Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

86 581

Sau khi biến thân, ta cùng nàng cuồng tưởng khúc

(Đang ra)

Sau khi biến thân, ta cùng nàng cuồng tưởng khúc

Huyết yên thiên chiếu,血烟天照

Người khác biến thân đều là nam biến thành nữ, nữ biến thành nam, còn lão tử vừa tỉnh dậy liền phát hiện chính mình biến thành hai người, vừa là nam nhân lại là nữ nhân, một ý thức khống chế hai cơ th

22 281

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

14 1

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

72 382

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

71 705

Bạn Cùng Lớp Không Biết Chúng Tôi Làm Tình Trong Phòng Của Nhau (LN)

(Đang ra)

Bạn Cùng Lớp Không Biết Chúng Tôi Làm Tình Trong Phòng Của Nhau (LN)

Yamamoto Takeshi

Và Uehara, người chưa bao giờ nói chuyện với Toyama dù họ học cùng lớp, đã bắt đầu quan tâm đến Toyama.

24 185

Quyển 9: Arai Yuki: Rising - Chương 379: Bạn có thích đánh nhau không?

Buổi trưa.

Giờ cơm trưa, tại một phòng học trống ở dãy nhà phụ, rất nhiều học sinh đang tụ tập.

“Trời vẫn còn nóng ghê.”

“Ừ ha.”

Bên cạnh Akaishi, Suda đang ngồi.

“Tao lo quá đi.”

“……”

Rồi Suda ngồi giữa, hai bên là Uemugi và Takanashi.

“Thế này là sao?”

Hirata ngơ ngác bước vào phòng học trống, đoạn thở dài.

“Vướng chỗ. Tránh ra coi.”

“……”

Hirata đứng chắn trước mặt Uemugi.

“Shiraha này tới trước. Hirata cô tới sau.”

“Hả? Rồi sao? Đây là chỗ tôi vẫn hay ngồi.”

“Cậu nói chuyện cứ như ông chú vô duyên.”

“Này, con nhỏ xấu xí, tao nghe thấy rồi đấy nhé.”

Câu nói móc của Akaishi khiến Hirata tức đến nổi gân xanh.

“Thôi được rồi.”

Hirata đành bỏ cuộc, tìm đại một chỗ nào đó rồi ngồi xuống.

“Ồn ào quá nhỉ.”

“Tình hình gì đây?”

Kannami và Arai bước vào.

“Cậu cũng dắt theo lắm chân rết gớm nhỉ.”

Takanashi cười khẩy.

“Chân rết?”

“Gì?”

“Ôi dào, ôi dào.”

Takanashi và nhóm của Kannami đối đầu nhau.

“Takanashi, đừng làm căng thẳng thêm.”

Kannami cản Takanashi.

“Mấy người tới đây làm gì? Lần trước đã đuổi đi rồi, vậy mà vẫn mò tới, có thấy phiền không hả?”

“Các vị đến để nói xấu Akaishi-san sao ạ? Xin mời về cho.”

Hirata và Kannami đứng chắn trước mặt Takanashi.

“Takanashi, bọn tớ chỉ đến để làm hòa với Akaishi thôi.”

Uemugi đứng xen vào giữa Takanashi và Hirata.

“Takanashi, cậu xin lỗi Akaishi đi.”

Uemugi khuyên Takanashi.

“Việc quái gì tôi phải xin lỗi chứ?”

Takanashi nói vậy với vẻ mặt vênh váo.

“Rốt cuộc cậu đến đây làm cái quái gì vậy hả? Đừng có làm phiền bữa ăn của người khác được không?”

Hirata đá cái ghế gần đó.

“Yuu à, giờ là lúc mày nên nói ‘Thôi nào, đừng vì tớ mà cãi nhau nữa’ đấy.”

Suda thì thầm với Akaishi.

“Đừng có thì thà thì thầm!”

“Vâng!”

Arai lớn tiếng trách Suda và Akaishi.

“Biến lẹ giùm được không?”

Hirata ngồi xuống ghế, bắt đầu dùng ngón trỏ gõ gõ lên mặt bàn.

“Tôi đến đây là có chuyện.”

“Chuyện gì? Nói nhanh lên, không thì tao không ăn cơm được.”

“Tôi đến là vì nghe nói Akaishi-kun sẽ xin lỗi tôi đó.”

“Takanashi…”

Takanashi bước tới trước mặt Akaishi.

“Nếu cậu chịu cúi đầu xin lỗi tôi, thì tôi cũng có thể rộng lòng tha thứ. Với điều kiện là từ nay về sau cậu phải răm rắp nghe lời tôi.”

Takanashi nhìn xuống Akaishi.

“……”

Akaishi im lặng ngước nhìn Takanashi.

“Akaishi, Takanashi chỉ đến xin lỗi thôi mà. Takanashi, xin lỗi đi.”

“Chẳng phải tôi đã nói là không xin lỗi rồi sao? Akaishi-kun mới là người sai, nên Akaishi-kun xin lỗi mới phải đạo chứ.”

Akaishi chậm rãi lên tiếng.

“Tôi sẽ không xin lỗi.”

Akaishi cũng đối mặt trực diện với Takanashi.

“Akaishi, Takanashi, cả hai đều phiền phức quá đi…”

Uemugi ôm đầu khổ sở.

“Mau xin lỗi đi mà. Như vậy sẽ nhẹ nhõm hơn đó, Yuu.”

“Tôi không muốn phải cúi đầu xin lỗi chỉ để được Takanashi tha thứ.”

“Đúng là trẻ con.”

Takanashi cười khẩy.

“Cứ thế này, chỉ toàn tụ tập lũ ‘yes man’ chỉ biết gật đầu vâng dạ với lời mình nói, cậu tính làm cái quái gì vậy? Định làm cách mạng chắc? Dù có gom bao nhiêu đứa tép riu chỉ biết hùa theo thì cuộc đời cậu cũng chẳng khá khẩm hơn được tí nào đâu.”

“Tôi chẳng có ý định tập hợp lũ ‘yes man’ nào cả.”

Akaishi nhìn về phía Hirata và những người khác.

“Đến thì không cản, đi thì không níu. Chỉ vậy thôi.”

“Chính vì cậu cứ mãi thu mình trong vỏ ốc, khước từ những ai không cùng quan điểm, nên bây giờ mới ra nông nỗi này, phải không? Tự nhốt mình ở một xó xỉnh tối tăm ẩm thấp thế này, thật khó coi làm sao.”

“……”

Akaishi và Takanashi lườm nhau tóe lửa.

“Akaishi thực sự chỉ không từ chối những người tìm đến cậu ấy thôi. Cậu chẳng hiểu gì về Akaishi cả mà đã nói năng quá lời rồi đấy, Takanashi-san.”

Arai từ phía sau Takanashi bước tới.

“Á oà oà oà oà oà oà oà oà.”

Uemugi hoảng đến mức luốngống cuống giữa khung cảnh hỗn loạn.

“Cả cậu nữa cũng bị Akaishi-kun thu phục rồi à? Chẳng biết cậu ta giở trò gì nữa, nhưng thật thảm hại quá đi. Chỉ được đối xử tử tế một chút là vội vàng xin làm chân chạy vặt ngay sao? Đúng là đồ con gái ngu ngốc. Y như con khỉ trong truyện Momotarou.”

“Tôi thấy vẫn còn khá hơn cái loại người suốt ngày chỉ biết gào mồm ‘Xin lỗi đi, xin lỗi đi’ đấy.”

“Hả?”

“Hả?”

Takanashi và Arai như có tia lửa điện xẹt qua giữa hai người.

“Ghét Akaishi đến thế thì lượn đi cho nước nó trong. Lúc nào cũng làm người ta bực mình, cái con nhỏ này.”

“Tôi chỉ đang cố gắng uốn nắn lại những điều sai trái mà thôi. Chứ đâu có đòi hỏi lời xin lỗi. Người đang hiên ngang theo đuổi chính nghĩa là tôi đây.”

“Chẳng phải vừa nãy cứ luôn mồm xin lỗi xin lỗi sao? Gì thế? Bị người ta vạch lỗi một tí là quay ngoắt 180 độ luôn à? Cái não thật đáng thương hại.”

“…………”

“Dừng lại, dừng lại mau!”

Uemugi kéo Takanashi và Arai ra xa.

“Akaishi, làm hòa với Takanashi nhé?”

Uemugi nhìn Akaishi, mắt hoe hoe ngấn lệ.

“Người đi thì không níu kéo.”

Lạnh lùng ngoảnh mặt đi.

“Takanashi, làm hòa đi mà?”

Uemugi dùng đôi mắt rưng rưng nhìn Takanashi, như van nài.

“Không đời nào. Tôi chẳng nói gì sai cả.”

Bị lạnh lùng từ chối.

“Dù có sai, tôi cũng hành động theo ý chí của riêng mình.”

“Tôi đã chỉ ra cái sai của cậu rồi đấy.”

“Người đi thì không níu kéo.”

“Kẻ có tội thì nên nhận tội đi.”

“Tôi thừa nhận sai lầm, nhưng tôi chẳng muốn phải hạ mình xin lỗi để người khác phải miễn cưỡng kết giao với mình.”

“Cậu sai rồi.”

“Sai cũng được.”

Cuộc nói chuyện của Akaishi và Takanashi cứ thế đi vào ngõ cụt.

“……”

Takanashi im lặng đi đi lại lại trong phòng học.

“Gì thế…?”

Rồi, cô dừng lại trước mặt Akaishi.

“……”

Chát, một tiếng động khô khốc vang lên.

“…Đồ khốn.”

Akaishi đứng bật dậy, vung tay định tát Takanashi.

“……”

Nhưng, cậu dừng lại giữa chừng, rồi ngồi phịch xuống ghế.

“……”

Cậu rời mắt khỏi Takanashi.

“Cậu ghét tôi à?”

“Tôi chưa từng nói vậy. Cậu đang cố tình đánh tráo khái niệm đấy.”

“Vậy là thích tôi rồi, đúng không?”

“Đó là ngụy biện.”

“Tại sao không chịu làm hòa với tôi?”

“Người đi thì không níu kéo. Đã nói rồi mà. Tôi không nghĩ đến mức phải làm như vậy để hàn gắn mối quan hệ đâu.”

“……”

Takanashi dùng tay còn lại tát vào má Akaishi.

“Cậu còn định, ngoan cố, đến bao giờ nữa hả!”

Takanashi tát liên tiếp vào má Akaishi.

“Takanashi!”

“Mặt Yuu sưng vù cả rồi!”

Uemugi và Suda vội ngăn Takanashi lại.

“Người ngoan cố cứng đầu là cậu thì có! Đừng có mà chỉ biết soi mói người khác trong khi bản thân mình cũng y chang!”

Akaishi đẩy mạnh Takanashi ra, Arai đứng phía sau vội đỡ lấy cô.

“Nếu đã ghét tôi đến thế, thì từ chối cho dứt khoát vào!”

Gạt Arai đang cố giữ mình lại, Takanashi lao vào Akaishi.

“Tôi đã bảo là không ghét cậu rồi cơ mà!”

“Nhưng cậu đã sai rành rành ra còn gì!”

“Chuyện đó!”

Akaishi bị Suda kéo giật lại.

“Chuyện đó, tôi biết chứ…”

Cậu vốn đã hiểu rõ.

Thế nhưng, Akaishi đã không thể tự chủ được bản thân.

“Tại sao cậu lại, ngốc nghếch đến thế cơ chứ…”

Với ánh mắt nhuốm màu phiền muộn, Takanashi nhìn Akaishi.

“Dù cho có sai lầm, tôi chỉ muốn được là chính tôi mà thôi.”

Nỗi buồn, và cả sự dũng cảm đầy khờ dại.

Akaishi nói vậy, giọng pha chút tự hào.

“Cậu là…”

Takanashi gạt tay Uemugi đang ngăn cản ra.

“Takanashi!”

Cô sải bước nhanh về phía Akaishi.

Akaishi vào tư thế sẵn sàng chiến đấu.

Takanashi nắm lấy vai Akaishi——

“Cậu thật là…”

——rồi ôm chầm lấy Akaishi.

“Cậu đúng thật là, một tên ngốc.”

Takanashi ôm Akaishi vào lòng.

Trước tình huống bất ngờ này, Akaishi tròn mắt kinh ngạc.

“Duy nhất lần này, chính tôi đây sẽ rộng lượng bỏ qua cho cậu.”

“……”

Cậu căng thẳng, toàn thân cứng đờ lại.

“Lần sau phải bàn bạc kỹ với tôi đấy.”

Cô thì thầm vào tai Akaishi.

“Đừng có tự hạ thấp giá trị của bản thân mình nữa.”

Takanashi dịu dàng xoa đầu Akaishi.

“……”

“……”

Xung quanh lặng ngắt như tờ.

“Hai vị xong việc chưa~”

Hirata ngồi trên bàn, vung vẩy chân nói.

“Cặp đôi cãi nhau thì mời ra chỗ khác mà cãi~”

Hirata nhìn Takanashi và Akaishi bằng ánh mắt lạnh lùng.

“Chúng tôi không phải cặp đôi, cũng không hề cãi nhau.”

Takanashi đẩy Akaishi ra.

“Cậu nợ tôi một ân huệ. Lần này tôi nhượng bộ vậy.”

Takanashi chống tay lên hông, ưỡn ngực nói.

“Là cậu tự dưng ôm người ta, ghê chết đi được.”

“Làm gì có chuyện đó. Vì tôi là một mỹ thiếu nữ cơ mà. Một cái ôm của mỹ thiếu nữ sao lại không có giá trị được chứ? Cậu có biết phải mất bao nhiêu cọc tiền mới có được không hả?”

“A~, tức điên mất, cái kiểu cách này của con này. Thật sự ghét không chịu nổi.”

Hirata vừa tỏ vẻ bực bội, vừa kéo ghế, ngồi xuống.

“Akaishi, làm hòa đi.”

Uemugi nắm lấy tay Akaishi, để cậu bắt tay với Takanashi.

“Cậu đúng là cái đồ lắm chuyện phiền phức.”

“Shiraha, thích lo chuyện bao đồng.”

Uemugi đứng thẳng tắp, giơ tay chào một cách dứt khoát.

Takanashi kéo tay Akaishi đang bắt tay với mình.

“Sẽ không có lần sau đâu đấy. Tôi tuyệt đối không tha thứ cho việc cậu dám phản bội tôi.”

Rồi thì thầm vào tai Akaishi như vậy.

“…Tôi sẽ cố gắng hết sức.”

“Tốt nhất cậu cũng nên nghĩ đến khả năng bị khử luôn đi đấy.”

Takanashi siết chặt tay Akaishi, rồi nở một nụ cười.