Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ma Pháp Sư Tại Trường Học Pháp Thuật

(Đang ra)

Ma Pháp Sư Tại Trường Học Pháp Thuật

Writing Machine

Sinh viên tốt nghiệp Lee Han được tái sinh thành con trai út trong một gia đình pháp sư danh tiếng ở một thế giới khác. Anh đã thề rằng mình sẽ không bao giờ đặt chân đến bất kỳ nơi nào có chữ "học vi

122 2703

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Nana Nanato

Lượt xem tăng vù vù, ví tiền rủng rỉnh, lần đầu tiên trong đời, công việc của Yuki mới thực sự vui vẻ và đáng sống!

2 8

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

(Đang ra)

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

柠檬不咋甜诶

“Vậy nên, ngài có thể nghe tôi nói hết lời và đừng… đừng cởi áo được không?! Tôi đến để hỗ trợ…”

33 104

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

(Đang ra)

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

Horohoro

Đó là số phận bi thảm của Ianna trong câu chuyện.

5 56

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

329 1693

Quyển 9: Arai Yuki: Rising - Chương 384: Bạn có thích tình yêu thuần khiết không? (3)

“……Hả?”

Kusunoki hỏi lại.

“Ừm~ Bạn trai tớ bốn giờ sẽ đến đón, nên coi như là giết thời gian, cũng có thể nói là đợi cậu ấy đến.”

“…………”

Lời của Shimizu, Kusunoki hoàn toàn không thể tiếp thu nổi.

Rốt cuộc cậu ấy đang nói gì, không thể hiểu nổi.

Đầu óc nóng ran, tầm nhìn chập chờn tối sáng.

Hơi thở trở nên gấp gáp, cơ thể nóng bừng, nóng đến bỏng rẫy.

“Chắc sắp đến giờ rồi nhỉ~”

Tiếng bước chân lộp cộp, vọng lên từ cầu thang.

“A, hình như đến rồi.”

Cánh cửa bật mở.

“Chào.”

“Thiệt tình~ Cậu chậm quá đi~”

Bên này bên này, Shimizu vẫy tay.

“Biết sao được, tớ vừa mới tập luyện xong.”

“Đây, ngồi đi ngồi đi.”

Shimizu vỗ vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh.

Chàng trai bước vào lớp học, Minami Rento, cứ thế mặc đồng phục ngồi xuống ghế.

Thấy cặp đôi bạn trai bạn gái sánh bước bên nhau, các nữ sinh càng thêm phấn khích.

Những tiếng xì xào trầm trồ ngưỡng mộ buổi hẹn của Shimizu và bạn trai, những giọng con gái lanh lảnh phấn khích khe khẽ truyền tai nhau.

“Khoan đã~ Người cậu toàn mùi mồ hôi~”

“Biết sao được, hoạt động câu lạc bộ mà.”

Shimizu vừa cười vừa vỗ nhẹ vào vai Minami.

Từ trước đến giờ Shimizu vẫn dùng gương mặt này để đối xử với người khác sao?

Thấy một mặt khác của Shimizu mà mình không biết, sắc mặt Kusunoki dần tái đi.

“Ể, ờ, cái đó……”

Minami nhìn Kusunoki, nhất thời không nói nên lời.

“Là Kusunoki-shi đó.”

“Ồ, là cậu à.”

Minami vỗ nhẹ vào đầu gối.

“Nghe danh đã lâu.”

“A, a, a a……”

Những âm thanh không thành lời, thoát ra từ khóe miệng, miệng cậu cứ mở ra rồi lại ngậm vào.

“Kusunoki-shi, thật sự rất khác người~, siêu thú vị luôn đó!”

“Ha ha ha.”

Như để hùa theo Shimizu, Minami nở một nụ cười lấy lòng.

Với một gã như thế này, một gã không hề trân trọng mình, mà Shimizu lại đi hẹn hò với loại con trai thậm chí còn không trân trọng cậu ấy sao?

Kusunoki nhìn chằm chằm hai người họ bằng ánh mắt tuyệt vọng xen lẫn bất an.

“Cậu xem nè, tóc cậu ấy có phải dài ra rồi không~?”

Shimizu chỉ vào tóc mái của Kusunoki.

Thì ra là vậy.

Hóa ra trước giờ cậu ấy vẫn luôn chế nhạo mình sau lưng như vậy sao?

Shimizu và Minami cùng nhau cười đùa.

Mình đã nghĩ rằng, những lời cậu ấy nói từ trước đến giờ đều là vì nghĩ cho mình.

Mình đã tự huyễn hoặc bản thân.

Không phải.

Hóa ra không phải vậy.

Để chế nhạo mình sau lưng, để biến mình thành trò cười, Shimizu đã cố tình chỉ trỏ một cách đầy ẩn ý như thế này sao?

Bóng tối bao trùm lấy tâm trí Kusunoki.

“Không bị bắt lỗi trong mấy đợt kiểm tra kiểu tóc à?”

“Đúng đó~ Thật không thể tin nổi~ Tại sao trường lại cho phép như vậy không biết.”

Bỏ mặc Kusunoki, Minami và Shimizu tự mình nói chuyện với nhau.

Dù đáng lẽ là trung tâm của chủ đề, nhưng lại không thể tham gia vào câu chuyện.

Mình không hề được Shimizu thích.

Không phải được thích, mà chỉ là bị coi như trò cười mà thôi.

“Phải không, Kusunoki-shi?”

“Kh-không phải, cái đó……”

Kusunoki đẩy gọng kính, rồi lại dùng tóc mái che đi tầm mắt.

“Coi kìa~ Siêu đáng yêu~~~”

Shimizu vỗ tay cười lớn.

Cậu ấy nhấc chân lên, mỉm cười với Minami.

A a.

Gã này là sao đây.

Thật khiến người ta bực mình.

Mọi hành động của gã này đều khiến mình bực bội.

Lại dám coi mình là trò cười.

“Nè nè, không đáng yêu hả?”

“Tớ là con trai, không hiểu mấy thứ đó.”

“Thiệt tình, không hiểu được sự đáng yêu này. Rento cậu còn non lắm!”

“Ồn ào quá.”

Minami khẽ đá vào chân Shimizu.

“A~ Cậu đá tớ~! Cậu đá con gái~! Cậu là bạn trai mà lại đá tớ~! Đội trưởng câu lạc bộ bóng đá không được làm vậy đâu~!”

“Bóng là bạn!”

“Dở tệ~! Tớ có phải là bóng đâu~!”

Shimizu lè lưỡi với Minami.

“Nè~, Kusunoki-shi cũng nói gì đó với tên này đi chứ~!”

Shimizu vỗ nhẹ vào đầu gối Kusunoki.

“A, a ha ha……”

Không nói được gì cả.

Không thể nào, chen vào không gian của hai người họ.

“Mà nè Rena, cậu cắt tóc hả?”

Minami chạm vào tóc Shimizu.

Mái tóc của Shimizu, mà Kusunoki chưa từng một lần chạm vào.

“A, cuối cùng cậu cũng thể hiện được chút ga lăng của bạn trai rồi.”

“Dù sao thì mắt tớ cũng tinh lắm mà.”

Minami nắm lấy tóc Shimizu.

“…”

Rồi dùng sức vò rối tung mái tóc của Shimizu.

“Này~”

Shimizu chỉnh lại kiểu tóc.

“Tớ có tạo kiểu tóc đó, đừng có vò lung tung chứ~”

Nhanh lên.

Mình muốn nhanh chóng rời khỏi không gian này.

Càng nhanh càng tốt.

“Cũng sắp phải về rồi, không thì huấn luyện viên lại mắng.”

Minami liếc nhìn đồng hồ.

“A, vậy hả? Vậy đi thôi.”

Shimizu không thèm liếc nhìn Kusunoki lấy một cái, đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

“Của ngày hôm nay!”

“Ồ, cảm ơn nha.”

Shimizu đưa cho Minami một chai nước uống thể thao.

“Cậu chu đáo thật đấy.”

“Vì em là bạn gái mà.”

“E hèm,” Shimizu ưỡn ngực một cách đắc ý.

Dừng lại đi.

Đừng nói thêm bất cứ điều gì, trước mặt mình nữa.

“A.”

Shimizu dừng lại một chút.

“Lâu rồi mới được nói chuyện, vui lắm đó, Kusunoki-shi. Vậy, tạm biệt nha.”

“A, ư, ừm.”

Kusunoki gắng gượng nặn ra một nụ cười, nhìn Shimizu rời đi.

“Rồi, đi thôi, đội trưởng.”

Shimizu vừa ra khỏi cửa lớp học, liền nép sát vào bên cạnh Minami.

Cậu ấy vỗ nhẹ vào lưng Minami.

“Haizz~…… Dù rất vất vả, nhưng vẫn cố gắng lên nhé.”

“Ừa~”

Shimizu và Minami, hai người họ, biến mất vào đâu đó.

“…”

Trong lớp học này, đã không còn người nào Kusunoki quen biết nữa.

Kusunoki chậm rãi đứng dậy khỏi chỗ ngồi, bước ra khỏi lớp học.

“…”

Mỗi bước đi đều vô cùng nặng nề.

Không cảm nhận được, khoảng cách thời gian.

Hai người đó, liệu đã thành mối quan hệ như vậy rồi sao?

Hai người họ, liệu đã hoàn toàn hẹn hò với nhau rồi sao?

Mối quan hệ, thời gian, những cuộc trò chuyện mà mình muốn có với Shimizu, tất cả, đều tan thành bọt biển.

Kusunoki quay lại lớp học.

“…”

Không một bóng người.

Đôi chân vô thức, hướng về phía cửa sổ.

Từ lúc đó, đã bao nhiêu phút trôi qua.

“Cố lên cố lên~”

Minami đang ở sân trường, dẫn dắt các thành viên câu lạc bộ chạy bộ.

Shimizu thì ở một góc sân trường, đang cười nói ríu rít với đám nữ sinh.

Thỉnh thoảng lại chỉ tay về phía Minami, rồi hét lên oai oái bằng giọng lanh lảnh.

A a.

Shimizu mỉm cười với đám nữ sinh.

Dù không nghe được nội dung, cũng biết họ đang nói gì.

Shimizu đó.

Shimizu người luôn dịu dàng với tất cả mọi người.

Shimizu người đã đặc biệt dịu dàng với mình.

Shimizu người từng là trung tâm của lớp.

Shimizu người đối xử với ai cũng không phân biệt.

Shimizu người trái với vẻ ngoài lại thích sách, và rất thông minh.

Shimizu người suy nghĩ sâu sắc, lại có những hành động bất ngờ.

Shimizu người có tố chất lãnh đạo, dẫn dắt mọi người.

Shimizu người hay cười, và hay làm người khác cười.

Shimizu người dạy cho mình biết bao điều, người mình kính trọng.

Shimizu người mình đã từng yêu thích.

Bỗng nhiên.

Trở nên ngu ngốc.

Xấu xí.

Đầu óc rỗng tuếch.

Một con người.

Trong mắt cậu.

“…”

Chẳng làm gì cả mà chỉ rầm rĩ ồn ào với đám nữ sinh.

Có lẽ là, đang bàn tán về chuyện tình cảm với Minami, rồi la lối om sòm.

Trông có vẻ, là như vậy.

“…”

Kusunoki gục mặt xuống bàn.

Chẳng mấy chốc, không làm gì cả mà đã gần bảy giờ tối.

Mùa này thì bảy giờ tối là giờ giới nghiêm hoàn toàn.

Kusunoki xách cặp, lảo đảo bước ra khỏi lớp học.

Trả chìa khóa cho giáo viên ở phòng giáo vụ, rồi đi xuống cầu thang.

Lúc đang thay giày ở sảnh ra vào,

“A.”

Shimizu và Minami, đang ở đó.

Không.

Không phải họ ở đó.

Có lẽ là, chính mình đã căn giờ.

Phải chăng vì ôm ấp một hy vọng mong manh, rằng Shimizu có thể sẽ đợi mình.

Phải chăng vì nghĩ rằng, thực ra cậu ấy có thể sẽ đợi mình.

Phải chăng vì muốn tin rằng, người cậu ấy thực sự thích không phải Minami mà là mình.

Dù chẳng muốn nhìn, nhưng chính những cảm xúc không thể không đối diện trong lòng đã níu giữ cậu ở lại đến tận giờ này chăng.

“Kusunoki-shi~”

Shimizu bước đến gần Kusunoki.

“Giờ mới về à?”

“A, ư, ừm.”

Kusunoki gãi gãi má.

“Vậy à. Nãy giờ cậu làm gì thế?”

Shimizu nghiêng đầu.

“A, tớ học bài một chút.”

“Nhắc mới nhớ Kusunoki-shi, từ hồi năm hai đã chăm học rồi nhỉ.”

Giỏi lắm giỏi lắm, Shimizu xoa đầu Kusunoki.

Vì không đủ chiều cao nên phải nhón chân, xoa đầu Kusunoki.

“Bọn tớ thì nói chuyện một chút.”

Shimizu dùng ngón cái chỉ về phía Minami.

“Vậy à.”

“Ừm.”

“…………”

Cuộc trò chuyện gián đoạn.

“Vậy, hẹn gặp lại nhé, Kusunoki-shi.”

“Ư, ừm.”

Hẹn gặp lại nhé.

Hồi năm hai, mỗi khi gặp nhau ở sảnh ra vào là cả hai chắc chắn sẽ cùng về.

Không phải là “Cùng về nhé”, mà là “Hẹn gặp lại nhé”.

Tôi sẽ không về cùng cậu.

Mau về một mình đi.

Đừng làm phiền chúng tôi.

Một lời nói, hàm chứa thông điệp ngầm như vậy.

Vì đã đến giờ tan học, Shimizu và Minami giữ khoảng cách với Kusunoki rồi cũng đứng dậy, bắt đầu ra về.

“Tay.”

“…Thì, ừm.”

Shimizu và Minami nắm tay nhau.

“…”

Kusunoki vờ như không thấy, vội vã bắt đầu về.

“Có vết hôn kìa phải không?”

“Nói dối à!?”

“Đùa thôi đùa thôi.”

“Thiệt tình~”

Shimizu khẽ huých vào người Minami.

Kusunoki vờ như không thấy gì, vờ như không nghe thấy gì, vội vã về nhà.