“Thế giờ ai hát trước đây ạ?”
“Chị chọn được bài rồi nè, để chị hát trước cho.”
“Em rõ rồi, của chị này.”
“Ừm, chị xin nhé.”
Chị Kano gỡ máy tình bảng với micro trên ổ sạc xuống rồi chuẩn bị hát. Bài hát đang hiển thị trên màn hình là của một bộ phim truyền hình khá nổi tiếng và được yêu thích dạo gần đây.
Chị Kano cầm lấy chiếc micro rồi thoải mái đứng lên hát, tôi liền há hốc khi nghe giọng hát của chị ấy.
Nếu Suzuno mà ở đây, chắc kèo cô ấy cũng sẽ thấy như tôi cho coi.
“...Giọng chị hát chẳng hay gì cả.”
“A, Yuito lại nói mấy điều khủng khiếp rồi nha.”
“Không đúng ạ?”
Tôi liền phán như vậy sau khi nghe chị ấy hát. Hồi trước, tôi, anh tôi, Suzuno và chị Kano từng cùng đi karaoke với nhau, nhưng mà từ hồi đó đến giờ rồi mà chị ấy vẫn hát tệ thật đấy.
“Chị Kano là kiểu người cả học lực với thể thao đều giỏi nhỉ, nhưng lại chả hát hay tí gì.”
“Chị không hát hay thì cũng có chết ai đâu cơ chứ.”
“Chắc thế.”
Hồi học sơ trung thì có lớp học âm nhạc đấy, nên vẫn có cơ hội để hát, nhưng khi lên cao trung thì nếu ta chọn học mỹ thuật hoặc thư pháp thì không cần học nhạc nữa.
Nên chắc kèo chị Kano chẳng học lớp học nhạc nào đến tận lúc tốt nghiệp. Đằng nào thì chị ấy toàn xin phép đánh piano trong mấy cuộc thi hợp xướng để trốn tiết thôi mà.
Chắc đó cũng là vì sao chị Kano chỉ đi karaoke với những người chị ấy hiểu rõ hay thực sự thân thiết với chị ấy.
“Em nghĩ chỉ có anh em chịu nghe và khen chị hát đấy.”
“Chị biết là Ayato ngưỡng mộ chị, nên chị nghĩ thằng bé sẽ vẫn khen chị dù cho chị kém thế nào đi nữa thôi.”
Chị Kano khẳng định ngay như vậy sau khi nghe tôi nói. Trái với tôi, thằng hay chê bai và trêu chọc chị Kano thì, anh tôi lại không bao giờ làm như vậy.
Anh tôi muốn được chị Kano để ý dù thế nào đi nữa, nên anh ấy luôn ca tụng chị ấy nhiều không đếm xuể. Vì vậy, ngay cả khi nghe chị Kano hát thì anh ấy cũng sẽ có cái để khen chị ấy thôi.
“Em vẫn luôn thắc mắc chuyện này đấy, chị Kano, sao chị không hẹn hò với anh trai em thế? Em chắc cú là anh em đã tỏ tình chị rất nhiều lần rồi mà nhỉ.”
“Hơi đáng tiếc chút, nhưng cá nhận chị không thấy Ayato có sức hút tí nào sất.”
“Ế!?”
Nghe chị Kano nói vậy thì tôi không thể không kêu lên được. AI mà biết được chị ấy lại thẳng thừng nói anh tôi không hấp dẫn chút nào vậy chứ, anh ấy là người đã có được trái tim của tất cả cô gái trong trường lần Suzuno đấy.
“Nên chị nói rõ luôn này, chị không có ý định hẹn hò với Ayato đâu. Và sau này chị cũng sẽ không thay đổi ý định.”
“E-em hiểu rồi…”
Thế là rõ rồi, giờ bảo tình cảm của anh tôi chỉ có không phần trăm khả năng được đáp lại thì cũng không phải nói quá đâu. Nói cách khác, chiến dịch khiến cho anh trai tôi và chị Kano hẹn hò với nhau để Suzuno được tự do tiêu tùng luôn rồi.
“Trước hết thì, chị có người chị thích lâu rồi, nên chị không muốn hẹn hò với ai ngoài người ấy đâu.”
“Ể, chị Kano có người chị thích rồi hả !?”
“Ừ, chị rất yêu anh ấy và chị thực sự muốn chị là tất cả của anh ấy đó.”
Chị Kano trưng ra vẻ mặt của một cô gái đang yêu khi đáp lại tôi như vậy. Hôm nay có quá nhiều thứ mới mẻ về chị Kano nên tôi rất chi là ngạc nhiên đây này.
Còn nữa, người chị Kano thích sẽ như thế nào nhỉ? Hơi khó để tưởng tượng chút, nhưng mà không có gì để nghi ngờ gì rằng anh ta tài giỏi hơn cả anh tôi đâu.
“Thôi giờ hát karaoke tiếp nào. Nếu bọn mình cứ tám chuyện như này là lãng phí thời gian lắm đấy.”
“Rồi, lần này đến em hát đó nha, nên hãy lắng nghe nhé.”
“Lâu rồi chị mới được nghe Yuito hát nên chị mong chờ lắm đấy.”
“Em tự tin rằng em hát hay hơn chị đóa, nên chị cứ mong đợi cũng được ạ.”
“Oh, chính em nói đó nha.”
Vừa nói chuyện, tôi vừa mở máy tính bảng ra để chọn bài hát. Tôi thấy khá khó khăn để quyết định xem hát bài nào, nhưng rồi tôi đã quyết định sẽ hát một bài tình ca được quảng cáo khá nhiều dạo gần đây.
Sau khi được chị Kano đưa cho chiếc mic, tôi đứng dậy và bắt đầu cất tiếng hát. Ban đầu tôi hơi lo một chút vì lâu rồi tôi mới đi hát karaoke lại, nhưng càng hát, tôi càng thấy hăng hái hơn.
“Yuito lúc nào hát trông cũng hạnh phúc đấy nhỉ.”
“Em thực sự thích hát mà.”
“Được rồi, giờ đến chị nè…”
Sau đó chúng tôi vừa tiếp tục hát vừa thưởng thức mấy món ăn chúng tôi đã gọi, hai tiếng đồng hồ cứ thế trôi qua nhanh như chớp mắt vậy.
Khi vừa vào trong phòng, tôi tự hỏi hai tiếng có lâu quá không, nhưng có vẻ không hẳn là vậy rồi.
“Chị thỏa mãn rồi, ra khỏi quán karaoke thôi nào.”
“Hai tiếng đúng là vừa đủ luôn nhỉ.”
Chúng tôi thu dọn đồ đạc, lấy tấm phiếu rồi ra khỏi phòng.