Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

86 581

Sau khi biến thân, ta cùng nàng cuồng tưởng khúc

(Đang ra)

Sau khi biến thân, ta cùng nàng cuồng tưởng khúc

Huyết yên thiên chiếu,血烟天照

Người khác biến thân đều là nam biến thành nữ, nữ biến thành nam, còn lão tử vừa tỉnh dậy liền phát hiện chính mình biến thành hai người, vừa là nam nhân lại là nữ nhân, một ý thức khống chế hai cơ th

22 281

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

14 1

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

72 382

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

71 705

Bạn Cùng Lớp Không Biết Chúng Tôi Làm Tình Trong Phòng Của Nhau (LN)

(Đang ra)

Bạn Cùng Lớp Không Biết Chúng Tôi Làm Tình Trong Phòng Của Nhau (LN)

Yamamoto Takeshi

Và Uehara, người chưa bao giờ nói chuyện với Toyama dù họ học cùng lớp, đã bắt đầu quan tâm đến Toyama.

24 184

Quyển 5: Nghỉ hè (phần sau) - Chương 175: Bạn có thích Sendou Yukari không? (2)

Akaishi nhận được liên lạc của Sendou, ngày hẹn đã đến.

“…”

Vào ngày hẹn hò với Sendou, Akaishi đến điểm hẹn sớm hơn giờ hẹn khoảng mười phút.

“Xin lỗi nha~ Shiyuu, tớ có lẽ sẽ đến muộn một chút. Cậu cứ giết thời gian trước đi nhé.”

“…”

Akaishi nhận được tin nhắn của Sendou.

“Đúng là cái tính này mà.”

Akaishi không làm gì đặc biệt, chỉ đọc ebook đã tải về điện thoại.

“Chào buổi sáng~ Shiyuu!”

“…”

Akaishi nhìn về phía phát ra giọng nói. Sendou đứng đó trong chiếc váy ngắn và bộ trang phục lộng lẫy.

Làn da cô rám nắng màu nâu nhạt, khóe mắt trang điểm phấn mắt màu xanh lam nhạt. Mái tóc cắt ngang vai ánh lên màu trà, đôi mắt dài hẹp khiến người ta cảm nhận được sự nồng nhiệt trong tính cách cô.

“Chà~ Shiyuu, cậu ăn mặc sành điệu thật đấy.”

Sendou đi vòng quanh Akaishi, săm soi cậu từ đầu đến chân như đang đánh giá hàng. Bộ trang phục của Akaishi, gồm áo khoác kẻ sọc và quần jean bình thường, là bộ đồ cậu phối theo gợi ý của Takanashi mấy hôm trước.

“Sành điệu ghê~”

Sendou dùng hai tay chọc chọc Akaishi.

“…”

Akaishi vẫn luôn im lặng không nói.

“Ể, Shiyuu cậu sao thế? Sao lại bơ tớ? Thái độ gì lạ vậy?”

“Ừm.”

Akaishi cuối cùng cũng chịu mở miệng.

“Xin lỗi, nhưng hôm nay tớ không thể đi cùng cậu được. Tớ xin lỗi.”

“Ể, tại sao?”

Akaishi đột ngột lên tiếng.

“Bởi vì tớ không phải là tớ mà cậu biết.”

“…?”

Sendou nghiêng đầu.

“Cách nói chuyện đó của cậu là sao? Ra vẻ cool ngầu à?”

Sendou cười khúc khích.

“Thôi mà〜, cho tớ gặp lại Shiyuu của lúc trước đi mà〜”

Sendou vừa cười vừa vỗ vỗ vai Akaishi.

“…Xin lỗi. Thật sự, không phải vậy.”

“…Ể?”

Thấy Akaishi vẫn không thay đổi thái độ, Sendou lộ vẻ thất vọng.

“Ể, là sao? Giải thích đi? Anh em sinh đôi hả...?”

“Không phải, tớ mà cậu gặp hôm đó và tớ đang ở đây bây giờ là cùng một người. Nhưng, lúc đó tớ đã cố tình tỏ ra tính cách như vậy. Tớ đã đóng vai đó. Chỉ vậy thôi.”

“…Hả?”

Sendou lùi lại hai, ba bước cách xa Akaishi.

“Ể, vậy là cậu đã lừa dối tớ?”

“Chính là như vậy.”

Akaishi cúi đầu nói.

“…”

Sendou im lặng, lườm Akaishi.

“Đồ tồi.”

Má Akaishi bị tát nhẹ một cái.

“Không hiểu nổi.”

Nói rồi, Sendou quay gót bỏ đi.

“…”

Akaishi chỉ đứng ngây ra đó. Sendou gõ giày cao gót cộp cộp, mỗi lúc một xa Akaishi.

Như vậy là tốt rồi. Một mối quan hệ gượng ép sớm muộn gì cũng sẽ nảy sinh rạn nứt. Và vết rạn đó cuối cùng có thể trở thành một vết nứt khổng lồ không thể hàn gắn, ập đến chính mình.

Trong một mối quan hệ yêu đương, việc gượng ép bản thân chiều theo đối phương là điều tối kỵ.

Akaishi đã nghĩ như vậy.

“Đuổi theo đi chứ!”

“Chậc!”

Đột nhiên từ phía sau vọng tới một tiếng hét lớn, Akaishi giật nảy mình. Sendou nhìn xuống Akaishi với ánh mắt thất vọng.

“A~ Gì vậy trời~”

Sendou vừa gãi đầu, vừa cố nặn ra từng tiếng.

“Shiyuu, cậu thật sự u ám đến vậy hả?”

“Ừ, đúng vậy.”

“Vậy cái con người lúc trước là một trăm phần trăm diễn kịch sao?”

“Đúng thế.”

“Cả việc cậu thú vị nữa?”

“Khẳng định như vậy còn tùy thuộc vào cảm nhận cá nhân.”

Akaishi không hề thay đổi thái độ của mình.

“Tớ trước sau như một. Dù là trước mặt phụ nữ hay trước mặt kẻ quyền thế, tớ vẫn là chính tớ, không đánh mất bản thân.”

“Hầy, cái gì vậy, kinh tởm quá.”

Sendou dùng cạnh tay chém nhẹ vào đầu Akaishi.

“Đi dạo với tớ một lát đi, tên u ám.”

“…”

Lần này, đến lượt Akaishi đứng ngẩn người trước mặt Sendou.

“Hả!? Cậu hẹn con gái nhà người ta ra rồi định cho về ngay lập tức thế à? Đầu óc có vấn đề hả? Cậu nghĩ hôm nay tôi đã tốn bao nhiêu công sức chuẩn bị vì cậu hả?”

Sendou dí sát mặt vào Akaishi, trút ra những lời oán giận.

“Thì sao chứ. Chuyện đó thì có liên quan gì đến tớ. Tớ đã bao giờ mong muốn điều đó đâu. Là cậu tự ý làm mà, đúng không? Nếu cậu muốn khăng khăng là vì người khác, thì hãy nghe ý kiến của người đó trước đã. Nếu cậu không muốn làm vậy, thì đừng làm gì cả, cứ đến gặp tớ với tâm thế thoải mái nhất. Ít nhất thì tớ cũng không muốn gây thêm gánh nặng cho cậu.”

“Hả!? Mi đúng là đồ kinh tởm. Chắc chắn là không bao giờ có gái theo đâu. Mặc cái bộ dạng đó mà dám ra đường à, chết đi.”

“Đó chẳng phải là sự tự thỏa mãn của cậu sao? Đừng nói sự tự thỏa mãn đó như thể là điều tớ mong muốn. Tớ có thể hiểu tâm trạng của cậu, nhưng đừng áp đặt lên tớ.”

“Chết đi đồ cặn bã! Chết đi! Chết đi chết đi chết đi!”

Sendou mắng nhiếc Akaishi. Cô dùng gót giày đá vào chân Akaishi mấy lần.

“Mi không có gái theo đâu nhỉ.”

“Chính xác.”

Akaishi thở dài một hơi.

“Như cậu vẫn mong đợi đấy, con gái sẽ tốn thời gian trang điểm, sửa soạn, cố gắng đến gặp cậu như thế, còn tớ thì lại chẳng làm gì. Nghĩ vậy, có lẽ tớ cũng phải cố gắng như con gái, trở thành người đàn ông xứng với đối phương. Nói thì đơn giản lắm. Tớ biết nếu làm vậy, cậu sẽ có thiện cảm với tớ. Nhưng, tớ sẽ không làm thế. Làm thế là tự lừa dối chính mình. Mối quan hệ gượng ép sẽ không kéo dài. Cuối cùng chờ đợi chúng ta chỉ có đổ vỡ và tan tành mà thôi.”

“Hả? Chẳng hiểu cậu nói gì cả. Đi chết đi.”

Sendou rời mắt đi, buông một câu như phun nước bọt.

“Ví dụ nhé, tớ vì cậu mà bỏ ra mười vạn yên mua một bộ vest, lái xe sang đến đón cậu. Đó là sự kiêu ngạo, chỉ là tự thỏa mãn mà thôi. Khi từ chối lời mời của một gã nào đó, nếu hắn ta nói ‘Em có biết anh đã bỏ ra bao nhiêu công sức vì em không?’, cậu có thấy dễ chịu không? Tớ cho rằng, điều cần thiết không phải là ép buộc đối phương chấp nhận suy nghĩ của mình, mà là thấu hiểu lẫn nhau, thông cảm cho nhau. Tớ không nghĩ việc rao giảng công lý và giá trị cá nhân là đúng đắn đâu. Không phải là ‘Tôi đã bỏ ra bao nhiêu thời gian để trang điểm sửa soạn’, cũng không phải là ‘Tôi đã cố gắng làm việc kiếm tiền vì em như thế này’. Không phải là cuộc thi khoe khoang sự tự thỏa mãn, khiến đối phương mệt mỏi. Tớ hiểu tâm trạng của cậu. Chỗ nào có thể nhượng bộ thì cứ nhượng bộ đi. Tớ cảm kích tấm lòng của cậu, và sẽ cố gắng hiểu những gì có thể hiểu. Nhưng, tớ không thể ngừng là chính mình. Xin lỗi cậu.”

Akaishi cúi đầu.

“…Chậc.”

Sendou tặc lưỡi, đưa túi xách cho Akaishi.

“Vậy thì cậu đi dạo với tớ một lát đi, tên u ám. Chi phí hôm nay cậu trả hết. Túi xách và đồ mua được cũng do cậu xách. Cậu nhượng bộ đi. Như vậy được không?”

“Không phải đồ u ám. Là Shi-yu-u, đúng không?”

Akaishi nói với Sendou bằng vẻ mặt chế giễu, như để trả đũa.

“Chết đi, đồ u ám.”

Sendou nói, trán nổi gân xanh.

“Này, tên u ám.”

“…”

Akaishi và Sendou sóng vai đi trong trung tâm thương mại. Dù đã hẹn đi xem phim, nhưng vì không ngờ lại thật sự hẹn hò với Sendou, nên chỉ đi lang thang không mục đích.

“Này, cái đồ u ám...”

“…”

“Chậc! Shiyuu!”

“Gì thế?”

Sendou tặc lưỡi, nói một cách bất cần.

“Cậu đó, rõ ràng là cậu lừa tớ, giờ lại còn đòi thống nhất cách xưng hô hả?”

“Người bị lừa mới là người có lỗi.”

“Đó hoàn toàn là lời thoại của bọn lừa đảo.”

Sendou dùng sức cốc vào đầu Akaishi.

Nhắc mới nhớ, Yatsugai cũng có thói quen bạo lực với Sakurai thì phải, Akaishi thầm nghĩ những chuyện vẩn vơ.

“Tớ muốn uống trà sữa trân châu.”

“Vậy đi thôi.”

Sendou mua một ly trà sữa trân châu rồi ngồi xuống bàn gần đó.

“Mà này, tớ vẫn không thể tin được cái đó của Shiyuu chỉ là diễn kịch đâu. Con người làm được chuyện như vậy thật à?”

“Chỉ cần là con người, ai cũng có thể làm được.”

Akaishi cũng nói giọng bất cần.

“Với lại cậu có gọi trà sữa trân châu đâu? Không uống à?”

“Tớ không thích chạy theo trào lưu lắm.”

Akaishi không gọi gì cả.

“Sendou vẫn như mọi khi nhỉ.”

“À, cậu có thể đừng gọi tớ là Sendou nữa được không? Nghe cứ thấy ghê ghê sao ấy.”

“Gọi là Thuyền trưởng thì tốt hơn à?”

“Không, không phải kiểu đó. Gọi tớ là Yukari đi.”

“Yukari.”

“Gì?”

“Không, tại cậu bảo gọi nên tớ gọi thôi.”

“Ghê.”

Sendou chụp ảnh ly trà sữa trân châu đang uống, rồi nghịch điện thoại.

“Mà này, tớ thật sự không hiểu nổi. Là sao chứ? Cái đó hoàn toàn là một nhân vật à? Sao cậu làm được chuyện như vậy?”

“Con người ai cũng chỉ đang trung thành thực hiện vai trò được giao phó mà thôi.”

Đáp lại lời Akaishi, Sendou càu nhàu “Hả?”.

“Cả tớ và cậu, đều chỉ đang thực hiện một vai trò nào đó. Vai trò của một con người tên Akaishi. Vai trò của một con người tên Sendou.”

“Không, tớ không hiểu. Cụ thể hơn đi.”

Akaishi lấy giấy và bút chì từ trong túi ra.

“Con người ai cũng bị đòi hỏi phải diễn một vai nào đó. Bởi thế gian, bởi xã hội, và bởi những người xung quanh.”

“Ừm.”

“Đóng vai con người mà đối phương kỳ vọng, cậu chưa từng làm thế sao? Cậu trước mặt gia đình và trước mặt người khác có giống nhau không? Cậu chưa từng nghĩ mình đang giả dối bản thân à?”

“Không, tớ chưa từng nghĩ đến.”

Akaishi viết lên giấy: “nhân vật được mong muốn” và “bản thân thật sự”.

“Cậu có bạn trai không?”

“Không, làm gì có chứ. Đang đi gặp Shiyuu mà.”

“Không phải. Đã từng có chưa?”

“Ừm thì, cũng có khoảng hai tháng.”

“Có suôn sẻ không?”

“Hoàn toàn không.”

Sendou rời miệng khỏi ống hút.

“Ví dụ, chúng ta phải diễn vai nhân vật mà người yêu mong muốn. Hoàn toàn trở thành ‘bản thân’ mà người yêu ao ước. Cũng có thể nói là diễn một kiểu tính cách mà người yêu có vẻ sẽ thích. Diễn một kiểu tính cách có vẻ được người yêu thích, có vẻ có thiện cảm cao.”

“Điều đó thì tớ hiểu.”

Sendou gật đầu.

“Cuộc nói chuyện sáng nay giữa tớ và cậu cũng thế, nếu tớ hoàn toàn nịnh bợ hùa theo ý kiến của cậu, rồi xin lỗi rối rít, ‘tôi xin lỗi, tôi thành thật xin lỗi’, thì tớ đã trở thành một người có vẻ có thiện cảm cao rồi.”

Giống như Sakurai vậy.

“Nhưng, tớ không thể ngừng là chính mình. Tớ không muốn ngừng. Tớ muốn là một con người với tư cách một cá thể. Tớ muốn ưu tiên sự chân thật của bản thân hơn là thiện cảm. Vì vậy, tớ đã không thể làm thế.”

“Ừm… Dù không muốn hiểu, nhưng vẫn hiểu rồi.”

Sendou bất mãn nói.

“Nếu cứ mãi diễn vai nhân vật người yêu thích, thì sở thích của người yêu đó sẽ ngấm vào bản thân mình, và mình sẽ đánh mất chính mình. Kết quả là tạo ra hai con người giống nhau, không làm phật lòng nhau, cả hai đều chiều theo sở thích của đối phương. Rất có thể sẽ trở thành như vậy.”

“Ừm〜, chắc là vậy thật.”

Akaishi dùng bút chì kim gõ gõ lên tờ giấy.

“Mối quan hệ tốt nhất là khi cả hai không cần phải diễn trước mặt nhau, cũng có rất nhiều cặp đôi như vậy. Nhưng, cũng có những người không như thế. Đâu phải ai cũng tìm được người hoàn toàn phù hợp với mình.”

“Từ ‘cặp đôi’ nghe xưa quá.”

Akaishi đặt bút chì kim xuống.

“Trong trường hợp này, tồn tại rất nhiều kiểu vai diễn dễ được người yêu hoặc người khác giới thích. Đó chính là kiểu vai diễn mà tớ đã thị phạm cho cậu xem mấy hôm trước, và không phân biệt nam nữ. Nếu là nam thì bị gọi là thằng khốn có ý đồ đen tối, nếu là nữ thì bị gọi là con khốn giả nai tự nhận mình ngây thơ.”

“…”

Ly trà sữa trân châu của Sendou chỉ còn lại một chút.

“A, Yuka, cậu đừng để thừa lại một cách khó chịu thế chứ〜. Tớ uống nốt cho.”

“Ể, này...”

Akaishi lấy ly trà sữa trân châu của Sendou rồi uống cạn.

“Này, cậu làm gì vậy…”

“Yuka phản ứng chậm quá đấy. Tốc độ phản ứng ngang với trân châu trôi lên ống hút luôn.”

Akaishi cười ha hả.

“Ừm, ví dụ thì là kiểu như thế này.”

“Sợ.”

Sendou run rẩy sợ hãi nhìn Akaishi.

“Kiểu đàn ông như thế này sẽ thu hút sự chú ý của nhiều cô gái và được yêu thích. Cũng có phiên bản nữ nữa đúng không? Chẳng lẽ cậu hoàn toàn không ý thức được điều đó sao?”

“Ừm thì, cũng có chút ít, nhưng tớ cũng chẳng ý thức gì đâu và...”

Sendou vừa dùng ngón tay xoắn xoắn lọn tóc, vừa cúi gằm mặt làm vẻ hờn dỗi.

“…”

“Rồi, mắc bẫy rồi〜. Shiyuu biến thái〜”

Sendou búng trán Akaishi một cái.

“Ra thế. Thú vị thật.”

Akaishi khẽ mỉm cười.

Sendou 船頭 là người lái thuyền