Hầu tước Strauss và những quý tộc bị bỏ lại vẫn còn mang lòng oán hận với Lucius.
Bên trong đại sảnh, cái tên "Nam tước Dragon" liên tục bị đem ra bàn tán. Và rồi, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Lucius.
“Thằng ranh con ấy không tư cách đó" – Một giọng nói lớn vang lên bất ngờ.
Tử tước Gaeden tức tối gào lên, tóc tai rối bù, nước bọt văng tung tóe khi ông ta nói.
Cha của Lucius, Robel, đang đứng ngay bên cạnh ông.
Giờ đây, ánh mắt của toàn bộ giới quý tộc đổ dồn về hai người họ.
"Con… con không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả," Lucius lúng túng nói.
"Ngụy biện cũng vô dụng! Ta đã mất tận sáu đứa trẻ để tạo ra một đứa có thể hai lõi ma lực! Còn mày lại có tận bốn lõi, vậy mày đã giết bao nhiêu đứa trẻ ?!" – Gaeden gào lên.
Dù những quý tộc xung quanh không lên tiếng, nhưng họ đều nhìn nhau đầy nghi ngờ và tò mò.
— Ông ta đã giết sáu đứa trẻ?
— Giết cả trẻ con sao?
Quả thật, [Nghi lễ Ban Phép] là một nghi thức nguy hiểm có khả năng gây chết người.
Nhưng theo lời mẹ Lucius kể, chỉ khoảng 1 phần 10 người không sống sót. Có thật sự nguy hiểm đến mức 6 đứa trẻ phải chết?
Emily – mẹ của Lucius – cúi đầu nói nhỏ vào tai cậu, vẻ mặt đầy đau khổ. Có lẽ bà nghĩ đã đến lúc phải nói sự thật.
“Nếu một đứa trẻ mang lõi ma lực thứ hai, thì lõi đầu tiên và lõi mới sẽ xung đột với nhau. Hầu hết đều không chịu nổi và sẽ chết.”
“Hầu hết… là chết sao?”
“Đúng vậy. Chỉ 1 trong 20 đứa sống sót với lõi thứ hai. Với lõi thứ ba thì 1 trong 600 mới sống. Còn lõi thứ tư thì… chưa từng có ai sống sót. Dù đã thử vài lần trong quá khứ, tất cả đều chết.”
“…Thật kinh khủng.”
Lucius không ngờ rằng việc mang nhiều lõi phép lại nguy hiểm đến vậy. Không lạ gì khi hầu hết chỉ dừng ở một lõi.
Lúc này, Lucius mới hiểu được ánh nhìn khinh bỉ từ một số quý tộc – kể cả cha mẹ cậu – dành cho con trai của Tử tước Gaeden, người đã được thẩm định là "song ca".
Bởi vì để có được một đứa trẻ mang hai lõi phép, Tử tước Gaeden đã phải hy sinh ít nhất sáu đứa con ruột của mình. Không chỉ ông ta bị khinh ghét, mà giờ đây ánh mắt còn nhắm tới Robel – và có phần dữ dội hơn cả.
“Ta hiểu rồi… Đứa bé đó là con của thường dân phải không? Ngươi có con với dân thường, bắt tất cả chúng trải qua Nghi lễ Ban Phép, rồi nhận nuôi đứa sống sót, đúng không?”
Nghe xong lời mỉa mai của Gaeden, Robel không kìm được cơn giận.
“Vớ vẩn! Lucius là con ruột của tôi và Emily!”
Lucius có mái tóc nâu giống mẹ và đôi mắt đỏ của cha. Khuôn mặt cũng có nét của cả hai – không có lý nào để nghi ngờ rằng cậu là con nuôi.
“Nếu vậy thì… À, ta hiểu rồi! Chắc là Pháp Thi Thạch chứ gì? Thứ đó có thể tạo ra pháp sư mang bốn lõi phép thuật!”
Vừa lẩm bẩm về Pháp Thi Thạch, Tử tước Gaeden vừa vội vã rời khỏi đại sảnh.
Con trai ông ta chạy theo, gọi lớn: “Cha ơi!”
“Tránh ra!”
Tử tước Gaeden đá văng con trai của mình, rồi bỏ đi không một lần ngoái lại. Đứa trẻ bị đá nằm sõng soài, mặt ngơ ngác vì không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
— Thật là một con người ghê tởm.
— Sẵn sàng hy sinh con cái mình để đạt được danh vọng.
— Nếu đứa trẻ không như mong muốn, ông ta sẽ vứt bỏ không chút do dự.
Cả những quý tộc từng ghen tị với Gaeden giờ đây cũng nhìn ông bằng ánh mắt khinh thường.
Tiếng vỗ tay vang lên cắt ngang không khí căng thẳng.
“Ta sẽ trực tiếp hỏi Nam tước Dragon sau. Buổi tụ hội hôm nay kết thúc tại đây. Bữa tối đã được chuẩn bị. Mời mọi người thưởng thức.”
Lời tuyên bố của Ngài Hầu tước giúp kết thúc cuộc họp đầy sóng gió.
Khi cả nhà Lucius chuẩn bị rời khỏi đại sảnh với sự bối rối vẫn còn hiện trên nét mặt của cha mẹ cậu thì Hầu tước Strauss đã gọi cậu lại. Con gái ông – Olivia – đang ôm chân cha chặt không rời.
“Cháu là Lucius, đúng không?”
“Vâng.”
“Việc gia đình cháu hi sinh bảo vật gia truyền để con mình có được bốn lõi phép, thật cảm động.”
“Cháu… thật ra vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra. Nếu nó có gây ra rắc gì thì cháu thật sự xin lỗi.”
Strauss nhìn Lucius bằng ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa tràn đầy hy vọng. Trái lại, Olivia dường như không thích điều đó và liếc nhìn cha mình đầy khó chịu.
“Không cần xin lỗi gì cả. Ngược lại, giống như Đức Vua, ta đặt rất nhiều kỳ vọng vào cháu. Cha cháu – Nam tước Dragon – là họ hàng xa với ta, giống như giữa cha đỡ đầu với con đỡ đầu vậy. Hãy coi ta như ông nội của cháu đi, nếu có chuyện gì khó khăn, cứ đến tìm ta.”
“Cảm ơn ngài rất nhiều.”
“Và… hãy trân trọng thanh kiếm mà Đức Vua đã trao cho cháu.”
Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về thanh kiếm mà Robel đang cầm.
“Trông nó thật quý giá.”
“Nó là vô giá. Huy hiệu hoàng gia được khắc trên nó – là minh chứng cho thân phận hoàng tộc. Có những kẻ sẵn sàng làm mọi thứ để cướp lấy nó.”
— Mình thật sự không muốn nhận một thứ nặng nề như vậy chút nào.
Lucius thầm nghĩ, nhưng cậu hiểu rõ rằng không thể nói ra điều đó lúc này.
“… Cháu sẽ giữ gìn cẩn thận.”
Lucius vội vàng đáp, mong được rời khỏi nơi đó càng sớm càng tốt.
Khi cậu quay đi, ánh mắt cậu vô tình chạm phải Olivia – cô bé vẫn đang ôm chặt chân cha.
“Ta ghét ngươi! Biến đi!”
Olivia lè lưỡi trêu chọc và hét vào mặt Lucius.
— Hôm nay là cái ngày quái quỷ gì vậy?
Lucius rời khỏi đại sảnh với tâm trạng mệt mỏi, chỉ mong được cuộn tròn trong chăn và quên hết mọi chuyện.