Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

86 581

Sau khi biến thân, ta cùng nàng cuồng tưởng khúc

(Đang ra)

Sau khi biến thân, ta cùng nàng cuồng tưởng khúc

Huyết yên thiên chiếu,血烟天照

Người khác biến thân đều là nam biến thành nữ, nữ biến thành nam, còn lão tử vừa tỉnh dậy liền phát hiện chính mình biến thành hai người, vừa là nam nhân lại là nữ nhân, một ý thức khống chế hai cơ th

22 281

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

14 1

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

72 382

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

71 705

Bạn Cùng Lớp Không Biết Chúng Tôi Làm Tình Trong Phòng Của Nhau (LN)

(Đang ra)

Bạn Cùng Lớp Không Biết Chúng Tôi Làm Tình Trong Phòng Của Nhau (LN)

Yamamoto Takeshi

Và Uehara, người chưa bao giờ nói chuyện với Toyama dù họ học cùng lớp, đã bắt đầu quan tâm đến Toyama.

24 184

Quyển 5: Nghỉ hè (phần sau) - Chương 177: Bạn có thích Sendou Yukari không? (4)

“Mizuki, để cậu đợi lâu rồi, đợi có lâu không?”

“Không có, tớ hoàn toàn không đợi đâu!”

Sakurai vừa đến nơi liền bắt chuyện với Mizuki.

“A, là Akaishi-kun!”

“Akaishi.”

Sakurai nhìn Akaishi, Akaishi cũng nhìn Sakurai.

“Người bên cạnh là ai thế?”

Akaishi nhìn sang cô gái bên cạnh.

“A, lại là nhân vật mới à? Chào cậu, tớ là Sendou Yukari~”

“Hể~, rất vui được làm quen.”

Sakurai chìa tay ra.

“Không, đừng bắt tay chứ, buồn cười chết mất.”

Sendou cười từ chối bắt tay.

“……Biết rồi biết rồi.”

Sakurai rụt tay lại.

“Này, Akaishi, cô bạn này là ai thế?”

“Sendou Yukari.”

Akaishi trả lời câu hỏi.

“Nghe nói là bạn gái của Akaishi-kun đó~”

Mizuki từ bên cạnh ló đầu ra, nói với Sakurai.

“Bạn gái…”

Sakurai lặng thinh.

“Mày cũng có bạn gái cơ à.”

Ha ha ha, Sakurai cười phá lên.

“Mày có Kyouko rồi mà sao lại còn có bạn gái nữa hả?”

“……”

Sakurai rõ ràng đang nói chuyện với giọng điệu đầy thù địch.

“Yatsugai có phải bạn gái của tao đâu.”

“Đừng nói nhảm. Đó không phải là điều mày có quyền nói.”

“Yatsugai chưa từng là bạn gái của tao.”

“Tao có hỏi cậu ta có phải bạn gái mày không đâu. Tao đang hỏi là tại sao có Kyouko rồi mà mày còn kiếm bạn gái nữa, hiểu chưa.”

“Người mà Yatsugai ngưỡng mộ là mày chứ không phải tao. Đừng có nói kiểu như tình cảm của Yatsugai hướng về phía tao. Chính mày mới là kẻ coi thường tình cảm của Yatsugai.”

“Hả? Kyouko làm gì có nhìn tao bằng ánh mắt đó…”

Akaishi nhìn Sendou.

Sendou há hốc miệng, nhìn hai người họ cãi nhau.

Sendou hết chỉ Akaishi rồi lại chỉ Sakurai,

“Ê, khoan đã Shiyuu, tên này chính là kiểu người liên tục phủ định lời nói của người khác, muốn chiếm thế thượng phong rồi mới bắt đầu nói chuyện đúng không?”

“……”

“……”

“……”

“……Ể?”

Lời của Sendou khiến bầu không khí tại hiện trường đóng băng.

“Ể, chẳng phải giống hệt như Shiyuu nói sao. Rõ ràng là nói cùng một chuyện, lại cứ phải phủ định lời đối phương rồi mới bắt đầu đối thoại. Khoan đã, đây là đang học thuộc bài ôn bài hả, buồn cười chết mất.”

A ha ha ha ha, Sendou phá lên cười.

“Này, đừng cười nữa Sendou đừng cười nữa.”

“‘Đừng cười nữa’ ở giữa còn kẹp một chữ Sendou, phải là Yukari chứ. Shiyuu, mà tên này hành động y hệt như cậu nói, đáng sợ quá.”

“Hả?”

Sakurai lườm Sendou, cất giọng đầy sát khí.

“Yukari-chan, tôi không biết cậu ta đã nói gì với cô, nhưng tốt nhất là cô chỉ nên tin một nửa thôi. Tôi cũng bị hắn ta ghét mà.”

“A ha ha ha ha, ch-chờ chút, đúng quá rồi còn gì, đau bụng chết mất, hiiii. Lại còn nói kiểu như mình là người bị hại ấy, a ha ha ha.”

“Này dừng lại, dừng lại, dừng lại đi. Nhỏ này ngốc lắm. Lỗi của tao.”

Akaishi kéo tay Sendou đang ôm bụng cười ngặt nghẽo.

“Này Akaishi.”

Sakurai cất tiếng gọi Akaishi đang định bỏ đi.

“Tao không biết mày đã nhồi nhét những gì vào đầu con nhỏ đó, nhưng hai đứa bây đúng là một cặp đẹp đôi đấy.”

“……Bọn mày cũng thế thôi.”

Akaishi đáp lại một cách đầy mỉa mai, rồi rời khỏi nơi đó.

“A~, buồn cười quá đi.”

“Tớ chẳng thấy có gì buồn cười cả.”

Và rồi Akaishi và Sendou, cả hai cùng ngồi trên một chiếc ghế dài.

“Bình thường tớ hoàn toàn không nghĩ như vậy, đều là tại cậu, tớ mới có những suy nghĩ kỳ quặc.”

“Dù có nghĩ vậy cũng đừng nói ra chứ.”

Akaishi tỏ vẻ bất đắc dĩ.

“Ể, đó là người mà Shiyuu ghét à?”

“Chính hắn.”

“Hắn ta làm y như những gì Shiyuu nói luôn. Học thuộc bài ôn bài kỹ quá rồi, người bình thường đều sẽ cười thôi nhỉ.”

Sendou dùng ngón trỏ lau đi giọt nước mắt đọng lại vì trận cười.

“Nhưng Shiyuu này, hắn ta như thế mà cậu không nói gì sao?”

“Tớ đã nói rồi.”

“Nhưng lúc nãy cậu đâu có nói gì đâu?”

Sendou nhìn Akaishi với vẻ mặt đầy thắc mắc.

“Tớ về cơ bản sẽ không góp ý với người khác.”

“Vậy à? Tớ bị cậu nói nhiều lắm đó.”

“Về cơ bản là không. Với cậu thì đằng nào mối quan hệ của chúng ta cũng chỉ ngày hôm nay là kết thúc thôi.”

“Gì chứ, giống như tình một đêm vậy?”

“Chúng ta sẽ không gặp lại nữa đâu nhỉ.” Akaishi vừa nhìn đi hướng khác vừa nói.

“Hả, cái gì cơ. Siêu phiền phức.” Sendou cất giọng sắc lẻm, cắt ngang lời Akaishi.

Akaishi thì không để tâm.

“Vậy à.”

“Siêu phiền phức.”

“Vậy à.”

“Đã bảo là, phiền phức lắm!”

“Vậy à.”

“……Ự…”

Sendou tặc lưỡi, rồi túm lấy đầu Akaishi, bắt cậu ta quay mặt về phía mình.

“Đã~ bảo~ là~, phiền phức lắm!”

“Đã bảo là, vậy à. Cậu rốt cuộc muốn tớ làm thế nào.”

“Nhận ra đi chứ đồ ngốc!”

Sendou nhíu mày.

“Tớ không muốn cậu nói kiểu hôm nay là kết thúc, hiểu không.”

“Nhưng thực tế là vậy mà. Tớ không phải kiểu người cậu mong đợi.”

“Kể cả có là vậy thì tớ cũng không muốn cậu nói những lời đó, tớ cũng không muốn kỷ niệm ngày hôm nay trở thành một ký ức cay đắng, hơn nữa, tớ vẫn còn muốn gặp cậu nhiều lắm.”

“……Vậy à?”

Cảm thấy bất ngờ trước những lời của Sendou, Akaishi khẽ nghiêng đầu.

“Con gái nói ‘phiền phức’, thì cậu phải đáp lại sao cho không ‘phiền phức’ nữa chứ!”

“Ý gì chứ.”

“Đã bảo là, đối với câu “chúng ta sẽ không gặp lại nữa đâu nhỉ”, nếu trả lời là “phiền chết đi được”, thì có nghĩa là “tớ vẫn muốn gặp lại cậu”! Sao cậu không hiểu hả? Ê, cậu là đồ ngốc à?”

“Không, lời nói ngoài miệng và suy nghĩ trong lòng hoàn toàn trái ngược thế này thì lạ quá rồi. Vừa vô nghĩa, vừa thiếu hiệu quả, lại còn gây hiểu lầm, hoàn toàn chẳng có lợi ích gì.”

“Con gái là thế đấy! “Không có gì” chính là “Có chuyện”, “Sẽ không gặp lại nữa” có nghĩa là “Lần sau vẫn muốn gặp”! Là ngược lại! Tốt chính là xấu!”

“Chịu, không hiểu nổi.”

Trong đầu Akaishi càng hiện lên nhiều dấu chấm hỏi hơn nữa.

“Sao phải làm chuyện vô nghĩa thế này chứ.”

“Đương nhiên là muốn đối phương hiểu rồi! Đương nhiên là muốn đối phương nhận ra rồi! Sao cậu không hiểu lòng con gái gì hết vậy!?”

“Thông thường thì không hiểu đâu nhỉ.”

Sendou kích động hẳn lên.

“Ý của tớ là, tớ vẫn có thể gặp lại cậu, nếu cậu muốn!” Như thể đã chấp nhận số phận, Sendou nói.

“Vậy à. Tớ giật cả mình. Tớ còn tưởng vì tớ không phải người như Sakurai nên không được chứ.”

“Chẳng phải là vì cậu đã nhồi nhét vào đầu tớ những suy nghĩ kỳ quặc sao! Hơn nữa, Shiyuu, tính cách của cậu cũng khá là gây nghiện đấy.”

“Làm gì có chuyện đó. Đây là lừa gạt.”

“Không, có thật mà. Giống như món mực khô hay cá Kusaya ấy.”

“Toàn là mấy thứ để tấu hài thì có.”

Akaishi nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu.

“Đúng là lũ con trai các cậu, trực giác chậm chạp không chịu nổi, ghét thật. Shiyuu cũng hiểu được cái tên Sakurai đó mà lại chẳng hiểu chút gì về trái tim con gái cả.”

“Có lẽ là vậy nhỉ.”

Giữa những người cùng giới, người cùng giới hiểu nhau nhất. Có lẽ là vậy nhỉ, Akaishi nghĩ thầm.

“Này, sao Shiyuu không cãi lại cái tên Sakurai đó? Kiểu như ‘Đừng có phủ nhận lời người khác rồi tự cho mình là hay ho lắm’ ấy.”

“Chuyện gây phiền phức cho người khác tớ sẽ không làm. Tớ không thích tranh đấu. Ngoài việc né tránh, loại bỏ phiền phức ra, tranh đấu với Sakurai không có lợi ích gì.”

Khi Akaishi và Sakurai đối đầu, trong đó đều có lý do. Ở những nơi không có lý do, Akaishi sẽ không dính dáng đến người khác.

“Giống kiểu nhân vật chính ‘haizzz, phiền thật’ nhưng không hay thể hiện sức mạnh à?”

“Ví dụ gì thế này. Thông thường thì đều sẽ né tránh phiền phức để sống tiếp thôi nhỉ.”

“Cậu là người theo chủ nghĩa tiết kiệm năng lượng à?”

“Không, tớ chỉ là một người bình thường nhân với bình thường thôi. Sẽ không giống cậu, nghĩ gì nói nấy đâu.”

“Nhưng nếu nói vậy thì, cuộc đời tớ có lẽ sẽ đầy sóng gió nhỉ.”

“Cái khả năng nhìn nhận tính cách của bản thân một cách tích cực của cậu đúng là đáng nể thật.”

Akaishi và Sendou khẽ mỉm cười.

“Nhưng Shiyuu chẳng phải cũng làm được những chuyện như tên Sakurai đó sao? Ít nhất là lúc chơi bowling cậu đã làm được đó thôi. Nếu làm vậy mà được nhiều người yêu thích thì cứ làm vậy là được rồi, không phải sao? Shiyuu vừa thú vị lại có cá tính, nếu cậu làm vậy thì chắc chắn sẽ được yêu thích. Nếu cần thì lần tới tớ sẽ phối đồ cho cậu cũng được.”

“Không, tớ sẽ không trở thành Sakurai.”

Akaishi kiên quyết từ chối.

“Tại sao? Rõ ràng có thể được yêu thích sao lại không làm? Cứ làm là được rồi mà. Vừa được yêu thích, con gái cũng sẽ kéo đến, lại còn có thể trở thành người nổi tiếng nhất, đây chẳng phải một công đôi việc sao.”

“Tớ có lòng tự trọng.”

“Đó là gì thế? Sau mười hai giờ à?”

“Là lòng tự trọng.” Akaishi khẽ trách Sendou, “Cậu ngốc thật đấy.”

“Lòng tự trọng thì có ý nghĩa gì cơ chứ? Cậu định vì lòng tự trọng của bản thân mà từ bỏ việc được nhiều người yêu thích à?”

“Dù cậu nói vậy, nhưng tớ thực ra cũng đã thay đổi rất nhiều so với trước đây rồi. Số lần chủ động bắt chuyện cũng tăng lên, quan trọng nhất là, cho dù là đối mặt với người như cậu cũng có thể nói chuyện tử tế rồi.”

“Gì cơ, vui quá đi mất…… à không, chẳng vui chút nào hết. Đúng là đỉnh cao của sự tự kỷ.”

“Tớ đã không còn chối bỏ những mối quan hệ không cần thiết với người khác nữa. Dù là một gyaru như cậu.”

“Khoan đã nào, từ nãy đến giờ cậu đừng có lôi tớ vào để kể lể về sự trưởng thành của bản thân nữa được không.”

Trái ngược với Akaishi đang cười ha hả, Sendou lại tỏ vẻ bất mãn.

“Lòng tự trọng các kiểu chẳng có ý nghĩa gì, cũng chẳng được lợi lộc gì. Nói thẳng ra, nó là một lời nguyền.”

“Shiyuu bị dính lời nguyền à?”

“Đúng vậy. Đặc biệt là trong tình yêu, lòng tự trọng thường trở thành vật cản. Trong mối quan hệ nam nữ, khi không thể xác định rõ bên nào sai, chỉ cần một bên xin lỗi là có thể giải quyết vấn đề, nhưng mọi chuyện lại không diễn ra như vậy. Cả hai bên đều cố chấp ý kiến của mình, khăng khăng đòi đối phương xin lỗi trước, rồi mối quan hệ nam nữ sẽ tan vỡ. Rõ ràng chỉ cần đối phương xin lỗi thì mình cũng sẽ xin lỗi, nhưng cả hai đều nghĩ vậy, cuối cùng lại chia tay. Lòng tự trọng đã trở thành vật cản. Rõ ràng việc bảo vệ lòng tự trọng chẳng có ý nghĩa gì, nhưng người ta lại nghĩ, thà chia tay còn hơn xin lỗi. Lòng tự trọng đúng là một vấn đề nan giải.”

Ngừng một nhịp.

“Còn đối với tớ, lòng tự trọng này chính là không bắt chước tính cách của Sakurai. Nếu giống như Sakurai, thông qua việc phủ định người khác để thể hiện bản thân, có lẽ đúng là có thể tỏ ra ghê gớm. Nhưng điều đó đồng thời cũng có nghĩa là đang lừa dối chính mình. Tớ có lòng tự trọng để quán triệt niềm tin của bản thân. Vừa không hạ thấp người khác, cũng sẽ không vì khác biệt giới tính mà đối xử phân biệt – điều đó sẽ khiến tớ không còn là chính mình nữa. Tớ tự hào vì giữ được chính mình. Dù sẵn lòng thay đổi bản thân, nhưng tuyệt đối sẽ không trở thành loại người như Sakurai.”

“Hể~, mấy người sống nội tâm thì thường có lòng tự trọng cao lắm nhỉ~”

“Đừng có nói xấu người khác một cách tự nhiên như hít thở vậy chứ.”

Sendou cười vỗ tay.

“Mà, nhưng mà, cái chuyện ai sẽ là người xin lỗi trước ấy, tớ cũng hiểu rõ lắm……”

Sendou nhìn xuống chân mình.

Akaishi nhận ra, e rằng mối tình trước đây của cô ấy cũng kết thúc theo kiểu này.

“Vậy bây giờ cậu thử xin lỗi xem sao?”

“Không được đâu. Hắn ta có bạn gái mới rồi……”

“……Vậy à.”

Sendou cúi nhìn chiếc điện thoại trên tay.

“Giá như lúc đó tớ xin lỗi một cách đàng hoàng thì có lẽ đã tốt hơn rồi. Suy cho cùng, có lẽ cũng tại lòng tự trọng đã cản trở mình mất rồi.”

“Khó nói thật.”

“Ừm……”

Sendou cứ thế nhìn chăm chú vào tay mình vài phút liền.

“Vậy hôm nay cảm ơn cậu nhé, Shiyuu.”

“Ừ.”

Akaishi và Sendou chia tay nhau.

“Vậy Shiyuu, hẹn gặp lại nhé.”

“Ừ.”

“Hẹn gặp lại.”

“Ừ.”

“Hẹn gặp lại nhé.”

“……”

Akaishi, suy nghĩ.

“Lần tới trước khi nghỉ hè kết thúc, lại tìm chỗ nào đó đi chơi nhé.”

“Cậu trưởng thành rồi đó nha, woooo~”

Sendou nắm tay thành hình nắm đấm rồi giơ lên trời.

“Vậy nhé.”

Akaishi vẫy vẫy tay, rồi cứ thế ra về.