CHƯƠNG 49
Nhà vua lười biếng ngáp một cái, trong khi nằm dài xuống bàn.
Thực sự thì bầu không khí căng thẳng lúc nãy...
“Giờ thì,... ta đã nghĩ là ta nên giải thích trước nhưng nghĩ lại thì chúng ta vẫn chưa đấu với nhau mà phải không?”
“Eh, ông định đấu thật à? Không đúng, hơn nữa nên giải thích rõ ràng mọi chuyện trước đã.”
Nhà vua ngồi thẳng người lên và bầu không khí tự nhiên trở nên căng thẳng.
Không lừa đâu.
Tuy nhiên tốc độ thay đổi của ông ta nhanh đến đáng sợ.
“Ta sẽ cho cậu một lời giải thích. Nhưng, là sau khi giải quyết ổn thỏa chuyện của Amelia đã... có vài thứ mà ta rất muốn biết. Nếu cậu thắng, ta sẽ giao phó Amelia cho cậu. Tuy nhiên, nếu ta thắng, ta buộc phải tách cậu và Amelia ra.”
Người Amelia rung lên khi nghe cha cô ấy lạnh lùng nói.
Tôi hơi nhíu mày.
“Vậy, đối thủ?”
“Tất nhiên là Kirika rồi. Amelia chắc cũng đã kể rồi nhỉ, nhưng Kirika là một Mạo hiểm giả cấp Gold rồi. Nó cũng là một trong số ít Mạo hiểm giả có cấp bậc cao nhất thế giới này.”
Cô ta chắc hẳn là đối thủ tốt nhất rồi nhỉ?
Tôi mỉm cười đầy ẩn ý lại với vị vua đang cười kia.
Ngon vào đây.
“Trận đấu sẽ bắt đầu sau năm phút nữa. Chúng ta sẽ đợi ở quãng trường lúc trước. Nếu cậu sợ mà không đến thì cứ nói với Amelia dù gì lúc đó hai người cũng sẽ không gặp nhau nữa.”
Không ngoài dự đoán, ông ta hành xử không khác gì phản diện cả.
Đó là những gì tôi nghĩ khi thấy ông ta rời đi cùng với Kirika sau khi đã nói xong những gì cần nói.
Ông ta nói sẽ đấu sau năm phút nữa nên tôi không hề có thời gian để chuẩn bị.
Và lại còn đi trước để mà chuẩn bị nữa chứ.
Ông ta còn chọn quảng trường trước đó còn không phải là do đó là sân nhà sao.
Trận đấu cũng có vấn đề nữa, ông ta yêu cầu ngay khi tôi vừa lơ là cảnh giác, vi vậy tôi chắc chắn ông ta đã lựa chọn chính xác thời điểm đó.
Ông ta, có những kỹ năng của một vị minh quân.
Tuy nhiên, tôi có thể đã đánh giá sai đối thủ rồi.
“Không sao đâu, nếu là Akira, anh sẽ thắng thôi.”
“Aah, naa, Amelia.”
Thật tình cờ, tôi có thể nói những gì tôi muốn nói với Amelia vừa cổ vũ tôi.
“Sao thế?”
“Cô biết không, tôi có thể thích Amelia một chút rồi đấy. Không đúng, anh thích em.”
“...??”
Có lẽ Amelia đang bối rối, cô ấy hơi nghiêng đầu.
Mặt và tai, và toàn bộ từ cổ cô ấy trở lên đã đỏ ửng lên, vậy nên có lẽ là cô ấy hiểu.
Tiện nhỉ.
“Vậy, Amelia có thích anh không?”
“Hau... Akira, sao thế, tự nhiên?”
Khi tôi nhìn vào mắt cô ấy, Amelia đặt tay cô ấy gần trái tim giống như là đang đau tim vậy.
Cô ấy ổn không vậy.
“Không có gì đâu. Anh nói hết rồi, bởi vì chúng ta có lẽ sẽ hơi bận từ lúc này đấy.”
Tuy là tôi nói thế nhưng tôi cũng chẳng thể hiểu nổi là mình nói gì nữa.
Chỉ là tôi có cảm giác nếu tôi không nói thế có lẽ tôi sẽ không có cơ hội để làm thế, có lẽ là do tôi tưởng tượng thôi.
Kiên nhẫn đợi, Amelia cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.
“Em, Em cũng thế... Em thích anh!”
“Hiểu rồi. Cảm ơn, anh hạnh phúc lắm,”
Tôi nói thế. Không ngượng lắm.
Vì tôi biết rằng Amelia cũng thích tôi.
Tôi thậm chí không phải là nam chính trong otome game, và tôi cũng không phải dạng người mặt dày luôn.
Rồi, rồi, khi tôi xoa đầu cô ấy, khuôn mặt Amelia đỏ hơn nữa.
Một người bạn đồng hành dễ thương.
Trong khi được tiếp thêm sức mạnh, tôi lấy ra hết những vũ khí mà mình có trong tay đặt lên chiếc bàn dài.
“Ám khí của mình chỉ là vài mảnh dây nhỏ mà mình lấy trong Địa cung, ‘Yatonokami’ này, và thêm vài viên ma thạch nhỏ để ném nữa. Hơn nữa, giữa [Ma thuật Bóng tối] và [Ẩn thân] , mình nên dùng cái nào để thắng nhỉ. ...maa, thôi sao cũng được.”
Bỏ qua chuyện lúc nãy một lần nữa, tôi nhìn vào mắt của Amelia vẫn còn đang đỏ mặt.
“Amelia, sẽ không sao nếu anh kết thúc nó nhanh chứ?”
Ngay cả khi tôi không nói là ai cô ấy vẫn hiểu.
“Un, cảm ơn.”
“Vì cái gì?”
“Vì đã đấu với họ vì em.”
Cô ấy nói thế và dịu dàng mỉm cười.
Bởi vì cô ấy luôn có khuôn mặt nghiêm túc, nên nụ cười hiếm thấy này thực sự rất đẹp.
Đáng lý thì sẽ phải là câu nào đó kiểu như ‘Đừng có đánh với họ chỉ vì em!!’ mới hợp.
Tuy cũng gần giống nhưng sắc thái thì hoàn toàn khác nhau.
Amelia còn dễ thương hơn bất kỳ nữ chính thường thấy ở thế giới kia, và cô ấy còn có tính cách tuyệt vời.
Đứng cạnh một người không thu hút như tôi, Amelia còn tỏa sáng hơn nữa.
“Không có gì đâu.”
Amelia người đang tỏa sáng rực rỡ, bảo tôi hãy cố hết sức và sau đó chúng tôi tiến thẳng về quảng trường.
“Ta có nên khen ngợi cậu vì đã đến đây thay vì chạy trốn không nhỉ?”
“Không, chẳng sao cả, vì tôi sẽ thắng và Amelia sẽ khen tôi thôi.”
Một võ đài hình vuông mỗi cạnh khoảng năm mươi mét mới vừa được dựng lên giữa quảng trường, và còn có một đám đông elf đang tập trung lại.
Võ đài này chắc chắn được dựng lên bởi một Thổ pháp sư.
Đây hoàn toàn là một buổi biểu diễn.
Maa, có lẽ là do nhà vua không thường tổ chức mấy thứ kiểu như đấu võ đài này.
Tôi bảo Amelia đứng cạnh nhà vua, và tôi sẽ tự lên võ đài một mình.
“Có phải cuối cùng anh cũng nhận ra được tình cảm của mình với Oneesama không?”
“Không, hình như là tôi chắc chắn đã nhận ra rồi. Tôi thừa nhận điều đó và không hề hối hận.”
“... thần linh ơi, Oneesama thực sự đã yêu rồi. Sẽ thật tuyệt nếu Otousama không cứng đầu như vậy và bày tỏ tình cảm của mình với Oneesama.”
Kirika nói thế và cất cao tiếng cười, sau đó rút thanh kiếm mỏng của cô ta sau lưng ra.
Nó nhỏ như một thanh trường kiếm nhưng lại nhìn giống một thanh gươm.
Tôi cũng rút thanh ‘Yatonokami’ ra.
Và xoay lưỡi kiếm lại.
Kirika khẽ chau mày khi thấy thế.
“Anh không có sát ý à? Thật ngây thơ. Tôi sẽ dùng hết sức đấy.”
“Không sao cả. Bởi vì tôi chẳng có ý định sẽ giết cô, ít nhất là vậy. Nếu cô chết thì Amelia sẽ buồn lắm.”
“Anh có thể thôi thể hiện bản thân trên võ đài không?”
“Lỗi tôi. Tuy nhiên dù có nói gì thì tôi cũng sẽ không dùng lưỡi kiếm đâu.”
Tôi đã sẵn sàng với việc dùng lưng kiếm.
Kirika chẳng quan tâm nữa, chỉ nghĩ đây chỉ là một buổi làm màu thôi và đưa kiếm lên trước ngực.
Một tư thế cho phép đâm tới ngực đối phương nhanh nhất, nhưng tôi nghĩ là điều đó chẳng cần thiết.
Hai ngươi chúng tôi tập trung vào người kia.
“Giờ thì, cuộc chiến giữa Kirika Rose Quartz và Akira Oda vì con gái ta, Amelia, sẽ bắt đầu dưới sự cho phép của Đức vua. Trận đấu sẽ không dừng lại cho đến khi một bên không tiếp tục được nữa hoặc bị vang ra khỏi võ đài hoặc là một bên chịu thua. Trong trận đấu này không cho phép dùng ma thuật. Chỉ được dùng kỹ năng và kiếm thuật. Nếu phát hiện có dùng ma thuật thì sẽ bị tước quyền thi đấu ngay lập tức.”
Sau đó, nhà vua đảo mắt nhìn xung quanh.
Hiểu rồi, vậy ra trọng tài chính là những người đang xem ở đây.
Có lẽ họ vẫn còn bị điều khiển bởi [Mê hoặc] của Kirika, bọn họ vẫn đắm đuối nhìn chằm chằm vào Kirika.
Trò chơi này đi hơi xa rồi.
Tuy nhiên, chẳng sao cả.
“Akira, cố lên!”
Dù mặt cô ấy vẫn đỏ ửng lên, cô ấy vẫn hét lớn lên không hề thua kém đám đông xung quanh, chỉ bằng mỗi giọng của cô ấy.
Tôi gật đầu với cô ấy và nhắm mắt lại.
“Bây giờ, trận đấu bắt đầu!!!”
Tôi mở mắt ngay khi nhà vua vừa dứt lời và đá xuống đất.
“!?”
“...fuu, chỉ có vậy à.”
Tôi thở ra một hơi mà tôi cũng chẳng biết mình nín thở lúc nào nữa, và chụp lấy Kirika bị ngã bằng một tay.
Như thể thời gian bị đứng lại, nhà vua và tất cả Elf xung quanh điều đông cứng lại, chỉ có Amelia với khuôn mặt đang tỏa sáng và vỗ tay.
“Ok, tuyên bố?”
“... ng, người chiến thắng, Akira Oda.”
Khi tôi giục ông ta, khuôn mặt của nhà vua như đóng băng, chỉ có môi là cử động tí.
Phối hợp tốt lắm.
Nghe thấy kết quả, bọn Elf bắt đầu la lối om sòm.
“Oi, Kirika thua rồi.”
“Không thể nào, đây rõ ràng là chơi xấu.”
“Đúng vậy! Kirika-sama của chúng ta là bất bại. Không thể nào ngài ấy thua được.”
“Đức vua, ngài có vội vàng quá không?”
Có thể thấy rõ sự bất mãn của họ từ trong lời nói biểu cảm và cái sự ồn ào ở nơi này.
Hình như là bọn chúng chẳng nhìn thấy những gì tôi vừa làm.
Chỉ có vài người hình như thấy được thôi.
Tôi mặc kệ lời bọn họ và bước đến chỗ nhà vua.
“Tôi sẽ mang Amelia đi. Và ông còn phải cho tôi một lời giải thích thỏa đáng.”
“A,aah.”
Tôi đặt Kirika xuống trước mặt nhà vua vẫn còn đang chưa hiểu gì sất.
Cũng vì cô ta chả có ngực nên cũng nhẹ hơn Amelia nhiều.
“Akira, anh có nghĩ gì bậy bạ không đó?”
“Không có.”
“Hiểu rồi, vậy là tốt rồi.”