“Sendou.”
“…”
“Yukari.”
“Gì cơ~?”
Sau khi uống xong trà sữa trân châu, Akaishi và Sendou cùng nhau đến một cửa hàng đồng giá một trăm yên.
“Cậu lúc nào cũng thế này à?”
“Thế này? Ý cậu là cái kiểu này á?”
Sendou véo lấy gấu váy, xoay một vòng tại chỗ.
“Ừm.”
“Hầy, thì cũng đúng. Còn Shiyuu mới là lúc nào cũng có vẻ u ám như thế chứ?”
“U ám thì thừa rồi.”
“Hể, quê chết đi được.”
Sendou cười khẩy Akaishi.
“Cậu cũng bị tớ lừa rồi đấy thôi, nên quê độ lắm chứ gì?”
“Hả? Ai mà chẳng nghĩ đó là tính cách thật chứ. Đâu có ai lại đi làm mấy trò kỳ cục thế đâu!”
“Không kỳ cục. Tớ rất bình thường.”
Về điểm này, Akaishi không hề nhượng bộ.
“Tớ chỉ đơn giản là ngứa mắt với những kẻ không nhận ra đâu là lòng tốt giả dối, đâu là sự dịu dàng vỏ bọc và những mưu mô tính toán thôi.”
“Ví dụ như?”
“Lúc chơi bowling tớ cũng làm rồi còn gì. Phớt lờ ý muốn của Migaki, cố tình tách Migaki ra khỏi cuộc trò chuyện.”
“Tại sao lại làm thế?”
“Đó là vì… người như tớ ấy mà, chắc là có cái “khí chất” chuyên dọn dẹp mấy đứa vướng víu thì phải.”
“Ể, cậu cố ý làm vậy à…?”
“Ừm.”
“Lẽ nào bọn mình cũng thường bỏ qua những chuyện như thế sao?”
“Chắc vậy.”
“…”
Sendou im bặt, tay chống cằm bắt đầu suy nghĩ.
“Còn gì nữa không?”
“Tớ đã phủ nhận tất cả những gì Migaki nói.”
“Tại sao?”
“Chỉ cần mình bác bỏ lời đối phương, là có thể khiến họ lầm tưởng mình đang ở thế trên. Kể cả khi thực chất quan điểm hai bên là một, thì cái đứa đứng ở vị thế phản bác vẫn tạo được ấn tượng hơn người một bậc so với đứa bị phản bác. Còn các cậu thì lại tôn sùng cái hành vi đó, cho là ngầu. Thế nên tớ mới bác bỏ từng lời của Migaki. Ngay cả những chuyện bình thường tớ chẳng thèm để tâm.”
“…………”
Sendou lại một lần nữa chìm vào im lặng.
“Chuyện đó, ý cậu là bọn mình sai à?”
“Tớ không nói là các cậu sai. Tớ chỉ nói, có rất nhiều người thích kiểu làm này. Nếu nhiều người có thiện cảm với kiểu tính cách đó, thì chỉ cần thể hiện giống như họ là được. Và tớ đã thực hành điều đó, suy đoán của tớ về cơ bản là chính xác.”
“Kiểu gì ấy…”
Sendou nhăn mặt khó chịu.
“Thật khó chịu…”
“Đúng là vậy.”
Akaishi cũng đồng tình.
“Này, tớ có muốn nghe mấy chuyện đó đâu chứ. Sau này cứ mỗi lần thấy cảnh tương tự là tớ lại nghĩ vẩn vơ cho xem.”
“Bọn mình là bạn bè mà! Hôm qua tao cũng ngủ lại nhà mày rồi, bữa nào tao lại qua ngủ nữa nhé!”
Akaishi nói bằng giọng vui tươi.
“Mấy thằng con trai bình thường chẳng nói chuyện với nhau câu nào, ấy thế mà lại nói vậy đấy.”
“Á á á á á á á á, đừng nói nữa, đừng nói nữa, đừng nói nữa mà! Tớ sẽ nghĩ như vậy thật đó!”
Sendou hét lớn, hai tay bịt chặt tai.
“Sống mà cứ phải nghi ngờ người khác thì vui vẻ nỗi gì? Tớ thì thấy chắc chắn là không vui rồi. Cậu đúng là cái đồ hằn học.”
“Cơ mà, thay vì cứ ngơ ngác bị cuốn vào, thì biết trước có khi sau này lại đỡ rắc rối hơn… nhỉ.”
“Tại sao?”
“Cậu từ nãy đến giờ cứ hỏi tại sao mãi, phiền chết đi được. Tự mình nghĩ đi.”
“Ứm~!”
Sendou phồng má.
“Hả, cái gì!? Tớ ngốc nên không hiểu! Ê, này, cậu coi tớ là con gyaru lẳng lơ, dễ dãi chắc!?”
“Thì cậu cũng hiểu rõ còn gì.”
“Sai bét! Tớ chỉ muốn sống một cuộc đời vui vẻ thôi! Nếu mà nhiễm cái “chất” của cậu vào thì sau này mỗi lần đi chơi với bạn bè con trai tớ lại nghĩ linh tinh mất!”
“Nghĩ linh tinh cái gì chứ, làm gì có chuyện đó. Cậu hiểu sai rồi. Tớ chỉ vì nghĩ cho cậu nên mới định nói cho cậu biết mấy suy nghĩ đó thôi.”
“Kết luận vẫn thế cả thôi!? Đừng có làm ra vẻ mấy anh chàng đào hoa mở đầu bằng cách phủ định nữa! Tớ ngán tới tận cổ rồi!”
Sendou lại bịt chặt tai. Sau đó, Akaishi vẫn cố nhồi nhét cái “chất” của mình vào tai cô.
Sendou mua một chiếc gương tay ở cửa hàng đồng giá một trăm yên rồi rời khỏi đó.
“Mà kể ra Shiyuu của trước kia cũng có cái hay của nó, nhưng Shiyuu của bây giờ mới có cảm giác là chính cậu ấy thật.”
“Ừm.”
Sendou vừa đi vừa ngắm gương mặt mình trong chiếc gương tay.
“Nhưng mà sao cậu lại ghét cay ghét đắng mấy đứa đào hoa thế? Ai có đào hoa hay không thì cũng chẳng liên quan gì đến cậu, đúng không?”
“Đó là…”
Trong thoáng chốc, hình bóng Yatsugai lướt qua tâm trí cậu. Bởi vì Yatsugai thích Sakurai. Suy nghĩ ấy chợt lóe lên. Ban đầu chỉ là tò mò, nhưng rồi dần dà nó biến thành căm ghét. Có điều, cậu không hề hé răng nói ra.
“Là vì căm ghét cái thế giới này, nơi mà sự phi lý và vô đạo đức cứ ngang nhiên tồn tại, thế thôi.”
“Á ha ha ha ha! Buồn cười chết mất! Đúng là suy nghĩ của một đứa u ám!”
Sendou vỗ tay cười ngặt nghẽo.
“Im đi.”
“Ối dào ôi, chẳng đáng sợ tí nào sất. Á ha ha ha ha.”
Akaishi gãi đầu, mặt mày nhăn nhó.
“Ể?”
Đúng lúc đó, một giọng nói quen thuộc vọng đến tai Akaishi.
“Akaishi-kun…?”
“…………Mizuki.”
Cuối tầm mắt của Akaishi và Sendou, Mizuki đang đứng đó.
“Ể, Shiyuu, ai đây?”
Sendou chỉ tay vào Mizuki đang đứng ngay trước mặt.
“Này, đừng có chỉ tay vào người ta. Bạn cùng lớp đấy, Mizuki.”
Akaishi vừa kéo tay Sendou xuống, vừa giải thích về Mizuki.
“Rất vui được gặp cậu! Tớ là Mizuki Shiori. Akaishi-kun, bạn này là?”
“Sendou Yukari. Một gyaru.”
“Giới thiệu qua loa thế là sao hả, quá đáng thật đấy~?”
Đừng có mà phản ứng y hệt như cái kiểu giới thiệu là gyaru chứ, Akaishi liếc xéo Sendou.
“Vậy à~”
“Ể~, tớ chẳng thích mở rộng mối quan hệ bạn bè của Shiyuu tí nào. Mà thôi, tớ là Sendou Yukari.”
“Sao lại thế chứ.”
Sendou miễn cưỡng tự giới thiệu. Rồi ngay lập tức, cô hỏi dồn Mizuki.
“Mà này, Mizuki-chan là bạn gái của Shiyuu hả?”
“Này!”
“Ể…?”
Mizuki đỏ mặt, lùi lại sau hai bước.
“Kh-không, không phải, không phải đâu! Tớ làm sao mà là bạn gái của Akaishi-kun được chứ~! Sendou-chan vui tính thật!”
“Ha ha.”
Sendou cười một cách đầy chế nhạo.
Và Akaishi cũng đã đoán ra được phản ứng của Mizuki. Đó là một câu trả lời nhằm loại bỏ khả năng trở thành một cặp bằng cách tự hạ thấp bản thân một cách vô lý, rằng mình không thể là bạn gái cậu ấy. Chính vì tuyệt đối không muốn hẹn hò, nên cô mới nói như vậy.
Lường trước những bất hòa, xích mích trong mối quan hệ nếu nói thẳng là không thể hẹn hò, cô ấy cố tình nhận phần thiệt về mình để xóa bỏ cả khả năng hẹn hò lẫn nguy cơ mâu thuẫn. Cư xử sao cho bản thân tuyệt đối không bị vạ lây, tuyệt đối không có vẻ gì là người có lỗi.
Có người sẽ nhìn nhận hành vi này một cách thiện chí, cũng có người thì ngược lại. Sendou dường như đã tỏ rõ vẻ ghê tởm trước hành động đó của Mizuki.
“N-Nói đúng hơn thì Sendou-chan mới là bạn gái của Akaishi-kun chứ nhỉ?”
Và Mizuki, để câu chuyện hẹn hò với Akaishi không kéo dài thêm, cũng đáp lại Sendou y như vậy. Sendou khẽ nhếch mép cười rồi,
“Ể~, lộ tẩy rồi à~!? Thật ra thì bọn tớ đang hẹn hò đấy~!”
Cô nắm lấy cánh tay Akaishi, vừa khoác tay vừa giơ tay chữ V.
“Này, dừng lại ngay, đồ ngốc này.”
Akaishi lập tức gỡ tay Sendou ra.
“Ể~, đồ keo kiệt~. Có phải vì ngại trước mặt mọi người đâu mà phải xấu hổ chứ~.”
Sendou õng ẹo dùng ngón tay miết nhẹ lên người Akaishi. Akaishi mặt mày tái mét, chết lặng.
“Không, không phải bạn gái. Bọn tớ không phải bạn gái đâu, Mizuki.”
“A, a ha ha ha ha, Akaishi-kun ngại ngùng quá đi~. Hai cậu đẹp đôi thật đấy!”
Mizuki trán rịn những giọt mồ hôi lớn, vừa cười gượng vừa đáp lại như vậy.
Nhận thấy có nói gì thêm cũng vô ích, Akaishi rã rời, kéo Sendou ra khỏi người mình.
“À, hai cậu hôm nay đến xem phim à?”
“À à, đi xem phim đó~”
Sendou chỉ tay lên tầng trên, nơi có rạp chiếu phim, rồi khoác tay Akaishi.
“Ồ~, vậy à! Thật ra thì, tớ cũng đi cùng với một người~”
“Ồ~, vậy sao Mizuki-chan. Ai thế?”
“Ừm, người ở đằng kia ấy, Akaishi-kun biết mà, phải không?”
Nơi Mizuki chỉ tay tới, có một người con trai đang đứng.
“Mizuki--!”
Cậu ta đang đi về phía này.
“…Ừm.”
Akaishi khẽ ừ một tiếng xác nhận.
Vừa nhìn Sakurai đang tiến lại gần.