CHƯƠNG 45
Chúng tôi nghỉ tạm tại ‘Nhà nghỉ Sơn ca’, mọi người quyết định tập trung trước quầy lễ tân sau khi về phòng thay quần áo mà nhà trọ đưa cho.
Ueno-san và Hosoyama-san đã nhờ bà chủ-san vì họ hiếm có cơ hội mới được mặc chúng.
“Này Asahina-kun, chúng ta có cần thiết phải thay đồ không?”
“Đừng nói thế trước mặt con gái. Hơn nữa, nhìn hợp với cậu mà.”
Trong khi đợi bọn con gái thay đồ, chúng tôi tập trung lại mà chẳng dám than phiền.
Tôi mặc một bồ đồ màu xanh nhạt với hình cá Koi đỏ trên đó và Asahina-kun thì là một bộ đồ màu đen với hình pháo hoa trên đó.
Nanase-kun thì chọn màu xanh trơn, quả là một lựa chọn khôn ngoan.
Bà chủ-san đã bắt bọn tôi mặc thế.
Asahina-kun có dáng người khá đẹp vì vậy cậu ấy mặc gì cũng hợp, nhưng mà tôi thì nhìn kiểu gì cũng thấy bộ đồ này không hợp với tôi.
Haa, tôi thở dài và nhìn lại bản thân mình.
Dù có nói là tôi mạnh hơn Asahina-kun nhưng đó là nhờ kỹ năng của tôi.
Còn nếu dùng mỗi kiếm kỹ thì tôi không có cửa thắng Asahina-kun đội trưởng CLB Kendo.
Mà dù có dùng kỹ năng đi nữa thì chênh lệch cũng không lớn mấy, chiến thắng vẫn rất sát sao.
“Để mọi người đợi lâu-!!”
“Xin lỗi, mình không ngờ là mặc kimono lại khó thế.”
Quay người lại theo hướng tiếng gọi, chúng tôi hoàn toàn đông cứng người.
“O,ooh.”
“Sao thế? Nhìn ổn không mọi người?”
Hosoyama-san xoay một vòng và mỉm cười tinh nghịch.
Ueno-san cũng thế, cô ấy cầm ống tay áo và dang ra để chúng tôi có thể nhìn kỹ bộ đồ hơn.
Dáng người của Hosoyama-san nhìn không hợp với trang phục Nhật Bản lắm, hoặc có thể đó là do chúng tôi nghĩ thế, nhưng mà cô ấy quá thực nhìn rất xinh trong bộ kimono màu hồng với hình bươm bướm trên đó.
Ueno-san nhìn cũng rất xinh khi mặc bộ kimono màu xanh thẫm có hoa văn bình minh.
Hai người họ buộc tóc lên và lớp mồ hôi mỏng trên gáy họ mà chúng tôi không thường nhìn thấy được khiến họ trông gợi cảm.
Như vậy quá khó với bọn nam sinh cao trung này rồi.
Hơn thế nữa, họ cũng là những người xinh đẹp nhất trong lớp mà chúng tôi thường tự hào, nên bọn con trai thường có nhiều thứ để bàn.
“Aah, mình cảm thật hạnh phúc khi còn sống được đến giờ...”
Trong số chúng tôi có mấy người còn cầu nguyện với hai hàng nước mắt hạnh phúc nữa chứ.
“Nè nè, trông ổn không vậy?”
“N,Nhìn kỳ cục lắm không?”
Hai người bọn họ thì lại muốn biết suy nghĩ của bọn tôi.
Mấy cậu khác ngoài Asahina-kun đang trong trạng thái chảy máu mũi.
“Sh*t! Chú ý khuôn mặt của mấy cậu !! Khuôn mặt, là khuôn mặt!!!”
“Nếu tớ mà điều khiển được...”
Tôi nhìn mấy tên ngốc đó với một nụ cười khinh bỉ, tôi đành phải trả lời các cô gái thật lòng.
“Hai cậu nhìn xinh lắm. Nếu bọn mình không trong tình trạng như thế này, thì tớ đã trả lời các cậu ngay lập tức rồi.”
Má của hai cô gái đỏ ửng lên, và trông họ rất hài lòng với câu trả lời đó.
“Được rồi, vậy chúng ta đi ăn cơm thôi.”