CHƯƠNG 64
“Được rồi, vậy là nhóm của Amelia-sama chung một phòng không thành vấn đề chứ. Ngài có muốn dùng bữa sáng không ạ?”
“Aah, không cần đâu, chúng tôi định sẽ ăn ở quán ăn.”
“Hiểu rồi ạ. Tôi sẽ cho người dẫn ngài lên phòng, xin đợi một lát.”
Lúc này chúng tôi đang đứng trước quầy lễ tân của một quán trọ.
Quán trọ này cũng khá tốt, chúng tôi cũng bớt lo lắng.
Thật sự thì lúc nãy Amelia nói rằng cô ấy đói bụng và thế là chúng tôi ghé vào một cửa hàng giống như nhà hàng gần đó.
Người quản lý ở đó là một Miêu nhân, có lẽ là giống mèo tam thể.
Cửa hàng này theo phong cách Anh quốc khá giống với một quán cafe hơn.
Ngoài những thứ Thú nhân thường dùng như Nho bạc thì vẫn có thức ăn cho những khách hàng là Mạo Hiểm giả.
Hình như khách đến ngày càng đông thì phải.
Amelia vẫn ăn nhiều như mọi khi, và mau chóng bắt chuyện với người quản lý vì cô ấy đã gọi kha khá món và thế là người quản lý đó đã gợi ý cho chúng tôi quán trọ này khi nghe chúng tôi nói.
Có vẻ như người quản lý đó cũng đã nghe về tin đồn mà tôi đã cố tình cho lan rộng khắp thị trấn này và cô ta chỉ dám nghĩ đến chuyện Amelia là High Elf trong đầu mà thôi. Cũng giống như Guild Mạo Hiểm giả, có nhiều tòa nhà ở đây có ngoại thất và nội thất hoàn toàn trái ngược nhau, có cái nhìn bên ngoài không tồi nhưng nội thất và phục vụ thì không còn gì để nói... Dường như chuyện này hoàn toàn là bình thường ở nơi này.
Maa, cũng có những cửa hàng không giống vậy, quán trọ mà người quản lý giới thiệu, ‘Vạn Hạc’, là một quán trọ với tầng một phục vụ như một Izakaya và chủ quán trọ người Chim với đôi vai ngang này là một người tốt.
Anh ta không hề sợ Yoru và cũng đối xử nhã nhặn với Amelia.
“Hân hạnh được gặp mặt, tôi là Haru. Tôi sẽ dẫn các bạn lên phòng.”
Từ sau lưng của chủ quán trọ là người dẫn đường cho chúng tôi, một cô gái nhân tộc dễ thương với chiếc răng khểnh.
Hơn nữa, mái tóc của cô ấy có một màu đen tuyền và nếu mắt cô ấy không phải màu xanh thì cô ấy chắc chắn là một người Nhật.
Tên cô ấy cũng rất Nhật Bản nữa.
“Hey, cô ấy là công chúa tộc Elf đấy, có biết không hả?”
Haru đang hăng hái chào chúng tôi một lời chào thân thiện thì bị ông chủ mắng.
Amelia khách sáo nói với ông chủ đang định cúi đầu xin lỗi.
“Chúng tôi vẫn chưa gặp mặt Vua Thú nhân và chúng tôi đang đi du hành. Không cần thiết phải như vậy đâu.”
“Nhưng...”
Amelia đề nghị với ông chủ vẫn còn đang băn khoăn.
“Được rồi giới thiệu cho tôi vài quán ăn ngon là được rồi.”
“Vâng, vậy tôi sẽ viết ra vài nơi và gửi đến phòng cho ngài.”
Amelia gật đầu và giục Haru.
Haru hoàn toàn thay đổi thái độ và dẫn đường cho chúng tôi với một khuôn mặt nghiêm túc.
“Xong, chúng ta đến nơi rồi.”
Haru vừa dẫn đường và cho chúng tôi xem qua nhà ăn và vài nơi khác, cô ấy dừng lại trước một căn phòng lớn được thiết kế hoàn toàn khác biệt.
“... đây là phòng của nhóm Amelia. Nếu có chuyện gì xảy ra, lối thoát hiểm ở hướng này. Nếu ngài cần gì sai bảo cứ rung chuông là được.”
Căn phòng mà chúng tôi chọn là căn phòng an toàn nhất của quán trọ này và hơn thế nữa, nó rất sạch sẽ.
“Ah, tường ở đây cách âm rất tốt, vậy nên hai người có thể an tâm tận hưởng buổi tối-” ( ͡~ ͜ʖ ͡°)
Haru rời đi sau khi bỏ lại câu đó.
Cô gái này, chỉ nghiêm túc trước mặt ông chủ thôi, vừa quay đi là trở lại bình thường, chẳng đáng yêu chút nào.
Chả biết cô ấy đang nghĩ gì nữa.
[“...Master-dono, tôi là quái vật có thể cảm nhận được xung quanh nên tối nay tôi sẽ không ngủ trong phòng đâu nên đừng lo. Ah, tôi sẽ không nghe lén bằng thần giao cách cảm đâu.”]
“Yoru, ngươi nghĩ rằng ta mà lại đi làm những chuyện đó với Amelia sao?”
[“Không chắc, nhưng có câu thịt dâng trước miệng mà không ăn thì không phải đàn ông.”]
“Ngươi học ở đâu thế?”
[“Quỷ Vương-sama đã nói thế!”]
“Ấn tượng của ta về Quỷ Vương mà ta sắp gặp mặt hoàn toàn sụp đổ rồi đó.”
Khi bọn tôi đang trò chuyện và vuốt ve Yoru thì Amelia bất thình lình đứng trước mặt tôi.
“Hai người đang lén lén lút lút làm gì đó?”
“ [“Không có gì đâu.”] “
Chúng tôi đồng thời đáp lại một cách nhịp nhàng đến kinh ngạc, Amelia chỉ hmph một tiếng, và trên mặt thì viết rằng có chúa mới tin hai người, nhưng cô ấy lại không truy hỏi nữa.
Yoru và tôi thở phào nhẹ nhõm.
Lần tới phải dùng thần giao cách cảm để trao đổi với nó mới được.
Tôi quyết định cùng Amelia lấy đồ từ trong hành lý ra và sắp xếp lại.
“...Nếu Akira muốn ăn em thì em không ngại đâu.”
Tôi không hề biết Amelia đã thì thầm như thế.
*******
“Ngon không Amelia?”
“Nn!”
Tôi cảm thấy khóe môi mình bất giác cong lên khi thấy hai má Amelia phồng lên như con Hamster háu ăn.
Sau đó, cô ấy còn vui vẻ ngâm nga nữa, toàn bộ sự mệt mỏi sau một chuyến đi dài hoàn toàn tan biến.
Để phòng hờ tôi kiểm tra lại toàn bộ mọi ngõ ngách trong căn phòng và xem họ có giấu thứ gì bằng ma thuật không, nhưng không có gì cả.
Bởi vì từ lúc đến thế giới này tôi đã đối mặt với cái chết nhiều lần và gần như đã chết nên tôi trở nên hơi nhạy cảm về vấn đề này.
Maa, bình thường mà, cẩn tắc vô ưu.
“Giờ thì, mình nên làm gì với cái kỹ năng khó chịu của tên Guildmaster đây?”