CHƯƠNG 58
Tôi quăng hắn xuống nền đất, có lẽ do hắn đã hoàn toàn nhận ra được tình hình hiện tại của mình nên cũng chỉ có thể trừng mắt lại với tôi.
Chà cách đánh thức kiểu này có hiệu quả nhỉ.
Với một người thường không thể nào dậy đúng giờ như mình thì không biết mình có nên thử không nhỉ?
“Được rồi, tại sao bây giờ ngươi không nói hết những gì mình biết nhỉ? Bao gồm cả các tên Gram đó.”
Tôi nhẹ nhàng lấy ám khí ra và kề cổ hắn, tên cầm đầu nhìn tôi bằng một ánh mắt sợ hãi.
Mình đâu có làm gì đáng sợ lắm đâu nhỉ.
Ít nhất mình cũng không có ý định giết hắn mà.
Chỉ là dọa hắn thôi, bình thường chẳng ai có ý muốn giết người cả.
Tôi đang lạc đề thì phải, càng ngày càng có những suy nghĩ kỳ lạ.
“T, tao chẳng có gì để nói với mày cả!”
Dù hắn đang sắp khóc gọi mẹ nhưng tên này vẫn cùng mồm không chịu khai.
Nhưng mà cơ thể hắn thì đang run lên, hình như là hắn có thể xỉu bất cứ lúc nào.
Tôi thở dài.
“Thua. Có lẽ mình nhìn không giống người xấu lắm nhỉ. Hơn nữa, tôi cũng chẳng hứng thú với tên Gram đó. Tôi chỉ nghĩ là mình nên hỏi chuyện này cho có lệ mà thôi. Nếu lúc nào cảm thấy không thể giải quyết được việc này, mọi người cứ tìm tôi.”
Khi tôi thu vũ khí của mình lại, mọi người đang có mặt ở đây, bao gồm tên cầm đầu đều đang há hốc mồm.
Mình nói gì sai à?
“Akira, ý anh là anh không định làm rõ chuyện này à?”
“Xin lỗi, Amelia, nhưng thực sự là vậy.”
Tôi chẳng phải là nhân vật chính trong tiểu thuyết luôn cứ mở mồm ra là thực thi công lý gì gì đó.
Thành thực mà nói, chỉ cần người thân của tôi không gặp sao thì những người khác có bị gì tôi cũng chẳng quan tâm. (Trans: Hajime qua đây đóng phim mới à???)
Elf có vương quốc riêng của họ.
Những chuyện thế này là vấn đề quốc gia rồi.
Hơn nữa, dù là hòa bình đi nữa thì vẫn còn những người lính ở đó.
“Vâng. Nếu Akira đã nói thế.”
“C,Chuyện này...!”
“Đến cả Amelia-sama cũng thế!”
William và những người khác tuyệt vọng.
Oi, Oi, đừng nói những điều giống với tên anh hùng đó chứ.
“Thế đấy. Còn nữa, tôi đã thả ba con tin bên kia, vậy nên họ sẽ đến chỗ này sớm thôi.”
Khi tôi chỉ về phía những cái cây, ba người bị bắt cóc cũng vừa bước ra.
Một cô gái trong số họ chạy đến và ôm lấy tôi.
Những người khác cũng đến cảm ơn tôi.
“Um, cảm ơn anh đã cứu bọn em, Oniichan!”
“Aah, không có gì.”
Dù chỉ có thế, tôi vẫn thấy được Amelia đang phùng má lên.
Mình sẽ lo chuyện này sau vậy.
[“Cứ để như thế sẽ ổn chứ? Master-dono.”]
Yoru lại gần và thì thào với tôi.
Tôi nhớ lại cái dấu ấn đó, nó được khắc trên thanh gươm mà tôi đã thoáng nhìn thấy khi hạ một tên bắt cóc, khi đang vuốt ve bộ lông của Yoru.
[''Truyện bạn đang đọc được đăng tải trên ln.hako.re. Hãy đọc tại trang để ủng hộ người dịch. Cảm ơn"]
“Naa, Yoru, có đất nước nào có biểu tượng là ba cái vuốt trên hình tròn không?”
[“Aah, nếu là cái đó thì là biểu tượng của vương quốc lớn nhất trong thú nhân, Uruk, nhưng mà... không thể nào!”]
Tôi gật đầu, mắt Yoru mở to ra.
“Aah, trên gươm của bọn chúng có khắc hình đó. Bọn bắt cóc này có thể là hiệp sĩ.”
[“H,Hiệp sĩ là bọn bắt cóc... Tuy nhiên tại sao chúng lại dùng gươm có dấu ấn đó, khác gì cho mọi người biết thân phận của bọn chúng đâu?”]
“Ai biết được? Nó chỉ được khắc trên gươm của một người , nên có thể là hắn không còn cây nào khác nên đành phải dùng tạm hoặc đại loại thế?”
Chỉ có mỗi tên đó là luôn vẫy kiếm của mình không ngừng, có lẽ là do hắn không muốn bị ai nhìn thấy cái dấu ấn đó.
Nhưng cũng chẳng thể qua được đôi mắt tầm cỡ quái vật này của tôi.
[“Ngài sẽ nói chuyện này cho Tiểu thư Amelia và Elf tộc biết chứ?”]
“Không. Vẫn chưa có đủ bằng chứng và vấn đề này không hề nhỏ nên không chỉ nó suông được. Hơn nữa, Amelia ít nhiều cũng là công chúa. Vả lại, cô ấy có thể là người trị vì tộc Elf sau này nữa.”
Tôi đã nói với mọi người rồi, nhưng tôi rất có thể sẽ tham gia vụ này.
[“Hiểu rồi. Tôi sẽ làm theo lời Master-dono.”]
“Cảm ơn nhé, Yoru.”
Tôi không biết tại sao vương quốc thú nhân, Uruk, lại bắt cóc các thiếu nữ Elf và Amelia.
Tôi sẽ không bao giờ để bọn chúng có được Amelia.
“Điều còn lại là tên Gram đó là ai.”
[“Quốc vương hiện tại không phải tên là Gram. Nếu tôi nhớ không lầm thì hình như có người quan trọng nào đó có cái tên giống vậy, nhưng...”]
“Maa, không sao cả. Tôi sẽ nghiền nát bất cứ tên nào dám đến và không để bất cứ ai còn sống trở về.”
[“...Master-dono, ngài hơi lạ thì phải?”]
Bầu không khí ảm đạm hoàn toàn biến mất, nhìn hai người kia nói chuyện vui vẻ ở phía xa, Amelia thở dài.
“Akira, Em cũng muốn trở thành sức mạnh của Akira.”