Trans: Hito
Edit: Ass2008
Đôi lời: Đủ 3 chương :V
_______________________________________________________
Họ qua đêm tại một quán trọ cao cấp ở thị trấn Delead. Nơi đó ba tầng, được xây bằng đá trông có vẻ cứng cáp với sân thượng.
Đêm hôm ấy, chẳng biết sao Jin và người nào đó lại khó ngủ và rời khỏi phòng, rồi đi lên cầu thang nối với sân thượng. Áng sáng mờ ảo đủ để cho anh ta thấy đường mà đi.
Những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm xuân.
“Ooh, trời đêm đẹp thật đấy. Dù rằng ở nơi đây ta chẳng biết chòm sao nào cả”
Jin ngước lên bầu trời lấp lánh ánh sao và cảm thấy hứng phấn lạ thường. Rồi.
“Reiko, con đang ở đây, phải không?”
“Vâng, Otou-sama”
Reiko, cô nàng Automata trung thành tuyệt đối luôn theo sau bảo vệ Jin, hủy phép <<Tàng Hình>> và lộ diện.
“Lại đây nào”
“Dạ”
Jin cảm thấy phần nào cô đơn nên đã gọi Reiko lại chỗ mình, nhẹ nhàng xoa đầu em ấy.
“Otou-sama?”
Reiko cất giọng khó hiểu do tình trạng bất thường này của Jin.
“Mh, ừ. Con luôn bên cạnh ta mà nhỉ”
“Vâng, đó là lý do mà con tồn tại ạ”
“Hehe, con luôn nói vậy. Mà, ổn thôi, cứ ở cạnh ta như mọi khi là được rồi”
“Dạ, tất nhiên ạ”
Trời tối đen như mực nên Jin không thể thấy rõ, nhưng vào lúc đó, nụ cười hiếm thấy lộ rõ trên mặt Reiko.
“...........”
Đột nhiên có một bài hát phát ra từ đôi môi Jin. Một bài hát mà anh ta chẳng biết vì sao đã quên đi cho đến tận lúc này.
Chủ đề là nói về một nhóm năm người đi về phía tây để thỉnh kinh. Nó cũng nằm trong bộ sưu tập của người điều hành cô nhi viện, nhưng anh ta nghe giai điệu đó là từ một cuốn băng video, chứ không phải là băng cát-sét.
“Otou-sama........”
Reiko nắm lấy tay Jin. Em ấy hy vọng ít nhất mình cũng có thể loại đi một chút cô đơn của Jin.
“.........................”
Jin dừng hát, và rồi.
Tiếng bước chân vang vọng sau lưng anh. Reiko nhanh chóng quay mặt lại và chuyển sang tư thế chuẩn bị chiến đấu......., nhưng.
“Jin-kun?”
Đó là Elsa. Rõ ràng là do phòng cô ấy nằm trên tầng ba nên khi nghe giọng Jin thì cô ấy đã đi lên.
“Elsa? Có chuyện gì sao?”
Jin hỏi.
“Em hỏi câu đó mới đúng. Có chuyện gì sao, Jin-kun?”
“Vậy mà em cũng phải hỏi. Chẳng biết sao anh lại không ngủ được”
Nghe câu trả lời như vậy, Elsa trao cho Jin một ánh nhìn khám xét và rồi.
“Huh”
Phản ứng của cô ấy chứng tỏ rằng ít nhiều gì cũng đã chấp nhận câu trả lời đó.
“Mà, bài khi nãy là gì vậy?”
“Anh cũng chẳng biết nữa”
Cứ như thể không hài lòng với câu trả lời đó, Elsa tỏ thái độ suy ngẫm sâu sắc.
“Jin-kun, thấy cô đơn sao?”
Cô ấy đoán trúng phóc cảm giác của Jin luôn đấy.
“Eh?”
Cũng bởi trời đã tối, cô ấy không thể thấy được khuôn mặt đang bối rối và bồn chồn của Jin, nhưng rõ ràng là bối rối chiếm phần hơn. Anh không nghĩ về việc Elsa sẽ nói như vậy.
“T-Tại sao?”
Với giọng điệu lo lắng ấy, Jin trả lời với một câu hỏi, và.
“Bởi em cũng đã từng như vậy”
Elsa nói.
“Cha là quân nhân, nên ông ấy hiếm khi về nhà. Cơ địa của mẹ thì lại yếu nên bà ấy hiếm khi bước khỏi phòng. Những người anh thì lớn hơn em nhiều nên em không thể nhìn ở dạng mắt đối mắt được”
Anh đã từng nghe về cấu trúc gia đình Elsa, nhưng nghe lại anh vẫn thấy cảm thông với cô ấy.
“Rai-nii chẳng thể nào chơi với em mãi được. Đặc biệt là khi anh ấy đã thành nhà ngoại giao, chúng em không thể thường gặp nhau như trước được nữa”
Chẳng nghi ngờ gì khi cô ấy không có nhiều bạn cùng tuổi. Nguyên nhân khiến cô ấy không giỏi nói chuyện chắc cũng là do vậy, Jin nghĩ.
“Mỗi khi cô đơn, em muốn mình cô đơn hơn nữa. Rồi em nhớ lại những lúc mình vui vẻ”
“Những lúc em vui vẻ, ý em là.........”
“Khi em còn nhỏ. Khi em chơi với, à không, khi anh em và Rai-nii cùng chơi với em”
Quả là như vậy, kỉ niệm thuở ấu thơ rất đặc biệt với mỗi con người, Jin lại nghĩ vậy lần nữa. Nhưng tháng ngày hồn nhiên nô đùa và chẳng nghĩ ngợi gì cả.
Trong trường hợp của Jin, đó là khoảng thời gian vô cùng ngắn ngủi, nhưng chắc chắn nó đã từng như vậy.
“Jin-kun là một Magi Craftman vĩ đại. Mặc dù vậy, đó cũng là lý do tại sao anh lại bị cô lập”
Đêm nay, Elsa thật là sắc bén mà.
“......Là những gì mà Rai-nii đã nói”
Nhưng thực tế đáng buồn thật, đó là ý kiến của Reinhardt.
“Rai-nii nói. Người duy nhất có thể bù đắp sự cô lập là người đang cảm thấy tương tự như vậy”
“.....Elsa”
Jin rất ngạc nhiên khi bài phát biểu như vậy lại phát ra từ miệng Elsa. Tuy nhiên.
“.....Nhưng, ý anh ta là sao?”
Dù là gì thì Elsa vẫn là Elsa.
Cảm giác nghiêm túc mơ hồ chẳng biết đã bay đến nơi đâu. Anh lại ngước lên bầu trời đêm, rồi nhìn Elsa.
“Em có lạnh không?”
Nhìn kỹ hơn, giữa bóng đêm lạnh lẽo, Elsa chỉ mặc mỗi đồ đi ngủ.
“Mm. Em ổn”
Dù nói vậy, nhưng Jin vẫn cởi áo khoác và khoác nó lên vai Elsa.
“Cảm ơn Jin-kun luôn tốt như vậy nhỉ”
Elsa cảm ơn Jin và ép mặt vào áo khoác. Jin nói với cô ấy.
“Này, hôm nay ấy, chúng ta đã nói về phe thường dân và phe người được chọn, nhưng họ có mâu thuẫn chỗ nào vậy?”
“Không có gì như thế đâu ạ. Quốc gia em chủ yếu là những người nghiêng về phía phe thường dân. Chỉ có một phần quý tộc ở phe người được chọn thôi ạ”
Theo lời Elsa giải thích, một bộ phận quý tộc sử dụng Magi Engnieer, tức Magi Craftman, cố độc quyền công nghệ.
“Họ chỉ cố đắm chìm trong cảm giác làm người bề trên thôi”
“Nhưng mà, Jin-kun ghét loại người đó, phải không?”
“Ừ. Chế thứ mình thích là đủ rồi, nhưng khi mọi người vui vẻ chấp nhận thì vậy còn vui hơn nhiều. Đó là lúc em được khen bởi chính sản phẩm của mình”
“Rai-nii cũng nói vậy đấy ạ”
Elsa ngừng nói và nhìn xuống như thể đang do dự nói gì đó, nhưng cuối cùng, cô ấy đã chuẩn bị tinh thần, ngẩng đầu lên và.
“Dù rằng Rai-nii đã bảo em không được nói ra”
Với lời mở đầu đó.
“Em muốn Jin-kun đến Đế quốc Shouro. Rồi em muốn anh chế ra nhiều thứ được người ta thích, và những thứ hữu ích cho mọi người”
Nói xong, cô ấy hơi đỏ mặt.
“....Jin-kun, em rất thích nhìn vào khuôn mặt của anh mỗi khi anh chế tạo gì đó”
Elsa nói, ngoảnh mặt đi và.
“Chúc ngủ ngon”
Cô ấy rời sân thượng với những lời đó.
“Thứ được người ta thích và những thứ hữu ích cho mọi người, huh”
Jin bị bỏ lại và lẩm bẩm như vậy. Chẳng biết sao, Reiko không còn trong tầm mắt nữa.
“Để thoát khỏi sự cô lập, thì nên định cư, nghĩa là vậy nhỉ”
Giờ thì Jin đang cô đơn. Anh ta không thuộc về quốc gia nào cả.
“Chà, mình dự định không sớm cũng muộn là sẽ sống ở quốc gia nào đó, nhưng”
Đó là ý định ban đầu cho chuyến đi du hành này.
“Đế quốc Shouro, huh”
*********
Nói về Reiko, vào lúc đó.
“Onee-sama, có một tên ạ”
Em ấy nhận báo cáo từ “Đội Cảnh Sát Bí Mật” aka “Đơn Vị Ninja”.
“Đêm nào cũng phiền toái. Chắc chắn là sẽ rất phiền khi báo cáo điều này cho Otou-sama, nên hãy tự mình xử lý đi”
“Vâng, đã rõ”