Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

184 768

Tôi sẽ đỡ tất cả đòn tấn công bằng "Parry", Kẻ mạnh nhất thế giới vì hiểu lầm mà chỉ muốn trở thành một mạo hiểm giả

(Đang ra)

Tôi sẽ đỡ tất cả đòn tấn công bằng "Parry", Kẻ mạnh nhất thế giới vì hiểu lầm mà chỉ muốn trở thành một mạo hiểm giả

Nabeshiki

Cuối cùng, người đàn ông ấy, giờ đây đã có thể đỡ được cả ngàn nhát kiếm gỗ mà không cần phải vung kiếm, chợt nghĩ.Dù có nỗ lực đến mức nào đi chăng nữa, mình cũng không thể đạt được kết quả mà mình m

10 29

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

541 4852

Đến Dị Giới Mới Biết Không Có Phép Phản Chứng

(Đang ra)

Đến Dị Giới Mới Biết Không Có Phép Phản Chứng

Ki kuro massugu

Bị ném vào một thế giới nơi lý lẽ của mình trở nên vô nghĩa, liệu Juntarou có thể dùng chính kiến thức toán học độc nhất của bản thân để đánh bại Ma vương và tìm đường trở về?

20 40

Xuyên Vào Trò Chơi Hẹn Hò Rùng Rợn Nơi Mọi Nữ Chính Đều Là Yandere

(Đang ra)

Xuyên Vào Trò Chơi Hẹn Hò Rùng Rợn Nơi Mọi Nữ Chính Đều Là Yandere

辣椒爱吃猫

Tóm lại, đây là câu chuyện về cuộc đấu trí và mối quan hệ yêu-ghét với những yandere

34 91

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

287 6055

Web novel - Chương 324: Karuizawa tháng Tám (Xong)

Sau cơn mưa rào hai ngày, câu lạc bộ kèn hơi ăn trưa xong, lên xe buýt của trường rời Karuizawa. Cùng với sự ra đi của họ, lượng khách du lịch ở Karuizawa bắt đầu giảm bớt, và họ lần lượt trở về nơi vốn thuộc về mình.

Một dãy biệt thự trong rừng lần lượt đóng cửa, mùa thu của tỉnh Nagano đang đến gần.

Ngày 25 tháng 8, hôm nay, Watanabe Tooru và những người khác chuyển ghế, kéo dây điện, cắt tóc dưới bóng cây trước biệt thự.

"Miki từ nhỏ đến lớn chưa từng đi tiệm làm tóc lần nào, tóc lúc nào cũng do mẹ cắt." Phu nhân Kujou cầm kéo và lược, tỉa lại mái tóc mái cho Kujou Miki đang ngồi trên ghế.

"Chuyến nghỉ phép lần này, con ngưỡng mộ nhất là tài nấu ăn của dì Yuuko, bây giờ còn phải thêm cả tài cắt tóc thiên bẩm của mẹ nữa." Watanabe Tooru ngả người trên một chiếc ghế bành.

"Từ trước kia mẹ đã phát hiện, Watanabe-kun hình như đặc biệt giỏi nói những lời tâng bốc?" Phu nhân Kujou hỏi mọi người.

"Không biết đã lừa được bao nhiêu cô gái rồi." Kiyano Yuuko ngẩng đầu khỏi một cuốn tạp chí kiểu tóc, cười liếc nhìn Watanabe Tooru.

"Có thật vậy không?" Đầu Kujou Miki không động đậy, đôi mắt đẹp nhìn về phía Watanabe Tooru.

"Dĩ nhiên không phải, em là mối tình đầu của anh." Watanabe Tooru nói, "Hơn nữa vừa rồi cũng không phải lời tình cảm, đó là lời khen ngợi."

"Nhìn kìa!" Phu nhân Kiyano phát hiện ra điều gì đó, nói, "Không chỉ biết nói lời tình cảm, khả năng ngụy biện cũng xuất sắc không kém, trách không được có thể đồng thời tấn công mấy cô gái." Kể từ sau trận mưa rào, phu nhân Kiyano luôn làm khó Watanabe Tooru như vậy.

Võng giữa cây dẻ, Kiyano Rin không đọc sách, nàng đeo tai nghe đang nghe nhạc.

"Dì Yuuko, cái này dì không thể trách oan con được." Watanabe Tooru giải thích, "Nụ hôn đầu của con là Miki, lần đầu tiên cũng là Miki, thực tế theo đuổi con gái, cũng chỉ có Miki."

"Vậy hai người tình nhân kia của cậu đâu?" Phu nhân Kiyano không có ý định dễ dàng bỏ qua Watanabe Tooru.

"Cái đó là..."

"Anh không cần cái gì cũng phải giải thích với người khác đâu." Kujou Miki cười nói, "Dì Yuuko, con biết tình hình của anh ấy mà."

Ngón tay Kiyano Yuuko lật tạp chí: "Miki, con đừng để bị lừa."

"Con cứ bớt suy nghĩ đi!" Kujou Maki đang chuyên tâm cắt tóc, dành chút thời gian nói một câu.

"Không tính là lừa gạt." Đôi môi Kujou Miki hồng hào quyến rũ vui vẻ nói, "Lời khen ngợi, lời tình cảm, con cho rằng là những thứ không thể thiếu giữa nam nữ, làm người ta vui vẻ, thúc đẩy tính hòa thuận."

"Đương nhiên—" nàng đổi giọng, nhìn Watanabe Tooru nói, "Chỉ giới hạn với một mình em thôi."

"Được rồi!" Kujou Maki dừng động tác cắt tóc, nhẹ nhàng phủi những sợi tóc đã cắt khỏi người Kujou Miki, gỡ tấm vải choàng.

"Thấy thế nào?" Phu nhân Kujou hơi đắc ý hỏi Watanabe Tooru.

Watanabe Tooru quan sát Kujou Miki, rồi nhìn đống tóc lớn trên mặt đất: "Cái này rốt cuộc cắt từ đâu ra vậy? Cảm giác y như chưa cắt ấy."

"Đó chính là trình độ." Kujou Maki cười thưởng thức con gái mình. Nhìn một lát, bà bỗng nói: "Xem kỹ thì, Miki càng thêm rạng rỡ, xinh đẹp hơn trước kia."

"Công lao của con." Watanabe Tooru hai tay đặt lên lưng ghế, kiêu ngạo chỉ vào mình.

"Công lao của anh." Kujou Miki đứng dậy, đưa tay phải về phía Watanabe Tooru, "Cầm đi đi." Nếu chỉ có hai người trong phòng ngủ, nàng sẽ đưa ra đôi chân đẹp của mình.

"Cảm ơn công chúa điện hạ ban thưởng." Watanabe Tooru hôn lên mu bàn tay trắng nõn mịn màng của nàng.

"Được rồi, đừng có diễn vở vợ chồng tương thanh ở đó nữa, ngồi xuống đây." Kujou Maki gõ kéo lên lược.

Watanabe Tooru đứng dậy rồi chuyển chỗ ngồi.

"Muốn cắt kiểu tóc gì?" Kujou Maki buộc tấm vải choàng cho hắn.

"Không xấu là được." Watanabe Tooru run tấm vải choàng, để chân mình hoàn toàn ẩn vào trong.

"Đơn giản quá, khuôn mặt này của cậu, cạo trọc cũng không xấu đâu."

"Này, phu nhân!"

"Gọi mẹ!"

"...Hay là để Miki cắt cho con đi? Con là của cô ấy, xấu đẹp cũng một phần do cô ấy. Với lại chỉ cần là cô ấy cắt, dù có xấu một chút, con cũng không thể trách được."

"Ý cậu là sẽ trách tôi à?" Kujou Maki hỏi với giọng hơi trách móc.

"Dù sao cũng là mẹ con, quan hệ tốt đến mức trách cứ nhau cũng không sao."

"Mỗi cậu là giỏi ăn nói thôi. Miki, cắt cho cậu ta xấu một chút đi." Phu nhân Kujou giao dụng cụ cho Kujou Miki.

Kujou Miki tay trái cầm lược, tay phải cầm kéo, mỉm cười đi đến trước mặt Watanabe Tooru.

"Miki," Watanabe Tooru nhìn chiếc kéo lấp lánh dưới ánh mặt trời, "Anh yêu em."

"Anh yêu, em cũng yêu anh." Kujou Miki cười càng sâu.

"Anh có đẹp hay không, cũng không phải một mình anh quyết định, em hiểu không, K-san? Ksan của anh?"

"Anh không tin em?"

"Tin chứ, chỉ là lo lắng xảy ra chuyện dùng nước tương làm canh loãng, đổ hết nửa chai một lúc thôi."

Hai vị phu nhân cười ha hả.

"Em một dao cắt chết anh!" Kujou Miki lạnh mặt, nghiêm nghị nói.

Đùa thì đùa vậy, khi thực sự bắt tay vào làm, Kujou Miki rất cẩn thận, từng chút một tỉ mỉ cắt tỉa. Nàng bình thường cũng tự tỉa mái tóc mái, lọn tóc của mình, cũng không phải hoàn toàn không có kinh nghiệm. Watanabe Tooru ngồi ngay ngắn ở đó, nhìn đôi mắt nghiêm túc đáng yêu của nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo nhanh chóng áp sát vào mặt mình. Bên tai là tiếng nói chuyện phiếm của hai vị phu nhân, tiếng trang sách lật giở, ngọn cây đung đưa theo gió, chiếu sáng rạng rỡ.

Trái tim hắn mềm mại như bị lay động, có một cảm giác vô cùng thoải mái.

Cắt tóc xong cho Watanabe Tooru, đến lượt phu nhân Kiyano.

"Chúng ta đi dạo loanh quanh đi." Kujou Miki nói.

"Còn hai người, một tiếng nữa các con quay về nhé." Phu nhân Kujou dặn dò, "Lát nữa cùng đi ga Miharashidai uống cà phê, ăn trưa."

"Biết rồi." Watanabe Tooru cầm chiếc áo khoác trên ghế, vắt lên cổ tay. Kujou Miki tự nhiên ôm lấy cánh tay hắn.

Rời biệt thự, hai người đi vào con đường nhỏ trong rừng trồng đầy cây hợp hoan. Con đường này "trên bản đồ ngắm cảnh ghi là 'Đường nhỏ thì thầm', phổ biến hơn được gọi là 'Viện dưỡng lão'" là con đường thích hợp nhất để các cặp tình nhân tản bộ. Lại vì có đủ loại cây hợp hoan, được tác giả Hori Tatsuo của «Kaze Tachinui» yêu thích, nên còn gọi là "Đường nhỏ cây hợp hoan". Tiếc là bây giờ là tháng 8, mùa hoa hợp hoan đã qua, chỉ có thể nghe tiếng nước suối róc rách từ "sông Yazaki" ven đường.

Đây là một ngày nắng đẹp.

"Lúc cắt tóc, có một cảm giác kết thúc nghỉ hè." Watanabe Tooru nhìn ánh nắng lấp lánh trên con đường nhỏ.

"Nếu anh thích Karuizawa, sau này hàng năm chúng ta đều đến đây." Nói xong, Kujou Miki hỏi: "Gần đây với Kiyano Rin tiến triển thế nào rồi?"

"Tiến triển gì?"

"Biết rõ còn cố hỏi. Được em cho phép rồi, em không tin anh không có động thái gì."

"Anh không nói."

"Không nói?"

"Nói đúng ra, là còn chưa kịp nói ra miệng đã bị từ chối rồi." Watanabe Tooru nhớ lại trận mưa rào buổi chiều hôm đó.

"Còn tưởng anh theo đuổi con gái ghê gớm lắm," Kujou Miki cười nhạo nói, "Em cố ý cho anh cơ hội, kết quả vẫn thất bại."

"Ngoài em ra, anh lúc nào chủ động theo đuổi ai hơn? Lấy đâu ra kinh nghiệm?"

"Lúc trước theo đuổi em cũng là giả vờ theo đuổi." Kujou Miki hậm hực nói xong, buông tay đang ôm lấy cổ tay Watanabe Tooru, "Từ giờ trở đi, anh chân thành theo đuổi em lại một lần nữa đi."

"Hôm nay trời đẹp nhỉ." Watanabe Tooru nói.

"Ừm." Kujou Miki khoanh tay, thờ ơ đáp.

"Tiểu thư Kujou, nếu rảnh, cùng đi tản bộ nhé?"

"Không rảnh."

"Vậy lát nữa cùng đi ga Miharashidai uống cà phê?"

"Lát nữa cũng không rảnh."

"Độ khó công lược của em cao quá vậy?" Watanabe Tooru cười nói.

"Anh nghĩ bản tiểu thư là loại phụ nữ vừa thấy mặt anh liền không đi nổi, chủ động ôm ấp yêu thương sao?" Kujou Miki khinh miệt hất cằm, "Lúc trước nếu không phải ở ga Ochanomizu hôn anh, anh căn bản không có cơ hội đâu."

Watanabe Tooru nghĩ đến sau khi kết giao với Kujou Miki, hệ thống thưởng 200 nghìn điểm. "Là anh lời rồi." Hắn gật đầu thừa nhận.

"Đồ ngốc." Kujou Miki cười, "Anh không nghĩ sao, lúc đó anh lại không thích em, ngược lại suýt bị em giết hai lần, lời gì mà lời? Anh khôn khéo lên một chút đi."

"Tất cả là do em quá xinh đẹp, anh quá yêu em, nếu không với sự thông minh của anh, sao có thể là kẻ ngốc."

"Ai~, đi mệt rồi." Kujou Miki dừng bước, thở dài nói.

Nàng nói vậy, Watanabe Tooru lập tức hiểu ý.

"Đến đây, Miki của anh." Xác nhận chiếc áo khoác ở cổ tay không rơi, hắn cúi người trước mặt nàng.

"Anh Watanabe, em không phải là người lỗ mãng như vậy, làm phiền anh nhảy xuống vịnh Tokyo trước, bơi thẳng đến sông Kamo, chứng minh tình yêu của anh dành cho em xong rồi hãy nói chuyện với em."

"Vịnh Tokyo căn bản không bơi đến được sông Kamo!"

"Cho nên chúng ta không thể nào."

"Khoan khoan khoan! Nghĩ kỹ một chút, vạn sông về biển, chỉ cần là nước chảy, kiểu gì cũng sẽ bơi tới! Hai chúng ta vẫn có thể!"

Kujou Miki không nhịn được cười, vui vẻ vô cùng. Nàng vươn tay, nhẹ nhàng vỗ vai Watanabe Tooru: "Thấp xuống chút nữa."

Watanabe Tooru hạ thấp người, Kujou Miki không ngã nhào vào lưng hắn, mà là tách hai chân đẹp ra, cưỡi lên cổ hắn.

"Được rồi, đứng lên đi."

"Tiểu thư Kujou, đây là việc mà người lỗ mãng mới làm thôi."

"Về đi." Kujou Miki làm bộ muốn xuống, đúng lúc này, Watanabe Tooru nắm lấy bắp chân nàng, trực tiếp đứng lên.

"A!" Thị giác đột ngột cao lên, khiến nàng khẽ thở ra một tiếng.

"Cứ như vậy, chúng ta lại kết giao nhé?" Watanabe Tooru ngẩng đầu cười hỏi.

"Nghĩ cũng hay lắm!" Kujou Miki khinh thường nói, sau đó lại cười duyên, "Chờ anh bơi từ sông Kamo về rồi nói sau!"

"Anh đã lên tuyến chính từ Kyoto về Tokyo rồi mà."

"Vậy thì quay về."

"Vé xe thanh lý sao?"

"Anh không cần tiền làm thêm để theo đuổi em sao? Anh Watanabe, rất tiếc phải thông báo với anh, anh trong danh sách ứng viên của em lại giảm xuống một vị rồi."

"Có một vấn đề."

"Ừm."

"Danh sách ứng viên có tổng cộng mấy vị?"

"Chỉ mình anh thôi."

"Vậy em còn lắm chuyện như vậy làm gì? Mau gả cho anh đi."

"Chờ em mười tám tuổi rồi nói."

Hai người cười nói, trêu chọc, cứ thế đi về phía trước.

"Đừng nhúc nhích!" Kujou Miki đột nhiên vỗ đầu Watanabe Tooru.

"Sao vậy?"

Kujou Miki dùng tay kéo lá cây du, bẻ một cành cây du: "Đi thôi."

"Em coi anh là ngựa rồi sao?"

"Dù sao anh là Vua của Thế Giới, ngựa của anh cũng gọi là 'Vua của Thế Giới'." Kujou Miki cưỡi trên cổ Watanabe Tooru, cô gái nhỏ vung cành cây.

"Vua của Thế Giới còn có mẫu thân vĩ đại của chúng ta nữa."

"Câu nói này em sẽ nói lại với họ."

"Tuyệt đối đừng! Danh sách ứng viên của em chỉ có mình anh thôi, nếu mẹ em biết anh nói xấu họ, lỡ như không cho phép em gả cho anh thì sao?"

"Vậy chúng ta bỏ trốn, cùng chết trong dòng nước từ vịnh Tokyo đến sông Kamo."

"Đó là tuẫn tình, không phải là tư..."

"Dừng lại một chút." Kujou Miki coi Watanabe Tooru như ngựa điều khiển bằng âm thanh.

Watanabe Tooru dừng lại, nàng lấy điện thoại ra, chụp một tấm ảnh hai người trong ống kính góc rộng ven đường.

Tiếp tục đi về phía trước, Kujou Miki hỏi: "Kiyano Rin sao lại từ chối anh?"

"Cô ấy nói thế giới này có quá nhiều người, mặc kệ người khác nói thế nào, sẽ luôn sống là chính mình."

Có hai nữ sinh khoảng hai mươi tuổi, đạp xe đạp vượt qua hai người từ phía sau, rồi quay đầu nhìn họ.

Watanabe Tooru nói tiếp: "Để kiên trì ý chí của mình, dù mất đi tất cả, cô ấy cũng không quan tâm."

"Lúc đó anh trả lời thế nào?"

"Anh nói, dù thế nào đi nữa, sẽ luôn ủng hộ cô ấy."

Kujou Miki khẽ cười.

"Anh nói ủng hộ, là chỉ lý tưởng bất diệt của cô ấy, không phải là tình cảm." Watanabe Tooru giải thích.

"Em không cười cái đó."

"Vậy em cười cái gì?" Watanabe Tooru nghi hoặc hỏi.

"Dựa vào sự hiểu biết của chúng ta về cô ấy, cô ấy quả thực là một người vô tình như vậy, nhưng từ một cô gái mà nói... Thôi được rồi, cô ấy sẽ không có suy nghĩ đó đâu. Nếu cứ tiếp tục như vậy, anh cam tâm sao?"

"Cam hay không cam tâm thì có thể làm được gì? cô ấy đã đưa ra quyết định, anh có thể làm chỉ là sống sót không sờn lòng, dựa theo kế hoạch để hai em làm hoà."

"Không định vì cô ấy mà từ bỏ tất cả sao?" Kujou Miki hứng thú hỏi.

"Nếu không gặp được Miki em."

Watanabe Tooru đưa Kujou Miki đến khu rừng, khoác áo khoác cho nàng, rồi đẩy nàng lên một cành cây tùng. Kujou Miki ôm cổ Watanabe Tooru, Watanabe Tooru hai tay ôm chặt eo nhỏ của cô. Hai người thỏa sức hôn nhau dưới bóng cây. Gió mát xuyên qua rừng, xa xa vọng lại tiếng suối nước xối xả lên đá.

Ánh nắng xuyên qua lá cây tạo nên những bóng đổ đa sắc, không khí được rừng cây lọc sạch, để lại hương vị trong veo. Một sự ngăn cách, nhưng không hề cô đơn mà lại tĩnh lặng.

Trở lại biệt thự, năm người cùng đi "Ga Miharashidai". "Ga Miharashidai" nằm trên đỉnh đèo Usui, công viên Prospect cao 1200 mét so với mực nước biển.

Ngày hôm đó thời tiết rất đẹp, Watanabe Tooru ngồi trên sân thượng, ngắm nhìn ranh giới giữa tỉnh Gunma và tỉnh Nagano, dãy núi Nam Alps và núi Yatsugatake.

Ăn xong bánh Chikaramochiya ở quán trà trong núi, họ trở lại biệt thự.

Ngày hôm sau, ngày 26 tháng 8, Kaori đến nói lời tạm biệt, nàng muốn cùng cha mẹ về Tokyo.

"Ren-chan, năm sau gặp lại!" Kaori đứng ở cuối con đường mòn của biệt thự, vẫy tay mạnh mẽ.

"Năm sau gặp lại!" Ren đứng ở cửa biệt thự gọi to.

"Năm sau gặp lại!"

"Năm sau gặp lại!"

Hai người bịn rịn nói lời tạm biệt. Kaori lên xe đạp, Ren lao ra, chạy thẳng đến cuối con đường mòn, đứng trên đường lớn. "Kaori, năm sau gặp lại—" nàng gọi về phía Kaori đang đi xa. Kaori vẫy tay mạnh về phía này, cho đến khi biến mất.

Ren vẫn đứng đó, ngây ngô nhìn về nơi Kaori đã biến mất. Watanabe Tooru đi đến, xoa đầu nhỏ của nàng.

"Ren, em phải ghi nhớ khoảnh khắc mong chờ được đoàn tụ với Kaori này. Chờ sang năm em rời khỏi quê hương, phải nhớ rằng, Tokyo có người đang đợi em."

"...Vâng."

"Chúng ta hai ngày nữa sẽ về Tokyo, em sắp được gặp cha mẹ rồi."

Ren cuối cùng ngẩng đầu, nhìn Watanabe Tooru nói: "Tooru, em vẫn muốn chơi cùng Kaori."

"Chờ em về, em viết thư cho cha mẹ, rồi viết thư cho Kaori nữa thì sao?"

"Vâng!" Biểu cảm của Ren nghiêm túc và trịnh trọng, trông thậm chí như đang giận dỗi.

Sau khi Kaori đi, Ren không còn đạp chiếc xe đạp trẻ con của nàng, đi dạo trên các con phố lớn nhỏ, những khu rừng ven hồ ở Karuizawa nữa.

Ngày 28 tháng 8, sáu người rời Karuizawa sau hai mươi tám ngày ở lại...