗi. --- Thế, Kirishima-kun tại sao lại đi cùng?”
“Lần đầu tớ tới chỗ này mà, à đúng rồi, cậu ấy dẫn đường cho tớ, nhỉ?”
Có được không đấy, Masaki. Một khi đã nói dối thì dần dần logic không khớp với nhau nữa đâu.
Fuuko bừng sáng gương mặt. “Thế thì, tớ sẽ chỉ cho. Tớ biết cửa hàng có quần áo hợp có vẻ hợp với Masaki”
Keisuke há hốc. Masaki khốn đốn nhìn về phía cậu. Tại vì nói dối cho nên mới thành ra thế này. Keisuke vừa gãi đầu, cậu nói tuột ra luôn – “Thật ra là đến để xem đồ cho tôi đấy”.
“Tại vì là tôi muốn một lần cùng Masaki đi chọn đồ, nên là mới rủ cô ấy đi cùng”
Không rõ là vì bị thuyết phục bởi lời nó đó hay là vì sợ cái mặt Phật Tổ của Keisuke mà Fuuko đã thoái lui.
Sau khi chia tay với Fuuko, Masaki quay phắt thay đổi biểu cảm.
“Hết hồn” – Masaki nói.
“Ừ”
Masaki và Keisuke nhìn mặt nhau gượng cười.
“Tiếp theo bọn mình đi thử cửa hàng đằng kia đi” – Masaki kéo Keisuke đi về một cửa hàng thời trang nam cách đó không xa.
“Đúng thật là, cứ tránh xa mấy nhóm bạn khác thì mọi chuyện sẽ diễn ra trôi chảy êm đềm hơn nhỉ”
“Ừ. --- Đi thôi, đừng để lộ diện”
“Mà, mỗi mình tớ không thôi à, chọn cho cả cậu đi” – Keisuke cất lời, gương mặt Masaki bừng sáng lên.
“Được không?”
“Đương nhiên rồi” – Nói là đi xem quần áo thôi, nhưng mà Keisuke là con trai. Chỉ cần một mảnh áo phông với thiết kế mà cậu ta thích là đủ. “Mà, mình đã cất công tới trung tâm mua sắm rồi, tớ muốn xem quần áo cho Masaki”
Masaki hơi tủm tỉm. Cô đi sang một chỗ khác không xa, quay lưng lại rồi, chẳng hiểu sao lại vỗ hai má bộp bộp.
“Em cảm ơn nhé, anh trai”
Không có gì – Keisuke định nói ra, nhưng đột nhiên cậu lại nắm lấy tay Masaki rồi kéo cô vào trong một phòng thử quần áo trống.
Vì phòng thử quần áo không rộng lắm, nên thành ra cậu ta gần như ôm chầm lấy Masaki.
Gương mặt xin xắn của Masaki to lớn ra đến hết cỡ.
“Ơ? Ơ?” – Masaki đỏ chín mặt. “Sao lại làm thế. Ở cái nơi như này. Nhưng mà, nếu Keisuke muốn làm như vậy thì”
Masaki nhắm mắt lại.
“Không, không phải” – Keisuke thì thầm nói. “Masaki. Nhìn đằng kia coi”
“Ơ?” – Masaki đang nhắm mắt thì hoảng hốt nhìn ra bên ngoài tấm rèm của phòng thử quần áo.
“Ơ, Rena?”
“Và, cả đám bạn nữa”
Rena và mấy đứa con gái cùng lớp đang cười nói với nhau vui vẻ, loanh quanh ngắm nhìn mấy cửa hàng ở phía đối diện.
Sao cái đám mất công để giải thích hơn cái con Fuuko lại…
“Đến cả ngày thường đi ra ngoài mà bị cũng bị bắt gặp thì, Masaki, cậu có thấy khó chịu không?”
“Keisuke thì sao?”
“Tớ --- thấy khó chịu”
“Khó chịu?”
“Tại vì…”
Nếu ở bên cạnh một thằng hướng nội như mình, có thể Masaki sẽ cười đùa được.
Mình định nói như thế, nhưng quả thật là mình quá thảm hại, không thể nói được.
Masaki không có lỗi gì cả. Không hề.
Có lẽ là mình có lỗi. Chắc chắn vậy.
Keisuke nói rồi khựng lại, thế rồi Masaki chỉ nói một câu – “Tớ hiểu rồi”.
“Hiểu rồi”, là sao…”
“Chỉ cần Keisuke nói là không muốn, thế là đủ lý do cho tớ rồi. Nào” – Masaki nhoẻn miệng cười. “Bọn mình sẽ mua sắm mà không để bắt gặp bọn Rena. Thay đổi chiến thuật. Nhiệm vụ bất khả thi, khởi động”
Masaki nắm lấy tay Keisuke rồi ra khỏi phòng thử quần áo.
Tuy nhiên, nhiệm vụ này lại khó hơn tưởng tượng.
Trung tâm mua sắm này là một địa điểm quen thuộc của học sinh cấp ba giống như họ.
Lúc vào trong một cửa hàng thời trang nam khác thì đột nhiên Masaki lại kéo tay Keisuke.
“Úi” – Keisuke gần như sắp ngã lộn người.
“Đó là. Bọn Hiroki-kun còn gì?”
Keisuke nghe nói vậy, cậu nhìn vào cửa hàng thì thấy Hiroki trong nhóm ba thằng con trai tới xem trang phục.
“…Đúng là bọn con trai cũng bè bạn đi xem đồ tây”
Có lẽ đây là cái mà gọi là hướng ngoại.
“Nói gì vậy. Bọn mình thay đổi địa điểm đi”
Nếu mà không tìm được cửa hàng quần áo nam thì nên nghỉ ngơi một chút.
Vì thế mà hai đứa đi tới góc trò chơi.
Masaki dòm vào một máy chơi gắp thú. Cô ngắm nhìn một con chim cánh cụt bông đáng yêu rồi mê mẩn – “Ài chà, đáng yêu thế”.
“Cậu thích à?”
“Ừ. Kei---… à không, anh trai, gắp cho em đi”
“Hừm”
Keisuke cho 100 yên vào. Cần cẩu gắp lấy con cánh cụt bông tròn tròn. Nó nhấc lên rồi đưa đến lỗ thả --- không thả con chim cánh cụt xuống.
Ngay trước lúc đó, chỉ còn một chút nữa thôi, nhưng nó bị tuột mất.
“Tiếc quá” – Vẻ mặt của Masaki buồn rượi.
“Còn một chút nữa thôi mà. Nhưng mà ở cái vị trí đó thì mình sẽ lấy được ngay thôi”
Nói xong, Keisuke cho tiền vào.
Đúng lúc đó.
“A---, tiếc quá ---. Còn một chút nữa, một chút nữa thôi mà”
Keisuke và Masaki rụt cổ lại.
Ở phía đối diện, Rena và đồng bọn đang rôm rả với trò chơi gắp thú.
“Bọn mình bị theo dõi rồi. Chạy thôi”
“Ơ? Nhưng mà mới cho tiền vào rồi”
“Nếu mà bị phát hiện thì vãi linh hồn đấy”
Hai người sau khi chạy khỏi góc trò chơi, tạm thời là họ đã vào thang máy và đi lên tầng nhà hàng. Ở tầng khác cũng có góc ẩm thực. Tại vì họ cho rằng, chỗ đó mà ngẫu nhiên gặp phải người quen thì không thể chạy được, vì đó là không gian mở.
“Hì hì hì”
Vừa vào một cửa hàng búp-phê Địa Trung Hải, Masaki đã cười. Phía đối diện có quán quán ăn Búp-phê lẩu thịt bò. Vì nghĩ rằng, chắc chắn là bọn Hiroki sẽ vào quán lẩu thịt bò nên Keisuke và Masaki chọn quán ăn Địa Trung Hải.
“Sao thế?”
“Vãi quỷ thần”
“Tức là rất vui hả?”
“Đúng đúng”
Pizza rồi pasta, rồi còn thịt gà nữa, món nào cũng ngon. Cậu khá là thích món kut-kut lần đầu được ăn.
“Ngon nhỉ”
“Ừ. Siêu ngon. Đặc biệt là cái cá hồi hun khói, tuyệt cú mèo” – Masaki theo đà đó, cô nói chuyện kiểu hướng ngoại, tấm tắc khen, nhưng mà đĩa đồ ăn đó ngon thật. Cả món pasta, cá hồi, thịt gà hầm kem sữa, chúng không phải là bị trộn hỗn tạp lên trên đĩa.
Những cái lúc như này mình mới thấy Masaki đúng là “con gái”….
Đến tuần thứ hai, lúc Masaki lấy nhiều cá hồi hun khói. Đột nhiên cô đập mặt vào đĩa đồ ăn”
“Sao thế!?”
“Ở đằng kia có senpai vừa rời khỏi câu lạc bộ trà đạo”
“Đùa à!?”
“Senpai, chắc là đang vui vẻ với bạn trai nên tớ nghĩ là bọn mình sẽ không bị lộ đâu”
Với Keisuke thì cậu chẳng quen biết gì….
“Lẳng lặng mà ăn thôi”
Sau khi hết tuần hai và đi lấy thêm đồ ăn kèm với món tráng miệng, lần này là tới lượt Keisuke ôm đầu.
“Sao thế? Cậu đau đầu à?” – Masaki hỏi.
“Ở đằng kia là bọn Hiroki”
“Đùa à!?” – Giọng Masaki méo mó.
“Hiroki ơi là Hiroki, bọn mày đi ăn lẩu bò đi. Câu lạc bộ bóng chày thì phải ăn thịt chứ” – Keisuke nhỏ giọng càu nhàu. Đương nhiên là phía đối diện không thể nào nghe thấy được. Họ mà nghe thấy thì cũng chết.
Kết cục là chẳng những phải im lặng ăn mà họ còn rơi vào tình cảnh cúi gằm mặt ăn tráng miệng.
Hương vị món bánh cốt-tát ca-ra-men trôi đi mà chẳng rõ nó là vị gì.
Tuy nhiên, chẳng hiểu sao đây lại là bữa ăn rất vui.
Hai đứa vừa chạy vòng quanh, vừa quanh quẩn qua các cửa hàng, sinh tồn cùng với bạn bè của mình trong cửa hàng.
Đương nhiên, mục đích là phải mua quần áo.
Áo phông cho Keisuke thì nhanh chóng chọn được rồi, nhưng mà đồ cho Masaki thì mãi mà chưa tìm ra được. Mặc dù không cần phải cất công mua đâu, nhưng Keisuke cảm thấy bất công bằng nếu chỉ mua đồ cho mỗi mình mình thôi. Mang nặng cảm xúc đó, Keisuke đi lòng vòng quanh các cửa hàng, rồi quả nhiên là Masaki đã mua một chiếc áo phông”
“Nhiệm vụ, đã hoàn thành”
“Hoàn thành. Vui nhỉ”
Masaki đi nhà vệ sinh.
Keisuke chỉ còn một mình, cậu cảm thấy cô đơn nhưng cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Cậu dựa lưng vào tường nghịch điện thoại, thế rồi, có một giọng nói phát lên từ bên cạnh.
“Ái chà, Kirishima này. Đồ quê mùa. Biến đi”
Một câu nhục mạ đến sự tồn tại của Keisuke. Cậu ta chẳng làm gì cả, vậy mà lại phải chịu lời nói xấu xúc phạm và sự xỉ nhục.
Bụng cậu trở nên lạnh ngắt.
Đó là tiếng con gái, nhưng không phải là Rena hay là bạn cùng lớp. Bởi nếu là vậy thì chắc hẳn cậu không bị chửi đến độ thế này.
Tuy nhiên, đó là giọng nói quen thuộc, rất quen thuộc.
Cậu cố gắng không thay đổi cảm xúc, nhìn về hướng phát ra giọng nói, ở đó có mấy người, cả nam cả nữ, những người mà cậu quen biết thời học cấp hai. Thằng con trai đứng ở giữa là Shimakawa. Kiểu tóc cạo hai bên, trông dữ dằn. Đứa con gái đứng bên cạnh là Kimura. Chẳng có đặc trưng gì nổi bật, chỉ là một đứa con gái bình thường thôi, nhưng cô nhìn Keisuke rồi tặc lưỡi như là để cho Keisuke biết là cô đang cau có. Kẻ đã đột nhiên ném mấy lời nói nhục mạ vừa rồi là cô ta.
Ngoài ra còn có mấy đứa con trai con gái khác nữa, nhưng ai ai cũng đều là hội có dây mơ rễ má với Shimakawa hồi cấp hai.
“Nào nào. Lên cấp ba năm thứ hai rồi mà vẫn còn thích Kimura à?” – Shimakawa cười chế diễu, rồi cả đám người --- cả Kimura --- cũng cười theo.
“Thôi bỏ mẹ, đúng là phát ói. Quá tệ hại” – Kimura tỏ vẻ mặt chế diễu.
Không phải thế - Keisuke thì thầm trong họng. Nhưng cậu không thể phát nổi ra tiếng.
“Hình như là hồi cấp hai năm đầu tiên, mày tỏ tình với Kimura rồi bị từ chối đúng không nhỉ?”
“Không không. Kirishima thích Kimura, thế rồi Kimura biết, kể từ sau đó thì Kimura cứ suốt ngày chạy trốn đấy”
Về ngoại hình thì phần lớn là hợp.
Tuy nhiên, ở cái giai đoạn mà cảm xúc của mình bị Kimura biết được thì sự ngưỡng mộ cũng biến mất đi.
Nhưng, trong khoảng thời gian cho tới khi tốt nghiệp cấp hai, cứ mỗi lần hé nhìn thấy bộ dạng của Keisuke là Kimura vừa cười vừa hét lên – “Ái”, rồi cùng với mấy đứa bạn nữ thân thiết chạy trốn đi.
Kinh khủng nhất là lúc mà họ học ngoài giờ rồi xếp chung nhóm với nhau. Chẳng những cô ta không nhìn mặt Keisuke mà còn nhắn nhúm mặt, tặc lưỡi liên tục, nhỏ giọng khạc ra những lời độc khẩu – “Tệ hại” “Tệ hại”.
Đương nhiên là cô ta làm điều đó ở chỗ mà giáo viên không nhìn thấy.
Việc này, Keisuke vẫn chưa thảo luận với ai.
Đương nhiên là cả với bố mình. Cậu không muốn làm cho bố lo lắng vì chuyện kỳ cục, hơn nữa lại còn xấu hổ.
Hiroki thì cố tìm cách để giúp Keisuke. Tuy nhiên, Keisuke lại tỏ thái độ lạnh nhạt – “Về chuyện này, làm ơn mày đừng quan tâm”. “Tao bị cái đứa con gái mà tao thích trốn tránh, bị cô ta bắt nạt, nhưng mà mày cứ kệ đi” – cậu thành ra chỉ đâm ra khổ mà thôi.
Nhờ đó mà cơ hội để biện hộ không đến được với Keisuke, suốt ba năm học, cậu bị lăng mạ, bị chế diễu.
Shimakawa và Kimura chẳng hiểu sao lại cười.
Có lẽ là họ đang cười mình hay chăng.
Chẳng hiểu sao, cơ thể mình lại không động đậy nữa.
Cứ như là bị trói bởi một sợi dây vô hình.
Tại sao mình lại ở đây nhỉ.
À à, đúng rồi. Mình đang đợi Masaki.
Mình không muốn Masaki thấy cái bộ dạng thảm hại này được.
Nếu bị Masaki ghét bỏ, mình sẽ ---.
“Cậu đợi lâu chưa”
Cứ như là chim én bay cắt qua mặt bầu trời, giọng nói trong trẻo đã cắt bỏ sợi dây khiến cho Keisuke bất động.
Đó là Masaki.
Masaki quay trở lại với gương mặt rạng ngời thượng phẩm, cô khoác tay với Keisuke, ép ngực và má vào Keisuke.
“Đùa à” “Thật á” “Đẹp vãi” – Shimakawa và cả lũ hét lên như là nhìn thấy một thứ khó tin.
“Ma, Masaki”
“Để cậu đợi lâu rồi, Keisuke. Bọn mình tiếp tục buổi hẹn hò đi”
Cô gái cao ráo thừa sức để làm công việc người mẫu, cô nở rộ ra toàn diện sức hút của bản thân mình.
“Hẹn hò ư!?” – Shimakawa và đồng bọn lời qua tiếng lại.
“Kirishima, mà có bạn gái ư…?” – Kimura nhắn nhúm mặt lại, trở nên xấu xí đi.
Masaki lại một lần nữa nở nụ cười cực tận, cô tuyên bố.
“Keisuke là bạn trai số một thế giới. Thề, tuyệt vời nhất luôn. Siêu ngầu. Tôi biết nhiều điểm tốt của Keisuke lắm”
“…”
Masaki dáng người cao cao, cúi nhìn Kimura – một kẻ chẳng hề có ý định che giấu đi ác cảm vốn có từ thời cấp hai.
“Dù có bất kể lý do gì, tôi vẫn là cô gái yêu bản thân mình, không phỉ báng, không cười nhạo người khác, không tặc lưỡi người khác. Cái kiểu gái đó, tôi gọi là con mụ xấu xí. Nghe rõ chưa? Con đàn bà diễn viên phụ kia”
“Mẹ nó…”
Nụ cười xinh đẹp vẻ người lớn của Masaki nghiền nát Kimura.
Masaki ép chặt lại với Keisuke để ra vẻ, rồi cô nói bằng một giọng thanh thoát.
“Keisuke, yêu cậu nhiều lắm!”
Masaki vẫn khoác tay Keisuke rồi cất bước.
Còn lại phía sau là Shimakawa há hốc và Kimura mặt cau có.
Masaki quay lại một phát rồi thè lưỡi và để lại đúng một câu nói.
“Cho mày chết”
Đi bộ được một lúc, hai người vào một quán giải khát. Quán đông người. Lúc này, họ thấy may mắn vì sự đông đúc. Mọi người, ai ai cũng chỉ chú tâm vào điện thoại, hoặc là cuộc trò chuyện của riêng nhóm mình.
Sau khi uống một thứ đồ uống mát lạnh, Keisuke tĩnh tâm lại. Thế rồi cậu lên tiếng.
“Bị Masaki nhìn thấy cái tình cảnh thảm hại mất rồi”
Cậu không thể không nói ra.
Masaki nhảy xỏ vào như vừa rồi là vì cô đã nghe thấy lời của bọn Shimakawa.
Keisuke chẳng hề giấu giếm, cậu giải thích lại toàn bộ những sự cười nhạo và xỉ nhục mà cậu phải nhận lấy trong ba năm cấp hai.
Đáng ra là cậu muốn đánh trống lảng và giấu đi những điều mà mình không muốn nói, nhưng bây giờ, cậu lại thấy mình muốn nói ra cho Masaki biết.
Tại vì cậu cho rằng, cơ hội để nói chuyện với Masaki, không phải lúc này thì không còn lúc nào khác nữa.
Tuy nhiên, Masaki lại lãnh đạm, cô nói.
“Tớ có bảo là cậu thảm hại đâu”
“Ơ?”
“Tại vì, Keisuke chỉ đơn thuần là thấy thích thú với cái con tên là Kimura thôi đúng không? Cũng chẳng phải là cậu theo dõi cái con đấy hay gì cả. Với lại” – Masaki ngưng lời. “Cái chuyện đó mà cậu cũng chịu đựng được cả ba năm trời, giỏi nhỉ…”
“…”
“Cậu bị mấy cái đứa óc bã đậu, trêu người người khác rồi cười cợt, xỉ nhục một cách đơn phương. --- Nếu là tớ thì tớ sẽ không tha đâu”
Masaki khóc. Không phải là vì buồn hay là vì đồng cảm. Đó là nước mắt của sự căm phẫn bừng bừng.
“……chậc”
Đúng khoảnh khắc đó, trong thâm tâm của Keisuke có gì đó bừng lên.
Thế à. Hóa ra đó là điều vô lý.
Hóa ra không phải là lỗi của mình.
Sự thật là, mình đã muốn tức giận ----
Masaki dùng cả hai tay lau nước mắt rồi tiếp tục.
“A a. Tại sao tớ lại không được ở bên cạnh Keisuke hồi cấp hai nhỉ. Nếu mà tớ ở bên cậu, tớ sẽ cho bọn chúng nó bầm mặt luôn”
“Ấy ấy” – Nói xong, Keisuke hạ giọng xuống. “Cảm ơn nhé. Masaki”
Masaki đỏ chín mặt.
“Kh, không có gì đâu?”
“Đúng là, quả thật tớ đã cảm thấy đau khổ. Vì chuyện vừa nãy nên tớ đã quyết định chỉ thở dài ngồi học trong góc lớp”
Hóa ra đó là nguyên nhân mà Keisuke đã theo phe hướng nội.
“Thế à” – Masaki mút một ngụm nước ngọt. “Tớ thì cứ thấy tội lỗi, đinh ninh là vì tớ chuyển nhà đi mất, không thể thực hiện lời hứa ‘Hẹn mai nhé’, nên là cậu thành ra kiểu thế này, kiểu như ‘Mình bị thất hứa rồi’ “Không thể tin tưởng vào bạn bè nữa – ’”
“À ---, tớ không đến mức đó đâu. Tại vì hồi đó còn nhỏ mà”
“Thế thì tớ lại hơi sốc”
“Tớ nghĩ là, mình đã tin tưởng ở đâu đó trong trái tim mình. Tin rằng ‘một ngày nào đó, mình sẽ gặp lại Ma-chan’”
Masaki ứ nước mắt.
“Kei-chan…”
“Đùa thôi mà” – Keisuke thấy ngượng dần, cậu định coi như là nói đùa cho xong chuyện, nhưng lời nói thật lòng hình như đã lọt vào thâm tâm của Masaki.
Keisuke hơi quay sang một bên, cậu uống nước, thế rồi Masaki hét lên – “A!”
“Tớ quên mất một chuyện. Có cái này tớ muốn nói trước với cậu. Về cái chuyện thời cấp hai của cậu ấy”
“Ừ”
“Cậu hâm mộ một đứa con gái ngoài tớ ra --- thế thì tớ hơi ghen đấy”
Với gương mặt còn vương dòng nước mắt, Masaki ngại ngùng.
Nhói cả tim luôn.
Cái sinh vật đáng yêu này là thế nào đây.
Keisuke giả vờ ho để đánh trống lảng.
“Tại vì là, tớ cứ tưởng Ma-chan hồi đó là con trai mà”
“Nhưng mà giờ thì cậu biết là con gái rồi đúng không?”
“Ờ thì”
“Thế--- thì----. Từ giờ trở đi cứ ngắm nhìn tớ là được mà” – Nói vậy, Masaki ngượng đỏ cả mặt, cô quay sang hướng khác rồi chêm thêm một câu.
Như là một đứa em gái nhé.