Akaishi và Yatsugai đến khu ẩm thực, bắt đầu suy nghĩ xem nên gọi món gì.
“Akaishi, cậu muốn ăn gì? Có nhiều quán lắm đó.”
“Đối với một thủy cung mà nói, thì các món cũng phong phú đấy.”
Có cà ri, ramen, khoai tây chiên, cơm rang, hamburg, món gì cũng có.
“Tớ ăn mì soba là được rồi.”
“Vậy à? Thế thì tớ ăn cà ri nhé. Như vậy thì hai chúng ta có thể ăn chung mỗi người một nửa nhỉ?”
Yatsugai nói vậy. Akaishi nhớ lại lần đầu tiên đi chơi cùng Yatsugai, lúc cùng Sakurai đi ăn bên ngoài.
“Ừ nhỉ.”
Akaishi khẽ thì thầm.
Akaishi và Yatsugai mỗi người tự đi gọi món.
“Cà ri đừng để bắn vào quần áo nhé.”
“Cậu cũng vậy.”
Akaishi và Yatsugai bắt đầu dùng bữa.
“Thủy cung vui thật đấy.”
“Ừ nhỉ.”
“Và, và còn nữa, cậu nói muốn tìm hiểu về tớ, cụ thể là...”
Yatsugai vừa liếc trộm Akaishi, vừa ăn cà ri để không bị phát hiện.
“Ồ.”
Akaishi dừng tay, nhìn Yatsugai.
“Sakurai là người như thế nào?”
“..................Ể?”
Câu hỏi của Akaishi khiến Yatsugai sững người.
“Tớ với cậu hồi năm nhất khác lớp, nên chưa từng gặp mặt nhỉ?”
“Ừm, ừm.”
“Cậu với Sakurai học cùng lớp năm nhất đúng không?”
“Ừm…………”
Yatsugai đặt thìa xuống. Cô cúi gằm mặt, nói.
“Do đâu mà lại thành ra như thế?”
“……”
Yatsugai đặt hai tay lên đùi, im lặng.
Akaishi tiếp tục ăn mì soba.
“Ban đầu thì.”
Yatsugai lên tiếng. Akaishi dừng đũa.
“Ban đầu chỉ có Takanashi-san thôi.”
Cô bắt đầu kể một cách rời rạc.
“Ban đầu Sousuke chỉ ở bên Takanashi-san hai người thôi, nhưng rồi tớ gặp được Sousuke……”
Yatsugai cắn môi dưới.
“Sousuke để ý thấy tớ ngày nào cũng thay nước cho bình hoa, rồi từ đó chúng tớ dần trở nên thân thiết hơn……”
“Vậy à.”
Akaishi nói.
“May cho cậu nhỉ, được cậu ấy tìm thấy.”
“……”
Rõ ràng là một câu nói đầy ác ý. Một sự phản kháng rằng, những đứa khác chẳng đứa nào tích được việc thiện ngang tầm với mày đâu nhỉ.
“Rồi Hazuki-san cũng tham gia vào, bọn tớ như kiểu tranh giành Sousuke vậy… Xong rồi cô bạn thuở nhỏ Arai-san tới ngăn cản, rồi chẳng biết từ lúc nào Mizuki-san cũng xuất hiện… Cứ thế là hết năm nhất đó.”
“……Vậy à.”
Ban đầu chỉ có bạn thuở nhỏ ở bên cạnh Sakurai, nhưng Sakurai đã phát hiện ra Yatsugai, sau khi đùa bỡn cô ấy trong lòng bàn tay thì harem liền tăng tốc. Thì ra là vậy.
“……”
“……”
“……”
“……”
Akaishi im lặng ăn mì soba.
“Akaishi, dạo này cậu hơi đáng sợ đó……”
Yatsugai buột miệng nói. Akaishi mở to mắt.
Tớ, đáng sợ……?
“……Á.”
Yatsugai nhìn Akaishi, rồi lập tức lấy tay che miệng.
“X, xin lỗi, Akaishi…… Xin lỗi cậu, tớ…… xin lỗi……”
Yatsugai rối rít xin lỗi nhiều lần.
Câu nói, khi tiêu diệt quái vật, nên cẩn thận để bản thân không trở thành quái vật, thoáng qua tâm trí cậu. Dù khi tiêu diệt quái vật không trở thành quái vật giống nó, dù không trở thành Sakurai, liệu có trở thành ma quỷ không? Liệu có lúc nào đó, bản thân cũng chìm vào cái ác không?
Akaishi nhìn Yatsugai.
“Xin lỗi……”
“Ể, đâu có… Lỗi là do tớ mà……”
Yatsugai tiu nghỉu.
“Đừng xin lỗi. Tớ và cậu đáng lẽ phải ngang hàng. Tớ sẽ chú ý.”
“Không đâu, là tớ sai mà, xin lỗi vì đã để Akaishi phải xin lỗi……”
Yatsugai gãi gãi đầu.
“A, ăn một nửa rồi thì đưa đây nào.”
“Được.”
Yatsugai giật lấy bát mì soba của Akaishi. Akaishi nhận lại đĩa cà ri.
“Akaishi, tớ thích Akaishi.”
“…………Cảm ơn.”
Trước lời nói của Yatsugai có thể hiểu là dù có hẹn hò với Akaishi cũng được, Akaishi chỉ biết mỉm cười. Lời nói cậu nghe được vào lễ hội văn hóa. Nếu lúc đó mình ôm lấy Yatsugai thì liệu có gì thay đổi không? Nếu nghe lời Yatsugai nói thích Sakurai nhưng cũng thích cả Akaishi mà có thể ôm lấy cô ấy, liệu có gì đã đổi khác không?
“……”
Akaishi chẳng suy nghĩ gì, chỉ cử động tay.
Sau bữa trưa, Akaishi và Yatsugai đến xem buổi biểu diễn cá heo.
“Kyaaaaaaaaaaaaa!”
Nước bắn tung tóe về phía Akaishi và Yatsugai. Cả Akaishi lẫn Yatsugai đều không tránh kịp, bị nước làm ướt sũng.
“Ahahahahahaha, Akaishi tóc vuốt ngược hết rồi.”
Yatsugai chỉ vào Akaishi, cười phá lên. Akaishi nheo mắt nhìn Yatsugai.
“Cậu làm cái vẻ mặt gì thế hả! Có ý kiến à!”
“Không có.”
Akaishi và Yatsugai tận hưởng buổi biểu diễn cá heo.
“Akaishi Akaishi, mau nhìn này!”
Yatsugai đứng trước bể cá khổng lồ, ngước nhìn đàn cá.
“Oa~~~~, tuyệt quá đi, Akaishi.”
“Bể cá lớn thật đấy.”
Đàn cá bơi lội trong bể khiến Akaishi nhìn đến ngẩn ngơ.
“Akaishi cậu thích loại cá nào?”
“Cá ngon hả?”
“Không phải! Ý tớ là nhìn bằng mắt thì con nào đẹp nhất!”
“……Chắc là con kia.”
Akaishi chỉ vào một con cá đang trốn trong hải quỳ.
“Con đó cũng từng là nhân vật chính trong phim đấy nhỉ. Để tớ nhớ xem...”
“Là cá hề ocellaris nhỉ.”
“Hê~”
Yatsugai nhìn con cá hề ocellaris.
“Hợp với cậu lắm đấy, cái đồ lúc nào cũng lén lút trốn chui trốn nhủi!”
“Thế còn cậu?”
Yatsugai suy nghĩ một chút.
“Tuy giờ không thấy, nhưng để tớ nghĩ xem... Chắc là hải thiên sứ!” (tên khoa học Clione limacina)
“À à.”
“Dễ thương lắm đúng không.”
Yatsugai đắc ý nhìn Akaishi.
“Là cái loài có cảnh săn mồi rất đáng sợ ấy nhỉ. Đúng là giống cậu thật.”
“Ể!? Gì cơ!? Tớ chưa nghe bao giờ đó!”
Akaishi tìm kiếm về hải thiên sứ rồi cho Yatsugai xem.
“Quả nhiên là thôi đi! Cái vừa nãy không tính! Tuyệt đối không được! Tớ cũng chọn cá hề ocellaris!”
“Tùy cậu.”
“Akaishi Akaishi, mau nhìn cái này.”
Yatsugai đang đi vòng quanh khu bán đồ lưu niệm của thủy cung.
“Cậu thấy cái nào đẹp?”
Yatsugai đội một chiếc mũ hình con cá, đưa cho Akaishi xem.
“Còn cái này thì sao?”
Yatsugai đội chiếc mũ hình cá nóc hòm.
“Bình thường.”
“Vậy thì cái này!”
Yatsugai đội chiếc mũ hình cá hề ocellaris.
“Đỡ hơn lúc nãy.”
“Cách nói đó là sao hả! Này, phải có gì hơn chứ!”
“Vậy thì, hợp đấy.”
“……”
Yatsugai khì khì cười.
“Mà, trước giờ tớ cũng quen nghe rồi nên giờ cậu có nói thế thì tớ cũng không vui đâu nhé? Dù không vui đâu nhé?”
Yatsugai có chút lâng lâng.
“Cậu đã nói đến thế thì tớ mua cái này vậy. A~, biết sao giờ, Akaishi đúng là tham lam thật.”
“Vậy à.”
Yatsugai quyết định mua chiếc mũ cá hề ocellaris.
“A, đúng rồi! Nhân tiện mua móc khóa đôi luôn đi! Đồ đôi đó!”
“Việc gì phải thế.”
Cậu thẳng thừng từ chối.
“Gì chứ, thế cũng được mà! Cậu định phủ nhận kỷ niệm hả!?”
“Không, cũng đâu cần thiết đâu.”
“Cần cần cần cần, đã bảo là cần mà!”
Yatsugai kéo Akaishi đến khu vực bán móc khóa.
“Cái này! Mua cái này đi!”
Yatsugai chỉ vào chiếc móc khóa hình linh vật của thủy cung.
“Cậu mua thì được thôi?”
“Vậy Akaishi cũng lấy cái đó đi.”
“Việc gì phải thế. Tớ không mua đâu.”
“Sao lại thế chứ! Vậy tớ mua hai cái rồi cho cậu một cái.”
“Lại càng không muốn.”
“Vậy thì tự cậu mua đi.”
“~~”
Cuối cùng, như một phương án thỏa hiệp, Akaishi và Yatsugai đã mua những chiếc móc khóa cùng thiết kế nhưng khác loại.
“A~, vui thật.”
Yatsugai vừa đi phía trước Akaishi vừa vung tay thật rộng.
“Này!”
Yatsugai quay lại, nhìn Akaishi.
“Lần tới lại cùng nhau đi đâu đó chơi nhé.”
“Nếu rảnh.”
“Nếu rảnh à...”
Yatsugai khúc khích cười.
“Chẳng phải cậu chỉ toàn những ngày rảnh rỗi thôi sao.”
“Không có chuyện đó đâu.”
“Chính là có chuyện đó. Vậy lúc rảnh cậu làm gì?”
Yatsugai nghiêng đầu.
“Ví dụ như chuyện của Takanashi-san, và nhiều chuyện khác nữa.”
“Nhiều chuyện khác……? Chẳng lẽ cậu cũng có lúc đi chơi với con gái ở đâu đó à?”
“Ừ thì, cũng có.”
Cậu không nói ra đó là cô gái gặp được ở buổi giao lưu tại giải thi đấu bowling.
“Hê~, cậu cũng khá đào hoa nhỉ. Nhưng mà chẳng liên quan gì đến tớ cả.”
Yatsugai nói.
Akaishi và Yatsugai đã đến nhà ga.
“Vậy nhé, Yatsugai. Chia tay ở đây thôi.”
“…………Ừm.”
Yatsugai tiu nghỉu. Yatsugai cười nói: "Sau khi cùng nhau trải qua một ngày, lúc chia tay quả nhiên sẽ cảm thấy cô đơn nhỉ."
“Hẹn gặp lại lần sau nhé.”
“Ừ ha……”
Cánh cửa giữa Akaishi và Yatsugai đóng lại. Akaishi nhìn theo bóng Yatsugai rời đi.