- Thứ này đang cố nhắm vào Bryce.
Ramos khạc nhổ một cái đầy thô bạo lên đống mảnh vụn của con búp bê mathuật dưới chân.
- Là búp bê sao? Đệt, dai như đĩa ấy.
- Làm hại Bryce ư? Đợi đã, ngay trong học viện luôn sao?
- Thì sao chứ? Có phải chuyện gì mới đâu.
Ramos bật cười gượng gạo, nhấc cằm tôi lên bằng ngón trỏ và ngón giữa. Lông mày cậu ta cau lại, để lộ cả cặp răng nanh sắc nhọn.
- Có hai người anh em của tôi đã chết ở đây rồi. Là do bà chị cả hết. Còn chị ta thì ngay khi về nước sau tốt nghiệp, chỉ vừa uống trà với chị ba thôi đã thành tàn phế luôn rồi.
Ramos chém mạnh một đường ngay vai mình bằng cạnh bàn tay, như để mô tả.
- Cả hai cánh tay thối rữa đến tận chỗ này. Đến giờ tôi vẫn tò mò không biết chị ấy đã bị bỏ thứ gì vào trà nữa.
- Nhưng mà... là người một nhà cơ mà...
- Chính vì là người một nhà mới làm đó. Đâu còn lí do gì nữa đâu.
Cậu ta giơ hai tay lên, tạo thành hình một chiếc vương miện trên đầu.
- Ý cậu là... chuyện tranh giành ngôi vị ở Nadon đấy à?
- Keran đúng là may thật đấy.
Ramos đá nát một mảnh mạch ma thuật dưới mũi chân, mỉa mai. Đúng như lời cậu ta, Keran Illestia được Kaitlyn đại đế chống lưng, bởi vậy cũng chẳng có ai có thể chống lại cậu ta, cũng khỏi lo là sẽ bị máu mủ ruột rà chặt đầu.
Dù vậy, Marquise Bolton ngày nào cũng túc trực bên giường Illestia. Cũng có thể là do cậu ta lo cho chủ nhân thái quá. Mà chắc là còn có lí do nào đó.
Nghe đâu hồi năm nhất, Illestia còn không động đến thìa ăn nếu như không có người nếm trước. Người ta hay lấy chuyện đó ra làm trò cười, nhưng để leo lên ngôi vị cao nhất thì phải trả cái giá như thế đấy.
Fitzsimmons trong rạng sáng thật yên tĩnh, trừ Ramos đang ngồi chồm hổm giữa bãi đất với con búp bê cháy xém, hí húi lục lọi thứ gì đó. Tiếng côn trùng rì rầm xa xăm, tiếng gió lùa làm bụi cây xào xạc, khiến các mảnh lá cọ vào nhau—thứ cảm giác này bình yên hơn là sự tĩnh lặng.
Tôi nhìn luồng mana trong không khí đang dao động theo từng cử động của pháp sư thiên tài Ramos – và chợt nhớ ra điều gì đó.
- Khoan, cậu... thật sự chưa từng được dạy cách kiểm soát mana?
- Đúng rồi. Chính xác luôn.
Ramos nghiêng người về phía tôi vỗ tay một cái, mắt vẫn dán vào con ngươi đã bị cháy đen.
- Kiểm soát mana cần phải dùng dụng cụ điều tiết. Nhưng tôi là lưỡi gươm của Bryce. Mà gươm thì phải luôn mài sắc, chứ không phải cùn đi để dễ kiểm soát.
- Dù vậy thì... cũng quá nguy hiểm rồi.
- Ít ra Bryce sẽ không bị thương.
- Vậy nên hai người mới không ở chung phòng à?
- Chắc vậy, mà cũng có lí do khác. Bryce ấy, cậu ta có kiểu... mơ mộng về cuộc sống tự do ấy mà.
Ramos lầm bầm, “Chắc vì thế mới mê tít nhỏ đó?"
Có vẻ cậu ta đang nói đến Blossom. Nếu như Bryce Nadon thật sự quan tâm một bông hoa dại mọc ở phố chợ hơn cả vườn hồng được chăm chút kỹ lưỡng trong vườn hoàng gia như Ramos nói, thì Rosemary Blossom chuẩn gu cậu ta để đổ đứ đừ rồi còn gì. Vấn đề chỉ là—không chỉ mình cậu ta mê mẩn cô ấy.
Nghĩ thì, tôi mới nhận ra cách Ramos nhắc đến Blossom hơi thô lỗ. Ngạc nhiên thật. Dù cô ấy là thư ký hội học sinh, lại còn hay đi đu đưa bên cạnh Bryce, tôi cứ tưởng Ramos cũng phải có thiện cảm với cô ấy chứ.
- Cậu nhìn cái này giúp tôi được không?
Bất chợt, Ramos đưa sát mặt tôi một thứ—là một cánh tay đứt lìa của con búp bê. Nhìn cách nó được may vá bằng loại vải thô chịu nhiệt thì rõ ràng là đã chuẩn bị sẵn để đấu với Ramos. Nhưng e là không tính được cường độ lửa của cậu ta rồi.
- Không biết cái này có giúp lần ra được kẻ đứng sau không nhỉ. Tôi thì chưa từng học mấy môn như Khoa học Ma thuật hay Pháp cụ gì đó nên mù tịt.
Về búp bê ma thuật thì thật lòng tôi cũng chẳng biết nhiều. Cơ mà chắc chắn người làm ra nó là dân nghiệp dư thôi. Dẫu đa số chúng được làm từ gỗ, nhưng gần đây các nghệ nhân xuất chúng ở Milua bắt đầu truyền tay nhau những kỹ thuật thổi hồn vào chất liệu khác rồi.
Cánh tay này toàn vải chịu nhiệt đắt đỏ, không dùng sứ hay đá để chống cháy thì không phải Milua rồi. Vậy nên rất có thể đây thật sự là “quà tặng” từ người thân của cậu ta.
Nhưng điều đó thì ngay cả Ramos mù tịt về Khoa học ma thuật cũng đoán ra được. Vậy nên tôi bắt đầu đảo mắt tìm kiếm thứ khác trên mặt đất. Để điều tra sâu hơn thì không thể chỉ nhìn chằm chằm vào một cái tay được.
May sao, thứ tôi tìm không khó để thấy. Tôi huýt một tiếng sáo nhỏ để gọi Ramos.
- Hệ thống mạch ma thuật luôn tạo thành một vòng khép kín, điểm bắt đầu và kết thúc đều phải xoay quanh lõi mana. Khi thiết kế càng phức tạp, lõi mana càng ít và vị trí của lõi càng khó xác định, nên chắc chắn dấu hiệu của người tạo ra lõi sẽ nằm ở gần hai điểm đó.
- Ờ... tóm lại ý chính được không?
Ramos gãi gáy, tỏ vẻ xấu hổ trước màn lý thuyết dài dòng. Có vẻ cậu ta thật sự chưa từng học môn này. Mà cũng đúng thôi—với nguồn mana khổng lồ đó, cậu ta chẳng cần phải học mấy môn xa lạ như này để kiếm điểm. Cuộc đời đúng là bất công ghê.
- Lõi mana chắc bị cậu phá hủy rồi, nhưng nếu tìm thấy điểm đầu của mạch thì vẫn có thể lần ra dấu hiệu của người thiết kế.
Tôi chỉ vào mảnh mạch ma thuật bị vướng vào đám cỏ mọc chen giữa bãi cỏ được cắt tỉa gọn gàng. Chắc còn sót lại chút mana từ trước khi lõi nổ, nên ánh lên sắc xanh yếu ớt. Ở khoảng giữa, có một ký hiệu rất lạ.
- Cậu nhận ra ai không?
- Chà, cũng không ngạc nhiên mấy. Donnie là đứa kỳ quặc nhất trong mấy đứa nhà tôi. Cử một con búp bê đi ám sát, đúng là khác người mà.
Tôi nhìn vẻ mặt dửng dưng của Ramos, cố tình quay đi để không lộ ra việc tôi vừa nhận ra rằng bình thường cậu ta... thiêu sống sát thủ chứ không phải búp bê.
- Cái ‘dấu hiệu’ ấy, có thể bị làm giả được không?
- Không thể. Cái đó không phải muốn là được đâu.
Dấu hiệu trên mạch phép luôn gắn liền với một thứ rất quý giá với người tạo ra nó, không phải cứ muốn giả là giả được. Donnie chọn một dấu hiệu kiểu mẫu điển hình, nhưng thực chất, dấu hiệu có thể mang nhiều hình dạng khác nhau.
Tôi chẳng hạn, mỗi khi để lại dấu hiệu, trên mạch phép của tôi sẽ hiện lên dòng chữ “Alisa” và “Rohan”—tên bố mẹ tôi. Còn Kyle thì là một bức vẽ đồng hồ quả quýt, kỷ vật do ông nội Damien (đây cũng là tên đệm của cậu ta) , Bá tước Villard đời trước để lại.
Nghe vậy, mặt Ramos hơi đanh lại. Theo cậu ta, Donnie là người tính khí hiền lành, chẳng mấy tham vọng, quan hệ với Bryce cũng tốt. Trong danh sách những người cậu ta không muốn giết thì tên đó đứng nhất.
- À, cái đó cứ để đấy. Maeve sẽ xử lý cho.
Tôi đang dọn đống xác búp bê cháy xém ra chỗ khuất thì Ramos bỗng nói vậy.
- Maeve? Cô Proctor ấy hả?
- Là người bên tôi đấy. Mấy việc dọn dẹp hiện trường như vầy là sở trường của cổ đó.
- Cô Proctor là người của Nadon á? Cái cô dạy môn tiên tri ấy à?
- Cậu muốn tôi nhắc lại bao nhiêu lần đây?
Ramos cau mày, còn tôi thì trợn tròn mắt.
- Cậu nói cái đó dễ dàng thế à? Ý tôi là... nghe như gián điệp ấy?
- Không phải chỉ phe Nadon có người đâu. Maeve ấy, thật ra còn chẳng phải tên thật nữa cơ. Mà cũng không chỉ mỗi Maeve đâu. Bên Illestia còn nhiều hơn nữa.
- Nhưng lớp tiên tri được đánh giá tốt lắm đấy.
- Thế mới hay. Maeve thật ra chẳng biết bói toán gì đâu.
Chúa ơi, hóa ra đáp án Kirkpatrick tuồn ra loạn xà ngầu là vì thế à!? Tôi đứng chết trân, không thốt nổi nên lời. Ramos thì phá lên cười, gọi tôi là “Ari ngây thơ”, còn khi tôi gằn giọng bảo đừng tự tiện đặt biệt danh cho người ta, cậu ta lại mặt dày bảo là không phải đã đến lúc rồi sao.
- Thời báo Fitzsimmons vẫn rêu rao là tôi đang theo đuổi cậu đấy.
- Còn tôi thì được bảo là đang dựng lá chắn trước cậu. – tôi đáp, khiến Ramos làu bàu, “Sao mà cậu không chịu thua một lần nào vậy.”
Tôi khăng khăng đòi về một mình, nhưng Ramos, cái người nổi danh vì lắm chuyện và phong lưu khét tiếng ở học viện, cứ nhất quyết phải đưa tôi về tận ký túc xá mới chịu.
Trên đường, thấy mu bàn tay cậu ta rướm máu nên tôi băng lại bằng khăn tay của mình (Từ sau vụ với Kyle, tôi luôn nhét một chiếc vào túi áo ngủ.)
Đổi lại, để trả ơn Ramos nói sẽ cho tôi biết một bí mật động trời về mình và Nadon.
- Chỉ có ban biên tập mới hứng thú với bí mật động trời của cậu thôi.
- Đừng thế mà, nghe đi. Thú vị thật đó.
Ramos nói với vẻ nài nỉ, còn tôi thì ngẩng cằm đầy kênh kiệu—ý bảo “cứ thử kể xem.”
Và rồi, điều cậu ta nói ra thật sự gây sốc, hơn rất nhiều so với những gì tôi đã nghĩ.
- Bryce chưa từng tham dự bất kỳ nghi thức chính thức nào với tư cách người kế vị ngai vàng. Còn tôi thì có.
- Nhưng... cậu thì...
- Tôi từ bỏ quyền kế vị rồi. Tự tôi biết mà. Nên tôi mới lấy tên Ramos. Nhưng ý tôi là, nếu có chuyện gì xảy ra thì—nếu ai đó cố giết Bryce chẳng hạn?
Tôi không giấu được vẻ bàng hoàng. Cứ nghĩ là cậu ta sẽ thú nhận có tình cảm với Rosemary Blossom hay gì chứ.