CHƯƠNG 48
Chúng tôi không thể ở quãng trường mãi được, nên chúng tôi vào Lâu đài Elf... đúng hơn là một kiểu kiến trúc giống như một tòa nhà được xây bên cạnh Thần thụ.
Cũng không hẳn là một tòa nhà, bọn họ dùng những cái cây cao to và trong tình trạng tốt nhất và sống trong đó, hoặc có thể miêu tả như thế này, nó gồm những cái cây quấn vào nhau và trong giống như một lâu đài vậy...
Nó hơi khó để hình dung.
Kiểu kiến trúc thế này sẽ rất phiền nếu gặp mưa, nhưng mà mỗi đời vua đều được truyền cho một kỹ năng điều kiển thời tiết trong lục địa Elf, cùng với những thứ khác.
Tôi muốn học kỹ năng bằng mọi cách.
Tôi ghét nhất là trời mưa.
“Giờ thì, các người ít nhiều cũng là những người du nhập bất hợp pháp, có gì muốn giải thích không?”
Nhà vua ngồi ở vị trí chủ tọa đan tay vào nhau và nhìn về chúng tôi, Kirika ngồi cạnh bên liếc sang phía chúng tôi.
Trong có vẻ ông ta đã bình tĩnh hơn rồi.
Mà ông vẫn không rời mắt khỏi tôi.
“Trước hết không phải nên làm gì đó với cô em gái bé bỏng đang ngồi đó sao?”
Cô ta đã điều khiển cha mình, rồi đuổi chị mình đi.
Tôi chẳng muốn phải tạo phản hay gì đâu, nhưng cô ta ít nhất phải bị trừng trị.
Khi nghe tôi nói thế, Đức vua đột nhiên nheo mắt lại và cười.
“Ta đã trừng phạt Kirika rồi. Ngoài ra, thuộc hạ của ta có lẽ đã rảnh rỗi quá lâu rồi, bọn họ không có cái gan đó đâu. Chuyện lần này sẽ là hồi chuông cảnh tỉnh họ. Tác dụng của [Mê hoặc] đến ngày mai cũng sẽ hết, vậy nên không còn vấn đề gì nữa.”
Quá... đơn giản rồi.
Khi tôi chuẩn bị phản bác lại thì lần này người ngăn tôi lại là người mà tôi không ngờ được.
“Akira, không sao đâu.”
“Amelia.”
Amelia siết chặt tay tôi và nhẹ nhàng lắc đầu.
“Chuyện này xảy ra không phải xảy ra lần một lần hai đâu. Tôi là kẻ thừa thãi. Ngay từ đầu, tôi cũng chẳng mong đợi sẽ được cha mẹ yêu thương rồi.”
“...Chuyện gì thế này.”
Giọng tôi cứng lại trước khi tôi nhận ra.
Kirika thì mỉm cười với một vẻ mặt khó coi còn Đức vua thì cứ đơ ra đó.
Amelia cúi gầm mặt và giải thích.
“Kirika và tôi là chị em sinh đôi. Trên thế giới này, sinh đôi không mang lại điềm lành. Vì thế một trong hai đứa hoặc có khi là cả hai sẽ mang lại tai họa khi được sinh ra.”
Dù cho cô ấy chẳng muốn thế nhưng đây rõ ràng là mê tín dị đoan rồi.
Tôi chau mày chẳng nói được gì.
“Từ lúc tôi được sinh ra, màu tóc và mắt đã không hề giống với cha mẹ. Anh cũng thấy đó, Kirika có mái tóc màu vàng và mắt xanh, giống với otousama. Tuy nhiên, tôi lại có tóc màu trắng và mắt đỏ. Thậm chí còn không giống tí nào với okaasama. Otousama là người duy nhất đã để tôi, một kẻ thừa thãi, sống mặc kệ lời của những Elf khác nói. Như vậy là đủ rồi.”
Nhà vua nhìn Amelia không có biểu cảm gì.
Trong mắt không hề có tí xúc cảm nào.
Nếu Amelia là đứa trẻ thừa thãi, thậm chí cô ấy thực sự mang lại tai họa thì việc để cô ấy sống hoàn toàn là có lý do.
Bên cạnh đó, từ những gì tôi có thể thấy được, ai cũng nhận ra là người này thực sự yêu thương Amelia.
Hay đúng hơn, giống kiểu lo lắng tột cùng ấy.
Nếu ông thực sự không yêu thương cô ấy, liệu ông ta có vội vàng đến thế khi nghe tin Amelia trở về không.
Ông ta còn nổi giận khi Kirika cố giết Amelia.
Còn xin lỗi nữa.
Tôi, thực sự không thể hiểu được Amelia đang nghĩ cái quái gì nữa.
Không phải vì tôi ngu ngốc hay gì cả, mà do cái cách sống và suy nghĩ của cô ấy thực sự rất khó hiểu.
Hoặc nói cách khác Amelia chẳng có gì ngoài những suy nghĩ tiêu cực.
“Naa, Amelia. Cô còn nhớ loại người mà tôi ghét nhất không?”
Khi tôi bẻ sang chuyện không liên quan, Amelia khá bối rối.
Tôi đã nói với Amelia lúc còn trong Địa cung.
“Tôi nhớ là anh đã nói là anh ghét ‘những người hoàn hảo’. Nhưng mà chuyện đó thì sao chứ?”
Tôi đảo mắt sang phía nhà vua và Kirika.
“Cô từng nói là người này là một người hoàn hảo, nhưng tôi chẳng thấy đâu cả. Đúng hơn thì cô ta toàn khuyết điểm thôi.”
“N,Ngươi nói cái gì?”
Kirika kích động lớn tiếng nói.
Thấy chưa, con người cô ta đầy khuyết điểm ra đấy.
“Còn nữa, cô nói là cô không được cha mẹ yêu thương, nhưng tôi nghĩ đức vua, hoàn toàn ngược lại, là một người cha cực kỳ quan tâm đến con của mình, hay nói đúng hơn ông ta rất yêu thương cô đấy. Do vậy mà tôi thực sự không hiểu được cái suy nghĩ là cô bị cha mẹ mình ghét bỏ là từ đâu ra.”
“... Akira-kun, cậu chắc chắn sẽ không toàn thây đâu.”
Đức vua đã im lặng ngồi nghe từ nãy đến giờ cất lời với gân xanh đang nổi trên trán.
Ooh, đáng sợ quá, đáng sợ quá.
“Tôi không biết tình hình cụ thể ra sao nhưng đó là những gì mà tôi thấy được.”
Cái tên Elf tự mãn mà tôi đã bắt làm con tin lúc trước – tôi lại quên mất tên của hắn rồi – rõ ràng đang rất sợ Amelia.
Đến mức mà hắn có thể nói là hắn sẽ bị giết nếu không giết được cô ấy.
Những Elf khác cũng tương tự như thế.
Họ đang tỏa ra sát khí không ngừng.
Ngoại trừ Kirika.
Có lẽ, cái tin đồn về đứa trẻ thừa thãi không phải đơn giản chỉ là một lời đồn được tung ra bởi những người nhìn thấy tóc và mắt của Amelia.
Tuy nhiên, nếu là thế tại sao họ không nói với Amelia chứ.
“Nhưng mà, Kirika đã cô lập tôi với kỹ năng [Mê hoặc] của em ấy, và tôi đã bị mọi người phản bội...”
Như mọi người tôi cũng chẳng phải là nhà ngoại cảm nên chẳng thể nào mà biết hết được mọi thứ.
Tuy nhiên, tôi cảm thấy thực sự chuyện này có ẩn tình gì đó.
Không, mọi chuyện rõ ràng ra đấy tôi có kỹ năng [Đàm phán] mà nhỉ.
“...A-ah, phiền thật chứ.”
Đột nhiên, Kirika, người đang ngồi đối diện chúng tôi, dùng tay chải mái tóc mình.
Cái khuôn mặt khiến mọi người nghĩ rằng cô ta có nhân cách tồi tệ từ đầu, đã biến mất.
Tuy màu mắt và tóc không giống nhau nhưng vì họ là chị em song sinh nên cô ta thực sự rất giống Amelia.
Nhưng mà tính cách thì hoàn toàn trái ngược.
Cái diễn xuất tuyệt vời mà đến nỗi diễn viên đoạt giải Oscar cũng không thể so sánh được, Amelia thua cũng đúng.
Nhà vua cũng thở dài một tiếng, tay thì chống càm.
Một dáng vẻ mệt mỏi mà không ai tưởng tượng ra được đang hiện diện trên người một vị vua hoàn hảo.
Có lẽ là lần đầu nhìn thấy cha mình như thế, Amelia hoàn toàn không nói được gì.
“Như mong đợi từ một người đàn ông mà con gái ta mang về. Ta đã muốn nhìn thấy Amelia rung rẩy thêm tí nữa vậy mà.”
“Otousama, người xấu tính thật đó. Oneesama thật đáng thương.”
“Kirika, nói gì thế?”
“Diễn xuất của mình thật hoàn hảo.”
Bầu không khí căng thẳng biến mất, và trở nên khó hiểu.
Đúng như dự đoán, tôi chả hiểu gì sất.
“Cái, cái gì... tại sao?”
“Nhìn kìa, Otousama, oneesama lại sợ nữa kìa.”
“Ah, thật vậy.”
Hoàn toàn khác với lúc trước, Kirika lại dùng kính ngữ với Amelia.
Nhà vua đang tay lại và mỉm cười dịu dàng.
“Đừng lo lắng, ta sẽ giải thích rõ ràng. Đúng như dự đoán, ta nghĩ là ta nên nói điều này sớm hơn. Còn nữa cũng bởi vì Kirika mà Amelia phải đến lục địa con người vì vài lý do.”
“Ta xin lỗi vì để mọi chuyện thành ra như thế. Tuy nhiên đây là lỗi của Liam, không phải ta, đã sơ sót.”
Dù là ông ta đã nói là sẽ giải thích rõ ràng, nhưng mà nó hoàn toàn bị bỏ qua kìa.
Điên thật chứ.