CHƯƠNG 53
[“Master-dono, Master-dono!”]
Khi nghe tiếng Yoru đánh thức tôi, tôi đang ở trên cây.
Yoru ở đang ở dạng nhỏ nằm trên bụng tôi và lo lắng nhìn tôi.
Tôi có cảm giác như là lâu lắm rồi mới nhìn thấy Yoru.
Trong suốt trận đấu, có lẽ nó không có hứng thú, chỉ ngủ trên đùi của Amelia suốt.
Khi tôi bảo nó ra giúp master của nó thì nó chỉ cười và còn làm ra cái vẻ mặt tin tưởng đến lạ lùng, nói rằng không đời nào Master-dono lại thua người như thế.
Tôi cũng thấy vui nhưng mà có gì đó không đúng.
Tôi nhảy xuống khỏi cây và vươn người.
Yoru khéo léo đáp xuống kế bên tôi.
Đúng là mèo mà.
Ngủ trên cây thực sự không thoải mái tí nào, nhưng ít nhất vẫn đỡ hơn trong địa cung.
Khi tôi ngủ cũng ít khi lăn lộn vậy nên cũng không sợ rơi xuống và tôi cũng chẳng ngại bọn côn trùng mấy.
Hình như không có muỗi ở thế giới này nên tôi không bị làm phiền bởi mấy tiếng vo ve và ngủ khá ngon.
“Chào buổi sáng, Yoru.”
[“Aah, Chào buổi sáng, Master-dono. Hình như ngài ngủ rất ngon, tốt thật. Mọi người vẫn chưa thức giấc, vậy ngài có muốn đi dạo một chút với tôi không?”]
“Thật hiếm khi thấy ngươi mời ta như vậy.”
Nhìn vào ánh mắt của nó, tôi hiểu rằng không chỉ là tản bộ, phải có chuyện gì đó quan trọng hơn khi nó gọi tôi dậy sớm thế này.
Yoru biến hình và trở lại kích thước cũ.
Nó phát sáng và trong một giây con mèo nhỏ Yoru trở nên to hơn một con chó lớn.
“Kỹ năng này cũng hữu dụng nhỉ?”
[“Nếu tôi phải nhận xét là có hữu dụng hay không thì nó thực sự rất hữu dụng.”]
Sau khi nói xong, bầu không khí chìm vào tĩnh lặng.
Đệm thịt dưới chân Yoru khiến nó bước đi mà không có một tiếng động, nên chỉ còn nghe thấy mỗi tiếng chân của tôi.
Nói gì đi chứ.
Có lẽ nó nghe thấy biết tôi đang nghĩ gì, Yoru bắt đầu câu chuyện.
Thật trùng hợp bởi vì chúng tôi không thể giao tiếp với nhau nếu chúng tôi không thiết lập thần giao cách cảm.
[“Vậy thì, Master-dono định làm gì tiếp theo?”]
“... điều đó, ngươi đang hỏi với tư cách là thuộc hạ của Quỷ Vương hay là người thân của ta?”
Khi tôi hỏi thế, mắt Yoru mở to ra ngạc nhiên và nở một nụ cười cay đắng.
Tôi cảm giác như bước chân của nó đang trở nên nhẹ hơn.
[“Tất nhiên là một người thân của ngài rồi. Lúc này, liên kết duy nhất của tôi với Quỷ vương-sama là năm giác quan này. Tôi không có ý định phản bội ngài ấy, nhưng tôi cũng chẳng có ý định hợp tác.”]
“Như vậy ổn chứ? Ngươi không phải có địa vị khá cao trong Quỷ tộc à?”
Có cảm giác như nó bị giáng cấp, nhưng mà nó cũng khá siêng năng nghe lời, nên không thể nào phạm lỗi gì đến mức này được.
Nếu vậy chỉ có thể là nó rất được Quỷ vương trọng dụng nên mới giao cho nhiệm vụ này.
Bởi vì nó có thể nói chuyện được do có kỹ năng [Biến hình], nên nó hẳn có một địa vị xứng đáng.
[“Trước tiên, tôi đã nói là nếu có chuyện gì đó xảy ra với Master-dono thì với Quỷ Vương-sama đều là chuyện tốt, tôi sẽ chẳng làm thế. Nếu ngài chưa có dự định gì thì tôi có một nơi cần tới.”]
“Hiếm khi ngươi mới yêu cầu gì đấy. Nơi nào vậy?”
Tôi chuyển chủ đề, nhưng bí mật đó khiến tôi hơi cảm động đấy.
[“Lục địa thú nhân, ’Brute’.”]
“Lục địa của thú nhân à. Tại sao ngươi lại muốn đến đó?”
[“Ở đó có rất nhiều thợ rèn tài ba trong thú nhân tộc. Thanh katana của Master-dono, ngài nên nhờ họ xem qua.”]
Tôi nhìn theo ánh mắt của Yoru và liếc nhanh qua thanh kiếm đen tuyền của mình.
Một món quà của Đội trưởng mà đã cùng sống cùng chết với tôi không biết bao nhiêu lần để chiến với bọn quái vật mà chỉ có ma thuật mới có hiệu quả giờ nhìn nó như kiệt sức và giống như đã đến giới hạn của nó.
Tất nhiên tôi đã không chú ý đến việc bảo dưỡng nó.
Vậy nên tôi đã dùng nói quá mức, nó đã tổn hại nhiều.
“Đúng vậy. Chắc ta nên nhờ họ xem qua mới được.”
[“Không phải vậy sao?”]
Tôi nở một nụ cười với Yoru đang vỗ ngực tự hào.
Hình như đó không chỉ là lý do duy nhất dẫn chúng tôi đến lục địa thú nhân, nhưng mà không sao tôi sẽ hỏi nó sau.
“Vậy chúng ta sẽ đi. Ngay hôm nay luôn.”
[“Hôm nay?!”]
Dù tôi nghĩ như vậy là hơi gấp nhưng chúng tôi cần phải rời đi trong hôm nay.
“Từ đầu, chúng ta kẹt lại vì chuyện của Kirika, và ta đã dự định rời đi ngay sau đó. Bởi vì tính toán không chuẩn nên chúng ta mới ở lại đây đến tận bây giờ, nhưng giờ chúng ta chẳng còn việc gì ở lục địa này nữa.”
“...Hiểu rồi, vậy em sẽ đi chuẩn bị nhé.”
Không phải tiếng của Yoru, khi tôi nhận ra đó là giọng nữ, thì một cô gái xinh đẹp với mái tóc màu trắng suôn dài sau lưng đứng ở đó.
Đôi mắt đỏ sáng lên như một đứa trẻ tinh nghịch.
Hình như cô ấy thích thú khi thấy tôi ngạc nhiên như vậy.
“Amelia.”
“Anh định bỏ em lại à? Em sẽ đi cùng Akira đến bất cứ đâu.”
Amelia nói thế và mỉm cười.
Cô ấy thường cười trong đau khổ khi đến nơi này, nhưng hình như nụ cười vốn có của cô ấy đã trở lại.
“Tất nhiên, sao anh có thể để em ở lại chứ. Dù nhà vua có nói gì thì chúng ta vẫn đi thôi. Tất nhiên, Yoru cũng thế.”
Ánh mắt khinh bỉ của Yoru làm tôi lúng túng nên tôi phải thêm câu cuối.
Hai người đều gật đầu, rất hài lòng.
“Sẽ chẳng biết khi nào chúng ta mới trở lại đâu, vậy nên nói trước với nhà vua và Kirika chứ nhỉ?”
“Không nói cũng không sao đâu. Chắc chắn em sẽ về mà.”
Tôi nở một nụ cười với Amelia đang tự tin nói thế.
“Đúng vậy.”
Chỉ có mỗi tôi cảm thấy hơi khó chịu khi nghe thế.
Ổn thôi, sẽ không có gì đâu.
Đúng vậy, tôi lẩm bẩm lại hết lần này tới lần khác như đọc kinh.
Mọi việc sẽ ổn thôi.