Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

86 580

Sau khi biến thân, ta cùng nàng cuồng tưởng khúc

(Đang ra)

Sau khi biến thân, ta cùng nàng cuồng tưởng khúc

Huyết yên thiên chiếu,血烟天照

Người khác biến thân đều là nam biến thành nữ, nữ biến thành nam, còn lão tử vừa tỉnh dậy liền phát hiện chính mình biến thành hai người, vừa là nam nhân lại là nữ nhân, một ý thức khống chế hai cơ th

22 281

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

14 1

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

72 381

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

71 705

Bạn Cùng Lớp Không Biết Chúng Tôi Làm Tình Trong Phòng Của Nhau (LN)

(Đang ra)

Bạn Cùng Lớp Không Biết Chúng Tôi Làm Tình Trong Phòng Của Nhau (LN)

Yamamoto Takeshi

Và Uehara, người chưa bao giờ nói chuyện với Toyama dù họ học cùng lớp, đã bắt đầu quan tâm đến Toyama.

24 184

Quyển 5: Nghỉ hè (phần sau) - Chương 171: Bạn có thích biệt thự của Takanashi không? (7)

“Taka...nashi.”

Sakurai mở cửa phòng tắm, cảnh tượng trước mắt khiến cậu sững sờ.

“Cậu quả nhiên đã đến rồi nhỉ, Sousuke-kun. Tớ biết cậu sẽ đến mà. May là tớ đã mở cửa đó.”

“Taka...nashi?”

Sakurai đáp lại Takanashi, người đang mặc nguyên quần áo đứng trong phòng tắm, bằng một câu hỏi.

“Thật ra tớ đã thấy cậu ở bên ngoài rồi. Cậu vẫn luôn đợi Akaishi-kun về phải không. Tớ bảo cậu ấy về sớm là đúng đắn rồi.”

Takanashi liếc nhìn đống đồ dùng học tập trên tay.

“May...”

Sakurai đặt tay lên ngực.

“May quá~~~~~~~…… Takanashi, may mà cậu không sao. Tớ còn tưởng cậu bị Akaishi làm gì rồi, lo đến chết mất……”

“Phì phì.”

Takanashi mỉm cười. Rồi,

“Đừng nói dối nữa.”

“……Hả?”

Cô nói giọng đanh thép.

“S-sao thế, Takanashi? Akaishi lại nói gì với cậu à?”

Sakurai tiến một bước lại gần Takanashi.

“Nhưng giờ thì ổn rồi, tớ đến rồi đây. Haizz, Akaishi quả nhiên luôn muốn hãm hại người khác nhỉ. Cậu xem, loại người như tớ, Akaishi vốn chẳng tin tưởng gì, nên mới lo cho cậu đến vậy. Vì Akaishi không ưa tớ mà, nên tớ có nghe được tin tức gì của cậu đâu~”

Sakurai cười ha hả.

“Đừng có lúc nào cũng đổ hết tội cho Akaishi-kun như thế. Đừng trưng ra cái vẻ mình vô tội, rồi lại gần tớ với bộ mặt như chỉ mình cậu là nạn nhân ấy. Ai mới là nạn nhân chứ? Là Akaishi-kun kìa.”

“C-cái gì thế Takanashi, Akaishi đã nói gì với cậu? Tớ lo cho cậu lắm đấy.”

Sakurai định nắm tay Takanashi, nhưng cô hất tay cậu ra, lùi lại.

“Đừng làm thế, ghê tởm chết đi được…”

“Takanashi… tại sao…”

Sakurai sững sờ, chết đứng tại chỗ.

“Cậu nghĩ là Akaishi-kun nói gì đó với tớ nên tớ mới ghét cậu hả? Cậu thật sự nghĩ tớ dễ bị mấy lời đường mật sáo rỗng đó lừa bịp, đến độ không nghĩ cho chính mình sao? Làm gì có chuyện đó. Gì cơ? ‘Tớ không được Akaishi tin tưởng’? Người không được tin tưởng đâu phải Akaishi-kun. Sao cậu cứ phải đóng vai nạn nhân thế? Sao cứ phải nói giọng điệu như thể mình cậu là người bị hại vậy?”

“Th-thì đúng là vậy mà! Vì Akaishi không tin tưởng tớ nên tớ mới không có được thông tin gì... Cậu ta chẳng chịu hé răng nửa lời với tớ…!”

Sakurai cao giọng.

“Đâu phải vì Akaishi-kun không tin tưởng cậu nên cậu không có được thông tin. Mà thực chất, phải chăng là vì cậu đã làm điều gì đó khiến cậu ấy không thể tha thứ, nên mới không nói gì cho cậu biết? Sao lại thế được, bản thân chẳng làm gì, mà lại có thể trơ tráo nói rằng Akaishi-kun đơn phương không tin cậu ư? Cậu nghĩ tớ không nhìn thấu chuyện giữa hai người các cậu à? Nực cười. Sao có thể có chuyện như vậy.”

“Tớ đã bảo là không phải rồi mà!”

Sakurai nhìn Takanashi.

“Lẽ ra tớ đã chờ đợi cậu một cách tử tế. Tớ quen cậu từ nhỏ, nên đã nghĩ một ngày nào đó cậu sẽ thay đổi, một ngày nào đó tớ sẽ được ở bên cậu. Nhưng cậu đã phản bội kỳ vọng của tớ… à không, cái kiểu nói năng đổ lỗi, tự cho mình là nạn nhân này cũng y như cậu vậy. Là tớ đã vứt bỏ cậu.”

“Cái gì.”

Sakurai gằn giọng.

“Rốt cuộc thì cậu cũng đâu có thích tớ, phải không? Việc cậu vào phòng tắm nhà tớ lúc này là xâm phạm rồi đấy. Người cậu thích đâu phải là tớ, đúng chứ? Mà là cái cảm giác được mọi cô gái săn đón, phải không nào. Điều cậu muốn bảo vệ không phải là tớ hay nhóm tùy tùng của cậu. Điều cậu muốn bảo vệ là bản thân cậu, kẻ được nhiều người theo đuổi, và cái lòng tự tôn rẻ mạt đó. Rõ ràng không ưa gì tớ nhưng lại dùng thái độ mập mờ để níu kéo, chiều theo ham muốn của bản thân mà đùa giỡn với các cô gái. Tớ không muốn dính líu gì đến một kẻ ích kỷ như cậu nữa.”

“~~~~”

Sakurai siết chặt nắm đấm, giơ lên như muốn nện vào tường. Nhưng, cậu ta dừng lại vào phút chót.

“Chúng ta đã đính hôn rồi mà...”

Sakurai cúi gằm mặt, lí nhí nói.

“Ừ, đúng vậy. Lẽ ra tớ sẽ kết hôn với cậu, đúng là thế. Nhưng chuyện này đâu phải đã được định sẵn, đúng không? Cậu chưa từng công khai, cũng chưa một lần thực sự thừa nhận. Nói cách khác, đây chẳng qua chỉ là ảo tưởng của riêng tớ thôi, phải chứ?”

“...”

“Nhưng có vẻ như cậu không muốn kết hôn với tớ nhỉ. Cậu cũng coi tớ như bao cô gái khác, chỉ là một cái lốp dự phòng. Đã thế, đến khi cái harem của cậu có nguy cơ tan đàn xẻ nghé thì lại thẳng tay gạt bỏ tớ đầu tiên, thật nực cười. Cậu nghĩ làm thế thì tớ sẽ ngoan ngoãn nghe lời, là một con bé yếu đuối dễ bắt nạt ư? Cậu nghĩ tớ cũng như những cô gái khác, chỉ cần cậu tỏ ra dịu dàng một chút là sẽ chết mê chết mệt cậu sao?”

Takanashi cười khẩy.

“Đừng có coi thường tớ.”

Cô nói, giọng đanh lại.

“Sao tớ có thể yêu một người coi trọng harem của mình hơn cả tớ chứ.”

“Vậy chuyện cậu định tỏ tình với Akaishi, cũng là thật sao... Cậu, đang hẹn hò với Akaishi hả...”

Sakurai trừng mắt nhìn Takanashi, gằn giọng.

Takanashi im lặng một lúc. Cô cảm thấy hành động của Sakurai sẽ thay đổi tùy thuộc vào câu trả lời này.

“Chuyện đó thì liên quan gì đến cậu.”

“...”

Takanashi đã dùng lời nói dối là sẽ tỏ tình với Akaishi để xem xét hành động của Sakurai. Khi mình ngỏ lời với một chàng trai khác, Sakurai sẽ làm gì? Cô dùng chính hành động đó làm phép thử với Sakurai. Dù không ngờ tin đồn lại đến tai Akaishi, và cũng áy náy vì đã gây phiền phức cho cậu ấy, nhưng Takanashi để Sakurai biết chuyện này chính là nhằm thử dò và tính toán Sakurai.

Và kết quả là, Sakurai đã không hề tỏ ra quan tâm đến Takanashi.

“...”

Takanashi lắc đầu.

Không, không phải.

Có lẽ chính cô đã sớm lường trước kết quả này, nên mới cố tình làm thế. Có lẽ chính cô đã sớm lường trước Akaishi sẽ nghe được tin đồn, nên mới cố tình làm thế. Có lẽ, cô chính là loại người như vậy.

Takanashi hối hận vì hành động nông nổi của bản thân.

“Này, Takanashi... suy nghĩ lại đi. Có phải cậu đang cãi nhau với bố mẹ không? Thế nên, tớ nghĩ có lẽ cậu không còn bình tĩnh để phán đoán nữa rồi. Nè, chúng ta cùng cố gắng được không? Quan hệ không tốt với bố mẹ đâu phải chuyện hay ho gì, đúng chứ? Tớ cũng sẽ giúp cậu tìm cách hòa giải với các bác. Chúng ta cùng cố gắng, nhé?”

“Cả những điểm đó của cậu tớ cũng ghét.”

Đúng là một gã đàn ông đáng khinh, cô nói thêm.

“Cậu lúc nào cũng thế, toàn lợi dụng lúc người khác yếu lòng rồi ra vẻ dịu dàng. Ai cần cậu giúp tớ hòa giải với bố mẹ? Tớ có bao giờ nói muốn hòa giải với bố mẹ đâu. Sao lại tự tiện dán cho tớ cái mác ‘cô gái đáng thương cãi nhau với gia đình, mong được làm lành’? Có những người không muốn làm lành với bố mẹ thì sao. Đừng có muốn ép người khác nhận lòng tốt của mình rồi tự tiện quyết định cảm xúc của họ. Tớ tuyệt đối sẽ không bén mảng đến gần cậu, cũng chẳng muốn dính dáng gì tới cậu nữa. Cậu cứ đi mà vui vẻ với đám con gái trong harem của cậu ấy. Cút đi cho khuất mắt.”

“............”

Sakurai im lặng quay gót.

“...”

Sakurai chậm rãi, lê từng bước nặng nề. Rồi, cậu rời khỏi nhà Takanashi.

“Chết tiệt!!”

Sakurai hét lớn, đá văng hòn đá gần đó.

“...ực.”

Takanashi tức thì khuỵu ngã xuống sàn.

“Ha... ha...”

Hơi thở gấp gáp. Mồ hôi túa ra trên cổ.

Takanashi lau đi lớp mồ hôi đẫm trên cổ, tay và cả chân.

“Ha............ ha............”

Cô từ từ, điều chỉnh lại hơi thở.

“Sợ quá đi mất...”

Takanashi đã rất sợ hãi. Cô cảm thấy sợ hãi khi đối mặt với Sakurai.

“Quả nhiên nên để Akaishi-kun và Touki ở lại thì hơn... Không ngờ lại đáng sợ đến thế này...”

Takanashi nhìn khẩu súng điện mà cô giấu sau lưng.

“May mà không phải dùng đến cái này. Akaishi-kun, tội lỗi tớ gây ra, tớ đã tự mình chuộc lỗi rồi đó.”

Takanashi sám hối tội lỗi của mình với Akaishi, người không có ở đó.

“Thật tốt quá rồi...”

Takanashi đi đến đóng cánh cửa mà Sakurai đã bước vào.

“Vĩnh biệt, Sakurai-kun.”

Takanashi lẩm bẩm một mình.