Baron Musou: A Case Where a Young Man Who Hated Nobility Was Reincarnated as a Rural Aristocrat

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Quên tắt stream, chàng streamer 20 tuổi vô tình để lộ tính cách tốt bụng

(Đang ra)

Quên tắt stream, chàng streamer 20 tuổi vô tình để lộ tính cách tốt bụng

Natsuno Minoru

Và thế là, câu chuyện tình hài lãng mạn giữa một streamer "toxic" biết tính toán và một nữ VTuber đình đám chính thức bắt đầu!

51 1198

Bạn gái quen một năm bị tôi bắt gặp bước ra từ khách sạn tình yêu với sinh viên trường y (NTR... cay đắng). Trên đường về, tôi cứu một bé gái suýt chết đuối dưới sông. Không ngờ khi đưa em ấy về nhà, đó lại là nhà của idol nổi tiếng nhất trường

(Đang ra)

Bạn gái quen một năm bị tôi bắt gặp bước ra từ khách sạn tình yêu với sinh viên trường y (NTR... cay đắng). Trên đường về, tôi cứu một bé gái suýt chết đuối dưới sông. Không ngờ khi đưa em ấy về nhà, đó lại là nhà của idol nổi tiếng nhất trường

Manashiro Kanata

Tuy nhiên, điều anh không ngờ tới là cô bé ấy lại chính là em gái của idol nổi tiếng nhất trường học – người con gái hoàn hảo trong mắt bao nam sinh. Từ sự kiện định mệnh đó, cuộc sống tưởng như u ám

73 150

Tận Thế: Tôi nhảy qua nhảy lại giữa việc biến nam rồi biến nữ

(Đang ra)

Tận Thế: Tôi nhảy qua nhảy lại giữa việc biến nam rồi biến nữ

Tiếu Bì Đích Ngũ Hoa Nhục

3. Tận thế phi điển hình, có yếu tố Cthulhu, nhưng sẽ không xuất hiện tà thần trong tác phẩm gốc, thế giới quan do bản thân tác giả đặt ra.

73 1199

WN - Chương 6 : Thủ đô

Tại ngôi làng Silverheart thuộc lãnh thổ Nam tước Robel, đang diễn ra một lễ hội hoành tránh. Hàng chục dân làng đã tụ tập tại quảng trường từ sáng sớm.

Nam tước Robel lên tiếng: “Mọi người, đi thôi!"

Mặc dù đang là mùa gieo hạt, dân làng vẫn mặc trang phục lễ hội thay vì quần áo thường ngày. Quần áo của họ, làm bằng vải và da, đơn giản nhưng lại có nhiều hoa văn độc đáo .

Dân làng tụ tập quanh một chiếc xe ngựa nhỏ. Khi giọng của Nam tước vang lên trên lưng ngựa, dân làng đáp lại mạnh mẽ,

"Vâng! Hãy để mọi việc cho chúng tôi khi ngài đi!"

"Ngài Nam tước, chúng tôi giao phó con cái của chúng tôi cho ngài!"

"Nguyện Lucius-sama được ban phước!"

Một số người hét lên, một số người vẫy tay, và một số người cầu nguyện khi họ tiễn chiếc xe ngựa. Lucius, người cũng đã lên xe ngựa đang mặc trang phục sang trọng với

chiếc cà vạt đã được thắt một cách chỉnh tề thầm nghĩ :

"Thật kỳ lạ khi được một người lớn tuổi hơn gọi là 'sama'"

Người đánh xe lắc dây cương, xe ngựa bắt đầu tiến về phía trước.

"Uu, mẹ ơi ... "

Một cậu bé ngồi xuống bên cạnh Lucius bắt đầu khóc. Ngoài Lucius, mẹ của cậu và người hầu ra, trên chiếc xe còn có 1 cặp song sinh đang nhìn xung quanh một cách đầy lo lắng.

Vừa mới đây thôi, Lucius được biết rằng có một số đứa trẻ trong làng đã trải qua [ lễ ban tặng ma thuật ] . Mặc dù điều đó là tự nguyện đối với những người không phải là quý tộc, chắc hẳng cũng có một số cha mẹ chọn làm điều đó với con của họ.

"Không sao đâu. Nhìn kìa, bố của con đang lái xe ngựa mà," 

Emily nói, chỉ vào người đánh xe. Nhưng cậu bé vẫn không ngừng khóc.

"Vậy thì con có muốn một viên kẹo ngọt không?" 

Emily đưa một viên kẹo cho cậu bé đang khóc.

"Con không muốn! Con muốn về nhà mẹ!"

Cậu bé hét lên với giọng điệu của trẻ con, đòi bằng được mẹ của mình.

“Vậy đây là cảm giác của một đứa trẻ ba tuổi à"

Lucius tự nghĩ. 

Emily bắt đầu dỗ cậu bé đang khóc bằng nhiều cách khác nhau, nhưng cậu vẫn tiếp tục ăn vạ.

Người em song sinh ngồi cạnh cậu bé thì khóc và trách móc cậu. 

"Anh đang làm phiền mọi người, và cả Ngài lãnh chúa nữa. Không tốt đâu."

"Nhưng ... "

Tuy Emily không phải là một lãnh chúa, nhưng đối với những đứa trẻ trong làng, cô hẳn phải trông giống như một người lớn quan trọng.

"Tớ có thể giúp gì không?"

Lucius đột nhiên nắm lấy tay cậu bé đang khóc.

Hơi ngạc nhiên khi được một người cùng tuổi nắm tay, tiếng khóc của cậu bé đã ngừng lại.

"Tớ là Lucius. Tên cậu là gì?"

"Paul ... "

"Rất vui được gặp, Paul. Cậu có thể kể cho tôi nghe câu chuyện của cậu không? Kiểu như, món ăn ưa thích của cậu là gì?"

“Hả? Ùm, ừm, ừm ... "

Paul không biết phải nói gì.

Cậu nhìn sang người em sinh đôi đang ngồi cạnh mình, nhưng có vẻ cậu cũng không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

- Nếu đó là một đứa trẻ mới biết đi thì không thể cứu chữa được.

Khi Lucius thở dài nhẹ nhỏm, cậu cảm thấy ánh mắt của người hầu gái Matilda đang nhìn chằm chằm vào mình.

Ánh mắt đó như thể cô ấy luôn nhìn vào một thứ gì đó gớm ghiếc.

-Oh, mình hiểu rồi.

Lucius đã nghĩ rằng Matilda ghét mình, nhưng có vẻ như cậu đã nhầm.

Chỉ là cô bé cảm thấy rất khó chịu với những lời nói và hành động không giống một đứa trẻ ba tuổi của cậu mà thôi.

Tuy nhiên, cậu cũng không thể làm gì khác được.

Mặc dù đã trở thành một đứa trẻ ba tuổi, nhưng cạu cũng không thể nào quên đi những kí ức từ kiếp trước của mình dễ thế được. 

Khi cậu rời mắt sang chổ , tiếng ai đó gõ vào cửa sổ phía Lucius vang lên.

"Chuyến đi thế nào ?! "

Cha của cậu, Robel, đang cưỡi ngựa và chạy song song với cỗ xe, hỏi lớn.

Khi họ rời khỏi làng, Lucius nghĩ rằng gia đình mình sẽ đi xe ngựa cùng nhau, nhưng Robel lại muốn cưỡi ngựa và nhét cả đám trẻ vào trong xe. 

Không thể yêu cầu một đứa trẻ ba tuổi cưỡi ngựa, nhưng có lẽ bản thân đứa trẻ lại thích ngựa hơn là đi xe.

"Con chưa từng ngồi xe ngựa trước đây, nhưng đường đi có vẻ khá là xóc!"

Lucius cũng lên tiếng.

Bên trong toa xe ồn ào hơn cậu tưởng tượng.

Nó chạy trên một con đường không trải nhựa mà lại còn không có hệ thống treo.

Nó thiếu ổn định hơn nhiều khi so với một chiếc ô tô.

"Cẩn thận, nếu ngồi quá lâu, 'của quý' của con sẽ bị đau đấy."

Đối diện với chồng mình, người đang cười vui vẻ với những chủ đề thô tục, Emily lên tiếng với một tiếng hét lớn.

“Robel!"

"Eek"

Robel vội vã quay lại phía sau xe ngựa, như một con chó đang cong đuôi bỏ chạy.

Lucius không thể nhịn được cười trước cuộc đối thoại này.

- Tại sao vậy? Nó khá vui mà.

Họ đang đi dự một buổi họp mặt với giới quý tộc.

Vốn dĩ cậu phải có tâm trạng u ám và chán nản, nhưng bây giờ cậu không thể không cảm thấy vui vẻ.

Sau khi dừng lại ở hai ngôi làng, họ đến một thành phố lớn có tường thành bao quanh vừa kịp lúc hoàng hôn buông xuống.

"Cuối cùng chúng ta cũng đến nơi rồi," Emily, mẹ cậu bé, thì thầm.

Hai anh em sinh đôi đã ngủ thiếp đi trong khi tựa đầu vào vai Emily.

"Đó là thủ đô, Barondia ... "

Khi đến gần hơn, họ có thể nhìn rõ kích thước đồ sộ của nó. 

Nó được bao quanh bởi những bức tường cao hơn bất kỳ thứ gì họ từng thấy trước đây, bên trong là những những lâu đài và các tòa nhà bằng đá đang đứng sừng sững.

Chiếc xe ngựa tiến đến cổng lớn nhất.

"Dừng lại!” Một người lính hét lên.

Robel, người đang cưỡi ngựa đi theo, thúc ngựa tiến về phía trước và nhảy vọt lên trước cỗ xe.

"Tôi là Robel Norris Dragon của Lãnh thổ Silverheart, đến đây để tham gia 'Lễ thẩm định'." Robel tuyên bố.

Anh đưa cho người lính canh một lá thư từ trong túi mà không xuống ngựa.

Người lính canh nhận nó bằng cả hai tay, kiểm tra nội dung và lịch sự trả lại cho Robel.

"Ha! Hoan nghênh, Lãnh chúa Dragon!"

Người lính gác thực hiện một động tác chào một cách thuần thục và nhanh chóng mở cổng.

Thành phố bên kia cổng thành ngập tràn những tòa nhà và cửa hàng trải dài đến cuối con đường, đường phố thì tấp nập người qua lại.

Đoàn người đi qua cổng và đi thẳng đến nơi nghỉ ngơi.

Họ đã ngồi xe ngựa cả ngày, cả ngựa lẫn người đều mệt mỏi.

Đầu tiên, họ thả người cha của cặp song sinh tại một nhà trọ ở trung tâm thành phố gần đó.

“Anh đã làm rất tốt," Emily nói.

Emily đang vuốt ve đầu của cặp song sinh đang choáng váng, chúng đã lắc lư trong xe ngựa một lúc lâu trước quán trọ.

Cha của cặp song sinh, người đã buộc ngựa vào chuồng, đi ra từ phía quán trọ.

"Tôi xin lỗi, Emily-sama. Các con trai tôi chỉ bướng bỉnh trên đường đi thôi."

“Không sao đâu. Họ đã cố gắng hết sức trong chuyến đi đường dài đầu tiên của mình."

"Nếu cô đã nói vậy thì tôi rất biết ơn."

Người cha nhìn sang Lucius.

"Lucius-sama. Các con trai của tôi không tài giỏi như ngài, nhưng xin hãy dùng chúng vì lợi ích của ngôi làng trong tương lai. Chúng có thể hữu ích nếu chúng có thể sử dụng phép thuật."

- Không, ta không có ý định thừa kế tước vị Nam tước.

“Ù, đúng röi ... "

Không thể chấp nhận hoàn toàn những cảm xúc mãnh liệt đó, tôi đã đưa ra một câu trả lời mơ hồ.

“Tôi đã được cứu bởi Ngài Robel trong quá khứ. Tôi đã muốn trả ơn ngài ấy từ rất lâu. Vào thời điểm chúng tôi được ban cho một cặp song sinh. Chúng tôi nghĩ rằng đó là ý muốn của Chúa và quyết định để chúng trải qua Lễ ban tặng."

“Hửm? Tại sao lại tổ chức Lễ ban phước cho cặp song sinh?"

Robel trả lời với vẻ mặt ngượng ngùng từ phía sau.

"Lễ ban tặng có nguy cơ khiến đứa trẻ tử vong. Trong trường hợp của cặp sinh đôi, có một quan điểm cho rằng chúng là sự sắp xếp của thần linh vì thường thì sẽ có một đứa sống sót."

- Việc đánh cược mạng sống của trẻ em vì mê tín dị đoan là điều không thể chấp nhận được đối với một con người.

“Cuối cùng thì cả hai đứa đều sóng sót," cha của cặp song sinh nói với nụ cười gượng gạo.

“Anh đang nói gì vậy? Không phải anh đã khóc khi cả hai đều sống sót sao?"

“Xin đừng nói thế. Dù sao thì, chúng ta hãy cố gắng hết súc trong Lễ thẩm định, Lucius sama," cha của cặp song sinh nói khi họ bước vào quán trọ.

Lucius và những người khác đi bộ đến một nhà trọ tốt hơn một chút ở khu dân cư gần đó, nhưng nơi này không được coi là sang trọng.

Là một quý tộc nghèo, Robel nghĩ rằng một nhà trọ bình thường sẽ đủ, nhưng vì vợ anh Emily, và người hầu gái Matilda. Do đó, họ đã thuê một phòng trọ có khóa.

Trước hết, mời những quý tộc kiểu này đến quán trọ cũng giống như ném tiền qua cửa sổ. Nhưng vì họ là quý tộc nghèo, không có tiền tiêu, nên chắc họ chỉ muốn tiết kiệm càng nhiều càng tốt.

Nhân tiện, việc để lại xe ngựa tại nhà trọ nơi gia đình cặp song sinh ở cũng là một phần trong biện pháp cắt giảm chi phí của họ.

Khi trả trước tiền trọ cho chủ trọ, họ được dẫn đến phòng của mình. Ngay khi vào, cha mẹ Lucius và người giúp việc bắt đầu dỡ đồ và trò chuyện.

"Đã lâu rồi chúng ta mới lại vào thủ đô."

“Matilda, cô đã từng đến thủ đô chưa?”

"Chỉ vài lần thôi. Chút nữa tôi sẽ giới thiệu cho cô một số cửa hàng sau."

"Tôi rất mong chờ. Robel, Lucius, chúng ta cùng đi nhé."

"Oh, tuyệt quá! Lucius chắc cũng đói lắm phải không?"

Khi đứng trước khung cảnh bình dị này, Lucius cảm thấy khao khát một điều gì đó mà trước đây cậu từng ao ước, 

"Nghĩ lại thì, mình chưa bao giờ đi du lịch cùng gia đình trước đây."

Đây là lần đầu tiên cậu thật sự có một trải nghiệm như thế. Trước giờ, với cậu, những chuyến đi du lịch chỉ đơn giản là mấy chuyến đi của trường .

Quá háo hức được ở lại qua đêm cùng gia đình tại một thành phố xa lạ, Lucius đã gặp khó khăn khi ngủ đêm đó.

bộ phận kết nối khung xe ô tô với bánh xe và với hệ thống khung gầm