Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

(Đang ra)

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

Sekimura Imuya

Eliza Cardia, được tái sinh thành một cô tiểu thư phản diện trong một otome game giả tưởng, có một tuổi thơ hoàn toàn khác xa với hình ảnh lãng mạng mà otome game nên có, cho dù cô là một nữ quý tộc.

13 42

I Woke Up Piloting the Strongest Starship, so I Became a Space Mercenary

(Đang ra)

I Woke Up Piloting the Strongest Starship, so I Became a Space Mercenary

Ryuto

Đây là câu chuyện về một người đàn ông đột ngột bị ném vào không gian cùng với con tàu vũ trụ riêng của mình. Anh chu du khắp nơi với nó, cứu những thiếu nữ gặp nạn trên đường đi, tán tỉnh họ, kiếm ti

128 391

Toshishita no Josei Kyōkan ni Kyō mo Shikatte Itadaketa

(Đang ra)

Toshishita no Josei Kyōkan ni Kyō mo Shikatte Itadaketa

岩波零 (Iwanami Rei)

Một câu chuyện romcom fantasy tràn đầy tiếng cười và rung động tuổi mới lớn, chính thức bắt đầu!

3 11

Tokkyuu Guild e Youkoso! Kanban Musume no Aisare Elf wa Minna no Kokoro wo Nagomaseru

(Đang ra)

Tokkyuu Guild e Youkoso! Kanban Musume no Aisare Elf wa Minna no Kokoro wo Nagomaseru

Ai Riia

Cuộc hành trình chữa lành dị giới, nay chính thức bắt đầu!

24 154

Web novel - Chương 359: Ngoại truyện - Từ ngày đó về sau

"Watanabe." Cô Koizumi Aona nhắc nhở một người nào đó, "Bảng đen ở đây, em cứ nhìn chằm chằm bạn học Kiyano làm gì thế?"

"Ồ ——" Cả lớp bắt đầu ồn ào.

"Watanabe Tooru, quá đáng lắm! Tụi này nhất định phải mách tội cậu với bạn học Kujou!" Ba người Saitou, Kunii, Hitotsugi hô to.

Trong lòng Aona có chút hối hận, cô gọi Watanabe Tooru là muốn cậu ta tập trung vào bài giảng, chứ không phải để gây ra mâu thuẫn nội bộ.

Mâu thuẫn nội bộ giữa giáo viên và học sinh.

"Cô Aona, không phải em muốn nhìn bạn học Kiyano đâu ạ, là cậu ấy cứ thỉnh thoảng nhìn trộm em, nên em mới nhìn lại để hỏi xem cậu ấy có chuyện gì không thôi." Watanabe Tooru nói bừa.

"Bạn học Kiyano nhìn em à?" Koizumi Aona ngẩn ra, không nhịn được hỏi Kiyano Rin, "Bạn học Kiyano, em không khỏe ở đâu à?"

"Không phải ạ." Kiyano Rin trả lời.

"Vậy em nhìn Watanabe làm gì?" Koizumi Aona lại càng không hiểu.

"...Em không kiềm chế được bản thân."

"Thì ra cậu thật sự nhìn trộm tôi à!"

"Bạn học Watanabe Tooru!" Giọng nói lành lạnh của Kiyano Rin đã dập tắt cái lớp học đang chuẩn bị sôi trào lên một lần nữa, "Bây giờ tôi có một câu hỏi muốn hỏi cậu, có thể phiền cậu trả lời một chút được không?"

"Khụ, mời nói."

Giận rồi, chắc chắn là giận rồi!

Kiyano Rin hất mái tóc dài thẳng trên vai rồi hỏi cậu: "IQ của cậu là bao nhiêu?"

Đây là đang mắng cậu ta ngốc.

Kiyano Yuuko mơ hồ cảm thấy con gái mình chắc chắn không còn là trinh nữ.

Bà đã nói đến chuyện này trong một buổi tiệc.

"Ồ?" Kujou Maki hứng thú dò xét Kiyano Rin.

"Chắc chắn không phải!" Bà Kiyano rất quả quyết, "Cái cử chỉ vuốt tóc của nó, không còn là cử chỉ của một thiếu nữ ngây thơ nữa, mà rất quyến rũ."

"Buồn ngủ thôi." Kiyano Rin ngáp một cái.

Watanabe Tooru, người hiểu rõ giờ giấc sinh hoạt gần đây của Kiyano Rin, rất chân thành gật đầu: "Trông có vẻ là buồn ngủ thật, nên không phải quyến rũ đâu, mà là lười biếng."

"Thế còn đôi mắt long lanh ngấn nước thì sao?" Bà Kiyano lại hỏi.

"Là do mẹ buồn ngủ đấy." Kiyano Rin trả lời.

Người phiên dịch riêng của Rin-san giải thích: "Ý của cô ấy là, bác nhìn thế giới thế nào thì thế giới sẽ nhìn bác như thế ấy, cô Yuuko à, bác buồn ngủ, trong mắt có ngấn nước, nên nhìn ai cũng thấy trong mắt họ có ngấn nước."

"Vết tích trên cổ thì sao?" Yuuko kéo cổ áo con gái ra, để lộ chiếc cổ thiên nga thon dài, trắng nõn mềm mại như đóa sen, trên đó có một vết đỏ rất rõ.

Kiyano Rin nhìn Watanabe Tooru, ý là —— bịa chuyện đi.

"Muỗi đốt thôi ạ." Watanabe Tooru một mực chắc chắn.

"Cháu là con muỗi à?" Yuuko hỏi cô.

"...Vâng."

Yuuko và Maki cùng phá lên cười.

"Cậu bị làm sao thế?" Kiyano Rin chỉ vào Watanabe Tooru hỏi.

Watanabe Tooru nhớ lại cảnh mình bị cô dùng máy hút bụi chĩa vào.

Lúc ấy cậu thấy tủi thân, bây giờ cũng rất tủi thân: "Chẳng phải cậu bảo tớ nói dối, không được nói thật sao? Tớ chỉ có thể nói mình là con muỗi thôi."

"Đây là gián tiếp thừa nhận không còn là trinh nữ rồi đúng không?" Bà Kiyano cười nói.

"Cần gì phải phiền phức như thế." Kujou Miki cười lạnh lùng, "Rin, cậu có còn là trinh nữ không?"

Kiyano Rin quay đầu nhìn cô, đáp lại bằng một nụ cười trong trẻo xinh đẹp: "Tớ giống cậu."

Hai vị phu nhân đồng thời nhìn về phía Kujou Miki, vẻ mặt của cả hai trông như những thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi đang hóng chuyện của bạn học.

"Tớ giống như Tooru vậy." Kujou Miki mỉm cười nói.

Lần này, không chỉ hai vị phu nhân, mà hai vị tiểu thư cũng cùng nhau nhìn sang.

"Tớ không thể nào là trinh nữ được!" Watanabe Tooru rất tự tin về điểm này.

"Trai tân! Là trai tân! Đúng không?!" Bà Kujou truy vấn.

"Cái này... Cháu, cháu cũng giống như mọi người thôi!" Watanabe Tooru cực kỳ tự tin về điều này.

Yuuko rất vui, con gái bà đã mang thai.

"Tên của đứa bé sẽ là Shinba, Kiyano Shinba." Bà tuyên bố với con gái.

"Không được." Kiyano Rin phản đối.

"Tại sao?" Yuuko bị thái độ kiên quyết trong sự bình tĩnh của con gái làm cho kinh ngạc.

"Không được là không được, tên của đứa bé mẹ không cần bận tâm, con sẽ tự quyết định."

"Đứa bé phải tên là Shinba!" Yuuko cũng có chút bực mình.

Là mẹ của Kiyano Rin, là bà ngoại của đứa bé, đến cả quyền đặt tên cho cháu ngoại mình cũng không có sao?

"Mẹ đừng nói nữa, đứa bé chắc chắn sẽ không tên là Shinba đâu." Bất kể mẹ cô có nói thế nào, Kiyano Rin cũng tuyệt không nhượng bộ.

"Lý do là gì? Con nói xem!"

Kiyano Rin không nói lời nào.

"Có phải con không cần người mẹ này nữa rồi không?" Yuuko quát.

Không khí dần trở nên căng thẳng.

"Là mẹ không cần đứa con gái này nữa thì có." Kiyano Rin miễn cưỡng tiết lộ một chút thông tin.

"Ý con là gì?" Yuuko ngây người.

Kiyano Rin ngậm chặt miệng, cô không thể nói rằng Watanabe đã cá cược với cô, nếu đứa bé tên là Shinba, cô sẽ phải cho cậu ta... Ân.

Dù sao thì cũng không được.

Cái tên biến thái suốt ngày lêu lổng với Miki ấy, cả ngày chỉ học mấy thứ vớ vẩn.

Đêm tân hôn, Watanabe Tooru cứ nhìn chằm chằm Kiyano Rin một hồi lâu.

"Anh muốn em ngồi đây làm quân cờ đến bao giờ?" Kiyano Rin muốn cởi bộ váy cưới ra.

Sau khi mặc cả ngày trời, bộ váy cưới vốn được lựa chọn kỹ lưỡng và vô cùng yêu thích, giờ đây trong mắt cô hoàn toàn là một cái mai rùa.

"Đợi một chút." Watanabe Tooru nói trong lúc xuất thần, "Đây là giấc mơ của anh từ năm 15 tuổi đến tận bây giờ, khó khăn lắm mới đến được hiện tại, cho anh nhìn thêm một lúc nữa không được sao?"

"...Mười lăm phút."

Ba phút sau, Watanabe Tooru đã chủ động lột bỏ giấc mộng ấy, nói đúng hơn là lột được một nửa.

Cả đêm, hai người đều nửa tỉnh nửa mê.

Khi bé Mari lên bốn tuổi, Watanabe Tooru không thể nhịn được nữa.

Ban ngày, anh đến hiệu sách tìm rất nhiều sách để đọc cho bé Mari nghe.

Kiyano Rin từ công ty trở về, thấy con gái đang ngồi trong lòng chồng, hai cha con cùng nhau xem một cuốn truyện cổ tích.

"...Thế là, cá sấu con quyết định tối nay sẽ ngủ một mình, cá sấu mẹ khích lệ cô bé: Con yêu, tương lai con sẽ là con cá sấu dũng cảm nhất!"

"Ba ơi! Ba ơi! Mari tối nay cũng muốn ngủ một mình!"

"Thật không?"

"Vâng ạ! Mari cũng muốn làm con cá sấu dũng cảm nhất!"

"Không hổ là con gái của ba, bé Mari, Watanabe Tooru ta thừa nhận, con là con cá sấu dũng cảm nhất nhà Watanabe!"

"Đến cả trẻ con cũng lừa." Kiyano Rin không nhịn được mà phàn nàn.

Bé Mari lập tức mở to đôi mắt tròn xoe, đen láy của mình, dùng ánh mắt như nhìn một gã đàn ông tồi để nhìn ba.

"Rin-san, anh cảnh cáo em, đừng có chia rẽ tình cảm của anh và con gái, tình cha con của tụi anh sâu như biển rộng!"

Bé Mari cũng không tin người ba "tình sâu như biển rộng" của mình, cô bé hỏi mẹ: "Mẹ ơi, ba lừa con ở chỗ nào ạ?"

Watanabe Tooru ra sức nháy mắt với Kiyano Rin.

Kiyano Rin chậm rãi đi tới, nói với con gái: "Mari, con không phải là cá sấu con dũng cảm nhất, con là cô con gái dũng cảm nhất của mẹ, không phải con gái của cá sấu."

"A!" Bé Mari bừng tỉnh hiểu ra, "Ba đúng là lừa con thật!"

"Xin lỗi con, Mari, ba không cố ý đâu." Watanabe Tooru cười xin lỗi con gái.

Ban đêm, bé Mari một mình trong căn phòng tối om, không ngừng nuốt nước bọt.

Làm thế nào cũng không ngủ được, cô bé thậm chí không nghĩ ra được, rốt cuộc phải làm sao mới có thể ngủ.

Bình thường mình đều ngủ như thế nào nhỉ?

Hết cách, cô bé xuống giường, lặng lẽ lẻn vào phòng của ba mẹ.

Cửa được đẩy ra.

Kiyano Rin nhất thời nín thở, rồi lập tức thả lỏng, cô ưỡn eo để Watanabe Tooru rút ra, sau đó kéo chăn lên đến ngực, dùng tay vuốt lại mái tóc.

"Mari, con không ngủ được à?" Giọng cô có chút lười biếng hỏi.

"...Vâng." Mari ngượng ngùng, "Con muốn hỏi ba mẹ, rốt cuộc phải ngủ như thế nào ạ?"

Kiyano Rin bị con gái chọc cười, nói: "Đi lấy gối và chăn của con qua đây đi, tối nay ngủ cạnh ba mẹ, xem thử mình ngủ như thế nào nhé."

"Vâng!" Mari lon ton chạy đi lấy cái gối nhỏ và chăn của mình, đó là quà ba tặng cô bé.

Trong phòng ngủ, Kiyano Rin thúc giục chồng mau mặc quần áo vào.

Watanabe Tooru than thở, còn như trẻ con hơn cả Mari.

Lần này Kiyano Rin bị anh chọc cười, cô vừa bực vừa cười nói: "Đúng là không có tiền đồ, đợi con bé ngủ đã."

"Nói rồi nhé, em không được lừa anh đâu đấy."

Mari nằm giữa ba mẹ, lập tức không còn nuốt nước bọt nữa, cảm giác thật thần kỳ.

"Ba ơi."

"Ừm?"

"Lần sau ba đưa con đến nhà cô Miki đi, con muốn thử rời xa mẹ trước, ngủ cùng ba và cô Miki, nếu con có thể ngủ được, con sẽ lại rời xa ba, cuối cùng sẽ ngủ một mình, được không ạ?"

"Được."

Kiyano Rin nhìn cô con gái ngoan ngoãn, và Watanabe Tooru đang vỗ nhẹ lưng con với vẻ mặt dịu dàng, trong lòng dâng lên một cảm giác ngọt ngào.

Cô cười nói: "Con của cô Miki, một ngày cũng chưa từng ngủ với cô ấy đâu, con mà đến, cô ấy chắc chắn sẽ ném con vào phòng của Whitney đấy."

"A? Thật ạ?" Gương mặt búp bê nhỏ nhắn của bé Mari tràn đầy lo lắng.

"Có khả năng đấy." Watanabe Tooru gật đầu.

"Ba ơi, ba có thể đừng nói cho Whitney và Jouichirou biết chuyện con vẫn còn ngủ chung với ba mẹ không ạ?"

Thì ra là đang lo lắng chuyện này.

"Không được." Watanabe Tooru kiên quyết lắc đầu, "Ban ngày ba đã hứa với con rồi, không thể nói dối."

"Thôi mà~" Bé Mari ôm cổ ba, làm nũng nói, "Chỉ chuyện này thôi mà~, có được không ạ~, ba~~"

"Mẹ con nói có được không nào?" Watanabe Tooru xin chỉ thị của bà xã đại nhân.

Kiyano Rin cười mà không trả lời, ánh đèn ngủ chiếu lên gò má cô, trong thoáng chốc lại trở về mùa hè năm 15 tuổi ấy...