Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

86 582

Sau khi biến thân, ta cùng nàng cuồng tưởng khúc

(Đang ra)

Sau khi biến thân, ta cùng nàng cuồng tưởng khúc

Huyết yên thiên chiếu,血烟天照

Người khác biến thân đều là nam biến thành nữ, nữ biến thành nam, còn lão tử vừa tỉnh dậy liền phát hiện chính mình biến thành hai người, vừa là nam nhân lại là nữ nhân, một ý thức khống chế hai cơ th

22 281

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

14 3

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

72 384

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

71 705

Bạn Cùng Lớp Không Biết Chúng Tôi Làm Tình Trong Phòng Của Nhau (LN)

(Đang ra)

Bạn Cùng Lớp Không Biết Chúng Tôi Làm Tình Trong Phòng Của Nhau (LN)

Yamamoto Takeshi

Và Uehara, người chưa bao giờ nói chuyện với Toyama dù họ học cùng lớp, đã bắt đầu quan tâm đến Toyama.

24 185

Quyển 9: Arai Yuki: Rising - Chương 381: Bạn có thích người nhà giàu không? (2)

“Ai đấy?”

Akaishi dẫn theo Kusunoki và Satou, đang bị xét hỏi trước một phòng học trống ở dãy nhà riêng.

“Biển.”

“Không không không, đây không phải mật hiệu gì đâu.”

Akaishi định lách qua Hirata, bị Hirata gõ đầu chặn lại.

“Ai đấy?”

“Kusunoki và Satou.”

Kusunoki và Satou đứng sau Akaishi gật đầu chào Hirata.

“Hả, gì cơ? Ý tao là, tao đang hỏi họ là ai?”

“Bọn họ học cùng lớp với cậu mà?”

“Không quen. Sao mày lại dẫn họ tới đây?”

“Bọn tôi vừa mới gặp nhau lúc nãy.”

Từ phía sau, Kanami đi tới.

“Có cần thiết phải dẫn họ đến nơi thế này không? Họ đến để làm gì?”

“À, tớ đi cùng Akaishi-kun.”

“…”

Hirata nhìn Akaishi và Satou.

“Vào đi.”

“Cảm ơn!”

Akaishi và Satou lách qua người Hirata.

“…”

Kusunoki một mình bị ép đứng lại trước cửa.

“Đáng thương thật…”

Akaishi ngoảnh lại, nhìn Kusunoki bằng ánh mắt ái ngại.

“Còn thằng kia, là ai? Đến đây làm gì?”

“Ờm, tớ, thì, cái đó…”

Kusunoki nghịch tóc mái.

“Thật ra thì…”

Kusunoki nhìn vào trong phòng học.

“Thật ra, tớ có chuyện muốn nói với Suda-kun…”

“Hả?”

Suda đang định rời khỏi phòng, tình cờ từ bên trong bước ra.

“Cậu định đi đâu thế?”

“Ra đây chút thôi.”

Suda gạt Uemugi đang bám dính lấy từ phía sau.

“Cậu đang làm gì vậy?”

“…Không, thì là.”

Hirata cúi gằm mặt.

“A, Suda-kun.”

“Vâng.”

Đội trưởng câu lạc bộ bơi lội, Suda Touki.

Với làn da rám nắng, cơ thể săn chắc vạm vỡ, tóc ngắn, dáng cao, khuôn mặt nhỏ, Suda trông khá áp đảo trong mắt Kusunoki.

“Tớ là Kusunoki.”

“…”

Suda suy nghĩ một lát.

“Cậu chính là Kusunoki-kun đó sao!”

Suda búng tay một cái “pachin”.

“Ngưỡng mộ đã lâu. Bọn tớ vẫn luôn chờ đợi một nhân vật kiệt xuất như cậu đến đấy!”

Suda mời Kusunoki vào trong, “Mời mời.”

“Khoan, chuyện vẫn chưa xong—”

“Hửm?”

Suda nhìn Hirata.

“Ừm, không có gì…”

Hirata tiu nghỉu lùi lại.

Suda dẫn Kusunoki quay lại chỗ Akaishi.

“Có người đột phá được bức tường Hirata rồi kìa.”

Akaishi thong thả mở hộp cơm bento, rồi nhìn Kusunoki.

“Akaishi-kun, tớ nghĩ cậu bênh tớ một chút cũng được mà…”

“Vì tớ có quen cậu ta đâu.”

“Thế còn Satou-kun thì sao!?”

“Satou thì tớ quen.”

“Vị trí của tớ là ‘đứa quen biết’ à?”

Bốn chàng trai Akaishi, Suda, Satou, Kusunoki tụ tập lại.

“Mà này, hai cậu quen nhau à?”

Akaishi gợi chuyện với Suda.

“Ừ, một chút.”

Suda làm cử chỉ véo bằng ngón cái và ngón trỏ.

“Mà, không phải mày định đi đâu à?”

“À, quên mất.”

Suda lại đứng dậy.

“Năm phút nữa tớ về! Cho đến lúc đó… cho đến lúc đó các cậu phải cố chống đỡ đấy nhé!”

“Chống đỡ cái gì chứ?”

“Xin lỗi… xin lỗi, mọi người!”

Suda vừa giả vờ khóc lóc vừa bước ra khỏi phòng học.

“Suda-kun trông có vẻ đáng sợ nhưng lại là người khá vui vẻ nhỉ.”

Satou vừa dõi theo bóng lưng Suda vừa lẩm bẩm.

“Cậu ta lúc nào cũng vui vẻ vậy đấy.”

Akaishi mở hộp cơm bento.

“Akaishi, cơm.”

Bị hộp cơm bento của Akaishi thu hút, Uemugi mò đến.

“Đây là của Mei mà.”

“Akaishi, cháu gái hả?” (姪 cháu gái phát âm là Mei, còn câu trên mình của hiểu lắm)

Akaishi đậy nắp hộp cơm lại.

“Chỉ một miếng thôi mà.”

“…”

Akaishi đành ngờ vực mở hộp cơm ra.

“Đây.”

Uemugi gắp hai miếng gà rán karaage từ hộp cơm, bỏ vào miệng.

“Mất một phần ba rồi…”

Akaishi nhìn hộp cơm vơi đi với ánh mắt bi thương.

“Akaishi, cậu đã làm việc tốt. Chắc chắn sẽ có chuyện tốt xảy ra thôi.”

Uemugi vỗ nhẹ vào lưng Akaishi rồi cứ thế bỏ đi.

“Cảm giác thật náo nhiệt nhỉ.”

Satou nhìn quanh phòng học.

Akaishi, Satou, Kusunoki tụm lại một chỗ, bên phải là Hirata, Yatsugai.

Phía sau là Kanami, Arai, Uemugi, Takanashi đang ngồi, tổng số người cũng xấp xỉ một lớp học nhỏ.

“Rõ ràng đây là phòng học chỉ của riêng tôi mà.”

“Đông vui một chút sẽ vui hơn chứ.”

“Cũng tùy người thôi.”

Akaishi nhíu mày, ý chừng hai, ba người thì còn tạm, chứ hễ đông người là phiền phức.

“Thật là vô lý quá phải không?”

Từ phía sau Akaishi, một giọng nói đặc biệt lớn vang lên.

“Lại đi mong một kẻ lãng phí thức ăn được hạnh phúc.”

Arai nhìn Akaishi, kiếm chuyện.

Akaishi giả vờ không nghe thấy.

“Thật là vô lý quá phải không?”

Arai đi đến bên cạnh Akaishi.

“Này, Satou cũng thấy vậy đúng không?”

“Hả?”

Bất ngờ bị kéo vào chuyện, Satou bối rối.

“Đó là suy diễn. Tôi không có nói thế.”

Akaishi bình thản đáp.

“Tại sao lại bênh vực cho một kẻ đáng ghét như thế? Tại sao chứ?”

Có lẽ không nhịn được nữa, Arai truy vấn Akaishi.

“Tôi không bênh vực cậu ta, chỉ là đang trình bày sự thật thôi.”

“Mong cậu ta phất lên à?”

“Không phải là mong muốn, mà sự thật có xu hướng như vậy.”

“Nghe không hiểu.”

“Con người vì xuất thân khác nhau nên điểm xuất phát cũng khác nhau, nếu ngay từ đầu đã là con trai giám đốc, thì sau này kế thừa công ty của cha cũng không khó khăn gì nhỉ. Một thường dân như tôi muốn kế thừa công ty, so với con trai giám đốc muốn kế thừa công ty, độ khó hoàn toàn khác nhau mà.”

“Dù có vậy đi nữa, cũng không cần phải nói cậu ta sẽ thuận lợi chứ. Phải nói là loại người đó tốt nhất đừng thuận lợi mới đúng.”

Arai đập mạnh tay xuống bàn một cái “ầm”.

“Tiếc là, thế giới này không tốt đẹp đến mức đó đâu. Người sinh ra trong gia đình giàu có, cơ bản sẽ không phải lo nghĩ nhiều về tiền bạc; còn những thứ như tài năng, năng lực, thì phần lớn đã được quyết định từ khi sinh ra. Cậu không mong kẻ đó thành công, tôi hiểu, nhưng chỉ nghĩ vậy thôi thì vô ích. Cuối cùng, người thành công thường lại chính là loại người đó. Nếu cậu cứ mãi trốn tránh hiện thực, chỉ chăm chăm cầu nguyện cho mong muốn của mình thành hiện thực, thì không được đâu. Chẳng lẽ sau này mỗi khi gặp chuyện không vừa ý, cậu lại định nói ‘Gã đó không được đâu, hắn cuối cùng cũng sẽ không thành công’, rồi tiếp tục trốn tránh hiện thực sao? Như vậy là không được đâu.”

Akaishi khẽ đập bàn đáp trả.

“Thế giới này xấu xí, và những kẻ khó ưa như vậy rốt cuộc lại trở nên giàu có. Nhưng ý tôi là, chúng ta không nên cam chịu thua kém những kẻ đó, mà phải mang trong mình tinh thần phản kháng ‘nhất định phải thắng được bọn họ’ mới đúng.”

“…”

Arai nhìn Akaishi bằng ánh mắt lạnh lùng.

“Vậy tức là cậu cũng không muốn hắn thuận lợi hả?”

“Chẳng phải đó là điều hiển nhiên sao? Nếu loại người đó không làm gì cả mà vẫn trở nên giàu có, tôi thật không chịu nổi. Nhưng nói cho cùng, xã hội hiện nay chính là môi trường để loại người đó có thể giàu lên, vì vậy tôi mới nói, phải nhận thức rõ ràng điều này, trên cơ sở đó, không được từ bỏ ý chí chiến đấu, không thể trốn tránh vào ảo tưởng cá nhân.”

“…………Chẳng hiểu gì sất.”

Arai chán nản quay về chỗ ngồi.

“Gì chứ, ý là bảo bọn này đừng phàn nàn à?”

Hirata từ bên cạnh xen vào.

“Ý tôi là, dù có phàn nàn cũng không được trốn tránh.”

“Ý là đừng phàn nàn về một xã hội mà loại người đáng ghét đó cuối cùng lại thuận lợi sao?”

“Đây không phải là vấn đề bàn luận xã hội hiện tại thế nào, thế giới ra sao. Chỉ là nói, một khi xã hội đã là thế, chúng ta cuối cùng chỉ có thể nỗ lực trong môi trường mà mình bị đặt vào mà thôi. Cậu nở hoa ở đâu, thì phải nỗ lực ở đó. Chỉ phàn nàn thôi, thế giới sẽ không thay đổi. Động vật ăn cỏ không than khóc cả đời bị động vật ăn thịt rình rập. Bồ công anh cũng không oán hận nơi mình nở hoa. Sống hay chết, thắng hay bại, chà đạp người khác, hay bị sỉ nhục, đá người khác xuống, hay bị dẫm đạp dưới chân – một khi xã hội đã là như vậy, thì chúng ta chỉ có thể chiến đấu trong đó. Chúng ta chỉ có thể tranh đấu trong đó. Đây không phải là vấn đề xã hội tốt hay xấu. Chỉ vì xã hội là như thế, nên chúng ta chỉ có thể trong những điều kiện như thế mà dốc sức chống cự, đứng dậy, nhìn về phía trước, mà cất bước. Nói cách khác, không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể đứng dậy và bước tiếp. Thay vì trên con đường không có lựa chọn mà than thở với hoa lá, chi bằng đứng dậy mà bước đi.”

Nhìn xem, bao gồm cả Hirata, nhiều ánh mắt đều hướng về Akaishi.

“Không phải tôi muốn làm, mà là buộc phải làm. Tôi không có chính nghĩa cao thượng, cũng chẳng có nhiệt huyết dời non lấp biển. Nhận rõ hiện thực, chủ động cầu thắng, đối mặt trực diện với con đường phía trước – đó chính là giới hạn sinh tồn của chúng ta. Nếu có động lực, thì để đá văng những kẻ đó xuống, chỉ có cách nhìn nhận nghiêm khắc hiện trạng, mang tinh thần phản kháng mà bước đi thôi, đó mới là việc chúng ta nên làm.”

Akaishi tránh ánh mắt của Hirata và Arai. 

“Hiểu không?”

Arai hỏi Takanashi.

“Tóm lại là, tuy đây là một xã hội mà người đáng ghét sẽ sống rất tốt, nhưng để đánh bại loại người đó, chúng ta hãy cố gắng lên, đại loại ý là vậy nhỉ?”

“Ra vậy.”

“Haa.”

Đáp lại kiểu chẳng biết là hiểu hay không hiểu nữa, Akaishi nhìn Hirata và Arai.

“Akaishi-kun, rốt cuộc cậu đang chiến đấu với cái gì vậy?”

Satou hỏi Akaishi.

“Tất cả những kẻ mà tôi ghét.”

Akaishi nắm chặt tay.

“Những kẻ đã làm chuyện tôi ghét, những kẻ đã nói những lời tôi ghét, những kẻ tôi không ưa, những kẻ khiến tôi khó chịu, tôi sống là để khinh bỉ tất cả những kẻ đáng ghét đó. Tôi chỉ sống để trong cái xã hội mà những kẻ đáng ghét lại sống tốt này, làm nhụt chí bọn chúng mà thôi.”

“Đáng sợ quá.”

Hirata kéo ghế ra, giữ khoảng cách với Akaishi.

“Cho nên tôi mới nói, không nên trốn chạy vào thế giới mà mình hy vọng. Mà này, nhìn thấy kẻ đáng ghét ngã từ trên cao xuống, cũng thú vị đấy chứ.”

“Tính nết tệ thật.”

Arai buông một câu như vậy với Akaishi rồi ngồi xuống ghế.

“Tôi sống bằng thứ nhiên liệu là cảm giác tự ti có được từ việc nhìn thấu hiện thực xấu xí.”

“Cậu sau này nhất định sẽ thành một người lớn lệch lạc.”

Akaishi vừa bị mọi người xung quanh thi nhau chì chiết, vừa tiếp tục ăn cơm.