Apparently, My Childhood Friend’s Older Sister, Who is Called a Gal Nowadays, is a Yandere Who Pathologically Loves Me, a Degraded Version of My Twin Brother Who Can Do Everything Perfectly

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

301 8381

Magical★Explorer (LN)

(Đang ra)

Magical★Explorer (LN)

Iris

Sau khi được tái sinh vào tựa game khiêu dâm huyền thoại "Magical★Explorer", chàng trai của chúng ta nhanh chóng nhận ra cậu ta chỉ được nhét làm nhân vật phụ xui xẻo thay vì nhân vật chính sát gái củ

10 255

Cô tiểu thư quý tộc đi du học nước ngoài, nhưng tại sao lại chỉ toàn học cách làm dâu?

(Đang ra)

Cô tiểu thư quý tộc đi du học nước ngoài, nhưng tại sao lại chỉ toàn học cách làm dâu?

Sakuragi Sakura

Nửa năm sau, Lily du học đến trường cấp ba của Sota, thậm chí còn chọn nhà cậu ấy để ở nhờ. Bối rối trước cuộc hội ngộ bất ngờ và cảnh sống chung, Sota thắc mắc: "Tại sao cậu lại đến Nhật Bản?" Mặt đỏ

6 57

Shuu ni Ichido Classmate wo Kau Hanashi ~ Futari no Jikan, Iiwake no Gozen'nen ~

(Đang ra)

Shuu ni Ichido Classmate wo Kau Hanashi ~ Futari no Jikan, Iiwake no Gozen'nen ~

Usa Haneda

Miyagi gọi Sendai đến phòng và đưa ra một mệnh lệnh khác thường.

123 6936

Kami to Yobare, Maou to Yobarete mo

(Đang ra)

Kami to Yobare, Maou to Yobarete mo

Shimamon

Đây là câu chuyện về một cô gái đơn độc và tân nhân loại không ngừng phát triển.

88 3580

Web Novel - Chương 11

Lười nên sủi lâu quá :))))

___________________________________________________________________________________________________

Sau khi tốn gần một tiếng rưỡi chuyển ga tàu từ ga Shinjuku lên chuyến tàu siêu tốc giới hạn ở ga Romancecar, chúng tôi cuối cùng cũng tới đích đến, ga Hakone-Yukoto.

“Cuối cùng ta cũng tới rồi.”

“Trời tối rồi nè, thế kế hoạch của chị trong mấy ngày tới là gì đây.”

“Giờ cứ ăn tối đã nhể. Chị có đặt trước quán ăn rồi.”

Chị Kano vừa nhìn điện thoại vừa đáp lại làm tôi thấy hơi lạ.

“Có phải Yuito đang nghĩ chị chẳng chuẩn bị trước gì cả đúng hơm?”

“Sao chị biết !?”

“Hiện hết trên mặt em rồi kìa. Em quên là bà chị của em luôn có kế hoạch trước hửm?”

“Em không nghĩ chị lại có sẵn kế hoạch cho cái chuyến tới Hakone ngắn ngày mà chị đột nhiên đề cập tới đâu.”

“Trời ạ, em đã hứa là không nói gì về điều đó rồi mà.”

Vừa trò chuyện cùng nhau, chị Kano vừa dẫn đường tới quán đã đặt trước. Quán chúng tôi dừng chân là một quán mì soba. Dù gì cũng đang là giờ ăn tối nên quán khá là đông người.

“Hồi đi karaoke em đã phải ăn trưa bằng khoai tây chiên với pizza rồi, nên làm món mì soba tươi như này đúng là hoàn hảo nhỉ.”

“Phải ha, chị nghe nói mì soba là đặc sản của Hakone đó.” 

“Vậy ạ ?”

Tôi nói vậy vì tôi đâu biết mì soba là đặc sản của Hakone đâu. Dù biết là suối nước nóng khá nổi tiếng nhưng mà tôi không nghe gì về mì soba cả, nên tôi hơi ngạc nhiên chút.

Hakone không phải vùng sản xuất lúa mạch như Nagano đâu nhưng nước thì lại khá ngon nên mấy cửa hàng soba liền đổ xô đến lấy loại nước này nên mới thành đặc sản đó.

“Em không biết là có cái lịch sử đó luôn ấy.”

“Chị đã nghe qua nhiều bài rì viu về độ ngon của mì soba ở đây đó, nên chị nghĩ em có thể trông đợi đó.”

“Giờ em đang bắt đầu thấy ngóng rồi đây.”

Chúng tôi gặp khó khăn về việc gọi món một chút, nhưng cuối cùng thì cả hai đều thống nhất là gọi món mì soba Zaru. Chúng tôi chọn món này vì nó trông ngon mắt nhất. Không lâu sau thì món mì soba Zaru cũng được mang tới bàn chúng tôi, và nó ngon đến nỗi mà chúng tôi ăn hết nó ngay lập tức luôn.

“Món này ngon thật nhỉ ?”

“Chuẩn chị ơi, em chưa từng được ăn mì soba lại ngon như này trước đây đâu.”

Nó ngon đến mức ấn tượng luôn ấy. Lúc tôi đang nghĩ hay mua mì soba làm quà lưu niệm nhỉ thì chị Kano cất lời.

“Giờ thì tới chỗ nghỉ ngơi tối nay nào.”

“Không phải chúng ta sẽ đi ngắm cảnh chút sao ?”

“Chị định ngày mai ta mới đi ngắm cảnh cơ. Hôm nay cứ thư thả đã.”

“Nhất trí, chúng ta chơi suốt từ chiều rồi.”

Tôi vừa học một lớp sáng thứ Bảy rồi đi Phase One hát karaoke với chơi bowling nữa nên tôi mỏi lắm rồi.

“Tối nay ta sẽ ở khách sạn đó nha.”

“Chị đặt phòng khách sạn bao giờ đấy ?”

“Sau khi chơi bowling xong thì chị đặt luôn mà, vì bây giờ em có thể đặt phòng trên web luôn đó.”

“Em không nghĩ chị lại đặt được phòng ngay trong ngày đấy.”

Chị ấy đúng là may mắn thật vì vào mấy đêm thứ Bảy thì khách sạn toàn bị đặt sạch phòng rồi mà.

“Ừm, vì khách sạn này có bảng [Tình Yêu] nên vẫn còn nhiều phòng trong mấy ngày như này đó.”

“Ể !?”

Dù chị nghĩ gì đi nữa thì đây không phải ý hay đâu. Nếu chị Kano bị phát hiện ra là đã đi khách sạn tình eo với một thằng học sinh cấp ba tôi đây thì, chị ấy chắc chắn sẽ bị bắt vì vi phạm luật Bảo Vệ và Phát triển thanh thiếu niên mất. Khi tôi đang lo lắng như thế thì chị Kano vẫn nở nụ cười.

Trôn trôn VN Đùa thôi mà.”

“...Chị lại trêu em rồi đấy.”

“Cảm ơn vì biểu cảm tuyệt vời đó nha.”

Có vẻ tôi lại bị chị Kano chơi khăm rồi. Lúc này thì tôi thấy khá nhẹ nhõm nhưng mà tôi không muốn ai biết là sâu trong tâm tôi thấy hơi thất vọng chút đâu.

 

“À nhưng chị không đùa vụ đi khách sạn đâu, nên chỗ đó là chỗ bình thường thôi.”

“Thật sao?”

Chị Kano cho tôi xem hình một khách sạn bình thường trên điện thoại. Hơn nữa, trông nó khá phong cách với cao cấp nữa.

“Em đoán chỗ này khá đắt đỏ đấy, chị có trả được không thế?”

“Đừng lo, chẳng có gì to tát đâu.”

“Không không không, em không an tâm được. Em hoàn toàn không thể trả được tiền chỉ với tiền tiêu vặt của em đâu.”

Tôi không làm công việc bán thời gian nào cả nên chủ yếu đống tiền của tôi đều là tiền tiêu vặt, nên chắc chắn tôi chưa trả nổi tiền đâu. Không cẩn thận thì tôi sẽ mắc nợ một năm mất.

“Chị sẽ trả hết hóa đơn khách sạn mà, nên em đừng lo.”

“Nhưng mà…”

“Nhân tiện thì, giá ở khách sạn tình yêu sẽ cao gấp đôi đấy, em muốn đi không?’

“Tới khách sạn bình thường thôi ạ…”

Tôi hơi đơ ra một lúc, nhưng tôi không định chọn khách sạn tình yêu đâu. Sau khi chị Kano nghe tôi nói, trông chị ấy có vẻ chán nản.

“Em vẫn ngốc thật đấy.”

“Em không muốn chị bị pháp luật dí đâu, nên chọn khách sạn bình thường thôi ạ.”

Tôi cố gắng bào chữa với chị Kano, người vẫn đang lườm tôi, nhưng mà trông chị ấy có vẻ sẽ không tha tôi chút nào. Tôi đã làm gì sao trời?

Thành thực thì, tôi nghĩ tôi là người đã cứu chị ấy khỏi pháp luật đó chớ. Sau cùng thì, chị Kano vẫn lườm tôi mãi tới khi đến khách sạn.

ấy nghiện còn ngại :)) chuẩn đấy