CHƯƠNG 62
Tèn ten tén!!!! Mị trở lại đây, mọi PJ sẽ được tiếp tục. Hi vọng các bạn tiếp tục ủng hộ. Có lỗi nhớ nhắc mình nhé!!!!
-----------------------------------------------
“Những điều cô cậu đang nói, hi vọng giải thích theo cách mà tôi cũng có thể hiểu được.”
Tôi giải thích sơ qua về [Con mắt của Thế giới] cho Linga-san đang bĩu môi ở kia.
Dùng anh ta có là Guildmaster, nhưng không nên nói quá nhiều.
Maa, tôi không chắc có thể tin tưởng anh ta được hay không, đến lúc đó tôi sẽ quyết định có nên nói hết cho anh ta không.
Tôi thực sự cũng chẳng giấu gì nhiều cả.
“Maa, được rồi. Tôi đã hiểu được hai thứ. Oda Akira, cậu là một anh hùng được triệu hồi từ thế giới khác bằng thuật triệu hồi anh hùng đúng chứ?”
Hình như tin đồn về việc triệu hồi anh hùng thành công đã lan rộng khắc lục địa con người rồi.
Có ổn không nếu mình nói ra nhỉ, Yoru và tôi nhìn lẫn nhau.
“... Hiểu rồi. Vậy thì câu hỏi kế tiếp.”
Linga-san nhìn thấy biểu cảm của tôi và Yoru, cũng có thể đoán sơ qua, anh ta tiếp tục hỏi vấn đề khác.
Tôi cần phải giữ poker face mới được, nhưng mà tôi không giỏi trong mấy trò chiến thuật tâm lý này lắm.
“Về con thú cưng tên là Yoru này, không phải ngươi là cánh tay phải đắc lực của Quỷ Vương sao?”
Tôi đã từng nghĩ là Yoru chỉ là khá thân cận với Quỷ Vương thôi, nhưng không ngờ nó lại là cánh tay phải của Quỷ Vương?
Nếu đã vậy, tại sao Quỷ Vương lại sắp xếp một nhân vật quan trọng như thế cạnh bên tôi.
[“Ngài nói không sai, nhưng giờ, tôi là đầy tớ trung thành của Master-dono. Tôi không định làm những việc như tiêu diệt cái đất nước này như hồi tôi còn ‘trẻ’ và ‘trâu’ đâu, vậy nên đừng lo lắng.”]
Oi, lượng thông tin này có hơi nhiều thì phải?
Tôi cần một lời giải thích.
“Khi thú cưng của cậu còn là một con quái vật, nó đã từng là cánh tay phải đắc lực của Quỷ Vương và còn có ý định tiêu diệt đất nước này... không, là cả lục địa này. Nhờ có nỗ lực phi thường của Anh hùng-sama lúc bấy giờ, sau cùng chỉ có thị trấn và một phần cung điện của Vua Thú nhân tộc đang ở là bị phá hủy, nhưng kể từ đó, chúng tôi sợ loài hắc miêu. Chúng tôi thật sự không xứng đáng với tộc Thú nhân kiêu hãnh.”
Khi tôi liếc nhìn sang Yoru, nó giả vờ không nhìn thấy còn huýt sáo nữa.
Cái tên này, chẳng có vẻ gì hối lỗi cả.
Cũng có nghĩa là người dân của thị trấn này sẽ bỏ chạy khi nhìn thấy tôi trên đường.
Mấy tên côn đồ kia thì do đã quá say và không để ý đến tôi, nhưng những người khác thì điều bỏ chạy khi nhìn thấy tôi, chuyện này đã ăn sâu và tiềm thức của họ rồi.
[“Đó là do Quỷ Vương-sama đã hạ lệnh. Vả lại lúc đó chúng ta đang ở giữa chiến trường. Tôi chả nghĩ là mình đã sai và tôi cũng chẳng định xin lỗi đâu.”]
“Ta biết. Ta chỉ muốn xác nhận lại thôi.”
Amelia hoàn toàn kinh ngạc trước sự thật là sinh vật với vẻ ngoài đáng yêu và vô hại này là một vị thần hủy diệt.
Thật vậy, không nên nhìn mặt mà bắt hình dong.
Cái tên này đã từng tung đòn hơi thở của rồng ngay lúc chúng tôi vừa chạm mặt.
Sự thật là vậy.
Từ đầu nó đã là thần hủy diệt rồi.
[“Ah, Master-dono, tôi có thể nghe thấy bằng thần giao cách cảm đấy...”
Ngài nghĩ như vậy thật à.
Yoru dỗi rồi.
“Thật không ngờ, giữa thú cưng và chủ nhân có thể giao tiếp qua kỹ năng [Thần giao cách cảm] là có thật. Thật là một trường hợp hiếm thấy.”
Vô tình khi tôi nhìn xung quanh, có một vật giống như máy quay ở trên trần nhà.
Vì nó không giống như cái thứ đã được dùng với ý đồ nhắm đến chúng tôi như hồi tôi mới tới thế giới này, nên có vẻ tôi đã không chú ý đến nó.
“Có cả máy quay trong phòng riêng của mình, an ninh chặt chẽ nhỉ.”
Chắc chắn không phải vì vấn đề an toàn, xét cho cùng anh ta là một Guildmaster mà.
“Có thời gian khi báu vật quan trọng nhất của Thú nhân tộc được cất giữ ở nơi này. Do vậy nên.”
“...báu vật, huh. Có ổn không khi kể anh nói cho chúng tôi biết về những thứ như thế không?”
Liệu anh ta có nghĩ là chúng tôi là đạo tặc đến đây để trộm báu vật không nhỉ.
“Không sao. Nếu hai người là đạo tặc thì sẽ không mang theo thú cưng. Một con thú cưng hắc miêu quá ư là nổi bật rồi.”
Đạo tặc thường không muốn quá lộ liễu, chúng tôi rõ ràng là hơi nổi bật quá rồi.
Chỉ riêng Amelia thôi cũng đủ nổi bật rồi.
Thật vậy nếu nói về vấn đề nổi trội thì người này hoàn toàn ngược lại.
“Kỹ năng đặc biệt của anh,[Bất can thiệp], có khả năng làm cho người khác hoàn toàn không chú ý đến anh phải không?”
“Aah, đúng vậy. Tôi định nói về vấn này, nhưng tôi giờ chỉ là một người làm việc bàn giấy mà thôi. Mọi chuyện thật là tệ, tôi bị chứng sợ những vật sắc nhọn. Tôi thậm chí không thể nhìn thẳng vào một con dao. Cũng chính vì thế, tôi từ bỏ chức nghiệp Sát thủ.”
Anh ta không dùng được nĩa, nhưng đũa thì không sao, vậy nên anh ta có một bộ đũa được gửi từ Yamato.
Tôi nhìn lại bảng trạng thái của Linga-san.
Rõ ràng, ‘Sát thủ’ vẫn được viết trên mục chức nghiệp.
Người này hoàn toàn giống tôi.
Nói đúng hơn người này có cùng chức nghiệp với tôi.
Dường như anh ta dùng kỹ năng [Bất can thiệp] để bí mật vào phòng làm việc của mình.
Và cứ thế, cấp độ thật đáng kinh ngạc.
Nếu ai đó cũng có chức nghiệp này mà thấy thế, họ chắc chắn sẽ thốt lên thật lãng phí.
Thực sự thì trong một khoảnh khắc, tôi cũng đã nghĩ như thế.
“Giờ thì trở lại chuyện chính của chúng ta nào. Ngọn gió nào mang hai người tới nơi này?”
Khi nghe Linga-san nói thế, bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng.